Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Bạn Trai Cũ Không Thể Ly Hôn

Chương 21



Edit + Beta: t.a

- ---

Giọng nói líu ríu, cũng bởi vì không tỉnh táo nên câu văn cũng lộn xộn, Chúc Xuyên nghe không rõ nên cũng không để ý lắm, ngồi xổm xuống đỡ lấy vai anh, "Anh ổn chứ?"

Mùi rượu rất nồng.

Không cần phải nói, thực sự không ổn.

"Kỳ phát tình đến, tại sao không tìm người để lấy thuốc ức chế?" Đoàn phim cũng có rất nhiều alpha. Thuốc ức chế và miếng dán cách ly là những vật dụng cần thiết, tùy tiện kéo một người là có thể mượn được.

"Tôi không biết ai cả."

"Vậy sao không đến gặp tôi?" Chúc Xuyên nhìn anh, cổ họng nghẹn lại, chồng mình đến kỳ phát tình, hắn có thể ngồi nhìn mà mặc kệ sao?

Bạc Hành Trạch có lẽ không bao giờ biết tại sao hắn lại trốn tránh về Giang Thành, cũng chưa từng tìm alpha nào, thậm chí còn không có đổi tên.

Các tin tức tố không tầm thường quấn lấy nhau, hương thuốc mộc như bông hoa yếu đuối nhưng kỳ thật lại sinh trưởng mạnh mẽ, mùi rượu thanh như loại dây cuốn lấy, không chịu tiêu tan.

Hắn sẽ không bị ảnh hưởng như omega, nhưng nếu cứ thế này sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra, không thể tùy tiện.

"Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi tìm thuốc ức chế cho anh."

"Đừng đi." Bạc Hành Trạch nắm lấy tay hắn, dùng ngón tay nóng bỏng quấn quanh cổ tay, tựa như truyền nhiệt độ nóng bỏng xuyên qua xương cổ tay, khiến hắn không nhịn được run nhẹ.

"Tôi phải đi, còn tiếp tục như vậy anh không chịu nổi đâu."

Bạc Hành Trạch thoáng buông lỏng ngón tay, nhưng lại lập tức nắm chặt, hai suy nghĩ cứ điên cuồng dây dưa, một bên nói rằng bản thân đang trong thời kỳ phát tình, cực kỳ đáng sợ, không thể vì thế mà làm Chúc Xuyên bị thương, chỉ cần nhịn một chút là qua.

Một bên, anh phát điên lên vì tin tức tố mùi thuốc mộc.

Em ấy đến đây thăm ban là để tìm người có tin tức tố mùi thuốc mộc kia?

Không cho phép!

Đố tị chiếm ưu thế, lý trí nhất thời bị khuất phục, Chúc Xuyên bị hắn nhéo cổ tay đè lên cây phượng vĩ, cảm giác được alpha trước mặt đôi mắt đỏ hoe, giống như biến thành sói trong đêm trăng tròn.

"Anh đừng có nổi điên! Cắn tôi ở chỗ này bị mọi người nhìn thấy rất khó liệu, về nhà rồi tính!"

Bạc Hành Trạch ôm chặt hắn vào lòng, dù có giãy thế nào cũng không buông ra, thậm chí còn cắn chặt cổ hắn đến mức muốn xé ra, suýt chút nữa rách da.

Chúc Xuyên bị đau, trầm giọng mắng một tiếng, "Bạc Hành Trạch!"

Bạc Hành Trạch nắm lấy tay hắn, cây phượng sau lưng lại càng không thể thoát ra, bị giam cầm chặt đến mức khó thở, biết bây giờ mắng chửi cũng vô ích, vừa giãy vừa cố gắng dỗ dành anh, "...Bạc Hành Trạch anh ngoan một chút, nơi này không thích hợp. "

"Thù Dịch." Bạc Hành Trạch giọng nói khàn khàn, như là bị giấy giáp rèn qua, cẩu thả đến kịch liệt.

Chúc Xuyên rất ít khi nghe thấy anh gọi mình như vậy, người luôn luôn lãnh đạm lại như đeo lên mình một tấm mặt nạ ủy khuất, giọng nói có chút rung động, hắn cũng không nhịn được xúc động, thấp giọng "ừm" một tiếng.

"Đừng nhúc nhích."

Chúc Xuyên thật sự không nhúc nhích, chỉ yên lặng chờ anh nói tiếp.

Bạc Hành Trạch vùi đầu vào trong hốc cổ hắn, cọ nhẹ, lại tiết ra một loại tin tức tố, khiến hắn có chút đứng không vững, vô thức bóp lấy cánh tay anh.

"Tại sao không nói tiếp?"

Bạc Hành Trạch dụi dụi chóp mũi vào bên gáy vừa mới cắn, mang theo cảm giác đau nhức tê dại.

"...Không thoải mái sao? Anh buông ra trước, tôi giúp anh tìm thuốc ức chế đến, uống rồi sẽ dễ chịu hơn, ngoan một chút" Chúc Xuyên biết lúc này anh ăn mềm không ăn cứng nên hạ giọng nói.

"Không buông, buông ra em sẽ đi mất."

"Tôi đi đâu được, nếu không anh cùng tôi quay về tìm thuốc ức chế." Chúc Xuyên ngẩng đầu, hít một hơi liền phát hiện thực sự khó khắn vì thế từ bỏ.

"Chúc tổng?"

"Chúc tổng?"

Đoàn làm phim có lẽ nhận ra điều gì đó lạ nên chạy ra tìm, ánh đèn từ trên núi rọi xuống càng lúc càng gần.

Chúc Xuyên có chút sốt ruột, nếu bọn họ xuống đến đây, với lòng tham chiếm hữu của Bạc Hành Trạch, mùi tin tức tố của alpha khác sẽ trực tiếp làm anh phát điên, đến lúc đó càng khó giải quyết.

"Chúc tổng, Bạc tổng? Hai người đang ở đâu!"

"Chúc tổng."

Chúc Xuyên vươn tay vỗ vỗ anh, nhỏ giọng dỗ dành, "Anh ngoan một chút, tôi sẽ không đi, anh buông tôi ra trước để mọi người đi đã."

Bạc Hành Trạch có chút không vui, nhưng là nghe nói bọn họ đi ra, miễn cưỡng buông lỏng tay một chút, "Được, vậy em không được đi."

"...Tôi không đi." Chúc Xuyên thực sự bất lực, người này trong thời kỳ mẫn cảm thực sự giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không có khí chất của một tổng tài độc đoán, dính người muốn chết.

"Ông chủ, cậu chết chưa?" Lục Vĩ Đình cau mày lùi lại một bước, kéo Dung Nguyên đang đi ra phía sau mình, thoang thoảng ngửi thấy mùi rượu không biết từ đâu mà ra.

Chúc Xuyên nghe được chính là y, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bạc Hành Trạch tới kỳ, cậu ra nói với mọi người tôi có chuyện phải về sớm, đưa bọn họ trở về."

Dung Nguyên có chút lo lắng, "Nhưng là..."

"Đi thôi." Lục Vĩ Đình không nói lời nào kéo nhóc con đi, trừng mắt nhìn nhóc còn muốn nói, ném một câu ác ý "Im miệng".

Dung Nguyên ủy khuất: "Thực sự không cần giúp đỡ một tay sao?"

Lục Vị Đình hít nhẹ một hơi, "Cậu không biết thật hay giả? Alpha trong thời kỳ mẫn cảm có thể xé nát cậu, huống gì omega yếu đuối, người không có mấy thịt như cậu, không đủ nhét kẽ răng. Cậu đi hỗ trợ hay là cậu đi cho anh ta đánh dấu?"

Dung Nguyên có vẻ giật mình, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Lục ca, anh cũng có sao?"

"Có cái gì?"

"Kỳ mẫn cảm."

Lục Vĩ Đình dừng lại, nhìn lại cậu, "Cậu không nghĩ tôi là alpha?"

Dung Nguyễn lắc đầu nguầy nguậy.

Lục Vĩ Đình hừ lạnh một tiếng, "Vậy nên cậu tốt nhất tránh xa tôi ra, đừng tùy tiện chui vào chăn của tôi."

Dung Nguyễn nhỏ giọng: "Nhưng em thật sự rất sợ thạch sùng với chuột." Cảm thấy ngón tay bị siết chặt, lại lần nữa hạ giọng, "Vậy thì lần sau em đi tìm đạo diễn...ahhh!

Lục Vĩ Đình bóp cổ tay cậu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Lần sau tìm ai?"

Dung Nguyên không dám nói lời nào, liều mạng lắc đầu nhìn vẻ mặt y, Lục Vĩ Đình cắn răng răng rắc, "Lần sau chui qua, gây tiếng động nhỏ một chút, đừng để cả đoàn làm phim nghe thấy."

Dung Nguyên sững sờ một hồi, sau đó dùng sức gật đầu, "Ừm!"

Chúc Xuyên nghe tiếng hai người càng ngày càng xa, trong lòng có chút nhẹ nhõm, alpha trong thời kỳ mẫn cảm, bất kể là làm thương người khác hay không cẩn thận đánh dấu omega đều rất nghiêm trọng.

Anh là bị bản năng điều khiển, không cách nào khống chế được bản thân, nhưng hắn có thể chịu trách nhiệm.

Chúc Xuyên nghĩ đến đây lại tức giận, nếu người đến không phải là hắn mà là một omega, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Họ ly hôn rồi kết hôn với người khác?

"Anh không thoải mái không thể trực tiếp tìm đến tôi sao?"

Bạc Hành Trạch thấp giọng nói, như gió rít gào trong rừng núi, "Tôi không muốn thương tổn em, tôi biết thời kỳ mẫn cảm của tôi kinh khủng như thế nào, mỗi lần đều làm đau em."

Chúc Xuyên hơi giật mình, không ngờ anh lại lo lắng như vậy.

"Thù Dịch."

"Nói."

"Tôi hôn em một cái." Bạc Hành Trạch hỏi, sau đó cẩn thận bổ sung, "Có thể chứ?"

Chúc Xuyên tim đập rộn ràng, hắn luôn cảm thấy ba chữ này ẩn chứa sự mong đợi và cẩn trọng vô hạn, sợ bị cự tuyệt, anh hít một hơi, vươn tay ôm lấy bờ vai của hắn.

Tám năm trước là hắn chủ động, Bạc Hành Trạch luôn ở trong tình trạng bị động tiếp nhận, cho nên có thể đơn giản nói không cần, một lần nữa, hắn không muốn làm người chủ động.

Bạc Hành Trạch, có lẽ anh vĩnh viễn không biết tôi thích anh bao nhiêu.

**

Lúc Nguyên Nguyên đến đón người đã là nửa đêm, vừa về đến nhà nghe thấy chuông điện thoại chưa kịp làm gì đã chạy vội đem quần áo tới, vừa đến nơi thì thấy ông chủ tay chân bủn rùn cùng tinh thần sảng khoái của "bà chủ".

"Bạc tổng."

"Ừm, đưa quần áo cho tôi."

Nguyên Nguyên thành thật đứng đợi xe một hồi, đến khi ông chủ 'đóa hoa giao tiếp' nhà mình mặc quần áo xong đi từ sau gốc cây ra, sắc mặt tái nhợt, hai chân như muốn phát run.

"Đóa hoa, có thể chơi."

Chúc Xuyên từ trước đến nay đều là không cần da không mặt, nhưng bị người ta biết hắn làm gì giữa thanh thiên bạch nhật, có chút xấu hổ trừng mắt nhìn cô, "Còn nói?"

Nguyên Nguyên thành thật lái xe, dù sao Chúc Xuyên sẽ không việc gì, nhưng nhìn Bạc Hành Trạch hung dữ cực kì.

Tiếng gió từ điều hòa ô tô phảng phất, Chúc Xuyên quay đầu nhìn ra ngoài, hơi động một chút lập tức hít phải khí lạnh.

Đau.

Chỗ nào cũng đau.

Người này chính là con dã thú, hoàn cảnh màn trời chiếu đất gốc phượng như vậy, cả đêm đè hắn làm muốn bốc cháy, muốn so hắn với cây phượng xem ai cứng hơn?

Có một điều anh nói đúng, áo sơ mi của hắn thực sự rất không cứng cáp, ít nhất là không bằng vỏ cây.

Hắn không nên dung túng người này, lần sau không cần quan tâm anh ta là thời kỳ mẫn cảm hay là thời kỳ gì, cứ để cho anh ta chết đi, mình đỡ phải ly hôn.

"Cái kia..." Chúc Xuyên sững sờ ngay khi mở miệng, cái họng này?

Quay đầu lại nhìn trừng Bạc Hành Trạch, chỉ thấy tai anh đỏ lên, cổ cũng đỏ, hắn lập tức trừng lớn mắt, anh ta còn xấu hổ?

Chẳng trách Vưu Bồng nhìn hắn như vậy, hóa ra nghĩ là hắn chủ động? Hắn buột miệng chửi thề.

Nguyên Nguyên không nhịn được nữa, nhỏ giọng thuyết phục: "Đừng nha, mạng sống vẫn là quan trọng."

"..." Chúc Xuyên tức giận nghiến răng, gáy đau đến mức răng phát run, móc ngón tay về phía Bạc Hành Trạch, "Tôi nói cho anh biết, lần sau mà cồn cắn ở đây tôi giết anh. Tôi là beta không thể bị đánh dấu, anh có nhớ chưa?"

Bạc Hành Trạch cúi đầu, trong lòng thỏa mãn, thấp giọng nói: "Nhưng là em nói..."

"Tôi! Không! Nói!" Chúc Xuyên nghiến răng chặn lời, mặc dù các cô gái trong Diêm Thượng Nguyệt gọi hắn là đóa hoa giao tiếp, nhưng hắn thực sự không khoa trương như vậy, được rồi, kỳ thật là hắn nói.

Nhưng là.

"Tôi đã nói không chính là không."

Bạc Hành Trạch vươn tay sờ sờ đầu, "Được, tôi biết rồi."

"?" Chúc Xuyên vung tay anh ra, dịch dịch tránh qua một bên, "Đừng sờ đầu của tôi, tôi không thích."

Loại hành động này quá mức thân mật, giống như hai người chưa từng tách ra, cũng quá mê hoặc.

Bạc Hành Trạch thấy được trong mắt hắn có kháng cự, có chút không cam lòng, chậm rãi rút tay về, "Được."

Lái xe hai giờ, Chúc Xuyên rốt cục nhịn không được ngủ thiếp đi, gật gà gật gù, Bạc Hành Trạch nhanh chóng dùng hai tay chống đỡ đầu, nhẹ đặt ở trên vai.

Tiếng hít thở nhàn nhạt, mang theo hương rượu khó phát hiện, là mùi của anh nhiễm lên.

Bạc Hành Trạch tâm tình tốt, trên người em ấy chỉ có mùi thơm của mình.

Nguyên Nguyên nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Bạc Hành Trạch nhìn Chúc Xuyên rất lâu, nhưng vẫn không nhúc nhích, liền gọi hắn một tiếng: "Bạc tổng."

"Ừm?"

"Ngài cùng đóa hoa kia làm sao mà quen biết?"

Bạc Hành Trạch mất một giây mới nhận ra hoa mà cô nói là Chúc Xuyên, kiềm chế ý muốn đưa tay chạm vào mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Bạn học thời cấp ba."

"Bạn học?" Nguyên Nguyên sửng sốt, dựa vào tuổi của Chúc Xuyên ít nhất cũng phải tám năm trước.

Nàng đến Diêm Thượng Nguyệt cũng ba bốn năm, mà chưa từng nghe qua tên người này.

"Vậy thì tại sao lại chia tay?"

Bạc Hành Trạch đang định nói, một giọng nói uể oải vang lên trước, "Sao lại hỏi nhiều như vậy? Vụng trộm nghe ngóng bí mật của ông chủ, muốn tạo phản rồi?"

"Em tỉnh rồi?" Bạc Hành Trạch cẩn thận hỏi hắn.

Chúc Xuyên dựa vào vai hắn, lười biếng nói "ừm", hắn ngủ một giấc, lúc bị Bạc Hành Trạch nâng mặt lên đã tỉnh rồi, chỉ có điều lười mở mắt ra nói chuyện, kết quả Nguyên Nguyên liền bắt đầu giở trò.

"Nói cho cô ấy biết, anh không thích nữa nên chia tay."

Bạc Hành Trạch không nói theo như lời hắn nói, anh chưa bao giờ hết thích, hắn bỏ rơi anh tám năm, nhưng anh một khắc cũng chưa từng hết thích.

Trong đầu đột nhiên nhớ ra lời Nghiêm Huyền, 'lần sau đừng nói lời xin lỗi, nói anh yêu em'.

"Tôi không có không thích em."

Chúc Xuyên tưởng mình nghe nhầm.

"Tôi vẫn luôn thích em, em thì sao?" Bạc Hành Trạch cũng muốn biết hắn vì sao chia tay, hắn vì sao lại không muốn anh nữa, em ấy còn thích mình sao?

Chúc Xuyên không muốn thảo luận vấn đề này trước mặt người ngoài, hắn từ trước đến nay đều thoải mái, chỉ là không muốn mở vết sẹo ra lần nữa.

Bạc Hành Trạch nhìn hắn đầy mong đợi, coi Nguyên Nguyên như không khí, nhất định phải có câu trả lời.

"Em còn thích..."

"Tôi không còn thích anh nữa." Chúc Xuyên quay đầu đi nhìn ra ngoài của sổ, nói thêm một câu như tự nói với chính mình, "Ừ, năm đó là tôi không còn thích anh nữa, nên mới không từ mà biệt."

Nguyên Nguyên cảm thấy bầu không khí có chút cứng ngắc, vừa muốn tìm một chủ đề để giải tỏa tội lỗi, nhưng "bà chủ" lại thờ ơ nói: "Em nói đúng, nhưng ly hôn thì cần phải có sự đồng ý của hai bên."

Chúc Xuyên trố mắt, "Là?"

"Tôi không đồng ý." Bạc Hành Trạch cũng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Em muốn ly hôn, cả đời này cũng không thể, trừ phi góa."

**

Về nhà.

Hai người còn ăn cơm tối, Bạc Hành Trạch sợ hắn không muốn ăn cơm bên ngoài nên tự mình xắn tay áo làm.

Chúc Xuyên gọi điện cho Tô Dương trước, nói tháng này không cần đến đó bài trừ tin tức tố, sau đó đổ ra mấy viên thuốc nuốt xuống, Bạc Hành Trạch nhìn thấy nhíu mày hỏi: "Em uống thuốc gì? "

"Thuốc chống viêm, anh cứ như con thú, tôi là con người, không phải con đại bàng của Kiều Kiều mà anh tùy tiện chà đạp." Chúc Xuyên uống xong mấy viên thuốc, còn uống nửa ly nước mới cảm thấy dễ chịu hơn.

Thuốc của Từ bác sĩ càng ngày càng đắng, phân lượng cũng càng ngày càng nhiều, uống xong cái này một thời gian đều chống phân hủy.

"Xin lỗi."

Chúc Xuyên đập cái chén xuống bàn, "Thực xin lỗi tôi sai rồi, lần sau sẽ tàn nhẫn hơn, tôi còn mới biết anh sao, tỉnh đi."

"Ăn cơm đi."

Chúc Xuyên có khẩu vị khó hầu, vì vậy anh nấu một ít cháo, lấy thêm một bát nữa thổi nguội rồi đưa đến.

"Buổi tối đừng ăn quá nhiều dầu mỡ, uống chút cháo đi, sáng mai thức dậy tôi sẽ làm món khác cho em."

Chúc Xuyên ăn cháo, trong lòng tự nhủ lần này xem như do kỳ phát tình cùng với bát cháo nên miễn cưỡng tha thứ cho anh, uống nửa bát ấm dạ dày tinh thần cũng hồi phục không ít, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.

"Mấy ngày trước tôi quay lại công ty và thấy Từ Ngôn đứng trước cửa Thịnh Hòe. Tôi mời cậu ta vào nhưng cậu ta không chịu. Anh đã đánh dấu Từ Ngôn chưa?"

"...Tôi chưa từng đánh dấu ai cả."

Chúc Xuyên trầm ngâm gật đầu, "Lúc trước có tin đồn anh đã lén đánh dấu Từ Ngôn, còn đã có con, anh còn đưa cậu ta đi khám."

Bạc Hành Trạch có chút kích động trước lời nói bị hắn lật lại quá khứ như vậy, lập tức nói: "Ngoài em ra tôi chưa từng làm chuyện đó với ai!"

Chúc Xuyên đột nhiên ngẩng đầu.

Anh ta không làm cùng ai trong suốt tám năm?

"Chỉ có em, mỗi lần đến kỳ phát tình đều uống thuốc ức chế, chưa từng uống rượu một mình với omega, cũng từ chối mọi sự ghép đôi của cục di truyền."

Mỗi một chữ anh nói đều gõ vào tim Chúc Xuyên, còn nóng hơn cả bát cháo này, không chỉ làm ngũ tạng lục phủ* ấm lên, thậm chí máu trong cơ thể cũng sống lại, kéo theo linh hồn mục nát nhiều năm.

(*) ngũ tạng lục phủ: nội tạng

Hắn đã kết hôn với Bạc Hành Trạch đã hơn một tháng, lại lội ngược về quá khứ tám năm trước, người này một mực là cái dáng vẻ không chút rung động.

Khi đó, việc theo đuổi là do hắn chủ động, Bạc Hành Trạch bị hắn hung đủ kiểu mới nói một câu "Thích" cực kỳ chật vật, tuy rằng mọi thứ đều thuận theo hắn, nhưng ngoại trừ việc đẩy tin tức tố ra bên ngoài, hầu như không có thứ gì có thể khiến anh có cảm xúc khác.

Hắn thậm chí còn không biết, từ tám năm trước đến tám năm sau, đối với bạc hành trạch mình là gì.

Anh là một tảng băng không thể tan, Chúc Xuyên đã thử rồi, bị đông cứng thương tích đầy mình, không nghĩ sẽ thử lại lần nữa, không phải vì sợ bị thương mà là không có dũng khí để tiến lên.

Nhưng khi Bạc Hành Trạch nói ra lời như vậy vào lúc này, hắn dễ dàng khơi mào biển bão.

Tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng không phải là không có chút nào cảm xúc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông lãnh đạm đối diện, tròng kính hở ra một chút khoảng cách.

"Tháo kính ra."

Bạc Hành Trạch nghe lời tháo xuống.

Hắn không nói chuyện, cặp mắt đào hoa nhìn thẳng vào anh, Bạc Hành Trạch cảm thấy lòng bàn tay đổ mồ hôi, ẩm ướt dính dính nắm vào thả ra mấy lần.

Em ấy nhìn cái gì?

"Cởi áo sơ mi ra."

Bạc Hành Trạch dừng một chút, sau đó cũng không hỏi tại sao, ngoan ngoãn đưa ngón tay lên đặt ở cúc áo sơ mi, cởi cái thứ nhất, cái thứ hai.

Cặp mắt kia bỗng nhiên khẽ cong, cười.

"Em, em cười cái gì?"

"Không có chuyện gì." Chúc Xuyên ăn xong cháo trong bát, đưa cho hắn cái bát trống rỗng, "Chút nữa."

Bạc Hành Trạch nhận, lấy nửa bát.

Chúc Xuyên gắp nấm nắm hương cắt vụn vào cháo, biết đối phương đang hồi hộp chờ câu trả lời nhưng không có đáp lại, rõ ràng là tra tấn tính nhẫn nại của người khác.

"Đúng rồi, anh có nghe Từ Ngôn thích người nào không? Cậu ta cứ luôn nằm vùng công ty tôi, không đi vào cũng không kiếm người. Tôi tự hỏi liệu cậu ta có muốn ám sát tôi không. Nếu tôi cướp người đàn ông của cậu ta thật, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm?"

Bạc Hành Trạch: "Muốn chịu trách nhiệm như thế nào?"

"Khiến anh..." Chúc Xuyên vừa nói hai chữ, liền thấy sắc mặt anh thay đổi nhanh chóng, xoay người nở nụ cười, "Tôi đánh chết anh, hỏi cái mặt trêu hoa ghẹo nguyệt này của anh sao đều câu dẫn mấy thiếu gia nhà giàu. "

Bạc Hành Trạch ngữ khí không tốt: "Cậu ta không phải thiếu gia của tôi, cũng không phải ai cũng có thể giở tính tình thiếu gia với tôi."

"Ừm?"

Bạc Hành Trạch nói: "Tôi với Từ Ngôn là không quen biết."

"Anh có quen cậu ta hay không cũng không quan trọng, dù gì đó cũng là con trai của ông chủ anh. Nếu không như vậy đi, anh từ chức Hồng Diệp, đến làm việc với tôi, tôi sẽ tăng gấp đôi mức lương mà lão ta trả cho anh."

Bạc Hành Trạch do dự, tựa hồ đang thật sự suy nghĩ.

Chúc Xuyên nở nụ cười, "Đùa thôi, tôi cũng chỉ quản lý xưởng nhỏ, làm sao có thể kham nổi anh."

"Tôi không cần tiền."

Chúc Xuyên nghiêng đầu, biết rõ còn cố ý hỏi: "Vậy anh muốn cái gì? Muốn tôi?"

Bạc Hành Trạch nhìn ý cười trong mắt hắn, lại nhớ tới tám năm trước cũng như vậy, ôm khóe mắt nói rõ ràng lựa chọn, nhưng lại là bắt người khác chọn theo ý mình.

Trong mối quan hệ này, anh giống như người cầm lái, anh nắm chặt tay rồi buông tay, lại chỉ có bản thân mình mê đắm.

Năm đó là như vậy lúc gần lúc xa, lúc lạnh lúc nóng, bây giờ lại càng chìm sâu.

Bạc Hành Trạch khi xử lý công việc luôn kín đáo, tỉ mỉ phán đoán tinh thần, đem lại lợi ích cao nhất, nhưng khi đối mặc với Chúc Xuyên luôn cảm thấy bó tay bó chân.

Anh đè nén yêu thương mãnh liệt, như người đi trong sa mạc, trông thấy nước lại không cách nào đoán được có độc hay không.

Chỉ khi uống hết anh mới biết.

"Anh cần ông chủ. Tôi có mấy cái thân cũng không đủ bán, không bán."

"Tôi không."

"Không cái gì? Không muốn tôi?"

Bạc Hành Trạch bị hắn làm cho tình thế khó xử, khẽ cắn môi nói: "Là, tôi muốn em, nhưng..."

"A, tôi no rồi, ngủ ngon." Chúc Xuyên đặt bát xuống, đi tới phòng ngủ thứ hai không thèm nhìn lại, không nghe lời tâm tình đã ấp ủ từ lâu.

Bạc Hành Trạch kìm nén một hơi nháy mắt tiêu tan, thu dọn bát đĩa đi vào bếp.

Tám năm trước đã tệ lắm rồi, tám năm sau còn tệ hơn!

Thời kỳ mẫn cảm của Bạc Hành Trạch rất nghiêm trọng, để không xảy ra sự cố gì, anh phải làm việc ở nhà, sáu giờ đã rời giường, bảy giờ có mặt tại phòng làm việc.

Chúc Xuyên lúc 10:30 tự nhiên tỉnh dậy, xuống lầu ăn sáng, sau đó lên lầu nhìn anh một cái.

"Vụ án của Lục thị tạm thời sẽ không liên quan đến Lục Hàm Châu, cứ để vậy, hiện giờ chuyện chưa giải quyết xong, tôi 100% sẽ không mạo hiểm."

Chúc Xuyên vươn tay gõ cửa, giọng nói bên trong dừng lại, sau đó nói: "Ừm, có việc gì cứ tìm tôi, vào đi."

"Vụ án gì còn chưa giải quyết xong? Lục Hàm Châu với anh đang làm cái quái gì vậy?"

"Bí mật thương mại."

"Tôi không ăn cắp bí mật kinh doanh của anh, chúng ta không ở cùng một lĩnh vực, chẳng lẽ tôi lấy dự án của anh chuyển thể thành phim? Anh đừng làm chủ tịch nữa, làm biên kịch đi."

Chúc Xuyên ghét bỏ, bị anh kéo vào trong lòng, mới giật mình, vô thức ôm lấy cổ anh, "Mắc bệnh gì?"

Bạc Hành Trạch trên mặt đỏ bừng không tự nhiên, trên trán có chút mồ hôi, khắp nơi lộ rõ mẫn cảm.

"Đừng có mà đến kỳ phát tình là dính người, không phù hợp với hình ảnh của anh, làm việc cho tốt, đừng có suy nghĩ lung tung." Chúc Xuyên đứng ngồi không yên, lại bị anh giữ không thể đứng dậy.

"Lung tung, là em sao?"

Lời này nghe như thẳng nam cứng rắn thổ lộ tâm tình, hết lần này tới lần khác khiến lỗ tai hắn tê rần.

Bạc Hành Trạch siết chặt cổ tay hắn, từ phía sau ôm lấy cả người hắn vào trong ngực, mùi rượu thanh dần dần lan ra, giống như một vùng biển trầm tính lại mãnh liệt, kín không kẽ hở.

"Lưng còn đau không?"

Vỏ cây thô ráp làm chảy máu, sáng nay bớt một chút, nhưng vết rách kết vảy lại còn thê thảm hơn, nghe được giọng nói phía sau có chút áy náy, Chúc Xuyên quyết định thêm chút dầu.

"Đau quá, cả đời này tôi chưa từng chịu tội này."

Bạc Hành Trạch cũng biết mình trong kỳ mẫn cảm là không có lý trí, tuy rằng trong hợp đồng viết mỗi tuần không dưới một lần, nhưng là lúc này anh không thể tìm đến hắn.

Anh không muốn trong lúc mất lí trí làm tổn thương hắn.

Khả năng chịu đựng của beta không mạnh như vậy, lỡ như em ấy không tiếp nhận được mà lại rời đi, còn không bằng mình nhịn một chút, trong rừng không có người, mình chịu đựng một chút sẽ qua.

Anh không ngờ Chúc Xuyên lại tìm tới.

Nghiêm Huyền nói chính mình nguyện ý kết hôn, nhất định là thích, không người nào nguyện ý ở cùng bạn trai cũ mà mình không thích.

Bạc Hành Trạch xoay mặt hắn đối diện với mình, ánh mắt nặng trĩu, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nghiêm túc chậm rãi nói: "Tôi thích em, tám năm qua chưa từng không thích một khắc nào. Tôi biết em có khả năng không thích tôi, tôi sẽ không ép em phải nói lí do vì sao chia tay với tôi, cũng sẽ không ép buộc em phải thích tôi giống như tôi thích em, nhưng em có thể cho tôi một cơ hội không, một chút thôi cũng được."

Mắt anh đỏ hoe, trán lấm tấm mồ hôi, không biết là do thời kỳ mẫn cảm hay là do khẩn trương, giọng nói có chút run rẩy, mang theo một chút không chắn chắn, còn có chút hèn mọn.

Chúc Xuyên sững sờ, chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng hổi, mang theo mồ hôi ẩm ướt.

Năm đó thẳng đến lúc hai người chia tay, hắn cũng không biết Bạc Hành Trạch bắt đầu thích mình từ khi nào, càng không nghe qua lời thổ lộ như vậy.

Nói ngay bây giờ.

Bạc Hành Trạch nâng mặt hắn quay trở lại, một tay nâng mặt một tay khác vẫn như cũ mân mê lòng bàn tay hắn, "Có được không? Hoặc là em, không cần rất thích tôi. Đừng rời bỏ tôi, đừng nói không quan tâm tôi, có thể chứ."

Anh không phải như vậy, Chúc Xuyên chưa từng thấy qua Bạc Hành Trạch như thế này, phảng phất hèn mọn.

Anh giống như một kẻ ăn xin, bộ quần áo rách rưới tóm lấy một người qua đường ăn mặc đẹp đẽ, cầu xin một chút tình yêu bằng đôi tay run rẩy và giọng nói khàn khàn.

Đem tôn nghiêm cùng tình cảm để dưới đất tùy hắn chà đạp, chỉ cần hắn bố thí một chút xíu, thế nào cũng được.

Cho dù có bị giam cầm, cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.

Chúc Xuyên ánh mắt chua xót, nhanh chóng chớp mắt rời đi, ngẩng đầu hít sâu một hơi nuốt lấy vị chua ngược trở lại, bù đắp một nụ cười.

Bạc Hành Trạch không phải như thế này, thời điểm mới quen anh nghèo như vậy, nhưng vẫn là một người rất ngông nghênh.

Về sau gặp lại anh là tổng giám đốc tập đoàn Hồng Diệp, người người nịnh bợ còn không kịp, có thể tiện tay làm cho vô số công ty nhỏ trong tay hắn phá sản.

Anh không phải là người hèn mọn như thế, anh là người kiêu ngạo dùng bản hợp đồng đến ép hắn nói không ra lời thở không ra hơi, dùng sự lạnh lùng thờ ơ đối mặt với chủ động của hắn, đến lúc không còn giá trị lợi dụng nữa thì trở tay vứt bỏ.

Thấy hắn không lên tiếng, Bạc Hành Trạch vươn tay nắm lấy lòng bàn tay hắn, thử thăm dò kéo người vào lòng, nghiêng người cúi thấp đầu, thử tìm đến bờ môi hắn.

Chúc Xuyên cảm thấy khó thở, mười đầu ngón tay đan vào nhau đổ đầy mồ hôi, giống như là ở trong một lò nung có ngọn lửa cháy mãnh liệt, dưới ngọn lửa cuồng bạo, ngay cả một chút ít lý trí cũng tan thành tro bụi.

Những lời nói cùng ngữ khí kia quá mê người, Chúc Xuyên coi nó là một tình huống đặc biệt của kỳ phát tình, chờ kỳ mẫn cảm này qua đi, tảng băng này sẽ hồi phục lại như cũ, bền lòng vững dạ

...

Thật lâu sau, Chúc Xuyên chống hai bàn tay vào vai anh thở ra, "Đừng."

Bạc Hành Trạch vuốt ve lưng hắn, giống như con mãn thú được thỏa mãn, âm thanh phát ra đều là tiêng kêu thỏa mãn.

"Tôi ôm em nghỉ ngơi một lát." Anh thích cảm giác ôm người này vào trong lòng, tốt nhất quấn chặt lấy, một chút cũng không thể giãy ra.

"Ừm."

Chúc Xuyên dựa vào vai hắn, chậm rãi thở hổn hển, công kích cuồng bạo đánh vỡ tan linh hồn của hắn, Bạc Hành Trạch cũng không lạnh lùng giống như vẻ bề ngoài như vậy, từ trước đến giờ đều không giống.

Hai ngày nay, ban công, nhà bếp, cầu thang, thậm chí cả bàn làm việc ở nhà đều không thể thoát khỏi anh, hắn xem như thấy rõ, không thể nào sống chung nhà với anh.

Hắn há miệng hung hăng cắn lên bả vai rắn chắc, nghe được âm thanh rên rỉ vì đau đớn của anh.

"Đáng đời."

Bạc Hành Trạch vỗ nhẹ lưng hắn, không hề giãy dụa mà ngược lại ôn nhu dỗ dành hắn, "Đói không? Tôi đi làm cơm cho em."

"Anh cảm thấy tôi đói à?"

Lời mời gọi điện video của laptop nhảy ra, cả hai nhìn nhau, tình trạng như thế này, làm sao mà có thể mở video?

"Tôi đi, anh bận...A." Chúc Xuyên cau mày mắng, "Con mẹ anh"

Bạc Hành Trạch không nỡ để hắn ra ngoài, làm mặt mày lạnh nhạt giống như bình thường, vươn tay bấm chuyển sang giọng nói, sau đó lạnh giọng lên tiếng: "Nói."

Giọng nói Nghiêm Huyền vang lên, "Bạc tổng, buổi chiều trợ lý Ninh của Lục thị tới đưa một kế sách, đây là lúc ngài bàn bạc với Lục tổng, vì người tranh giành thừa kế tạm gác lại một thời gian, hiện tại Lục thị bắt đầu khởi động lại."

"Nói với cô ấy tôi xin nghỉ phép trong hai ngày này, tôi sẽ tự liên hệ với Lục tổng."

"Được rồi, tôi cũng đã gửi bản tổng kết giữa năm của chi nhánh vào hộp thư của ngài, thông tin về vụ mua bán sáp nhập lần trước và mẫu dự toán thế chấp tôi cũng đã gửi."

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Bạc Hành Trạch cúp điện thoại, gọi cho Lục Hàm Châu, người nhận điện thoại hơi chậm, giọng nói truyền đến có chút bất lực, "Thực xin lỗi, Kiều Kiều mang thai tính tình không tốt lắm."

Chúc Xuyên khịt mũi, "Lão già, được tiện nghi còn khoe mẽ."

Lục Hàm Châu sửng sốt, "Ây dô, cậu cũng ở đây."

"Làm sao, có vợ là tốt rồi sao? Con của cậu sinh ra cũng là con của tôi, hầu hạ Kiều Kiều nhỏ cho tốt, nếu không cậu đưa em ấy đến chỗ tôi ở đi, tôi sẽ kiên nhẫn chăm sóc thay cậu, tiểu bảo bối ngọt ngào như vậy ai mà không thích chứ."

Lục Hàm Châu nở nụ cười như đâm dao, "Trước đó cậu đã hứa với Kiều Kiều cái gì, đoán chừng sẽ nhanh thực hiện được thôi."

Làm việc cũng ở cùng một chỗ, cái này còn không phải ở trong tay hay sao?

"Cậu gọi Kiều Kiều dậy, xe đồ chơi tôi có thể mua cho con cậu, còn siêu tốc độ thì quên đi, đời này cũng không thể. Cậu nói với em ấy, trẻ con không được lái xe, không an toàn."

Bạc Hành Trạch nghe không hiểu, Lục Hàm Châu "tốt bụng" giải thích: "Lần trước cậu ấy lúc đi mua âu phục cho cậu thì gặp Kiều Kiều, đánh cược với Kiều Kiều rằng nếu không ly hôn với cậu thì thua em ấy một chiếc siêu xe. Bạc tổng, chiếc xe này khi nào được đưa tới?"

Bạc Hành Trạch cúi đầu nhìn người trong cuộc.

Chúc Xuyên nghiến răng, "Ngày mai ly hôn."

"Em nói cái gì?" Bạc Hành Trạch thâm trầm mở miệng.

Chúc Xuyên bị vẻ mặt lạnh lùng của anh làm cho kinh hãi, nuốt hết nửa câu còn lại xuống, đổi thành: "Anh không phải đang nói chuyện làm ăn sao? Tôi không quấy rầy bí mật thương mại của anh, tôi đi đây."

Bạc Hành Trạch thu tầm mắt lại, tỉnh táo lên tiếng như không có gì, bình tĩnh nói về những dự án hợp tác với Lục Hàm Châu.

Hàng trăm triệu dự án trong cuộc chiến giữa hai người, tranh giành quyền lợi tốt nhất cho phe mình, Chúc Xuyên từ bỏ giãy dụa, ngả đầu tựa vào lồng ngực anh, giọng nói ôn tồn lướt qua bên tai, đầu ngón tay chạm phải nhẫn cưới ở trên tay phải của anh.

Anh ta còn đeo nó.

Giống như đã đeo từ hôn kết hôn, anh vẫn luôn đeo, Chúc Xuyên đột nhiên nhớ đến chiếc nhẫn cưới vừa vặn với ngón tay mình.

Lúc đó bọn họ cùng nhau dạo phố, hắn kéo Bạc Hành Trạch đến một chỗ bán đồ trang sức nội địa, có một cặp nhẫn với thiết kế kiểu dáng vô cùng độc đáo, hắn bắt anh đeo thử một chút.

Nhưng cuối cùng cũng không mua.

Anh ta có nhớ số đo lúc đó?

Chúc Xuyên lập tức tự giễu, sau nhiều năm như vậy kích thước ngón tay đã thay đổi rồi, nhẫn cũng không giống những phụ kiện khác, thay đổi một chút sẽ không đeo lên được.

Giống như tình yêu.

Chỉ cần có một chút thay đổi không thể tiếp tục được nữa, nếu cứ cưỡng ép, người bị tổn thương không phải mình, là đối phương.

"Đang nghĩ gì?"

Chúc Xuyên ngẩng đầu, nhìn thấy máy tính đã gập xuống, vội vàng thu lại suy nghĩ.

"Nói chuyện xong rồi?"

"Ừm."

"Như vậy là xong rồi, anh ăn no chưa?" Chúc Xuyên hỏi anh, ánh mắt đầy mỉa mai, "Người khác nói Bạc tổng cao lãnh cấm dục, định nghĩa lại từ cao lãnh sao? "

Bạc Hành Trạch nghẹn ở cổ, chậm chậm lui ra, lỗ tai hơi đỏ lên.

"? Anh còn đỏ mặt, vừa rồi anh với Lục Hàm Châu bàn chuyện làm ăn vẫn còn tranh thủ kiếm lời sao không thấy anh mảy may nương tay?"

"Tôi giúp em."

"Không cần, tôi tự làm." Chúc Xuyên tùy tiện cầm lấy mấy tờ giấy, đang chỉnh lại quần áo thì nghe thấy tiếng anh gọi, cũng không thèm ngẩng đầu lên "Ừm" một tiếng.

"Đưa tay cho tôi."

"Làm gì?"

"Tay."

Chúc Xuyên bị anh không trả lời mà lập lại, thấy phiền, "...tay trái hay tay phải."

"Tay phải."

Chúc Xuyên bận bịu phân loại quần áo, không chút suy nghĩ đưa tay cho hắn, một giây sau rút tay lại, trên ngón út vô danh giờ đã có thêm một chiếc nhẫn.

Vừa khít.

Cũng không phải chiếc trước kia.

"Không cho phép tháo!"

Bạc Hành Trạch đứng dậy, đi tới trước bàn làm việc kéo hắn vào trong vòng tay, một tay giữ phía sau lưng hắn, tay kia nắm lấy cằm của hắn, "Đừng tháo, ngoan."

"Tôi tháo hay không không phải việc anh quản, anh đây là đang ép mua ép bán?"

"Tôi dùng toàn bộ tài sản cùng cam kết cả đời của mình để mua em, đủ không?" Bạc Hành Trạch cùi đầu xuống đụng vào trán hắn, hô hấp còn mang theo mùi rượu thanh, giống như là uống say lại giống như là rất tỉnh.

Chúc Xuyên cảm thấy mình sắp say rượu, hiếm khi thấy lắp bắp nói: "Lấy đâu ra nhiều lời sến sẩm như thế."

"..." Bạc Hành Trạch trong lòng phỉ nhổ Nghiêm Huyền một lần, trách video của cô chất lượng không đủ tốt, không tìm được thứ gì đó mới mẻ sao?

Nghiêm Huyền ở công ty: Hắt xì.

"Chị Nghiêm Huyền, chị bị cảm à?"

Nghiêm Huyền cảm thấy lạnh sống lưng, "Chắc thế, không sao, cô mau lên đi, chị lát nữa uống thêm nước nóng."

Chúc Xuyên nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải, tay trái không nhúc nhích được chút nào, Bạc Hành Trạch không cho hắn cơ hội tháo nhẫn ra, "Nói tiếp đi."

Bạc Hành Trạch biết hắn đã nguyện ý cho mình một cơ hội, hưng phấn cúi đầu, vừa định hôn hắn, lại bị hắn một tay che lại, "Không đừng, tôi không muốn chết sớm như vậy."

Anh có chút thất vọng, anh dịu dàng hôn lên lòng bàn tay một cái, dùng ánh mắt ủy khuất nói, "Được."

Chúc Xuyên bị ánh mắt của anh làm cho bất lực, rút tay về, "Ngoan, anh bận việc trước, Dịch Hiền buổi chiều tìm tôi nói chuyện công việc, tối tôi về ăn cơm "

Bạc Hành Trạch nhíu mày, "Cậu ta lại tìm em bàn việc gì? Có chuyện gì không giải quyết qua điện thoại được sao? Lại đi Diêm Thượng Nguyệt?"

"Cậu ta mà anh cũng muốn ăn dấm?"

Bạc Hành Trạch rất không vui, "Cậu ta cả ngày đều chiếm lấy em, tám năm trước chiếm lấy em, chiếm lấy tám năm."

"Đừng nhỏ mọn như vậy, tôi nói xong sẽ trở về, anh ở nhà mà thấy không thoải mái thì nhớ uống thuốc ức chế, đừng cố chịu." Chúc Xuyên nhìn thời gian, xoay người đi vào phòng tắm, tắm rửa sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài.

Khi Chúc Xuyên đến Diêm Thượng Nguyệt, Dịch Hiền đã đợi từ lâu, ngồi bên cạnh anh là một người đàn ông, trò chuyện dễ nghe, có chút gian xảo.

"Hai người còn chưa biết nhau, vậy để tôi giới thiệu." Dịch Hiền đứng dậy giới thiệu hai người, bắt tay một cái coi như làm quen, Chúc Xuyên gọi một ít rượu mang vào.

Người đàn ông tên là Liêu Nhất Thành, mấy năm gần đây phát triển ở nước ngoài, là một công ty tương đối có tiếng trong lĩnh vực khoa học công nghệ, Chúc Xuyên cũng đã nghe nói qua một chút.

Gã lần này tới không phải muốn thảo luận về công nghệ mà là về gen di truyền, ý gã muốn nói là không cần đầu tư, chỉ cần ăn chia hoa hồng.

Chúc Xuyên nghe dăm ba câu đã hiểu, kiểu hợp tác như vậy không phải là chưa từng có, những năm qua hắn dựa vào thủ đoạn khóe đưa đẩy, ở cái Bình châu này ngành nghề nào hắn cũng có thể nói chen vào, gã cũng đã liên hệ với hắn cho một số công việc kinh doanh không được tiết lộ.

"Di truyền là một chủ đề rất nhạy cảm, chủ đề này chúng ta không thể làm tùy tiện."

Liêu Nhất Thành nhẹ nhàng nho nhã, nói tới nói lui cũng tự chừa ra ba phần lui, "Tôi biết, tôi tuy rằng ở mảng nghiên cứu phát triển công nghệ, nhưng ở đại học cũng từng đọc nghiên cứu liên quan đến gen, những năm này cũng một mực tâm huyết với phát triển gen học. Tôi hiểu mối băn khoăn của ngài cũng tôn trọng mong muốn của ngài, đây là tài liệu tôi tự mình viết, còn có khả năng và hướng nghiên cứu về các chất ức chế mới trong tương lai. "

Chúc Xuyên cầm lên xem, hắn tài trợ cho một viện nghiên cứu di truyền ăn tiền, hàng năm không biết đầu tư vào đó bao nhiêu tiền, thực ra dự án này có lợi cho hắn, "Tôi suy nghĩ một chút rồi sẽ cho anh câu trả lời"

Liêu Nhất Thành gật đầu, "Cứ tự nhiên."

"Mặc dù hiện tại nhận thức về sự bình đẳng giữa alpha, omega và beta ngày càng cao nhưng sự bất tiện và áp lực vì giới tính không thể thay đổi trong một sớm một chiều, tôi hy vọng những thứ như vậy có thể giảm đến nhỏ nhất để mọi người đều được hưởng sự tự do nhất."

Chúc Xuyên có chút kinh ngạc, một người trời sinh đứng đầu trong giới hưởng thụ quyền lợi của alpha, lại coi trọng đến quyền lợi của omega như vậy sao?

"Ngài Liêu đây rất giống với một người bạn của tôi."

Nụ cười của Liêu Nhất Thành đông cứng một giây, rồi trở lại bình thường, "Vậy thì tôi thực sự rất vinh hạnh, có thể giống với bạn của ngài Chúc, vậy thì tôi có thể không biết xấu hổ một chút không, hy vọng về sau cũng có thể kết thân với ngài "

"Tôi kết hôn rồi." Trên đời này không có người khác có thể làm chồng hắn, chỉ có một mình Bạc Hành Trạch.

Liêu Nhất Thành có chút ngượng ngùng, Chúc Xuyên đưa tay cầm ly rượu lắc lắc với gã, "Đùa chút thôi, tôi hy vọng ngài Liêu và tôi cũng có thể trở thành bạn tốt của nhau, hy vọng một ngày nào đó có thể hợp tác."

Dịch Hiền không quen với ngành này nên không nói gì, lẳng lặng ngồi uống rượu nghịch điện thoại, mãi đến khi Liêu Nhất Thành rời đi mới nói.

"Cậu thấy gã thế nào?"

Chúc Xuyên để người vào thu dọn ly rượu, đổi thành chút trà, nhìn Dịch Hiền lười biếng ngồi ở trên ghế sô pha, "Thế nào cái gì, tôi cũng không phải là đi xem mắt. Nếu thấy phù hợp thì làm không thì không làm, cậu khẩn trương như vậy làm gì? "

"Tôi, tôi khẩn trương lúc nào!"

Chúc Xuyên dựa vào lưng ghế thở phào một cái, đã lâu không đến chỗ này, dạo gần đây luôn dính với bạc hành Trạch, hiện tại đi ra ngoài một lát đã muốn trở về.

Dịch Hiền rót cho mình một ly rượu, một lúc lâu sau mới nói: "Ừm, tuy rằng cậu cũng tốt nghiệp di truyền học, nhưng đã nhiều năm như vậy không động vào, hay cậu đi tìm giáo sư Phó đi? Anh ấy đối với ngành này tương đối cẩn thận. "

"Ừm."

Dịch Hiền đang cầm ly rượu, ánh đèn rơi vào ly pha lê phản chiếu ánh sáng, cậu giật giật ngón tay, tia sáng như có sức sống, có chút "bỏng".

Chúc Xuyên thích yên tĩnh không náo nhiệt, ngay cả Diêm Thượng Nguyệt cũng không thích loại nhạc chói tai, chủ yếu là ballad.

"Mười năm si tâm đại mộng biết hay không, yêu thương giấu ở tinh hà phía sau..."

Dịch Hiền đang cầm ly rượu, nghe thấy tiếng hát lạc điệu, vừa ngẩng đầu liền quên mất mình muốn nói gì, lại nói một câu khác, "Thù Dịch, trên tay cậu là cái gì?"

Chúc Xuyên vung tay lên, "A, cậu nói cái này, không biết nhẫn sao?"

"Tôi biết là nhẫn, nhưng là từ đâu ra?" Dịch Hiên có một loại dự cảm, cẩn thận nhìn vẻ mặt Chúc Xuyên, giống như không khác gì so với trước kia, lại hình như nhiều hơn một tia hy vọng.

"Cậu với Bạc Hành Trạch...?"

Chúc Xuyên nâng chén trà lên nhấp một ngụm, giọng nói có chút mơ hồ, giống như là ngậm kẹo.

"Tôi nghĩ tám năm trôi qua khá trống trải, cả ngày cứ ngơ ngác trôi qua không có ý nghĩa gì, bây giờ kết hôn cũng đã kết." Chúc Xuyên cụp mắt thu lại ý cười tràn đầy trong mắt, thời điểm nâng mắt lên, phảng phất như mùa hoa hồng nở rộ.

"Cho nên, tôi nghĩ, lại cho anh ta thêm một cơ hội nữa."

Dịch Hiền há hốc mồm.

"Tôi lộn nhào té ngã hai lần, mọi người đều bảo quá tam ba bận, tôi không nghĩ tôi lại xui xẻo như vậy, lại ngã." (?!)

(?!) Bản raw là như này "我栽了两次跟头,老天爷都说事不过三,我应该不会这么倒霉,再栽一次"

💜💜💜💜💜💜💜

t.a: 7k8 chữ lận đó, mn mau khen tui, khen tuiiiiii 🫣 đây là chương dài nhất từ đầu truyện đến giờ, tui làm xong nhìn số chữ còn sốc cơ mà:]]

t.a: dù lúc tui cập nhật cái này là cuối ngày rồi, chúc mọi người 20/10 thật vui vẻ, ý nghĩa, chúc mọi người luôn hạnh phúc, tươi tắn, chúc các bạn một đời an nhiên 🥰💐