Hôm Nay Bệ Hạ Lại Ghen Sao? (Bệ Hạ, Hôm Nay Lại Ăn Giấm Rồi Sao?)

Chương 49: PN1. Thế giới song song - Thư Viện (1)



Hi Tu Viễn chuẩn bị xong đâu đấy, cuối cùng dặn dò Tiểu Cảnh chú ý chăm sóc cho Hi Trì: "Nếu nhị gia xảy ra vấn đề gì, ta và phụ vương tuyệt đối không tha cho ngươi, từ nay về sau phải đi theo nhị gia một tấc không rời, không được có sai lầm gì."

Tiểu Cảnh lên tiếng: "Thưa vâng."

Hi Tu Viễn nhìn sang Hi Trì: "Phụ vương đưa đệ đến nơi này đọc sách là muốn đệ có thêm kiến thức. A Trì, đệ ngàn vạn lần đừng chọc vào rắc rối, không được gây chuyện thị phi, biết chưa?"

Hi Trì nâng mắt cười: "Vâng vâng vâng, đại ca, ta nhớ kỹ rồi."

Hi Tu Viễn biết tính tình Hi Trì ôn hòa, chuyện duy nhất hắn lo lắng là có mấy tên học trò ngỗ nghịch sẽ dạy hư Hi Trì. Thế nhưng Hạc Y Thư Viện là ngôi trường nổi tiếng ở Huyên Triều, đệ tử ở đây khác đám cậu ấm ăn chơi Kinh thành. Hi Tu Viễn nghĩ có các tiên sinh quản thúc, có lẽ Hi Trì sẽ có môi trường giáo dục tốt hơn.

Chờ Hi Tu Viễn rời đi, Hi Trì mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Cảnh bận bịu sắp xếp lại mấy rương đồ đạc mang theo: "Đại công tử nhà chúng ta tốn không ít tâm tư lấy lòng thầy chưởng sự Thư Viện, nghe nói bình thường là hai ba học sinh ở một gian phòng, bây giờ ngài lại độc chiếm một gian."

Đây là lần đầu tiên Hi Trì rời kinh, khó tránh khỏi có chút không quen, dù sao điều kiện ở Thư Viện không thể xa hoa như ở vương phủ. Nhìn căn phòng ngủ nhỏ hẹp một vòng, y nói: "Đừng đặt sách gần cửa sổ, trời mưa dễ ướt."

Y vừa bước chân ra khỏi phòng hít thở, bắt gặp một nam tử hào hoa phong nhã đi ra từ căn phòng khác, hắn nhướn mày nhìn Hi Trì: "Là tiểu sự đệ mới tới?"

Hi Trì chắp tay: "Tại hạ Hi Trì, mong được sư huynh chỉ giáo."

Cố Lương cười tiến lên: "Ta tên Cố Lương, nhập học năm ngoái, bây giờ là môn hạ dưới trướng La tiên sinh. Đệ vừa đến hôm nay? Để ta đưa đệ đi thăm thú một vòng."

Bởi vì Hạc Y Thư Viện thật sự rất rộng lớn, Hi Trì còn chưa đi hết mọi nơi nên cũng có ý định này: "Làm phiền Cố sư huynh."

Cố Lương đánh giá phục sức trên người Hi Trì: "Sư đệ đến từ Kinh thành? Lệnh tôn chắc là quyền quý đương triều nhỉ."

Chiếc quạt xếp bạch ngọc Hi Trì nắm trong tay nhìn qua đã biết là vật bất phàm, y phục thêu hoa văn chim chóc tinh mỹ phức tạp, sinh động như thật, hơn nữa tuổi y tuy còn nhỏ những khí chất đã xuất trần, Cố Lương đánh giá lai lịch chắc chắn không tầm thường.

Hi Trì cũng không có ý giấu giếm: "Gia phụ là Thành Vương đương triều."

Cố Lương kinh ngạc: "Con trai Thành Vương? Xem ra người thân phận tôn quý trong Thư Viện này ngang hàng đệ chỉ có hắn. Chắc đệ đã nghe qua rồi, nhớ kỹ, ngàn vạn lần chớ có trêu chọc."

Hi Trì khó hiểu: "Hắn là ai?"

Cố Lương đáp: "Thịnh Nguyệt."

Hi Trì hiểu ngay. Y chưa từng gặp Thịnh Nguyệt nhưng đã sớm nghe danh đối phương. Thịnh Nguyệt là đích tử Thịnh gia, là cháu trai Thái hậu đương triều, hoàng thân quốc thích.

"Hóa ra hắn cũng đi học ở đây, trước khi tới ta không hỏi thăm." Hi Trì nói, "Đa tạ sư huynh nhắc nhở."

Mà cho dù có nghe nói, Hi Trì cũng sẽ không quá để tâm. Y không muốn qua lại với người Thịnh gia, còn Thịnh Nguyệt —— càng không có y định kết giao, không để ý tới là được.

Cố Lương sóng vai đi cùng Hi Trì, vừa đi vừa giới thiệu: "Bọn Triệu sư huynh ở phòng này, tính tình rất tốt, đến ngày nghỉ bọn ta sẽ đưa đệ vào thành chơi."

"Tiên sinh tính tình tốt nhất trong Thư Viện là Lưu tiên sinh, các đệ tử mới tới đều do ông ấy dạy dỗ tứ thư ngũ kinh, sư đệ, đệ may mắn lắm đấy."

"Bên này là nơi mỗi ngày chúng ta sẽ đến nghe giảng," Cố Lương chỉ vào dãy thư phòng phía trước, "Bây giờ không đủ thời gian, ngày mai ta lại dẫn đệ vào xem."

Hi Trì gật đầu.

Cố Lương tiếp tục đưa y đi, khắp nơi cây cối um tùm, đều là những loại cây Hi Trì chưa từng gặp qua. Đằng xa là một góc mái hiên lấp ló giữa tán cây, Cố Lương chỉ vào miếu đường phía trước: "Nơi này là từ đường, nơi tế tự thờ cúng của Thư Viện, chúng ta không được tùy tiện bước vào."

Hi Trì cẩn thận nhìn bên ngoài: "Ta nhớ rồi."

Cố Lương đưa y đi qua một hồ nước, nhắc nhở: "Nước nơi này rất sâu, không biết bơi đừng xuống hồ, năm ngoái trường ta có người chết đuối rồi đấy."

"Cái đình bên kia gọi là Ngân Sương Đình, phía đông là nơi các tiên sinh ở, chúng ta dùng bữa ở Tích Túc Lâu phía tây, lầu một ăn uống tiện hơn, lầu hai hơi đắt."

Vài nam tử mặc cẩm y hoa lệ từ xa đi xuống con đường mòn hướng về phía này, sắc mặt Cố Lương hơi đổi: "Kẻ đi đầu là Thịnh Nguyệt, lát nữa bọn họ có hỏi chuyện, đệ cứ chào một câu Thịnh sư huynh là đủ."

Hi Trì nâng mắt nhìn qua.

Nam tử cầm đầu trông rất tuấn tú, mặt mày sắc bén khắc nghiệt tựa như thanh kiếm vừa tuốt ra khỏi vỏ, khiến người ta có ý nghĩ muốn tránh né. Nhưng nhìn cẩn thận thì vẫn đẹp mắt, hơn nữa còn là mỹ nam tử, là loại vẻ đẹp lãnh duệ khó lòng giải thích.

Thịnh Nguyệt thoáng nhìn qua Hi Trì, sau đó dừng chân lại.

Cố Lương ở bên cạnh nói: "Đây là tiểu sư đệ mới tới."

Hi Trì thu quạt trong tay, ưu nhã lãnh đạm chắp tay: "Tại hạ Hi Trì, hân hạnh."

Ánh mắt sắc bén của Thịnh Nguyệt dán lên người Hi Trì giống như muốn nhìn xuyên qua y phục: "Sư đệ? Chẳng lẽ là nữ cải nam trang đi học."

Sắc mặt Cố Lương không quá tốt: "Thịnh Nguyệt, ngươi hà tất phải nói năng lỗ mãng như vậy?"

Hi Trì không có nét nữ tính, ngôn hành cử chỉ cũng không thất lễ chỗ nào, ai nhìn vào đều nhận ra là một thiếu niên, chỉ là ngũ quan y quá mức xinh đẹp, màu da quá trắng mà thôi.

Một người tên Ô Nhân đứng sau lưng Thịnh Nguyệt cười ha ha: "Tiểu sư đệ mới tới thật nõn nà, véo lên gương mặt kia liệu có chảy nước ra không."

Ô Nhân vừa mở miệng, những người khác phá sau Thịnh Nguyệt cũng cười ầm lên phụ họa.

Từ ánh mắt đầu tiên Hi Trì đã không có quá nhiều thiện cảm với Thịnh Nguyệt, đối phương mở miệng càng làm y phản cảm hơn. Nhưng hôm nay mới là ngày nhập học đầu tiên, Hi Tu Viễn còn chưa ra khỏi địa phận Lật Nam, Hi Trì không muốn gây rắc rối.

Hi Trì xoè quạt: "Thịnh sư huynh nói đùa rồi, phụ vương và huynh trưởng từng nhắc tên ngươi trước mặt ta, bọn họ đều nói ngươi là chính nhân quân tử, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền."

Tuy nội dung rất châm chọc, nhưng ngữ khí nói chuyện của Hi Trì nghe chẳng giống châm chọc tí nào.

Đối phương không thể bới móc lỗi lầm để phản bác.

Thịnh Nguyệt hỏi: "Phụ vương ngươi là ai?"

Cặp mắt hồ ly của Hi Trì trời sinh đã mang theo nhu tình khiến người ta như muốn chìm đắm vào trong, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng: "Gia phụ Thành Vương, gia huynh Hi Tu Viễn."

Thịnh Nguyệt chướng mắt Hi Tu Viễn, bởi vì hắn chỉ là thứ tử. Hi Trì vừa nói gã đã đoán ra danh phận y —— đích tử duy nhất của Thành Vương, con trai Diêu phu nhân.

Hạc Y Thư Viện thuộc tỉnh Lật Nam, toàn bộ tỉnh này bị Diêu gia khống chế, cường long không áp được đầu địa xà, Diêu gia ở Lật Nam có binh quyền, Hi Trì là cháu ngoại Diêu lão gia tử, người thường thật sự không thể trêu vào.

Đám người phía sau Thịnh Nguyệt vốn đang cười cợt, nghe Hi Trì nói phụ thân y là vương gia thì chậm rãi thu lại thái độ, ánh mắt nhìn Hi Trì có thêm vài phần kính sợ.

"Ta và Cố sư huynh còn muốn tiếp tục tham quan học viện, cáo từ."

Hi Trì mang theo Cố Lương rời đi, Thịnh Nguyệt quay đầu nhìn theo bóng lưng y: "Các ngươi nói y có phải là nữ nhân cải trang không?"

Ô Nhân cẩn thận nói: "Thịnh công tử, tuy hắn tuấn tú thật, nhưng mà —— ầy, hôm nay chúng ta xuống núi mà, ta đưa ngài ra ngoài chơi của lạ."

Ngày hôm đó sắc mặt Thịnh Nguyệt luôn ngẩn ngơ, uống rượu cũng thất thần, gã luôn nhớ lại cảnh tượng lần đầu nhìn thấy Hi Trì.

Đương nhiên gã biết y là nam nhân, nhưng ——

Một đám cô nương bị nhóm Ô Nhân gọi đến, hoa khôi tự giác ngồi trên đùi Thịnh Nguyệt.

Ô Nhân vỗ tay: "Thịnh công tử, thử cái gì khác lạ nhé, tiểu quan mới tới không thua kém hoa khôi đâu, tên là Nhị Tường."

Thịnh Nguyệt bực bội nâng mắt, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy một nam tử tô son trát phấn. Gã lập tức ghê tởm: "Đây là cái thứ gì vậy? Sao mặt mày toàn là phấn?"

Ô Nhân ghé lại gần nói: "Tên này chơi vui lắm, dung mạo tuy kém hơn cái gã họ Hi hôm nay, nhưng kỹ thuật nhất định làm ngài vừa lòng. Nhị Tường, mau tới hầu hạ Thịnh công tử."

Tiểu quan vội vàng chạy tới, lập tức ở trong sương phòng nhấc vạt áo Thịnh Nguyệt lên.

Đám người này thường ngày cùng nhau chơi bời, thấy nhiều nên không hiếm lạ.

Thịnh Nguyệt đè cổ tiểu quan lại, trong lòng không quá thích ứng, cũng không biết vì sao trong đầu luôn nhớ đến gương mặt Hi Trì.

Hi Trì, Hi Trì.

Mỹ mạo dịu dàng, là vẻ đẹp khó lòng miêu tả. Bàn tay còn trắng hơn phiến quạt bạch ngọc, giọng nói tinh khiết say đắm hơn rượu thơm.

Cố Lương dẫn Hi Trì đến Tích Túc Lâu dùng bữa tối, lúc ăn xong mặt trời đã xuống núi. Có vị sư huynh gọi Cố Lương có việc, hắn vội vàng rời đi, để Hi Trì một mình về phòng.

Hi Trì trở về tắm rửa thay y phục, y hoàn toàn chưa buồn ngủ. Từ bắc một đường xuôi nam, những thứ Hi Trì nhìn thấy quá nhiều, hôm nay thăm thú thấy Thư Viện cũng rất không tồi —— nếu không có mấy tên đệ tử vô lễ xuất hiện thì càng tốt hơn.

Ở dưới đèn đọc sách một lát, Hi Trì mở cửa sổ nhìn ra thấy ánh trăng rất đẹp, đột nhiên nhớ tới khu vườn bên cạnh từ đường vừa rộng vừa yên tĩnh, buổi tối đi tản bộ đúng là ý hay.

Y không gọi Tiểu Cảnh đi cùng, hắn ta ở bên phòng cách vách cùng thư đồng của người khác.

Hi Trì cầm quạt đi thẳng một đường.

Gió đêm thổi dìu dịu, trăng sáng như ngọc, ánh trăng chiếu vào Ngân Sương Đình, từ xa nhìn lại quả đúng là như được dát một tầng sương bạc.

Hi Trì chậm rãi đi qua, phát hiện trong đình đã có người.

Bên cạnh người này đặt một ngọn đèn sừng dê, góc nghiêng cực kỳ hoàn mỹ, thân khoác áo xanh đơn giản, toàn thân như được tạc từ ánh trăng. Hắn đang ngồi dưới đèn dùng dao nhỏ khắc một vật gì đó.

Hi Trì vốn dĩ không định lại gần, nhưng vẫn không nhịn được cười một tiếng: "Huynh đài chạm trổ cẩn thận, coi chừng trời tối hỏng mắt."

Chung Diệp nâng mắt.

Hi Trì chợt nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của Chung Diệp thì hơi sửng sốt, sau đó cười nói: "Tại hạ Hi Trì, hôm nay vừa tới Thư Viện, không biết có làm phiền công tử hay không?"

Đôi môi Chung Diệp cong lên: "Lý Huyền Độ."

Trong lòng Hi Trì nghĩ, đúng là người cũng như tên, "Lý huynh đang khắc cái gì vậy?"

Chung Diệp đưa một vật dài mỏng ra trước mặt Hi Trì: "Tăm xỉa răng, cái này tặng ngươi."

Tăm là một vật tầm thường, Hi Trì thích đọc sách đương nhiên góp nhặt không ít vật nho nhỏ như thế này kẹp vào sách vở làm dấu, có điều y thích mảnh kim loại hoặc vật bằng ngọc hơn, rất ít cất giữ tăm bằng trúc.

Hi Trì nhận lấy, nhìn kỹ thấy một mặt tăm khắc nhật nguyệt, mặt còn lại viết hai hàng chữ.

Hi Trì không biết loại văn tự này: "Loại chữ này là ——"

Chung Diệp nói: "Đây là văn tự của một bộ lạc phương bắc, đã từng nghe qua tộc Khuê Mộc chưa?"

Hi Trì gật đầu: "Có nghe nói qua, bọn họ sinh sống dựa vào săn bắn du mục, cực kỳ nhanh nhẹn dũng mãnh. Nhưng kiến thức ta nông cạn, chưa từng học văn tự của họ."

Chung Diệp: "Những lời này là để chúc phúc cho vương của bọn họ trường tồn vĩnh cửu như nhật nguyệt trên trời."

Hi Trì không chút để ý bật cười: "Huynh đang chúc phúc cho đương kim Hoàng thượng sao?"

Không phải.

Chung Diệp đang kỳ vọng mình có năm dài tháng rộng để chỉnh đốn giang sơn.

Dung nhan Hi Trì mang ý cười dịu dàng, ngũ quan dưới ánh trăng càng hiện lên vẻ tinh xảo hoàn mỹ. Chung Diệp luôn hiểu rõ sắc đẹp hại thân, hắn sẽ không sa vào tửu sắc, nhưng nếu đối phương là Hi Trì, nhìn nhiều thêm hai cái chắc là không sao.

"Đúng là chúc phúc cho Hoàng đế."

Chung Diệp sẽ là Hoàng đế tương lai.

Hi Trì thấy Chung Diệp đứng dậy: "Huynh phải rời khỏi đây rồi sao? Đa tạ lễ vật, ta sẽ giữ thật kỹ. Lý huynh, huynh là đệ tử trong Thư Viện hay là tiên sinh?"

"Đệ tử."

Chung Diệp biết thân phận Hi Trì —— đích tử nhà Thành Vương, hắn và Thành Vương đã sớm có quan hệ lợi ích, âm thầm đi Thành Vương phủ rất nhiều lần rồi nhìn thấy Hi Trì, hắn đã chú ý đến y từ rất lâu.

"Ta ở Thư Viện nhiều năm rồi, ngươi hẳn nên gọi ta một tiếng sư huynh."

Hi Trì nhận ra đối phương rất cao, thế mà còn cao hơn cả y.

Y chắp tay: "Lý sư huynh."

Chung Diệp có một đôi mắt phượng sâu không thấy đáy, đôi mắt này khiến cho người ta có cảm giác lạnh nhạt vô tình. Nhưng Hi Trì lại không thấy hắn vô tình, khi đối phương nhìn y, Hi Trì chỉ cảm nhận được độ ấm.

Chung Diệp cong môi: "Hi sư đệ."

Nói xong câu này, Chung Diệp liền xoay người rời đi.

Chờ hắn đi rồi, Hi Trì mới đứng dưới ánh trăng nghiêm túc nhìn những văn tự xa lạ kia, xoay người trở về chỗ ở. Y kẹp cây tăm vào quyển sách mình đang đọc gần đây.

Lần này nằm lên giường cuối cùng cũng buồn ngủ, nhưng y vẫn nghĩ đến Chung Diệp —— đúng là một người thú vị, dung nhan tuấn mỹ như trăng, khí chất không giống người thường. Các sư huynh trong Thư Viện này ai cũng lợi hại như vậy sao? Còn cả văn tự của dị tộc...... Tộc Khuê Mộc đúng là có nhiều mối liên hệ với Huyên Quốc, nhưng phần lớn đều là với hoàng thất, hơn nữa đã cách đây rất lâu rồi.

Là xuất phát từ hứng thú cho nên mới hiểu biết những thứ này?

Bất tri bất giác, Hi Trì ngủ mất.