Hơn Cậu Ấy Hai Tuổi

Chương 5



Dư Hân đi trước, bề ngoài tỏ ra ung dung, nghiêm chỉnh nhưng tim nãy giờ vấn cứ đập nhanh liên hồi, kiểu này chắc ba hôm là bị nhồi máu cơ tim mất, Minh Hiển theo sau, vẻ mặt thờ ơ tùy tiện nhìn lơ đãng xung quanh.

Đến trước cửa phòng hội học sinh, Dư Hân hít sâu một cái rồi mới đẩy cánh cửa ra.

Phòng hội học sinh to hơn phòng học một chút, ở sát bức tường trái là bàn làm việc của cô, trên bàn có máy tính, tài liệu lung tung và một cái micro, micro này thông với loa phát thanh của trường. Bên phải bàn của hội trưởng là bàn của phó hội trưởng, còn bên trái là bàn của thư kí. Chính giữa căn phòng kê một cái bàn dài chừng hai mét. Người của hội học sinh bây giờ không ai có ở đây nên căn phòng trông có vẻ trống trải.

Dư Hân bước vô, đi đến dựa lưng vào bàn hội trưởng: "Đây chính là phòng hội học sinh! "

Minh Hiển đưa tay quẹt xuống bàn rồi nhìn ngón tay, nhàn nhạt nói: "Không tồi! Bàn rất sạch sẽ!"

Dư Hân cười khan, thằng nhóc Minh Hiển này mắc bệnh sạch sẽ à?

"Nhưng tại sao cô lại mời tôi gia nhập hội học sinh?" Minh Hiển tiến lên hai bước, ghé sát mặt Dư Hân, nhếch miệng hỏi.

Gương mặt Minh Hiển nhất thời phóng to trước mặt làm Dư Hân thẫn thờ giây lát, tên nhóc này thật sự quá đẹp, đẹp đến nỗi ảnh đế bây giờ chắc cũng phải ghen tị mất, ôi, khuôn mặt mịn màng không có chút mụn nào, ánh mắt kia rõ ràng là lạnh lẽo nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy nó rất ấm áp như ánh nắng mặt trời lúc chiều tà. Hơi thở của hắn phả vào mặt cô có chút nặng nề.

Dư Hân ghé sát mặt thêm một chút nữa, hai khuôn mặt chỉ còn cách nhau một xăng-ti, ánh mắt cô ánh lên một tia dịu dàng, trong giọng nói cũng mang đầy ý cười thích thú: "Vì sao ư? Vì tôi đang tiếp cận cậu đấy. Có thấy tôi đẹp không? Cậu có đổ gục trước gương mặt này không? Có thích tôi không? Tôi nghĩ là tôi thích cậu!"

Dư Hân nói toạc móng heo kiểu này làm Minh Hiển đơ ra không biết nói gì, vài giây sau liền lắc đầu đáp: "Tôi không thích cô!"

Trước giờ chỉ toàn cô từ chối người ta, nay bản thân lại bị từ chối như vậy, Dư Hân có chút kích động đưa tay đẩy người Minh Hiển ra xa một chút: "Thằng nhóc kia! Làm sao mày mới chịu đổ hả?"

Minh Hiển cười nhạt: "Trừ phi cô khỏa thân trước mặt tôi."

Dư Hân siết chặt bàn tay. Khỏa thân? Thằng nhóc này bị điên rồi sao? Cô giận dữ nói: "Còn lâu! Có chết tôi cũng không làm." Dứt lời liền giậm chân rời đi.

Minh Hiển một mình trong phòng, hắn nhìn theo bóng dáng cô mà khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong.

Nhưng chưa đầy mười giây sau cô liền quay lại, ánh mắt Minh Hiển tối đi vài phần, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì đã bị cô đạp bay người một cái, sau đó cô liền lè lưỡi bỏ chạy: "Cho chừa cái tật biến thái với chị này!"

Dư Hân đi rồi, Minh Hiển mới cúi đầu xuống, những sợi tóc mái rũ xuống làm che mất đi ánh mắt hắn, chỉ thấy khóe môi nở một nụ cười nhàn nhạt: "Chị thật ngốc nghếch."

***

Dư Hân nằm gục đầu xuống bàn, ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những đám mây trắng trên trời cao kia mà không khỏi thở dài một cái.

Cái thằng nhóc Du Minh Hiển đó thật sự không đổ gục trước sắc đẹp của Dư Hân này sao? Con trai ai mà chả thích gái đẹp chứ? Sao hắn lại không thích? Chẳng lẽ hắn thích con trai? Nghĩ đến đây Dư Hân hận không thể vả hai cái bạt tai vào mặt. Uầy, phì phì, bậy rồi. Đúng là suốt ngày đọc đam mỹ nên đầu óc đúng là không được ổn định. Nhưng nếu lỡ đó là sự thật thì sao? Coi bộ ca này căng rồi đây.

"Như Gia này!" Dư Hân quay sang thì thầm: "Tao đẹp như thế này mà thằng nhóc Minh Hiển đó lại không đổ gục, mày nói xem, có phải hắn thích con trai không?"

Như Gia đang xem sách, nghe xong câu hỏi đó xém tí đập đầu xuống bàn, ha ha, cô bạn này của cô có trí tưởng tượng thật là phong phú, chỉ vì người ta không thích mình mà liền nghĩ người ta bị gay thì trên đời này, người có suy nghĩ đó chỉ có mình Dư Hân. Như Gia vuốt cằm, vài giây sau liền nói: "Nếu thằng nhóc đó thích mày chỉ vì mày đẹp thì tao khuyên mày nên quên nó đi càng sớm càng tốt. Thật lòng thích một người, chính là thích trái tim người đấy chứ không phải vẻ bề ngoài. Mày nên vui vì Minh Hiển không đổ gục trước vẻ bề ngoài này của mày đi."

Dư Hân sựng người lại, Như Gia nói như vậy cũng đúng, cô nên vui mới phải chứ, đúng vậy! Nên vui. Cố lên nào! Cô không tin cô không cưa đổ nổi thằng nhóc đó.

***

"Hừm."

Dư Hân liên tục gõ nhẹ tay xuống bàn, đôi lông mày càng lúc càng nhíu chặt hơn. Mọi người xung quanh đều ngồi im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh. Bầu không khí có phần căng thẳng.

Cô phất tay: "Được rồi! Không chờ nữa. Bắt đầu đi!" Tên Du Minh Hiển kia thật to gan, rõ ràng đã bảo nhất quyết phải đến, vậy mà hắn lại xem lời Dư Hân mình như gió thổi qua tai.

"Nhưng... Còn thành viên Du Minh Hiển vẫn chưa đến!" Thư kí e dè nói.

Dư Hân siết chặt lòng bàn tay, gằn giọng: "Đi gọi cậu ta tới đây!"

Thư kí "vâng" một tiếng rồi liền đứng dậy rời đi. Đây đã là lần thứ năm đi gọi rồi đấy, hội trưởng trông có vẻ giận dữ lắm, lần này mà không gọi được nữa chắc tên nhóc kia sớm muộn gì cũng bị "xử trảm" mất thôi.

Các thành viên của hội học sinh kiên nhẫn ngồi chờ đợi. Mãi một lúc sau, thư kí trở về, sắc mặt u ám, khẽ lắc lắc đầu với mọi người. Bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, đồng loạt e dè nhìn biểu hiện của hội trưởng. Dư Hân xám mặt lại, đứng bật dậy: "Như Gia! Chuyện ở đây giao cho mày quản lí!" Dứt lời liền đùng đùng đùng nhấc chân ra khỏi phòng.