Hôn Nhân 88 Tỷ

Chương 3



“Hôn nhân tám mươi tám tỷ” là tiêu đề mà truyền thông viết về Lê Khang và Giang Tâm Nghiên cuộc hôn nhân của hai người, bởi vì tài sản của công ty hai nhà tính toán lên khoảng tám mươi tám tỷ, nghe nói bản thân Giang lão không chỉ hài lòng cháu rể, cũng vì “Hôn nhân tám mươi tám tỷ” việc miêu tả này cảm thấy rất vui vẻ, vì cái này đại biểu cho công ty của hai nhà đều sẽ hưng thịnh.

Một tuần sau khi tin vui được công bố đến nay, Giang Tâm Nghiên hầu như không ra ngoài, cô không thích làm tâm điểm chú ý của truyền thông, vì vậy tất cả đều giao cho ông nội ra bên ngoài nói chuyện. Ban đầu cô rất lo lắng sức khỏe của ông nội sẽ không chịu được nhiều cuộc phỏng vấn như vậy của truyền thông, kết quả khí sắc của ông cụ lại có thể càng ngày càng tốt, mái tóc trắng cũng nhuộm đen rồi, xem ra đã sắp khôi phục lại khí thế của Giang lão hô phong hoán vũ... Cô kết hôn ông nội vui đến như vậy sao?

Bây giờ, giống như Lê Khang nói, cô đã không có đường rút lui rồi.

Một ngày này, Lê Khang lái xe tới đón cô cùng nhau đi chụp hình cưới, truyền thông nhận được tin tức nho nhỏ đã sớm đợi ở trước của hàng áo cưới, nhìn đám đông đang tập trận ở cửa tiệm, cô rất lo lắng, không muốn xuống xe, rất muốn xin Lê Khang lái xe trở về, nhưng cô cũng biết công việc của Lê Khang rất bận, thật không dễ mới bỏ ra thời gian một buổi chiều để đến cửa hàng áo cưới chụp hình, nếu cô muốn đổi ngày, anh có thể sẽ rất khó khăn, hơn nữa cũng không bảo đảm lần sau cũng không có truyền thông tới chặn người.

"Không xuống xe sao?" Sau khi đậu xe xong, Lê Khang hỏi.

Giang Tâm Nghiên nuốt nước miếng, vô dụng mà nhìn anh.

“Không cần căng thẳng, nhớ kỹ bây giờ chúng ta là vợ chồng chưa cưới, thoải mái đối mặt với truyền thông là được.”

“Được.”

Cô hít một hơi thật sâu, vừa mới cùng anh xuống xe, rất nhiều truyền thông lập tức đem hai người bao bọc vây quanh, đèn flash càng thêm nháy xuống, lúc này, anh nắm lấy tay cô, cô sửng sốt, ngay sau đó hiểu đây là việc làm cần thiết, tiếp theo chỉ thấy thái độ của anh hào phóng bình tĩnh trả lời các câu hỏi của phóng viên, vai vị hôn phu diễn thật tốt.

“Giang tiểu thư, có người cho biết cách đây không lâu cô hẹn hò với nhị công tử của chứng khoán Khải Trung, đây là sự thực sao? Vì sao đột nhiên lại cùng với Lê tiên sinh kết hôn chớp nhoáng?”

"Giang tiểu thư, có người nói cô đã có thai, đây là sự thực sao?"

"Giang tiểu thư, cô thật sự là vì đứa bé mới vội vã kết hôn sao?"

Đối mặt với sự chất vấn liên tiếp của truyền thông, Giang Tâm Nghiên không nhịn được co rúm lại, cô quả nhiên vẫn không quen như vậy bị thẩm vấn giống các tù nhân.

Đột nhiên cô cảm thấy bàn tay to đang nắm tay cô tăng thêm lực mới nói... Lê Khang là đang động viên cô sao? Sau đó anh liền thay cô giải quyết tình trạng khó khăn.

"Xin lỗi, về vấn đề riêng tư không cách nào trả lời, hiện tại xin cho chúng tôi đi vào chụp hình, đã trễ rồi."

Nói xong, anh nắm tay của cô, cô thì dựa chặt vào bên cạnh anh, cùng nhau đi vào cửa hàng áo cưới.

Khi Giang Tâm Nghiên trang điểm xong, thay vào sự lộng lẫy mà không mất đi màu trắng xinh đẹp tiêu chuẩn của áo cưới, nhìn bộ dáng bản thân mặc áo cưới màu trắng ở trong gương, cô vẫn không thể tin mình thực sự sắp kết hôn. Mặc dù là kết hôn giả, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên mặc áo cưới, vẫn là làm cho người ta không khỏi kích động cùng khẩn trương.

“Giang tiểu thư, da của cô rất trắng, bộ áo cưới mặc trên người cô thật sự rất đẹp, thật là đẹp.”

Nghe nhân viên phục vụ của cửa hàng áo cưới nói như vậy, Giang Tâm Nghiên khẽ mỉm cười. Bởi vì liên quan đến thời gian, cô và Lê Khang đã lựa chọn ở trong phòng chụp hình cưới.

Sau khi trang điểm xong, nhân viên phục vụ đỡ cô đến phòng chụp hình, cô nhìn Lê Khang ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt chuyên chú xem tài liệu trên tay. Không lãng phí từng giây từng phút, thật sự làm theo nguyên tắc sử dụng bốn mươi tám giờ thành hai mươi bốn giờ.

Nhìn thấy cô tới, anh thu hồi máy tính bảng, đứng dậy đi về phía cô.

“Cô dâu rất đẹp.” Giữ lại chòm râu dê, đang điều chỉnh dụng cụ chụp hình, người đàn ông thoạt nhìn giống như nhiếp ảnh gia cười nói.

Giang Tâm Nghiên đối mặt với sự khen ngợi, có chút xấu hổ mỉm cười, mọi người đều nói cô rất đẹp, như vậy người đàn ông đứng ở trước mặt của cô? Lê Khang cao hơn 1m80, chỗ đứng trong phòng chụp hình không tính là lớn càng lộ ra vẻ cao lớn rắn rỏi, thành thật mà nói, anh cứ như vậy thẳng tắp đứng ở trước mặt cô, một đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô không nói, càng làm cho cô cảm thấy khẩn trương không dứt, tim đập nhanh hơn.

Rốt cuộc nhìn có được hay không, anh dù sao cũng nên nói một tiếng chứ.

Kết quả, Lê Khang cái gì cũng không có nói.

Cũng đúng, lấy quan hệ của bọn họ, nàng còn kỳ vọng anh sẽ nói với cô những lời khen ngợi gì, trong lòng bọn họ cũng rất rõ ràng, đây là cuộc “Giao dịch.”

Thật may là mặc dù không có nói chuyện, nhưng anh vẫn chủ động dắt tay cô, chân của cô cũng phối hợp bước tới. Mặc dù đây có lẽ lại là đang diễn kịch, nhưng Giang Tâm Nghiên đối với anh không có lạnh nhạt mà chống đỡ có chút uất ức, ít nhất anh là người rất thân sĩ.

Lần trước anh đưa khăn tay cho cô lau tay, cô đã cảm thấy anh không giống như vẻ lãnh khốc bề ngoài, mà vừa rồi anh cũng ở trước mặt truyền thông bảo vệ cô... Có lẽ, thật ra anh là một người đàn ông rất dịu dàng.

Bị bàn tay to lớn ấm áp của anh nắm, cô nghĩ thầm, cứ như vậy cùng người đàn ông này kết hôn, hình như là một lựa chọn không tệ.

Sau khi chụp hình cưới xong, hành trình kế tiếp của hai người chính là đi đến chỗ Giang Tâm Nghiên ở sau khi kết hôn, cũng chính là chỗ ở hiện nay của Lê Khang.

Mấy ngày trước khi anh nói với cô, phòng của cô sau khi cưới đã chuẩn bị xong rồi, thành thật mà nói cô có chút sửng sốt, bởi vì cô vốn cho rằng anh muốn cô tiếp tục sống ở nhà, dù sao bây giờ mọi người đều rất bận rộn, vợ chồng vì công việc mà sống xa nhau còn nhiều mà, ông nội bên kia lại tìm thêm lý do nói là được rồi. Dù sao bọn họ còn không được coi là bạn bè, sống cùng với người không quen biết, cuộc sống ít nhiều cũng có chút bất tiện.

Nào biết anh lại giúp cô chuẩn bị xong phòng ở, chắc là vì không để cho cô khó xử, nhìn anh đang mở cửa, người đàn ông này nói rất ít, thái độ lạnh nhạt, vẻ mặt cũng rất lạnh, nhưng không ngờ suy nghĩ lại tinh tế như vậy.

"Có vấn đề gì không?" Phát hiện cô vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Lê Khang nghiêng mặt sang bên hỏi.

“Không có.” Giang Tâm Nghiên mỉm cười lắc đầu.

Sau khi anh mở cửa, cô đi theo anh vào chung cư, ở đây chọn chung cư tráng lệ mặc dù hơi xa khu trung tâm một chút, nhưng cảnh vật xung quanh rất đẹp và tĩnh mịch, hẳn là lý do anh sống ở đây, xem ra anh chính là một mẫu người không thích ầm ỹ.

Đi vào phòng khách, cô lại bị cảnh tượng trống rỗng trong phòng dọa sợ, mặc dù những vật dụng trong nhà nên có đều có, nhưng trừ những vật đó ra cái gì cũng không có.

Không giống nhà của cô, bốn vách tường treo đầy những bức tranh nổi tiếng, bởi vì không phải những bức tranh nổi tiếng ông nội sẽ không mua. Còn nữa, trong phòng khách cũng bày không ít điêu khắc hoặc bình hoa đắt tiền.

Mặc dù cô cảm thấy ông nội có chút khoa trương, nhưng nào biết Lê Khang cũng khoa trương như vậy, cả nhà trừ đồ nội thất ra, hoàn toàn không có bất kỳ đồ trang trí dư thừa. Tưởng tượng một mình anh ngồi ở trong phòng khách, bóng dáng đó sẽ cô tịch biết bao...

“Đây là phòng khách, bên kia là phòng ăn, đi tiếp qua là phòng bếp.” Lê Khang giới thiệu đơn giản, “Tôi dẫn cô tới phòng của cô.”

Hai người đi vào gian phòng mà Lê Khang đã chuẩn bị cho Giang Tâm Nghiên, không ngoài ý, giống với bên ngoài phòng khách, đồ nội thất trang bị cơ bản đều có, cái khác là vô cùng đơn giản.

Nhìn từ lúc bước vào tới giờ cô vốn không nói chuyện, anh hỏi: “Cô không thích phòng này sao? Hay là muốn đi xem phòng khác?”

Ngôi nhà hàng trăm mét vuông này là anh đã mua ba năm trước, quy cách bố phòng hai phòng khách, ngoài phòng ngủ chính và phòng đọc sách ra, còn có hai phòng cho khách. Trước đây, anh thuê phòng sống ở một phòng khoảng ba mươi mét vuông, cùng ở với Uy Hàn, bất quá bạn gái bên cạnh tiểu tử kia không ít, anh không thích bị quấy nhiễu, vì vậy đã mua một căn nhà khác chuyển đi.

Sau đó Uy Hàn cũng mua một căn nhà, ở nội thành, anh ta thích náo nhiệt.

Giang Tâm Nghiên cười khẽ. “Không cần. Tôi thích phòng này.” Nơi này tầm nhìn ngoài cửa sổ bát ngát, cảnh quan cũng rất tốt, hơn nữa cô chú ý tới, từ cửa lớn đến phía sau, phàm là tủ giầy, ghế sa lon đến TV các loại, đều chỉ có xám, đen trắng ba loại màu sắc, chỉ có phòng của cô là màu sắc tươi sáng. Mặc dù không có điểm dư thừa, nhưng tổng thể xem ra rất thoải mái, có lẽ là bởi vì dụng tâm của người chuẩn bị.

“Như vậy gian phòng cách vách cũng cho cô sử dụng, cô muốn làm thành phòng sách hoặc phòng làm việc đều có thể.”

“Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn anh.” Cô thật lòng thích môi trường ở đây. “Về sau nếu sống cùng nhau, tôi sẽ trả một nửa chi phí sinh hoạt... Đúng rồi, tôi có đem bản hợp đồng giao dịch đến.”

“Chúng ta đến phòng khách đi.”

“Được.”

Vợ chồng hai người ngồi trong phòng khách, nhìn bản hợp đồng giao dịch mà Giang Tâm Nghiên soạn thảo, nội dung gồm mười mục, bao gồm không cần phải thực hiện như vợ chồng thật, không can thiệp vào chuyện riêng của nhau.... Nhìn thấy Lê Khang chỉ đại khái nhìn thoáng qua sau đó liền muốn ký tên, cô vội vàng ngăn cản, “Có lẽ anh nên xem kỹ sau đó hãy ký tên.”

“Có cái gì phải đặc biệt chú ý sao?” Anh hỏi.

“Hợp đồng hôn nhân của chúng ta mặc dù không có thời hạn, nhưng chỉ cần một bên không chịu được, không thể sống chung với nhau nữa, hay hoặc là có đối tượng yêu thích, như vậy sẽ ngay lập tức được yêu cầu hủy bỏ hợp đồng, bên kia phải đồng ý ly hôn vô điều kiện, cái này ở điều thứ năm. Còn có...” Cô vẫn chưa nói hết, đã thấy anh ký xong tên của mình rồi.

“Còn có cái gì?” Anh và cô trao đổi bản hợp đồng, tiếp tục ký tên.

“A, thật ra thì đã viết ở bên trong hợp đồng, lúc nào rảnh anh cứ từ từ xem là được.” Nhìn anh dứt khoát như vậy, cô đành phải ký tên theo.

Sau khi ký tên xong, Giang Tâm Nghiên nhìn anh, không lâu sau cô sẽ sống cùng anh, cũng không biết vì sao, cô hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi hay lo lắng, ngược lại có chút mong đợi.

Vậy còn anh? Cũng sẽ có mong đợi, hay là cảm thấy phiền phức hoặc rắc rối?

Đột nhiên, cô rất muốn biết suy nghĩ của anh.

“Thế nào? Tại sao lại nhìn tôi như thế?” Anh phát hiện đôi đồng tử của cô vừa rồi vẫn luôn nhìn anh.

“Tôi đang nghĩ, nếu như anh hối hận, muốn hủy bỏ bản hợp đồng này, bây giờ vẫn còn kịp.”

“Cô hối hận rồi sao?” Nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp trước mắt, Lê Khang hỏi ngược lại.

Giang Tâm Nghiên cười lắc đầu. “Anh có thể sẽ không tin, trên thực tế tôi còn rất kỳ vọng vào cuộc sống mới sắp tới, vậy còn anh?”

“Cô không hối hận là được rồi.” Anh thản nhiên trả lời.

Chẳng biết tại sao, cô cảm thấy giờ phút này trong lời nói của anh có cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Là ảo giác của cô sao? Nhưng cho dù là thật, chỉ sợ là anh đang lo lắng về chuyện miếng đất. Sau này ông nội nói với cô, Lê Khang sau khi mua được miếng đất đó, công ty của anh ngay lập tức có thể mở rộng nhà máy, trong tương lai lợi nhuận rất lớn, thảo nào anh lại đồng ý hợp đồng mà cô đưa ra.

“Đúng rồi, về việc tôi sắp sống với bạn cùng phòng mới, anh có quy định đặc biệt nào muốn tôi tuân thủ không? Cũng như phòng ngủ của anh hoặc thư phòng không cho tiến vào... Giang Tâm Nghiên hỏi.

“Ngôi nhà này, mỗi nơi cô đều có thể tự do sử dụng hoặc ra vào.” Một câu nói rất đơn giản đã thể hiện được sự rộng lượng của người đàn ông không hề rụt rè.

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh. Còn nữa, sau này nếu anh có bạn tới chơi, cần nói để tôi rời đi, gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ lập tức rời khỏi.”

“Tôi không có nói cần cô phải tránh mặt bạn của tôi. Ngược lại là cô, nếu cô muốn dẫn bạn đến nhà cũng có thể, nhưng cô phải gọi điện nói trước với tôi một tiếng.”

“Tốt.” Trên thực tế phạm vi sống của cô rất nhỏ, bởi vì làm việc ở nhà, rất ít khi tiếp xúc với bên ngoài, bạn bè cô lui tới thân thiết cũng chỉ có Dịch Thiến mà thôi.

Sau đó hai người lại tiếp tục thảo luận, có chút phát hiện ngoài ý muốn hai bên có rất nhiều điểm chung, như bạn bè cũng không nhiều, không có cái loại người thường xuyên tới thăm, còn nữa, Lê Khang ngoài công việc ra thì chính là ở lại trong nhà, mà cô cũng vậy, trừ ở trong nhà thì chính là nhà thiết kế thời trang trẻ em, ngày nghỉ cũng như vậy thích ở nhà, không thích đi ra ngoài.

Bọn họ nói chuyện này, cho đến khi trời tối, coi như là hiểu biết thêm một chút về nhau, thì ra là hai người còn rất hợp nhau.

Một tháng sau, Lê Khang và Giang Tâm Nghiên kết hôn, hôn lễ diễn ra vào chủ nhật, được tổ chức ở khách sạn sáu sao.

Theo như lời của Giang lão, đây là một hôn lễ vô cùng hào hoa khí phái, hầu như tất cả các nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, kinh doanh đều tới, truyền thông lại tập trận ngăn cản ở cửa chụp hình phỏng vấn, dù sao “Hợp đồng hôn nhân tám mươi tám tỷ” là đề tài lôi cuốn hiện nay, có người oai phong hô phong hoán vũ trên thương trường trước đây cùng với thế hệ mới chống chọi mạnh nhất của thương nghiệp liên thủ, sẽ khuấy động ra những tia lửa gì, thật là làm người ta chờ mong.

Về phần cô dâu, chú rể làm sao vượt qua đêm tân hôn của hai người đây?

“Tôi mệt rồi, muốn đi nghỉ ngơi trước, chúc ngủ ngon.” Buổi tối hôm đó, Giang Tâm Nghiên đang lúc Lê Khang giúp cô cầm rương hành lý lớn có đồ trang điểm và áo cưới bỏ vào trong phòng của cô, nói với anh như vậy.

“Ngủ ngon.” Lê Khang đáp.

Sau đó, hai người ở trong phòng của mình trải qua đêm tân hôn.

Nếu đem tân hôn mặc ai người đấy ngủ, dĩ nhiên cũng sẽ không có chuyện du lịch tuần trăng mật, vì vậy buổi sáng hôm sau, Lê Khang vẫn đi làm như thường lệ.

Bất quá, lại có chút không giống với mọi khi.

Bởi vì anh vốn cho rằng tối hôm qua mệt chết, lúc này người phụ nữ vẫn còn ngủ trong phòng, lại đang mặc tạp dề xuất hiện ở cửa phòng bếp, nói cô làm bữa sáng, mái tóc dài của cô cuộn lại.

Mặt trái xoan càng thêm tỉ mỉ xinh đẹp, làm cho anh nhất thời sững sờ tại chỗ, thật sâu nhìn cô chăm chú.

Biểu tình trên mặt của Lê Khang ở trong mắt của Giang Tâm Nghiên, giống như có chút bị cô hù sợ.

“Dáng vẻ của anh xem ra rất kinh ngạc, cho rằng tôi là một đại tiểu thư không biết làm việc nhà? Hay là lo lắng tôi làm bữa sáng không ngon? Anh yên tâm, tôi mười chín tuổi đã bắt đầu học nấu ăn từ đầu bếp của gia đình tôi, cho nên tay nghề cũng không tệ lắm.”

“Mười chín tuổi thì bắt đầu học?”

“Ừ, lúc đó tôi cho rằng sau khi tốt nghiệp đại học xong liền kết hôn, do đó rất nghiêm túc học nấu ăn, muốn làm một thê tử tốt, một người vợ tốt, kết quả....” Nghĩ tới chuyện năm đó, cô cười chua xót. “Tôi nghĩ anh chắc hẳn ít nhiều cũng biết được, sau đó tôi bị bỏ rơi, đối phương kết hôn với người khác.” Năm đó, chuyện anh Tư Phàm cưới người khác, truyền thông còn làm huyên náo một trận lớn, đương nhiên, về việc miêu tả cô hay là ông nội phần lớn đều là những tin tức xấu.

Nói xong cô nhìn lên, lúc này mới phát hiện biểu tình của anh thâm trầm cứng nhắc, so với ngày thường càng lạnh lẽo hơn, giống như đang tức giận.

Là bởi vì không thích nghe chuyện cũ của cô, hay là bực mình vì những thứ lộn xộn trong phòng bếp, bất luận là cái nào, cô cũng nên nói xin lỗi. “Xin lỗi , tôi không nói trước với anh một tiếng đã dùng nhà bếp rồi, hy vọng anh đừng tức giận, tôi chỉ nghĩ tôi muốn ăn bữa sáng, cho nên cũng làm cho anh một phần.”

“Tôi đã nói rồi mỗi một chỗ của ngôi nhà này cô đều có thể tùy ý sử dụng.”

“Vậy thì bộ dáng của anh vì sao nhìn giống như đang tức giận.” Sẽ không phải là ngày đầu tiên hai người đã nổi lên tranh chấp chứ.

Giang Tâm Nghiên có chút lo lắng, không nhịn được muốn hỏi rõ ràng.

Lê Khang mím môi, cằm căng thẳng. Không sai, anh xác thực đang tức giận, hiện nay người phụ nữ ngốc này không phải vẫn còn thích người đàn ông trong miệng cô chứ? Biểu hiện của cô cho anh cảm giác này.

“Hay là nói, anh không thích ăn bữa sáng tôi làm? Cũng đúng, đã nói không can thiệp vào cuộc sống của nhau, tôi không nên cố ép anh ăn bữa sáng tôi làm.” Cô trêu chọc tự suy đoán nói.

Lê Khang không nói gì, chỉ là đi về phía bàn ăn ngồi xuống, sau đó bắt đầu ăn bữa sáng trên bàn.

Hành động này của anh lại khiến Giang Tâm Nghiên không hiểu ra sao, cô cho rằng anh đang tức giận, nhưng anh lại chạy tới ăn cái gì?

Thấy người đàn ông có chút khó hiểu, cũng giống như ánh mắt sâu xa khó hiểu kia, nhưng trong đó ít nhất cũng biết anh không giận khi cô sử dụng phòng bếp, đương nhiên, cũng không giận việc cô làm bữa sáng cho anh.

Vậy rốt cuộc anh tức giận cái gì?

Thôi, hỏi anh, hình như anh cũng không muốn nói.

Giang Tâm Nghiên không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống cùng nhau ăn sáng.

“Đúng rồi, bữa tối tôi có phải đợi anh không?”

“Tôi luôn luôn ở công ty đến khuya, cô tự mình ăn đi.”

“Tôi biết rồi.” Cô nhớ khi còn bé ông nội luôn bận đến rất khuya mới về nhà, xem ra Lê Khang cũng là một người cuồng công việc, chỉ có thể nói thành công không phải tự nhiên rơi xuống, đều cần phải nỗ lực cố gắng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Lê Khang đến công ty, Vương Thi Tình giống như thường ngày đem một túi thức ăn đưa cho anh.

“Anh Khang, chào buổi sáng, bữa sáng của anh.”

Lê Khang nhìn thức ăn ở trước mặt, nhớ tới buổi sáng mình ăn đồ ăn Giang Tâm Nghiên làm, như cô đã nói, cô thật sự học qua nấu ăn, bởi vì ăn rất ngon. “Thi Tình, sau này không cần giúp anh mua bữa sáng.”

Năm thứ nhất khi Thi Tình làm thư ký của anh, biết anh và Uy Hàn đều không có thói quen ăn sáng rất kinh ngạc, sau đó liền bắt đầu giúp bọn họ chuẩn bị bữa sáng, theo như ý kiến của cô bây giờ trẻ tuổi không có cảm giác, chờ sau này già rồi bi bệnh, sẽ hối hận lúc còn tre tại sao không chăm sóc cơ thể thật tốt. Anh còn nhớ rõ Uy Hàn vì vậy cười cô là một tiểu lão bà, thích lo chuyện bao đồng.

“Anh Khang, tại sao không cần mua? Chẳng lẽ Giang tiểu thư giúp anh làm bữa sáng rồi sao?” Vương Thi Tình rất kinh ngạc, không ngờ thiên kim đại tiểu thư sáng sớm cũng thức dậy làm bữa sáng.

Ngày hôm qua trong hôn lễ cô mới lần đầu tiên nhìn thấy đối tượng kết hôn của anh Khang, dung mạo Giang Tâm Nghiên rất xinh đẹp, nhưng bởi vì hai người không quen, cho nên chỉ nói mấy câu, cô cũng không hiểu rõ tính cách của cô ấy.

Mà hôn lễ hào hoa xa xỉ ngày hôm qua cũng khiến cô mở rộng tầm mắt, nhà họ Giang quả nhiên như báo chí đã viết Tài Đại Khí Thô.

“Chẳng lẽ cô ấy gả tới còn nhân tiện mang theo một đầu bếp?” Cô đoán như vậy.

“Bữa sáng là cô ấy tự mình làm, không có đầu bếp. Tóm lại, sau này em không cần mua bữa sáng giúp anh.” Nói xong, Lê Khang liền đi vào phòng làm việc.

Giang đại tiểu thư biết làm bữa ăn sáng? Xem ra anh Khang cưới được một người vợ thật tốt.

Cầm một phần bữa ăn sáng khác, Vương Thi Tình đi về phía phòng làm việc của Tổng giám đốc.

“Anh Uy Hàn, anh cũng đừng mê như vậy nữa, hạ quyết tâm lấy vợ đi. Anh Khang nói sau này không cần giúp anh ấy mua bữa sáng.’

“Tại sao không cần giúp anh ấy mua?”

“Bởi vì vợ của người ta sẽ giúp làm bữa sáng, cho nên anh cũng mau một chút kết hôn đi.” Anh Khang và anh Uy Hàn là người anh mà cô vừa kính trọng vừa sùng bái, cô hy vọng hai người đều có thể có được hạnh phúc.

“Em nói Giang Tâm Nghiên giúp anh Khang làm bữa sáng? Em đang nói đùa sao? Bọn họ cũng không phải thực sự -”

“Không phải thực sự cái gì? Vương Thi Tinh nghi hoặc hỏi.

“Không có gì.”

“Anh Uy Hàn, anh nói đi, có phải là có chuyện gì mà em không biết không? Cho nên anh mới có thể không tán thành anh Khang và Giang tiểu thư kết hôn?” Trước đây sau khi anh Khang công bố tin vui, cô lại rõ ràng cảm thấy anh Uy Hàn không vui một chút nào. Trên công việc hai người là cộng tác giỏi nhất, cũng là anh em thân thiết nhất, phản ứng của anh Uy Hàn rất lạ.

Dương Uy Hàn suy nghĩ một chút. “Nói em với cũng không sao, dù sao sau này em sẽ biết. Thật ra thì anh Khang kết hôn cấp tốc với Giang Tâm Nghiên là bất đắc dĩ, tất cả đều vì sự phát triển của công ty.”

Thi Tình giống như người nhà, vì vậy Uy Hàn liền đem chuyện Giang Tâm Nghiên dùng một bản hợp đồng kết hôn giả để trao đổi miếng đất toàn bộ nói với cô.

Mấy phút sau, Vương Thi Tình cực kỳ tức giận chạy vào phòng làm việc của Lê Khang.

“Anh Khang, đây là sự thực sao?”

“Chuyện gì?” Lê Khang bình tĩnh ngước mắt nhìn cô.

“Anh và Giang tiểu thư hai người là kết hôn giả, anh bị uy hiếp, đây là thật sao? Em cái gì cũng không biết, vừa rồi còn vui mừng vì anh cưới được một người vợ tốt.” Vương Thi Tình khổ sở nói.

Có thể là bởi vì liên quan tới việc lớn lên ở cô nhi viện, đối với gia đình, tất cả mọi người đều có một phần khát vọng, giống như cô cũng hy vọng tương lai sau này mình có thể cùng người trong lòng cùng nhau xây dựng một gia đình ấm áp, kết quả ai ngờ cái cô Giang đại tiểu thư đó lại có thể dùng miếng đất uy hiếp anh Khang kết hôn, thật là thật là quá đáng.

Nét mặt Lê Khang thâm trầm hỏi: “Uy Hàn tên kia nói với em sao?”

“Anh không nên trách anh Uy Hàn, anh ấy cũng là bởi vì tức giận bất bình thay anh, không thích cách làm của Giang tiểu thư cho nên mới nói với em.”

Lê Khang thở dài. “Thi Tình, em hãy nghe anh nói, cuộc giao dịch này không ai bức anh hoặc uy hiếp anh, mặc dù là do Giang Tâm Nghiên nói ra, nhưng quyền quyết định là ở anh, là anh tự mình đồng ý cuộc giao dịch này.”

“Anh Khang, tại sao anh lại đồng ý?”

“Sau khi đồng ý, công ty có thể lấy được miếng đất mình muốn, tương lai doanh thu cũng tăng gấp bội, vậy có cái gì không tốt? Hơn nữa có công ty Giang thị làm chỗ dựa, triển vọng phát triển của công ty sẽ chỉ càng tốt hơn, em biết anh và Uy Hàn muốn chinh phục cái thế giới này chứ? Đây là một bước ngoặt lớn rất tốt.” Lê Khang giải thích cho cô hiểu.

“Em biết bất kể là anh hay Anh Uy Hàn, hai người đều rất nỗ lực mới có được sự nghệp, nhưng...” Vương Thi Tình vẫn cảm thấy rất khó chịu, không khỏi đau lòng nhìn Lê Khang. Công ty thật không dễ dàng gì mới có quy mô như ngày hôm nay, cô nghĩ anh Khang cũng vì muốn công ty tốt hơn mới chịu đồng ý kết hôn giả.

Dù sao, giống như anh Uy Hàn nói, đều là Giang đại tiểu thư khinh người quá đáng, cậy mạnh dùng loại “Thủ đoạn xấu” này để buộc anh Khang làm vợ chồng với cô.

“Thi Tình, anh lặp lại một lần nữa, giao dịch này là tự anh đồng ý, hơn nữa nếu anh đã kết hôn với cô ấy, thì chuyện này về sau cũng không cần nói nữa. Còn nữa, anh hy vọng mặc kệ là giao dịch hay chuyện kết hôn giả, đều không muốn để cho người khác biết, em có thể làm được không?”

“Em biết rồi, em sẽ không nói với người khác.” Anh Khang muốn cô giữ bí mật, cô cũng chỉ có thể đồng ý.

“Ngoài ra, thứ sáu tuần sau cô nhi viện có tổ chức quyên tiền Hội Viên Du, em hãy thay anh trả lời, nói anh sẽ đến tham dự cùng với vợ mới cưới.”

“Anh Khang, tại sao phải dẫn Giang đại tiểu thư đó tham dự? Hai người cũng không phải là vợ chồng thật.”

“Mặc kệ là thật hay giả, tóm lại anh đã kết hôn với cô ấy, xây dựng hình tượng vợ chồng ân ái là cần thiết, việc này có thể khiến cho hình tượng của hai công ty càng nâng cao hơn.” Biết Lê Khang làm tất cả đều vì công ty, cô gật đầu một cái, bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng làm việc.

Lê Khang hiểu Thi Tình lo lắng cho việc làm của người anh trai này, nhưng thật ra thì cô không cần lo lắng cho anh, bởi vì giống như lời anh đã nói, giao dịch tuy là Giang Tâm Nghiên nói ra, nhưng mà quyết định cuối cùng là ở anh, chính bản thân anh đồng ý, thậm chí không để cho Giang Tâm Nghiên có cơ hội đổi ý.

Ngày đó khi anh đến nhà họ Giang cầu hôn, Giang Tâm Nghiên đưa anh ra cửa, anh nhìn ra được Giang Tâm Nghiên muốn hủy bỏ giao dịch, chỉ là anh không để cho cô làm như vậy. Thật vất vả mới có cơ hội có thể đến gần với cô hơn, anh không cho phép ai tới phá hư, bao gồm cả bản thân cô.

Nói anh ích kỷ cũng được, anh cũng không có nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình với Uy Hàn hay Thi Tình, có lẽ là vì che giấu chút mặc cảm tự ti ẩn trong sâu thẳm đáy lòng anh.

Đúng vậy, đối với Giang Tâm Nghiên, anh luôn có cảm giác kỳ lạ, bởi vì trong quá khứ khoảng cách của hai người quá lớn, nhớ năm đó cô là tiểu công chúa của công ty Giang thị cao cao tại thượng, mà anh hai bàn tay trắng, không hề có bối cảnh, thành tựu gì cũng không có.

Thật may là sau đó Giang thị đầu tư bị tổn thất, tài chính không bằng trước kia, mà anh cũng trải qua làm việc chăm chỉ, để công ty có sự phát triển như hôm nay, cho nên bây giờ ở cùng một chỗ với cô người khác sẽ nói đó là môn đăng hộ đối, điều này làm cho anh cảm thấy tất cả mọi khổ cực đều đáng giá.

Mà thành công là sau này Giang Tâm Nghiên sẽ mãi ở bên cạnh mình? Anh thật sự không nghĩ xa như vậy.

Chỉ có điều buổi sáng khi cô nhắc tới chuyện trước kia, nhìn gương mặt ưu thương của cô, anh không khỏi suy đoán ở trong lòng, cô vẫn thích người đàn ông kia sao? Mặc dù đã sớm nghĩ qua với quan hệ hiện nay của bọn họ, nếu cô yêu anh ta là không thể nào, nhưng cũng không nên nhắc tới người đàn ông khác ở trước mặt anh, anh giận đến sắp phát điên.

Hôm nay anh mới biết, thì ra mình là một bình dấm chua.

Có khả năng hay không, có một ngày, anh có thể thay thế vị trí của người đàn ông kia trong lòng cô?