Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh

Chương 29



Biệt thự Lâm gia.

Cố Mĩ Yên ngồi trên ghế xem kế hoạch phát triển năm nay của DL, trong phòng phản phất mùi thuốc làm bà hơi khó chịu. Nhìn đến con trai nằm trên giường không biết bao giờ mới tỉnh dậy, Thiên Vũ nằm đó được một năm rưỡi rồi.

Tiếng lật trang giấy đều đều, êm tai làm người ta cứ muốn ngủ mãi. Lâm Thiên vũ trong cơn mê cố hết sức vùng vẫy muốn mở mắt ra nhưng làm thế nào cũng không được. Hắn thấy Đan Tâm khóc rất nhiều, một mình ngồi trong đêm tối đôi mắt đẫm nước trông rỗng, vô hồn. Mỗi lần nhìn thấy Đan Tâm khóc trái tim hắn như bị ai đó bóp chặt, cô đau hắn càng đau.

"Đan.....Tâm."

"Cạch."

Tập hồ sơ trên tay Cố Mĩ Yên rơi xuống bàn. Tiếng nói kia rất nhỏ nếu không phải trong phòng quá yên tĩnh bà sẽ không nghe thấy. Tiến lại gần con trai, Lâm Thiên vũ mê sản cả người đổ đầy mồ hôi trộm. Nằm ở đây một năm rưỡi, có lúc bà thấy con trai nhíu mày như đang suy nghĩ chuyện gì đó, có lúc còn khẽ cười rất vui vẻ.

"Thiên Vũ.... Thiên Vũ."

Cố Mĩ Yên lay gọi con trai nhưng Lâm Thiên vũ vẫn nằm đó yên tĩnh không nói gì nữa. Chạy ra khỏi phòng gọi bác sĩ, điện thoại cho cả chồng và con trai trưởng của bà về nhà.

Bác sĩ kiểm tra một lượt, cười nói.

"Lâm phu nhân, nhị thiếu sắp tỉnh lại rồi."

"Thật... thật sao?"

Cố Mĩ Yên ngồi trên mép giường khóe mắt đỏ hồng ngân ngấn nước. Con trai bà sắp tỉnh lại, một năm rưỡi chờ đợi cuối cùng cũng nghe được tin tốt.

"Bác sĩ có thể ra ngoài được rồi."

Lâm Thiên Vân mở cửa bước vào.

"Mĩ Yên, Thiên Vũ sao rồi?"

"Bác sĩ nói nó sắp tỉnh lại. Thiên Bình đâu sao không về cùng ông."

"Có đối tác quan trọng vừa từ Mĩ sang nó phải ở ở lại công ti lo liệu tạm thời chưa về được."

Âu Dương Thiếu Phong, Dương Thừa Văn đến ngay sau đó, Nghe Lâm Thiên Bình báo tin là họ bỏ hết công việc để đến đây.

Âu Dương Thiếu Phong cúi người mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Thiên Vũ, hai gương mặt càng lúc càng tiến gần nhau hơn.

"Cậu nhìn đủ chưa hả?"

Dương Thừa Văn kéo Âu Dương Thiếu Phong ra, định chơi trò boy kiss boy sao.

"Tớ thấy Thiên Vũ vẫn như ngày nào làm gì có dấu hiệu tỉnh lại."

Tiếp tục cúi đầu nhìn.

Lâm Thiên Vũ lại rơi vào mộng. Trên bãi đá ven biển Đan Tâm mặc chiếc váy đen cúp ngực đó đêm đen bao trùm, nuốt gọn cô. Cả thế giới chỉ còn một màu đen mờ ảo. Đan Tâm cười vẫy tay gọi hắn nhưng hắn làm cách nào cũng không lại gần được cô. Hắn bước một bước cô lại lùi một bước, cứ thế xa dần. Gió càng lớn sóng biển càng mạnh, sóng biển va vào bãi đá thét gào ầm ĩ, biển nổi lên cột sóng rất cao nay sau lưng Đan Tâm. Hắn muốn cất tiếng gọi cô nhưng cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh nào. Cột sóng đổ ập xuống người Đan Tâm kéo cô ra biển, bóng dáng mất dần trong biển nước. Không..... không thể nào. Lâm Thiên Vũ kinh hoàng giãy giụa trong mộng cảnh, ý thức dần rõ ràng, hai mắt mở ra trừng lớn.

"A...."

Âu Dương Thiếu Phong kêu khẽ một tiếng, giật bắn mình lùi ra xa. Đôi mắt đang khép chặt tự dưng mở ra trừng hắn như muốn đòi mạng....khoang...khoang đã.

"Thiên Vũ cậu tỉnh."

Cả ba người còn lại nghe thấy tiếng kêu chạy đến vây quanh giường Lâm Thiên Vũ.

Cố Mĩ Yên nước mắt tràn mi ngồi xuống giường.

"Thiên Vũ... cuối cùng con cũng tỉnh."

Lâm Thiên Vũ đảo mắt nhìn quanh, hắn đang ở nhà. Từ nay hắn không còn là ma nữa, Đan Tâm anh về rồi.

Cổ họng đau rát khó khăn lên tiếng, giơ tay lau đi những giọt nước mắt vui mừng rơi trên gò má Cố Mĩ Yên. Lâu ngày không hoạt động cả cơ thể gần như không còn là của hắn nữa.

"Sao mẹ lại khóc."

Cố Mĩ Yên lung tung lau nước mắt, cười thật tươi.

"Không khóc, tại mẹ vui quá thôi."

"Con ngủ được bao lâu rồi."

"Một năm rưỡi."

Lâu vậy sao. Hắn ở bên cạnh Đan Tâm chưa tới một năm lúc trở về còn phải ngủ thêm nửa năm nữa. Chỉ ngủ thôi cũng bỏ phí nhiều thời gian như vậy, không biết Đan Tâm sao rồi.

Lâm Thiên Vũ gắn gượng ngồi dậy cả người đau nhức, rã rời ra từng mảnh như bị cả chiếc xe tải chạy qua.

"Cẩn thận."

Lâm Thiên Vân giúp con trai ngồi dậy, lấy gối đắt sau lưng.

"Ba, anh hai đâu."

"Công ti có việc tạm thời anh con chưa về được."

Dương Thừa Văn đặt ghế ngồi bên giường.

"Ngủ chán chưa."

"Không chán thì tỉnh làm gì, xin lỗi vì thời gian qua đã để mọi người phải lo lắng."

Âu Dương Thiếu Phong vỗ vai Lâm Thiên Vũ nói đùa như thật.

"Cậu muốn tự sát thì cũng phải vì chuyện xứng đáng chứ, vì tình tớ không nghĩ cậu thiếu sáng suốt như thế."

Âu Dương Thiếu Phong vừa ngồi xuống ghế đã bị Dương Thừa Văn âm thầm vỗ lưng, vỗ đến nỗi Âu Dương Thiếu Phong muốn thổ huyết. Bây giờ là lúc nào rồi mà còn nhắc tới mấy chuyện này.

Lâm Thiên Vũ cười hai người này chắc thời gian qua rất lo cho hắn.

"Thừa Văn tha cho Thiếu Phong đi. tự sát vì tình tớ chưa yêu Nghi Anh đến mức đó đâu."

Lâm Thiên Vũ cho rằng mình yêu Nghi Anh rất nhiều nhưng từ khi quen Đan Tâm hắn mới phát hiện ra hắn không yêu Nghi Anh nhiều như hắn nghĩ.

Lâm thiên Vũ nói vậy ai sẽ tin đây không yêu tới mức đó mà uống rượu say gây tai nạn, họ nghĩ hắn chỉ đang lừa mình dối người thôi.

"Cậu tìm gì vậy?"

Lâm Thiên Vũ nhìn quanh, hắn muốn tìm điện thoại gọi cho Đan Tâm, giấc mơ vừa nãy làm hắn thấy hơi sợ. Hắn sợ cô giống như trong giấc mơ bị nước cuốn trôi còn hắn chỉ có thể đứng đó nhìn cô trôi theo dòng nước.

"Điện thoại."

"Đừng nhìn nữa điện thoại của con bị thiêu rụi trong vụ tai nạn rồi. Con vừa tỉnh hãy nghĩ ngơi cho khỏe, muốn gọi cho ai thì để sau."

Cố Mĩ Yên không nhắc thì hắn cũng quên mất hôm đó hắn để điện thoại trong xe. Trong đầu hắn chỉ còn mỗi giấc mơ và bóng dáng cô độc của Đan Tâm làm sao cũng không hết lo được.

"Thiếu Phong cho tớ mượn điện thoại."

Âu Dương Thiếu Phong thắc mắc nhưng vẫn lấy điện thoại ra đưa cho Lâm Thiên Vũ.

Cầm điện thoại trên tay Lâm Thiên Vũ bấm số gọi cho Đan Tâm, số điện thoại cô hắn còn nhớ rất rõ. Có trời mới biết hắn lúc này muốn nghe giọng nói cô như thế nào. Lâm Thiên Vũ hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiêu, giọng Đan Tâm hắn không nghe thấy nhưng giọng cô điện thoại viên thì hắn nghe sắp nhàm tai rồi. Đã xảy ra việc gì, không gọi được làm hắn lo lắng muốn điên lên. Chỉ mơi nửa năm cô không thể thay số điện thoại, cả gương mặt tràn ngập bất an và lo lắng.

Lâm Thiên Vân nhíu mày con trai ông không sao đấy chứ gọi đi gọi lại mỗi một số.

Gọi điện N lần nhưng thứ hắn nghe được vẫn là giọng cảu cô điện thoại viên. Đáng chết, Lâm Thiên Vũ bực mình cầm chặt điện thoại như muốn bóp nát.

Dương Thừa Văn không chịu được nữa, lên tiếng.

"Cậu gọi cho Nghi Anh."

Ngoài cô ta hắn không nghĩ ra được người mà Thiên vũ đang cố gọi là ai.

Lâm Thiên Vũ ngẩn người một lát rồi tiếp tục gọi, lần này hắn gọi cho Thạch Thảo. Cầu trời có người bắt mấy, trong số bạn bè của Đan Tâm hắn chỉ biết mỗi số của Thạch Thảo. Còn Nghi Anh hắn đã sớm vứt cái tên nay ra khỏi đầu từ đời nào rồi.

Lâm Thiên Vũ chờ cuối cùng có người nghe máy. Thở phào nhẹ nhõm ít nhất hắn có thẻ hỏi tình hình của Đan Tâm từ Thạch Thảo.

"A lô, ai vậy?"

"Cô là Thạch Thảo phải không?"

Cả bốn người tám con mắt tròn xoe nhìn Lâm Thiên Vũ. Thế là thế nào, tiếng Việt. Lâm Thiên Vũ biết nói tiếng Việt từ lúc nào.

"Đúng, là tôi. Xin hỏi anh là ai?"

"Tôi là Lâm Thiên Vũ, bạn trai của Đan Tâm."

"Cái gì.... Lâm Thiên Vũ....anh là Lâm Thiên Vũ."

Thạch Thảo hét lớn tỉnh ngủ hẳn, xuống giường đi ra ngoài tìm chỗ nói chuyện. Cô đang ở trong kí túc xá của trường. Hể nhắc tới Lâm Thiên Vũ là cô lại nhớ tới những ngày tháng sống không một tia vui vẻ của Đan Tâm, máu nóng bốc lên ngùn ngụt.

"Anh gọi cho tôi làm gì? Tôi nhớ là tôi không quen biết gì anh."

Thái độ của Thạch Thảo làm Lâm Thiên Vũ chau mày, ngữ khí này là sao? Trước giờ hắn chưa từng đắt tội với mama của Đan Tâm.

"Cô không sao chứ?"

Ở bên kia điện thoại Thạch Thảo cười mỉa.

"Tôi thì có thể làm sao người có làm sao là Đan Tâm kìa."

Như được dội một gáo nước lạnh vào người, cả cơ thể Lâm Thiên Vũ lạnh toát cộng thêm với giấc mơ lúc nãy hắn không thể không nghĩ bậy.

"Đan Tâm làm sao? Thạch Thảo làm ơn nói cho tôi biết."

"Anh đừng có giả ngốc với tôi, làm sao đến bây giờ anh còn có thế nói ra câu "tôi là bạn trai của Đan Tâm". Anh có biết ngày anh bỏ đi không lời từ biệt Đan Tâm đã thảm hại đến thế nào không? Nó như một cái xác không hồn ôm lấy tôi khóc cạn cả nước mắt, cả ngày không ăn gì chỉ biết đi tìm anh. Lúc tôi đến tìm nó tôi còn tưởng là mình thấy ma."

Tay cầm điện thoại của Lâm Thiên Vũ nổi lên gân xanh, nước mắt vô thức rơi xuống. Đan Tâm anh xin lỗi, nếu biết trước có thể trở về làm người anh đã để lại lời nhắn cho em như thế em dã không cần đau khổ tới mức đó.

Nam nhi không dễ rơi lệ vậy mà Lâm Thiên Vũ lại đang khóc. Dù không hiểu chuyện gì đang xả ra, Lâm Thiên Vũ đang nói chuyện với ai nhưng sự bất lực, tự trách và cả hối hận ở đáy mắt Lâm Thiên Vũ làm bốn người họ thấy không thoải mái.

(Cuối cùng chị Thảo đã cho anh Vũ nếm mùi của bốn chữ "hối hận không kịp")

Âu Dương Thiếu Phong muốn giật lấy điện thoại bị Lâm Thiên Vũ đưa tay chặn lại, ra hiệu hắn trở về chỗ ngồi.

Lâm Thiên Vũ muốn đi ra ngoài nghe điện thoại nhưng nhấc chân lên mới biết một năm rưỡi làm người thực vật các khớp xương gần như rơi vào trạng thái ngừng hoạt động, hắn muốn xuống giường tự đi ít nhất phải đợi thêm một tuần nữa.

Không nghe Lâm Thiên Vũ nói gì, Thạch Thảo cho là Lâm Thiên Vũ hết đường chối cãi. Tức giận bùng nổ đến đỉnh điểm.

"Sao anh lại không nói gì?"

"Tôi đang nghe, sau đó Đan Tâm thế nào?"

"Còn có thể thế nào. Vì anh muốn nó đạt thủ khoa nên suốt ngày nó lao vào học như điên. Cố cười, cố nói, cố gắng tỏ ra bình thường. Đan Tâm, nó tưởng nó đóng kịch giỏi lắm sao, nó càng như thế chứng tỏ nó đang khổ sở đến cùng cực. Anh rốt cuộc tốt đến mức nào mà có thể làm cho Đan Tâm yêu anh điên cuồng, yêu đến mất lí trí thế hả."

Thạch Thảo hét lên, xung quanh người qua lại nhìn cô chỉ trỏ nhưng cô không quan tâm.

Hắn tốt sao, không, không hề. Hắn rất xấu xa, làm cho người con gái mình yêu thành ra như vậy thì tốt cái gì. Lâm Thiên Vũ nhếch môi cười chua xót.

"Tôi không biết Đan Tâm phải trải qua nhiều chuyện như thế."

"Tại sao anh lại bỏ rơi Đan Tâm?"

"Tôi không bỏ rơi Đan Tâm."

"Vậy thì tại sao anh bỏ đi mà không nói với nó một lời nào?"

"Hơn nửa năm trước tôi hôn mê đến bây giờ mới tỉnh lại."

Chỉ một câu trả lời đơn giản đã khiến Thạch Thảo phải nghẹn lời, nếu thật như vậy có phải những lời cô vừa nói hơi quá đáng hay không. Tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, tuy hơi quá đáng nhưng đúng là vì Lâm Thiên Vũ mà Đan Tâm mới như vậy. Anh ta đáng bị mắng cô sẽ không xin lỗi đâu.

"Thạch Thảo cô còn nghe không?"

"Vẫn còn, có chuyện gì anh cứ nói."

"Tôi không gọi được cho Đan Tâm."

"Nhờ phúc của anh Đan Tâm đạt thủ khoa được nhận học bổng đi du học ở Anh rồi. Số điện thoại đó nó không dùng nữa."

Đi Anh du học, bé con em giỏi lắm.

"Vậy cô biết cách liên lạc với Đan Tâm không?"

Thạch Thảo day trán lúc trước có biết còn bấy giờ đành chịu, không biết sao hai hôm nay không gọi được cho Đan Tâm.

"Lúc trước thì có nhưng hai hôm nay không liên lạc được, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi."

Trong đầu Lâm Thiên Vũ chỉ tồn tại mỗi giấc mơ đó. Lắc đầu, không được nghĩ bậy. Đan Tâm ở nước ngoài nhiều lúc không liên lạc được thôi chẳng xảy ra chuyện gì đâu. Lâm Thiên Vũ không hề biết lúc hắn tỉnh dậy cũng là lúc Đan Tâm dặt chân xuống sân bay Bắc Kinh đang ở rất gần hắn.

"Anh đừng lo Đan Tâm rất hay điện về cho tôi, lúc nào nó điện tôi sẽ nói là anh gọi điện tìm nó."

Vậy thì cảm ơn cô, lúc nào Đan Tâm gọi thì nói cô ấy gọi vào số này."

Hắn bây giờ không có điện thoại thôi thì Đan Tâm biết tiếng Trung gọi vào điện thoại của Thiếu Phong rồi Thiếu Phong sẽ nói lại với hắn. Có lẽ vì ngủ quá nhiều mà Lâm Thiên Vũ quên mất một việc vô cùng trọng đại, Âu Dương Thiếu Phong là ông thần phong lưu bậc nhất trung bình một tháng thay ba số điện thoại chờ lúc Đan Tâm gọi điện tìm hắn thì số điện thoại này đã vào bãi rác nằm rồi.

"Tôi biết rồi, nếu không còn việc gì thì tôi cúp máy đây, sáng nay tôi có tiết học."

Tắt máy, Lâm Thiên Vũ trả lại điện thoại cho Âu Dương Thiếu Phong, lập tức bị chất vấn.

"Nhị thiếu gia ngài học tiếng Việt khi nào thế, còn nữa gài vừa gọi điện cho ai?"

Lâm Thiên Vũ im lặng hắn bây giờ không muốn nói gì cả.

"Sao con lại khóc, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Con khóc?"

Lâm Thiên Vũ đưa ta sờ lên khóe mắt, có nước đúng là khóc thật. Khóc từ lúc nào hắn cũng không biết.

"Con muốn ngủ một chút, mọi người ra ngoài được không?"

"Con/ cậu còn muốn ngủ."

Cả bốn người đòng thanh, ngủ chừng đó còn chưa đủ sao.

"Con muốn nghĩ ngơi thì cũng để bác sĩ kiểm tra đã."

"Con không sao để ngày mai rồi kiểm tra cũng được. Mẹ đừng lo con sẽ không ngủ luôn đâu."

Hắn còn phải gặp Đan Tâm mà.

Trong phòng khách của biệt thự Lâm gia Lâm Thiên Vân ngồi trên ghế trầm tư, Thiên vũ sau khi tỉnh dây thay đổi rất nhiều.

"Thiếu Phong kiểm tra nhật kí điện thoại xem Thiên Vũ vừa gọi cho ai."

Âu Dương Thiếu Phong lắc đầu, Thiên Vũ đã muốn giấu thì sẽ không để lại manh mối gì cho họ điều tra đâu.

"Cậu ấy xóa rồi, Thiên Vũ rất lạ đang yên đang lành tại sao lại khóc."

Lâm Thiên Vân cũng đành chịu, con trai ông không phải là người yếu đuối như thế.

"Ngồi đây đoán mò cũng chẳng ích gì, con và Thiếu Phong sẽ tìm cách hỏi Thiên Vũ sau."

Dương Thừa Văn tính đứng dậy ra về, công ti còn rất nhiều việc cần giải quyết. Trong thời gian Thiên Vũ hôn mê hắn và Thiếu Phong đã cùng nhau lập ra một công ti đầu tư đa lĩnh vực, hoạt động cũng không tồi.

"Con và Thiếu Phong đi trước, có việc gì cần giúp chú cứ gọi điện cho con."

"Ừ, hai đứa đi đi."