Hôn Lễ Đệ Nhất Thiên Hạ

Chương 35: Tô Vãn Hương



Mấy chục bộ y phục lập tức tặng đi rất dễ dàng. Tuy rằng, vì Tần Cửu làm gấp, nên hoa Thược Dược trên những bộ y phục này đều là lệnh cho Chức Nhiễm cục nhuộm màu, nhưng Tần Cửu lựa chọn màu nhuộm không hề dễ dàng, bởi vì màu sắc và hoa văn phối hợp thỏa đáng với vải vóc lộng lẫy, trong y phục hoa lệ lộ ra vẻ lịch sự tao nhã. Nữ tử nhà bình dân rất hiếm có cơ hội mặc bộ y phục tinh tế thế này, đương nhiên là mừng rỡ nhận lấy.

Mặc dù sắc trời hôm nay rất quang đãng, nhưng không khí lại lạnh lẽo thấu xương. Sau khi những nữ tử kia nhận được y phục mới, vội vàng mặc lên trên người, hòa vào trong dòng người.

Ngay từ một tháng trước đài cao đấu nhạc đã được dựng xong, dựng cùng với đài cao này, là rạp gỗ bao quanh đài. Rạp gỗ này là nơi chuẩn bị cho các quý tộc Hoàng thất cùng với quan viên và gia quyến của họ thưởng thức đấu nhạc, đỉnh rạp và bốn phía đều lót thảm nỉ, nhằm ngăn lại sự lạnh lẽo buốt giá.

Tần Cửu là chưởng sự của Tư Chức phường, địa vị của nàng còn chưa có tư cách ngồi ở trong rạp. Mà bên ngoài rạp phàm là chỗ có thể đặt chân, hầu như đều đứng đầy người.

Vào lễ Cầu Tuyết hàng năm, những màn đấu nhạc của thiên kiêm tiểu thư con nhà quý tộc của thiên triều đều vô cùng đặc sắc. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Năm ngoái người vượt lên đứng đầu chính là Tô Vãn Hương, năm nay tất cả mọi người đều muốn xem rốt cuộc ai có thể hạ được Tô Vãn Hương xuống, cho nên, người tới xem đấu nhạc quả thật không ít.

Lưu Liên nhìn đoàn người nhốn nháo, hỏi Tần Cửu: “Cửu gia, không phải ngài nói chỗ ngồi có người chiếm cho chúng ta sao? Ở đâu vậy?”

Tần Cửu vuốt ve lông vũ của Hoàng Mao trong lòng, ánh mắt nhìn về phía không xa sau lưng Lưu Liên, khoan thai cười nói: “Kia không phải là đã đến đón chúng ta hay sao?”

Lưu Liên xoay người lại, chỉ thấy một người hầu cả người mặc áo xanh bước nhanh về phía bọn hắn. Lưu Liên nhận ra gã, chính là gã sai vặt hôm đó bị hắn hắt măng tây tê cay đầy mặt ở Linh Lung các, gã là người hầu của Khang Dương Vương Nhan Mẫn. Gã đi đến rất gần Tần Cửu, thay đổi thái độ ngang ngược khi trước, lễ độ cung kính thi lễ nói: “Tần Cửu gia, vương gia nhà tôi chuẩn bị cho Cửu gia rượu ở trong rạp, đặc biệt sai tiểu nhân đến đây mời Cửu gia ngồi một lát.”

Khóe môi Tần Cửu lại cười nói: “Vậy thật sự đa tạ Khang Dương Vương điện hạ yêu mến rồi.”

Đoàn người đi theo gã sai vặt, băng qua dòng người, rất nhanh đã đến rạp gỗ của Khang Dương Vương Nhan Mẫn.

Phải nói quý tộc hoàng thất đúng là biết hưởng lạc, chỉ là một cái rạp xem đấu nhạc tạm thời thôi, bên trong vẫn bài trí hoa Cẩm Tú Cầu, đốt hai, ba cái lò sưởi, ấm áp bức người, khác khí lạnh thấu xương ở bên ngoài một trời một vực.

Trên mặt đất trải thảm nỉ màu đỏ tươi, ở giữa đặt một chiếc bàn thấp bằng gỗ tử đàn rất lớn, bốn phía bày biện gối tròn đệm dựa thêu từ tơ vàng sợi bạc. Khang Dương Vương Nhan Mẫn ngồi ở vị trí chính giữa, mưu sĩ Lý Vân Tiêu của Thiên Thần tông ngồi ở dưới hắn, hai thị nữ chải búi tóc Thùy Quải đứng trang nghiêm ở phía sau bọn họ thêm trà rót nước.

Nhan Mẫn thấy Tần Cửu đi vào, trên mặt đột nhiên hiện ra một chút tươi cười, dường như cực kỳ vui vẻ, “Cửu gia đến rồi, mời vào. Vốn là muốn đến quý phủ đích thân đón Cửu gia, nghe nói Cửu gia ngồi xe ngựa của nhị đệ, liền không đến làm phiền. Mới vừa rồi ta còn lo Cửu gia không chịu đến, đang muốn tự mình đi mời đấy.”

Tần Cửu nghe ra ý tứ trong lời nói của Nhan Mẫn, là hắn sợ mình qua lại thân thiết với An Lăng Vương. Xem ra có một Huệ Phi ủng hộ, Nhan Mẫn còn thấy chưa đủ. Nàng nghiêng người cởi áo choàng lông hồ ly màu đỏ khoác bên ngoài xuống, chuyển vào trong tay Lệ Chi, chậm rãi đi tới trước chiếc bàn thấp rồi ngồi xuống, nói: “Nghe điện hạ mời đến, sao ta không vội vàng đến được, nào dám phiền vương gia đi mời.”

Hai người hàn huyên vài câu, chợt người hầu khi nãy dẫn Tần Cửu đến đi vào bẩm báo: “Điện hạ, lễ Cầu Tuyết đã sắp bắt đầu rồi.”

Khang Dương Vương gật đầu nói: “Vén rèm cửa đi.”

Người hầu theo lời vén rèm của rạp gỗ lên.

Rạp gỗ này chỉ dựng ba mặt, mặt còn lại là buông thảm nỉ xuống, lúc này vừa vén lên, nhìn cảnh vật bên ngoài không sót một cái gì.

Trước mặt đối diện với đài cao, chỉ thấy phủ doãn Lệ Kinh Mạnh Hoài đứng ở trên đài cao, cao giọng đọc xong lời thỉnh cầu từ thân thư ngự bút của đương kim Thánh thượng, cầu khấn xong, liền đốt lời thỉnh cầu. Sau đó lại theo các Vu sư* nhảy một khúc “Trúc Chi Kỳ Tuyết Vũ” ở trên đài.

*Vu sư: thầy mo, thầy phù thủy.

Sau khi các Vu sư đi xuống, đám người phía dưới bắt đầu xôn xao, Tần Cửu biết, tâm điểm của ngày hôm nay —— đấu nhạc, đã sắp bắt đầu mở màn rồi.

Loại cảnh tượng này là lần đầu tiên Lưu Liên nhìn thấy, trong mắt tràn đầy hứng thú. Hoàng Mao cũng thế, mở to đôi mắt như hạt đỗ đen đứng ở trên vai Lưu Liên, một người một chim nghển cổ cùng nhau ngóng về phía đài cao. Anh Đào và Lệ Chi cũng tràn đầy hứng thú nhìn lên đài cao, chỉ có Tỳ Ba đứng ở bên cạnh Tần Cửu, sự chú ý từ đầu đến sau vẫn ở trên người Tần Cửu.

Tô Vãn Hương là người thứ năm lên đài biểu diễn.

Khi quan Tư Lễ thông báo người lên đài biểu diễn kế tiếp là Tô Vãn Hương, đám người phía dưới bắt đầu phấn khích đứng dậy , thậm chí có người hô to: “Tô tiểu thư, Tô tiểu thư. . . . . .”

Người Đại Dục xem trọng thêu dệt tốt, khúc nhạc hay, người kinh đô càng trọng hơn.

Hoan hô như thế, chắc hẳn cầm nghệ của Tô Vãn Hương quả thật không tệ.

“Điện hạ, nghe nói người năm ngoái vượt lên đứng đầu chính là Tô tiểu thư? Không biết, nàng gảy đàn như thế nào?” Tần Cửu mỉm cười nhìn chăm chú Nhan Mẫn, cất giọng trong trẻo hỏi. dieendaanleequuydonn

Mắt của Nhan Mẫn lộ ra vẻ tán thưởng, có chút si mê nói: “Một khúc 《Hỉ Chiết Mai》, nghe thì náo nhiệt, thật ra là sầu oán, trong như tiếng nước chảy, hờ hững như suối băng, khiến người ta như mê như say.”

Tần Cửu nhướng mày cười nhạt nói: “Điện hạ yêu mến như thế, nghe nói Tô tiểu thư lại xinh đẹp như hoa, vì sao điện hạ không cùng với Tô gia kết duyên Tần Tấn?”

Nhan Mẫn nghiêm sắc mặt, nhỏ giọng nói: “Cửu gia nói đùa rồi, Tô tướng không để Thiên Thần tông vào trong mắt. Cho dù Tô tiểu thư xinh đẹp như hoa, sao bản vương lại để ý, huống chi, nàng ấy đâu bì kịp được phong thái của Cửu gia.”

Tần Cửu nghe vậy, cười lớn, tiếng cười của nàng phóng khoáng rạng ngời, không tổn hại chút nào đến sự quyến rũ của nàng.

Nàng mơ hồ nghe ra được sự ghen tuông trong lời nói của Nhan Mẫn.

Có thể thấy được, Tô Vãn Hương đúng là khắc tinh của nam nhân.

Đêm Tết Nguyên Tiêu ấy, nàng chuyên tâm đối phó Nhan Túc, cũng không đặt Tô Vãn Hương nữ giả nam trang đó vào trong mắt, ngược lại hôm nay phải quan sát cho kỹ, phong thái của Tô tiểu thư.

Ồn ào náo nhiệt dưới khán đài dần dần thấp xuống, dần dần tĩnh lặng mà không nghe thấy gì.

Ngay trong lúc yên tĩnh này, một âm thanh khe khẽ giống như tiếng trời từ từ rơi xuống, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng cọ vào màng nhĩ của chúng nhân, khiến tinh thần của con người nhộn nhạo

Tiếng nhạc kia mặc dù rất nhỏ, nhưng lại trong veo thuần khiết, giống như dòng nước nhỏ trong núi lách qua đá mà chảy xiết, làm cho tâm tình của người vui vẻ sáng trong. Dần dần, âm thanh nhỏ từ từ vang hơn, tiếng đàn từ từ trở nên lớn hơn. Thật giống như dòng suối nhỏ hợp thành con sông lớn, mơ hồ nghe được sóng cả cuộn trào mãnh liệt trong đó.

Theo tiếng đàn dâng trào, một bóng người mảnh khảnh bước lên đài cao.