Hơn Cậu Ấy Hai Tuổi

Chương 30



Tiệc cưới của Thẩm tổng được tổ chức tại khách sạn năm sao cao cấp nhất thành phố, quy tụ cả dàn sao nổi tiếng lẫn rất nhiều người có tiếng trên thương trường.

Chiếc xe mui trần dừng lại trước cổng khách sạn, chàng trai đẩy cửa xe bước xuống, dưới ánh trăng bạc, mái tóc màu bạch kim của chàng trai như được dát thêm một lớp bạc lấp lánh. Sau khi chỉnh lại bộ vest đen, chàng trai mới tiến đến mở cánh cửa bên kia.

Khi anh ta vừa dơ tay về phía trước, cô gái trong xe liền đặt tay của mình lên, lại đưa một tay hơi vén tóc lên mà bước xuống.

Màu xanh lam vốn là màu kén người mặc, vậy mà khi cô gái này mặc lên, chẳng những cảm thấy rất phù hợp mà dường như còn giúp cô đã có khí chất sang chảnh rồi lại càng thêm quý phái. Chiếc váy cúp ngực tôn lên bộ ngực đầy đặn, phần eo của chiếc váy còn được gắn thêm chiếc thắt lưng bản to khiến cô có thể khoe trọn vòng eo con kiến của mình, chân váy dài gần tới đầu gối còn đi kèm thêm giày cao gót lại làm cho người ngoài nhìn vô không nhịn được mà suýt xoa tấm tắc khen ngợi đôi chân dài trắng mịn như sứ.

Đôi môi xinh đẹp tựa như hoa anh đào kia hơi cong lên, đáy mắt cô tràn đầy ý cười: "Anh hai, đi thôi."

Chàng trai khẽ gật đầu.

Cô gái khoác tay anh ta, họ bước trên thảm đỏ, tiến vào khách sạn.

Vừa bước vô khách sạn, ánh mắt hai người đã dừng lại ngay trên người cô dâu và chú rể - hai nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, cô gái quay sang nhìn anh trai mình, mỉm cười: "Anh ổn chứ?"

Anh ta cười nhàn nhạt, đưa tay xoa xoa đầu cô gái: "Ừm, anh ổn."

"Chị Tiêu Liên, Thẩm tổng. Chúc hai anh chị hạnh phúc, bách niên giai lão, trăm năm hạnh phúc nha." Cô gái kéo anh trai mình về phía cô dâu chú rể, nhoẻn miệng cười mà nói những lời chúc mừng.

"Dư Hân, Dư Dương." Tiêu Liên thấy cô gái đang lại gần mình, mừng rỡ kêu lên.

"Chị Tiêu Liên hôm nay xinh nha. Đúng không anh hai?" Dư Hân khẽ huých khuỷu tay Dư Dương.

Dư Dương gật đầu, khẽ bật âm "ừm" trong cổ họng.

Thẩm tổng cũng tiến đến kéo Tiêu Liên vào lòng, đưa tay ôm chặt vòng eo cô ấy, cái ôm rất có khí chất của tổng tài bá đạo, ngoài ra, rất dễ để nhận ra ánh mắt Thẩm tổng nhìn Dư Dương không mấy thiện cảm lắm. Ánh mắt ấy? Y như nhìn thấy tình địch của mình không bằng.

Khóe môi Dư Dương hơi hơi cong lên, tựa giống như đang cười mà hình như không phải đang cười: "Chúc hai người hạnh phúc."

"Anh Thẩm Hiệp, chị Tiêu Liên." Minh Hiển tay trong tay cùng Tiểu Tố từ từ bước qua.

Dư Hân siết chặt nắm tay. Hay! Hay lắm! Du Minh Hiển cậu hay lắm.

Dư Dương khẽ thì thầm vào tai Dư Hân: "Nếu không thích nhìn thì đừng có nhìn. Anh không thích em gái mình vì một thằng con trai khác mà đau lòng."

Tiêu Liên cảm nhận thấy không khí có phần kì quái, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu mày, đưa tay chỉ vào Tiểu Tố: "Ủa, Minh Hiển. Ai đây?"

"Vợ sắp cưới của em." Minh Hiển cười híp mắt.

Tiểu Tố xoa xoa cằm: "Chứ không phải em đang theo đuổi Dư Hân sao?"

"Chị nói cái gì vậy?" Minh Hiển nhíu chặt mày, hắn thật sự hoàn toàn không hiểu lời Tiêu Liên nói đây là có ý gì.

"Trời ơi, Minh Hiển hôm nay sao vậy này?" Tiêu Liên cười đầy ẩn ý: "Thích một chị gái hơn mình hai tuổi, khẩu vị cũng nặng đấy! Mà quan trọng là em đã có bằng lái chưa?"

Tiêu Liên đây chẳng phải là đang hỏi hắn đã có bằng lái lái máy bay bà già sao? Cái này thì hắn hiểu, nhưng cái gì mà thích một chị gái hơn mình hai tuổi cơ chứ? Minh Hiển càng nhíu chặt mày hơn: "Chị Tiêu Liên, chị nói cái gì vậy? Cái gì mà em đang theo đuổi bà cô giáo viên Dư Hân chứ? Cái gì mà thích chị gái hơn mình hai tuổi chứ? Chị nói rõ ràng xem nào?"

Nụ cười trên môi Tiêu Liên cứng đờ lại.

Bà cô giáo viên Dư Hân? Dư Hân nghiến chặt răng. Du Minh Hiển cậu thật càng ngày càng to gan. Đừng cản cô, hôm nay cô chắc chắn sẽ bóp chết hắn ta.

Dư Dương cười méo xệch, tay nắm tay Dư Hân siết chặt lên: "Em gái bình tĩnh đi."

Bình tĩnh? Bình tĩnh cái con khỉ. Dư Hân quắc mắt nhìn Minh Hiển. Du Minh Hiển cậu đợi đấy, sẽ có một ngày Dư Hân này sẽ bắt cậu phải trả giá.

Như cảm nhận được có tia sát khí đang nhắm vào mình, Minh Hiển tùy ý đánh ánh mắt nhìn xung quanh, lại bắt gặp được gương mặt hung dữ của Dư Hân đang u oán nhìn mình. Đầu óc hắn đột nhiên trở nên trống rỗng, chỉ còn lại hình ảnh hai con người một nam một nữ đang ôm nhau dưới cơn mưa rào ở sân bóng, gương mặt cô gái như bị người khác làm mờ đi, chỉ còn sót lại đôi mắt đẹp đẽ long lanh như giọt sương buổi sớm đang giận dữ nhìn về một hướng nào đó. Nơi ngực trái của hắn nhói lên một cái, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập loạn nhịp như chỉ hận không thể nhảy ra ngoài.