Hơn Cậu Ấy Hai Tuổi

Chương 2



Dư Hân mặt đằng đằng sát khí, tiến đến giật lấy điếu thuốc trên tay Minh Hiển, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã nhận ngay một cái tát nghe "bốp" vào mặt, sau đó cô liền ném điếu thuốc xuống nền gạch lạnh lẽo, đưa chân lên di di. Mới mười sáu tuổi đã hút thuốc, tên Minh Hiển này là muốn tự sát à?

Năm ngón tay in hằn trên gương mặt tuấn tú của Minh Hiển, hắn giận dữ đá bay cái bàn ngay trước mặt, quát: "Khốn kiếp! Cô bị điên à?"

Cô ngược lại còn không có chút hoảng sợ nào, khinh khi chất vấn: "Oan ức lắm à? Còn không biết bản thân vừa phạm lỗi sao? Biết nội quy của nhà trường là nghiêm cấm học sinh hút thuốc lá không hả? Còn nữa, sao mày dám đánh Giãng Viên chứ?" Không sai! Thằng thanh mai trúc mã của cô chính là tên Giãng Viên.

Minh Hiển nhất thời lửa giận ngập lòng, đứng dậy đưa tay siết chặt cổ cô: "Giãng Viên là thằng nào?"

Dư Hân không ngờ tên này dám bóp cổ mình, bất giác trừng mắt không nói lên lời. Trong hoàn cảnh thiếu ôxi này mà cô còn có sức nói được thì chính cô còn phải quỳ lạy bản thân mình.

Mấy thành viên trong lớp thấy tình hình có vẻ không khả quan lắm, vội vàng chạy đến khuyên ngăn Minh Hiển buông Dư Hân ra, hắn mà bóp cổ cô thêm một lúc nữa thì chắc chắn không lâu sau bọn họ sẽ có hội trưởng mới vì hội trưởng cũ Dư Hân bị đàn em giết chết mất.

Minh Hiển hừ lạnh, nới rộng tay ra một chút nhưng vẫn không có ý tha cho cái cổ trắng ngần của Dư Hân. Dư Hân thở ra hít vô vài cái, đôi mắt nhìn Minh Hiển càng thêm giận dữ, tên đàn em này thật sự muốn giết người ngay tại ngôi trường này sao.

"Tôi hỏi, Giãng Viên là thằng nào?" Minh Hiển gằn giọng lặp lại câu hỏi. . đam mỹ hài

"Chính là người mà chiều tối qua mày đánh ngay trên cây cầu G." Dư Hân nghĩ hắn đánh người không quan tâm nạn nhân tên gì, cô đùng đùng nói như vậy, chắc là hắn không biết Giãng Viên là ai thật nên đành kiên nhẫn nghiến răng đáp lời.

Minh Hiển buông tay tiện hất cô ra, lạnh lùng hỏi: "Tôi đánh ai thì liên quan gì đến cô?"

Dư Hân nheo mắt lại, tên này còn dám cả gan xưng hô tôi - cô, dù gì cô cũng lớn hơn hắn những hai tuổi đấy, phải gọi là "chị" chứ, mà thôi bỏ đi, hắn mà gọi cô là "chị", cô sẽ có cảm giác hắn ta đang đùa giỡn với mình, nghĩ tới cái cảnh hắn gọi cô là "chị" mà cô không khỏi nổi da gà.

"Mày đánh bạn tao, chẳng nhẽ tao lại không có quyền thay bạn tao đòi lại công bằng?" Dư Hân chống nạnh, hất cằm hỏi.

Minh Hiển không trả lời câu hỏi đó mà hỏi ngược lại: "Cô muốn đánh tôi?"

Dư Hân nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu chắc nịnh, cô không muốn đánh hắn thì đến đây làm cái gì.

"Được!" Minh Hiển gật đầu, nhấc chân bước đi: "Theo tôi!"

Dư Hân bất giác cau mày nhìn, cô có nên đi theo hắn không nhỉ, nhưng sau khi nhìn lại gian phòng học, cô liền thở dài một cái rồi bước đi theo, đánh nhau ở cái phòng học đầy bàn ghế với lại đông học sinh vây quanh như vầy thật sự rất bất tiện, với lại nhỡ lát thầy cô lên mà bắt gặp thì... Ôi thôi, đời cô coi như đi tong.

Nhưng Dư Hân thật là không suy nghĩ kĩ những gì Minh Hiển nói rồi, hắn hỏi "Cô muốn đánh tôi?" chứ không phải là "Cô muốn đánh nhau cùng tôi?", việc hắn đồng ý chính là chấp nhận để cô đánh hắn một trận cho hả dạ, nhưng bị đánh ở nơi đông người như thế này, hắn cảm thấy rất mất mặt nên mới rủ cô đi chỗ nào càng ít người càng tốt. Nhưng tại sao hắn lại đồng ý để cô đánh hắn mà không muốn phản kháng? Đầu óc có vấn đề à?

Minh Hiển dẫn cô đến khu rừng sau trường học rồi nhàn hạ ngồi xuống lớp cỏ xanh muốt.

Dư Hân nhất thời quên việc mình đến đây là để làm gì, cô dang hai tay ra đón lấy những ngọn gió dịu nhẹ, hít thở không khí trong lành, mái tóc dài phất phơ trong gió, trông cô lúc này xinh đẹp thuần khiết giống như một thiên thần gãy cánh hạ phàm.

Minh Hiển tựa lưng vô gốc cây, ánh mắt nhìn Dư Hân lóe lên một tia ấm áp rồi liền biến mất, hắn cụp mắt xuống, đầu óc không biết suy nghĩ gì mà khóe môi lại hơi cong lên cười mỉm hạnh phúc.

Khu rừng sau trường học cây cối không rậm rạp lắm, dưới đất cỏ mọc phủ kín, hoa mọc thưa thớt nhưng đầy đủ màu sắc, không khí trong sạch cộng thêm ánh nắng dịu nhẹ rọi xuống qua tán lá cây làm Dư Hân như muốn hòa mình vào thiên nhiên nơi đây. Tuy cô cũng biết sau trường có một rừng cây nhưng bình thường lại chưa một lần đến, thật không ngờ nơi đây lại mát mẻ đẹp đẽ như vậy. Không ngờ một tên đàn em hư hỏng đến trường ít như đầu ngón tay lại biết đến những nơi như thế này.

Hơ, đúng rồi! Thằng đàn em hư hỏng Minh Hiển.

Dư Hân đưa tay đỡ trán, chết tiệt, cô nhất thời quên mất tên này, cô hắng giọng, quay sang nhìn Minh Hiển, khôi phục lại dáng vẻ vênh váo: "Thằng nhóc kia!"

Minh Hiển ngước đầu lên nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo không có một chút cảm xúc gì, hắn đứng dậy, dang hai tay ra, nhắm hờ mắt: "Đánh đi!"