Hôn Nhân Chớp Nhoáng Với Bạn Trai Cũ Không Thể Ly Hôn

Chương 20



Edit + Beta: t.a

----

"Xin hỏi một chút, Chúc xuyên ở đây sao?"

Trợ lý liếc mắt một cái, "Anh là ai?"

"Tôi..."

Đạo diễn từ xa hô: "Ai đằng kia, đứng đó làm gì! Không thấy mọi người bận rộn vậy sao? Phụ một tay đi!"

Trợ lý nhỏ lập tức gác mọi chuyện sang một bên, bất chấp tất cả kéo tay người đàn ông bên cạnh, "Đại ca, giúp tôi, giúp tôi khiêng cái này một chút, nếu không đạo diễn phải chờ một lúc lại muốn chửi mắng người."

"... Tôi bê một mình." Bạc Hành Trạch cởi bộ đồ của mình đặt sang một bên, hơi cúi người giúp cô dời chiếc hộp to lớn sang một bên, còn chưa kịp đứng thẳng lại bị sai đi khiêng giá đỡ.

Anh cứ mơ hồ như vậy bị sai khiến đi khắp studio.

Lúc Chúc Xuyên quay lại thấy một bộ âu phục quen thuộc trên ghế, cúi đầu xuống nhẹ nhàng ngửi, một tin tức tố mùi rượu xộc lên, biểu lộ muốn tránh xa người vạn dặm.

Bạc Hành Trạch đến đây?

Hắn quay đầu nhìn một hồi không tìm được người, vươn tay kéo trợ lý nhỏ, "Đây là của ai?"

"Hả? Tôi không biết." Trợ lý nhỏ lắc đầu ngây người, một lúc sau mới phản ứng kịp, "À" một tiếng, "Vừa rồi có một người đàn ông đang tìm anh, hình như...hình như bị đạo diễn gọi đi khuân đồ rồi."

Đi khuân đồ?

Chúc Xuyên dạo quanh phim trường, nhìn thấy anh xắn tay áo dọn đồ, giơ tay gõ vào trán nữ đạo diễn trẻ tuổi, "To gan thật, dám sai khiến Bạc tổng nhà chúng ta làm việc."

Bạc Hành Trạch nghe thấy tiếng, giá đỡ trong tay rơi xuống "Ầm" một cái.

Bốn mắt nhìn nhau.

Chúc Xuyên đi qua, nhìn mồ hôi trên trán cùng sắc mặt không quá tốt của anh, "Sao anh lại ở đây?"

"Tôi..." Bạc Hành Trạch trầm mặc hồi lâu mới nói ra cái lý do không phù hợp, "Đi ngang qua."

Chúc Xuyên trong lòng tự nhủ, đi ngang qua? Rõ ràng là tự mình tới tìm, cười cười không bóc trần anh: "Chút nữa công ty còn có việc, không mời anh ăn cơm tối, về sớm một chút."

Bạc Hành Trạch do dự, "Được."

Nữ đạo diễn "Ôi" cười, "Đến đây rồi còn không mời người ta ăn cơm."

Chúc Xuyên nhìn dáng vẻ mệt mỏi của anh, vừa tới chỗ này lại bị lôi đi làm đủ thứ, nín cười hỏi: "Ăn cơm chưa?"

Bạc Hành Trạch lắc đầu.

"Được rồi, tôi mời anh ăn tối. Tôi không lái xe qua, anh có lái xe không?"

Bạc Hành Trạch lại lắc đầu, Nghiêm Huyền chở anh qua đây, rồi lập tức trở lại công ty xử lý công việc, "Tôi để Nghiêm Huyền chở qua."

"Aiz, được rồi." Chúc Xuyên đè tay anh lại, cảm thấy được sắc mặt người này thật sự rất không tốt, anh ngàn dặm xa xôi đến đây mà lại đuổi đi thì quá vô nhân đạo, được rồi.

"Có sợ bẩn không? Nếu không sợ thì tối nay ở đây, sáng sớm mai có xe thì chúng ta cùng về."

Bạc Hành Trạch lập tức gật đầu, "Được!"

Chúc Xuyên nhìn anh một cái, nhíu mày hỏi: "Sắc mặt của anh sao lại xấu như vậy? Đi công tác ngủ bao lâu rồi?"

Bạc Hành Trạch không nói gì, nhưng thật ra cũng không ngủ được bao lâu, liều mạng làm việc để trở về gặp hắn, không để ý tới cái khác.

"Làm sao mà tin tức tố nồng thế này, thu lại một chút."

Bạc Hành Trạch tự mình ngửi không ra, quả nhiên cả người như ngâm trong bình rượu, Chúc Xuyên bị suýt chút nữa bị anh làm ngất đi, thấy trán có chút xám xịt, tiện đưa tay xoa xoa.

"Cúi xuống."

Bạc Hành Trạch trầm mặc cúi đầu.

Nữ đạo diễn không khỏi bật cười, "Chúc tổng gia giáo nghiêm khắc, nói cái gì là cái ấy, bà chủ, chúng ta có chút rượu địa phương, buổi tối có muốn uống một ít không?"

Bạc Hành Trạch nói: "Không được, người trong nhà sẽ không vui."

Chúc Xuyên nghiêng đầu nhìn anh, "Dùng tôi làm lá chắn?"

Bạc Hành Trạch có chút không thích ứng được lời nói này, nhưng vẫn thấp giọng hỏi hắn: "Em sẽ vui sao?"

"Toàn học thói xấu."

Bạc Hành Trạch ngẩng đầu nhìn về phía sau hắn một hồi, đưa tay đặt ở trên vai của hắn, hơi cúi đầu, "Tôi có thể được một tấc tiến một thước không? Năm ngày."

Nói xong không đợi người trả lời đã hôn lên môi hắn, Chúc Xuyên sững sờ, chỗ này toàn là máy quay chụp, một bên tai đã đỏ ửng lên.

"Anh là chó sao? Gặp người thì động dục."

Bạc Hành Trạch nhìn bóng lưng xa xăm của hắn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sự mệt mỏi bấy lâu nay dường như được xóa sạch trong tích tắc, thay vào đó là sự mong đợi mãnh liệt.

Địa điểm quay toàn là đồi núi, ăn cơm cũng là bàn ngoài trời, Chúc Xuyên nhìn Bạc Hành Trạch tâm tình không tốt, cảm thấy chắc là do lệch múi giờ, nên đi tìm một gian phòng cho anh nghỉ ngơi.

Lúc ăn cơm tôi, tổ làm phim nói rằng không tìm thấy anh.

Chúc Xuyên gọi mãi không có ai trả lời, tín hiệu ngắt quãng, cuối cùng trực tiếp đứt đoạn, trợ lý suy đoán có phải không chịu nổi bẩn nên đi rồi không?

"Sẽ không."

Bạc Hành Trạch đã đến, sẽ không rời đi.

"Mọi người ăn trước đi, tôi đi tìm." Chúc Xuyên vừa ra khỏi nhà đã đụng phải ai đó, là một thiếu niên, kinh hãi ôm cánh tay. "Anh, đằng kia...đằng kia có người, thật đáng sợ!"

"Ở đâu?" Chúc Xuyên cảm thấy không đúng.

Chàng trai chỉ tay về phía rừng núi phía sau, "Người đàn ông dựa vào cây phượng phát run, tôi hỏi anh ta bị sao vậy, nét mặt anh ta cực kỳ đáng sợ, một thân toàn mùi rượu, có phải là uống nhiều quá hay không!"

Chúc Xuyên cảm giác không ổn.

Tin tức tố của anh cực kỳ mạnh, thời điểm đến kỳ phát tình cũng phi thường đáng sợ, nghiêm trọng hơn là không thể khống chế được bản thân, rất dễ làm đả thương người khác.

Hắn tháng này còn chưa đi bài trừ tin tức tố, hiện tại đi chỉ sợ rất nguy hiểm.

Nhưng nếu hắn không đi, Bạc Hành Trạch sẽ rất thống khổ, mà lỡ đâu làm người khác bị thương hoặc không cẩn thận đánh dấu ai khác, như thế tình hình không thể vãn hồi.

"Anh qua xem một chút." Chúc Xuyên bước vài bước rồi quay lại nói với cậu thiếu niên, "Cậu dặn mọi người không được lại gần cây phượng đằng sau, còn có đừng nói cho ai biết chuyện này, có biết không?"

Chúc Xuyên đã từng nhìn thấy dáng vẻ Bạc Hành Trạch thời kỳ phát tình.

Mất kiểm soát, tàn nhẫn, không lý trí, như con thú bị giam cầm lâu ngày.

Nếu bây giờ đi qua, Alpha cực kỳ cường hãn sẽ trấn áp mọi thứ, cho dù là Beta, hắn cũng sẽ quỳ gối trước mặt anh bởi vì bị áp chế tuyệt đối, sẽ theo bản năng mà thuần phục.

Chúc Xuyên đưa tay sờ gáy, chỗ phẳng có sẹo hơi nóng, mấy ngày nay tin tức tố của hắn bắt đầu tích tụ.

Hắn dự định ngày mai về sẽ qua chỗ Tô Dương, hai ngày là đủ để bay sạch tin tức tố, không ngờ hôm nay Bạc Hành Trạch đã trở về, lại còn đến đây.

Còn chưa kịp suy nghĩ thì bước chân Chúc Xuyên đã thành thật đến chỗ cậu thiếu niên kia chỉ rồi.

Cây phượng vĩ vươn răng múa vuốt áp chế bầu trời đen kịt, lộ ra một người đàn ông cả thân màu đen có vẻ kiềm chế, trầm thấp rống lên một tiếng như dã thú.

Gió núi hơi lạnh, Chúc Xuyên nổi da gà.

Hắn đã sống lâu như vậy, kiêu căng qua, nghèo túng cũng đã qua.

Mối quan hệ tất yếu ấy đã thành cát bụi tám năm trong đáy lòng hắn, hắn luôn tin rằng trên đời này có một tình yêu tốt đẹp như Phó giáo sư, như Kiều Kiều, là do số mệnh sắp đặt.

Hắn cũng biết rằng mình không có một cuộc sống tốt đẹp như vậy.

Nhưng Bạc Hành Trạch đột ngột chen vào cuộc sống của hắn, giống như một con dao gỉ, từ từ cưa đứt sợi dây xích, đau đớn nhưng có một tia hy vọng.

Chúc Xuyên từng bước đi về phía anh, mùi vị rượu càng ngày càng đậm, giống như bước vào một vực thẳm không cách nào quay đầu lại.

Bạc Hành Trạch tựa vào gốc cây, trán đầy mồ hôi lạnh, môi run rẩy cố gắng kìm nén nhưng theo bản năng lại tiết ra tin tức tố phá hủy mọi thứ xung quanh.

"Bạc Hành Trạch?"

Bạc Hành Trạch ngẩng đầu, mắt đỏ bừng nhìn hắn, lộ ra biểu cảm mê mang lại vô cùng ủy khuất, "Em vì cái gì không cần tôi nữa? Tám năm dài như vậy."

💜💜💜💜💜💜💜