Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao? (Bệ Hạ, Hôm Nay Lại Ăn Giấm Rồi Sao?)

Chương 6: Chung Diệp đứng bên cửa sổ nhìn y



Hi Trì đã từng ở trong phòng trọ đơn sơ, nhưng sơ sài đến mức này thì vẫn là lần đầu. Tuy cánh tay Chung Diệp không thoải mái bằng gối lông chim mềm mại, nhưng lại dễ chịu hơn chiếc gối gỗ cứng trên giường này rất nhiều.

Nửa đêm Hi Trì xoay người một lần, giữa lúc mơ màng bị kéo vào một lồng ngực ấm áp.

Ngày hôm sau lúc tỉnh lại trời đã sáng hẳn, bên người Hi Trì trống không, thời điểm tảng sáng y ngủ ngon hơn tối qua, hiện tại cũng không thấy quá khó chịu, bèn đẩy gối đầu ra trở mình ngủ tiếp.

Ngự tiền thị vệ cách hàng rào tre dâng hộp đồ ăn cho Chung Diệp, đến bọn họ cũng không biết Hoàng thượng đang nghĩ gì, chính sự trên triều nhiều như vậy không đi xử lý, còn ở đây mải mê diễn kịch với một thiếu niên.

Chung Diệp mở hộp ra nhìn, có cháo trắng thanh đạm và hai đĩa thức ăn chay, rất phù hợp với thân phận hiện tại.

Sang thu là mùa hoa quế tỏa hương, nhưng Thanh huyện không có hoa quế, chỗ ở của Chung Diệp cũng chỉ cắm được vài cành hoa cúc, hôm qua mưa nhiều như vậy cánh hoa đã bị đánh cho dập nát ít nhiều.

Hi Trì từ trong phòng đi ra tự mình múc nước giếng rửa mặt không khoác áo ngoài, trung y trắng như tuyết phác họa ra dáng người thon gầy, toàn thân như được dát một tầng ánh sáng.

Chung Diệp đứng bên cửa sổ nhìn y.

Hi Trì mang bình gốm cắm hoa ra, bên trong đã được thay nước mới, y vẩy nhẹ thêm chút nước lên những cánh hoa dài mảnh trắng tinh.

Sau khi dùng điểm tâm sáng hai người ngồi bên cửa sổ chơi cờ.

Triều chính luôn là đề tài người đọc sách thích bàn luận nhất, nhưng bản thân Hi Trì thì không mấy hứng thú, nguyện vọng lớn nhất của y là nhân lúc tuổi còn trẻ đi tiêu dao tự tại, đến lúc đi đủ rồi thì quay về Hạc Y Thư Viện làm tiên sinh dạy học.

Hạc Y Thư Viện lập ra sáu trai: Văn Sự trai, Vũ Bị trai, Kinh Sử trai, Nghệ Năng trai, Lý Học trai, Thiếp Thác trai, y cảm thấy mình dạy cái gì cũng được.

Chung Diệp làm như bâng quơ nói: "Ta nghe nói đệ hay qua lại với Thái tử Kỳ Quốc, không có đệ âm thầm hỗ trợ, hắn rất khó leo được lên ngôi vị Thái tử, cho nên mấy năm nay vẫn luôn đi tìm đệ."

Hi Trì hạ xuống một quân đen: "Nghĩa huynh, huynh không lo đọc sách cho tốt toàn đi nghe ngóng mấy chuyện kỳ quái, chẳng trách năm ngoái thi không đậu tiến sĩ."

Chung Diệp nâng mắt: "Độc miệng quá."

Hi Trì nói: "Huynh cũng không phải người độ lượng, cho nên ta chỉ nói lời thật."

"Chuyện ở Kỳ Quốc có phải sự thật không?" Chung Diệp hỏi, "Hai huynh đệ của Thái tử do một tay đệ tính kế?"

Hi Trì gật đầu: "Một cuộc giao dịch mà thôi, huynh cũng biết ta lúc nào cũng thiếu tiền, Tần Đại chi cho ta năm mươi vạn lượng nên ta mới đồng ý giúp. Bây giờ nghĩ lại vẫn hơi phiền, năm mươi vạn một năm đã tiêu hết rồi, lúc đó nên đòi hắn một trăm vạn mới phải."

Chung Diệp nói: "Vì sao lại chọn Tần Đại? Theo ta được biết, hai vị vương huynh của hắn cũng rất hào phóng mà."

"Tần Đại sẽ không làm chuyện qua cầu rút ván." Đầu ngón tay Hi Trì nhấc một quân cờ đen, màu cờ tương phản khiến ngón tay y càng thêm trắng đến loá mắt, "Ta không muốn đến một ngày vì sao mình chết cũng không biết."

Chung Diệp cười như không cười: "Đệ cảm thấy Hoàng đế triều đại này thế nào?"

Hi Trì suy tư một lát: "Không thể nhắc tới."

Chung Diệp nhướn mày: "Ồ?"

Hi Trì nói với Chung Diệp: "Đương kim Hoàng thượng có thể ẩn nhẫn ngủ đông dưới tầm mắt Thái Hậu và Thịnh gia nhiều năm như vậy, đủ để thấy lòng dạ hắn còn thâm sâu hơn con cáo già Thịnh Thái sư nhiều."

Chung Diệp cười: "Đệ cảm thấy tiếp theo hắn sẽ làm gì?"

"Chuyện thứ nhất à —— đương nhiên là chỉnh đốn lại việc cai trị." Hi Trì nghiêm túc phân tích, "Trong triều hiện nay quá nhiều đảng phái kết bè kết cánh, quan lại thông đồng che mắt bịt tai từ trên xuống dưới, Hoàng thượng ngày ngày ở trong cung điện không thể thấy được bao quát tình hình cả nước. Nếu hắn muốn nắm bắt toàn bộ quốc gia, nhất thiết phải lựa chọn cho mình những quan viên trung thành tin cậy để truyền đạt tin tức chính xác."

Lời này của Hi Trì nói trúng vào tâm khảm Chung Diệp.

Chung Diệp hỏi: "Đệ nghĩ hắn nên làm thế nào?"

"Làm như thế nào? Không phải Hoàng thượng đang làm rồi đó sao." Hi Trì nói, "Thịnh gia làm nhiều việc ác, Doãn tiên sinh vào kinh xin tha cho Thịnh Nguyệt tội ác tày trời. Hoàng thượng giận dữ giam lại nhưng không giết, ngược lại còn thả người về, đủ để thấy hắn là kẻ yêu quý hiền lương, sau này sẽ càng có nhiều người đọc sách nguyện ý vì hắn cống hiến sức lực. Hơn nữa, năm ngoái là năm duy nhất không bị lộ đề thi, Hoàng Thượng coi trọng khoa cử, các sĩ tử cũng sẽ nhất mực trung thành với hắn."

Không có ai là không thích được khen ngợi.

Lời khen của Hi Trì đánh vào lòng Chung Diệp rất đúng lúc.

Trước nay hai người cách nhau cả núi cao sông dài chưa từng gặp mặt, không ngờ Hi Trì lại đoán được hắn đang nghĩ gì.

Chung Diệp lại hỏi: "Đệ cảm thấy bây giờ hắn nên làm gì?"

"Cải cách Nội Các và lục bộ, đặc biệt là lục bộ, sâu mọt bên trong quá nhiều, các địa phương cũng cần phải chỉnh đốn lần nữa," Hi Trì nói, "Vài vị Hoàng đế không bao giờ biết đến khổ ải nhân gian mới hỏi ra miệng được câu vì sao dân chúng không ăn thịt băm, đương kim Thánh thượng thì không phải loại đó, nhất định hắn sẽ cải trang vi hành, đích thân xem xét tình hình hủ bại của từng địa phương đã nghiêm trọng đến mức độ nào."

Chung Diệp: "Hắn sẽ đi đến đâu?"

Hi Trì khẽ mỉm cười: "Tỉnh Lật Nam và tỉnh Vệ Lê."

Ánh mắt Chung Diệp càng tối lại.

Năng lực nghiền ngẫm thế cục của Hi Trì mạnh hơn hắn tưởng tượng, trong một thoáng nháy mắt Chung Diệp thật sự muốn giết y.

Không Hoàng đế nào hy vọng có người phỏng đoán được ý định của mình.

Hiện tại Chung Diệp và Hi Trì đang ở tỉnh Vệ Lê, phủ Trường Lăng Thanh huyện, nếu hắn không gặp được Hi Trì thì có lẽ đã đi xuống Lật Nam.

Chung Diệp hạ một viên cờ trắng: "Hoàng đế vừa cầm quyền không lâu, vạn dặm non sông này mỗi một tấc đất đều thuộc sở hữu của hắn, muốn ra ngoài nhìn sông núi của mình là chuyện có thể hiểu được. Diêu Hi, ta thật sự tò mò làm sao đệ suy đoán được hết thảy những chuyện này?"

Hi Trì nghiêng đầu: "Rất khó suy đoán sao? Ta chỉ suy nghĩ, nếu ta là Hoàng đế thì tám phần sẽ làm như vậy."

Hi Trì chưa bao giờ cảm thấy bản thân là người ngu ngốc, ngược lại còn tự nhận thức mình rất thông minh, Hoàng thượng là người thông minh, đương nhiên cả hai sẽ đưa ra cùng một quyết định.

"Còn gì nữa không?" Giọng Chung Diệp hạ thấp dần, "Tiểu Hi, đệ cảm thấy hắn còn muốn làm gì nữa?"

Hi Trì trả lời: "Nghênh Châu sắp không xong rồi, khả năng Đỗ đại tướng quân tạo phản là rất lớn, Hoàng đế nhất định phải giết hắn. Mấy vị quyền thần năm xưa nâng đỡ Hoàng đế thượng vị đều là phường cáo già xảo quyệt, trình độ nguy hiểm không thua gì Thịnh gia, cũng cần phải giết. Đương nhiên trong số này không bao gồm Hi gia, vì Thành Vương rất thông minh thức thời."

Quân cờ trong tay Chung Diệp suýt nữa bị hắn bóp nứt.

Mỗi một khốn cảnh hiện tại hắn đang đối mặt, những việc hắn phải làm từ đây về sau, Hi Trì lý giải toàn bộ. Chung Diệp quả thực hoài nghi Hi Trì biết thuật đọc tâm nên mới có thể đọc ra mọi ý nghĩ trong lòng hắn.

Hoặc nên nói, Hi Trì là một đoạn xương rút ra từ người hắn, vốn dĩ là vật trong thân thể, nếu không vì sao người này lại hiểu rõ mình như vậy?

Chung Diệp hoàn toàn thất thần.

Quân cờ trên tay hắn cũng không biết rơi xuống từ lúc nào.

Mắt Hi Trì sáng rực: "Nghĩa huynh, huynh thua rồi."

"Đúng vậy, ta thua." Chung Diệp nở nụ cười u ám, "Thái tử Kỳ Quốc dùng năm mươi vạn bạc mới mời được đệ giúp hắn ngồi lên vị trí đó, vậy Hoàng đế Huyên triều phải dùng bao nhiêu bạc để khiến đệ giúp hắn đây?"

Hi Trì trả lời: "Huynh biết năm mươi vạn Thái tử Kỳ Quốc đưa cho ta đã đi đâu rồi không?"

"Đi đâu?"

"Một phần giúp bá tánh Huyên triều xây cầu lót đường, phần còn lại quyên gạo cho dân chúng ở vùng thiên tai." Hi Trì nói, "Hắn không cần mời, ta ở dân gian đương nhiên sẽ cố gắng dùng hết khả năng xuất lực cứu giúp giang sơn, đất nước này là của Hoàng đế, nhưng cũng là của mỗi một người dân. Nếu đương kim Thánh thượng là minh quân, có thể chỉnh đốn triều cương khiến bá tánh an cư lạc nghiệp, có mời ta hay không cũng không khác gì."

Rất nhiều người từng hỏi thăm về thân thế Diêu Hi, không ít người nói y xuất thân bần hàn, những cũng có người suy đoán y là cháu đích tôn của Diêu gia ở Lật Nam.

Chung Diệp đương nhiên đã điều tra về Diêu Hi, nhưng không thu được thông tin gì hữu ích. Y không thể có xuất thân bần hàn, bởi vì từ nhỏ Diêu Hi đã được đưa đến học tập bên cạnh viện trưởng của Hạc Y Thư Viện, chứng tỏ bối cảnh gia thế không tầm thường.

Con cháu Diêu gia bao nhiêu người đều có tên họ rõ ràng, không có ai đi học ở Thư Viện, các nhánh phân gia cũng không có. Họ Diêu ở Lật Nam rất nhiều, khả năng y là cháu trai Diêu gia không lớn.

Chung Diệp hỏi: "Vì sao đệ lại nghĩ như vậy?"

Hi Trì không biết nên trả lời ra sao.

Triều chính bị Thịnh gia nắm giữ hơn hai mươi năm, bá tánh Huyên triều chưa có một ngày sống trong cảnh thái bình.

Ngày còn nhỏ Hi Trì ngồi trong xe ngựa đẹp đẽ quý giá cùng ngoại tổ mẫu đi chùa thắp hương, ngoại tổ mẫu y quyên cho nhà chùa năm ngàn lượng tiền hương đèn, Hi Trì trông thấy các phu nhân nhà quyền quý khác cũng quyên vào số tiền tương đương như vậy.

Lúc trở về Hi Trì không thoải mái cho lắm, các đại phu xem bệnh đều nói đứa trẻ bị cho ăn uống quá kỹ lưỡng, để đói bụng mấy ngày sẽ đỡ hơn.

Y xốc mành xe ngựa lên nhìn thấy một đám trẻ con xanh xao vàng vọt ăn xin bên đường, toàn bộ đều là lưu dân gặp nạn đói từ tỉnh khác trôi dạt đến.

Hi Trì mua cho mỗi người một cái màn thầu, một văn tiền một cái, một lượng bạc có thể mua được một ngàn cái bánh, năm ngàn lượng mua được năm trăm vạn cái màn thầu.

Hi Trì hỏi ngoại tổ mẫu, vì sao người ta tình nguyện đúc tượng vàng quyên tiền nhang khói cho chùa chiền, nhưng lại không ai muốn mua cho dân chúng bị đói một cái màn thầu.

Ngoại tổ mẫu của y không buồn nâng mắt, nói chuyện của bá tánh có triều đình quản lý, tiền bạc trong quốc khố đều để cho đương kim Thịnh Thái hậu xây cung vàng điện ngọc, triều đình không còn tiền cứu tế nữa, chỉ có thể bỏ mặc nạn dân chết đói.

Nạn dân có đến hàng ngàn hàng vạn, triều đình không làm gì, Diêu gia có muốn cũng cứu không hết, nên đơn giản là không cứu bất kỳ ai, con người sống chết có số, chết đói là mệnh số của bọn họ.

Đó là lần đầu tiên Tiểu Hi Trì tận mắt nhìn thấy thế gian tàn nhẫn, cũng là lần đầu y nhận ra triều đình và quân chủ có liên hệ chặt chẽ với bá tánh bình dân đến mức nào.

Về sau y gặp Thịnh Nguyệt, mặc dù khí chất của gã không làm Hi Trì ghét bỏ, nhưng y vẫn đối xử kính nhi viễn chi, người không cùng đường rất khó đi chung, mỗi lần nhìn thấy Thịnh Nguyệt y lại không khỏi nhớ về những nạn dân khốn khổ mình tận mắt chứng kiến ngày còn bé.

Hi Trì nói: "Không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục chơi cờ đi."

Trên bàn vẫn chỉ có một cái bát trà bằng sứ thô, Hi Trì uống một ngụm, Chung Diệp cũng uống một ngụm. Y cứ thấy có chỗ nào kỳ quái, tuy không phải là người câu nệ tiểu tiết nhưng đây vẫn là lần đầu Hi Trì dùng chung một cái chén uống trà với người ngoài, thế này có phải là đã vượt qua ranh giới gì rồi không nhỉ?

Nhưng Chung Diệp không có vẻ gì là để ý, y thấy mình cũng không nên suy nghĩ quá nhiều.

Chung Diệp là một nam nhân sạch sẽ hào sảng.

Đại tướng quân bay từ bên ngoài vào vẫy cánh muốn uống nước trong bát Hi Trì, y nhanh tay xua con chim ra chỗ khác.

Uống cùng chén với một người thì còn được, nhưng thêm một con vật vào nữa thì chắc chắn là không.

Đại tướng quân hướng mặt về phía Chung Diệp kêu "quác quác" hai tiếng,

Hắn vốn dĩ rất thích Đại tướng quân, nếu không thích thì đã không phong chức tước cho nó, có điều bây giờ Chung Diệp quyết định sẽ bãi miễn chức quan Đại tướng quân của con chim này đi.

Gọi Kiều Kiều là được rồi.