Hơn Cậu Ấy Hai Tuổi

Chương 37



"Cậu..." Dư Hân bất giác chau mày, mở miệng định nói nhưng lại chợt nhận ra là không biết nên nói gì bây giờ. Trong đầu như có hàng ngàn câu hỏi, tựa như lời vừa đến miệng lại quên mất tiêu.

Hắn cười nhàn nhạt: "Tôi..."

"Á!" Bên đường, đứa bé bị gã đàn ông không chút nương tay đá bốp một phát, người qua đường lại chỉ biết thờ ơ trước tình huống đấy.

Sự việc này nghiễm nhiên thu hút sự chú ý của Dư Hân, cô vội vàng huơ huơ tay ra trước mặt Minh Hiển: "Dừng xe dừng xe."

Minh Hiển nhíu mày nhưng cũng làm theo lời cô bảo.

"Ba ơi... Hu hu... Đừng bỏ con..." Thằng bé ôm chặt chân gã ta, khóc nóc nài nỉ.

Nghe thấy những lời này, có vài người ngoái lại nhìn nhưng rồi cũng nhanh chóng chỉ ban phát cho đứa bé một ánh mắt tội nghiệp, có vài người còn dừng lại xem, có người còn lên tiếng bàn tán trách móc nhưng hiềm nhiên không một ai là đi đến giúp thằng bé cả.

Gã đàn ông hung hăng đá đứa bé một phát, quát lên giận dữ: "Buông ra. Ai là ba mày hả?"

"Ba ơi... Hu hu... Đừng bỏ Tiểu Nam, Tiểu Nam hứa sẽ ngoan mà... Hu hu..."

Gã đàn ông bực bội, vốn dĩ định dắt Tiểu Nam đi chơi, nhân lúc nó không để ý bèn vứt bỏ nó, ai mà ngờ tưởng chừng đã xong xuôi đâu đó, thằng bé đùng đùng xuất hiện trước mặt gã, gã đã cảnh cáo đừng đi theo gã rồi nhưng nó không nghe nên mới xảy ra cớ sự như bây giờ.

Lúc gã còn giàu sang, mẹ của Tiểu Nam là một trong những cô tình nhân lăng loàn bé nhỏ của gã. Thằng bé chính là kết tinh của một buổi tối hoan lạc giữa cô tình nhân và gã. Khi biết gã sắp phá sản, cô ta chẳng do dự mà lẳng đứa bé cho gã nuôi, còn bản thân mình lại cao chạy xa bay, ban đầu gã không đồng ý nhưng đứa bé cứ bám lấy gã, gã cũng chẳng còn cách nào khác.

"Đến hổ dữ còn không ăn thịt con, huống chi anh là con người mà lại bỏ rơi đứa con ruột thịt của mình, lương tâm anh không cắn rứt sao?" Dư Hân đưa tay đỡ đứa bé lên, phủi phủi chút bụi trên người nó.

Gã quát ầm lên: "Mẹ kiếp, tao đã bảo tao không phải ba của nó. Con đĩ này, mày bớt lo chuyện bao đồng đi."

Minh Hiển lộ rõ vẻ tức giận, hắn đen mặt lại, cuộn chặt lòng bàn tay đến mức nổi gân xanh. Như con hổ dữ chuẩn bị lao vào đấm gã kia một trận thì lại nghe được tiếng Dư Hân vang lên.

"Anh đang mắng ai đấy hả?" Dư Hân nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một nửa, nụ cười có chút âm u làm gã đàn ông bất giác run sợ trong lòng.

Dư Hân vẫy tay, năm tên vệ sĩ từ đâu chui ra xuất hiện ngay bên cạnh cô, cảnh tượng thật hoành tráng. Người có tiền chính là như vậy đấy. Dư Hân khẽ tặc lưỡi, đám vệ sĩ của anh trai Lãng Dư Dương cử để đi theo cô cuối cùng cũng có lúc có việc rồi.

Cô cúi xuống bảo đứa bé: "Đó không phải ba của em. Gã ta không có tư cách làm ba của em. Nghe lời chị, đến cô nhi viện ở nhé!"

Tiểu Nam kinh ngạc mở tròn xoe mắt, hồi lâu sau mới thấy nó nhẹ nhàng gật đầu một cái. Gã ta... đúng như lời chị xinh đẹp kia nói, hoàn toàn không có tư cách làm ba của nó. Ba của nó là một người đàn ông vĩ đại. Không hèn hạ như gã ta.

Thằng bé chợt cười tươi: "Chào chị xinh đẹp, em tên Hạ Cảnh Nam. Em tròn 5 tuổi xuân xanh rồi đấy. Đừng quên em nhé. Sau này em sẽ lấy chị. Xem như dùng thân báo đáp ơn tình."

Dư Hân phì cười, ôn nhu vuốt tóc thằng bé: "Ừ, chị tên Lãng Dư Hân."

Minh Hiển giật giật khóe môi. Thằng oắt con đó vừa nói cái gì nhỉ? Không có cửa đâu nhóc ơi. Mới bé tí tuổi đầu đã thích lái máy bay bà già rồi. Trẻ con bây giờ nguy hiểm thật. Chưa gì mới gặp lần đầu đã đòi giật bồ của hắn rồi.

Nếu Dư Hân mà biết Minh Hiển đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ tát phát cho hắn tỉnh. Hắn nghĩ mình không đang lái máy bay ấy. Cô hơn hắn 2 tuổi lận đấy nhé.

"Đưa nó đến cô nhi viện tốt nhất." Dư Hân giao đứa bé cho một tên vệ sĩ rồi xoay người lại đối diện với gã đàn ông: "Tiền anh trai tôi cho anh, anh lại chẳng biết dùng, đến bây giờ tàn tạ, đừng có trách ông trời, hãy trách bản thân anh quá ngu si đần độn."

Trước khi bỏ đi, cô còn không quên để lại một câu, giọng điệu tràn đầy ý cười ác ý: "Nhập viện vài tháng nhé, chồng cũ của chị Tiêu Liên."

Gã đàn ông sững sờ, hồi lâu sau mới ngớ người ra, bảo sao gã thấy cô gái này có chút quen mắt, hóa ra là em gái của tên Lãng Dư Dương đó. Hai anh em nhà đó đều khốn kiếp như nhau. Gã hận. Gã nguyền rủa.

Chỉ tiếc chúa trời trên cao có lẽ sẽ không phê chuẩn lời nguyền rủa, lời nguyền rủa của mấy hạng người như gã ta luôn luôn vô hiệu lực.

Chợt nhớ tới câu nói cuối cùng trước khi bỏ đi của Dư Hân, gã nhanh chóng biết cô định làm gì, vội vàng co chân bỏ chạy, có điều đến cuối cũng vẫn là bị đám vệ sĩ kia bắt lại rồi đánh cho một trận. Kết quả gã gãy chân trái.