Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 2



Chap 2

Một tuần kể từ ngày họp lớp, tibu không đi học vì cảm thấy trong lòng không được vui. Tibu thở dài, hôm nay là ngày giỗ đầu của Trung, đã một năm trôi qua rồi mà dường như những hình ảnh đó không bao giờ phai đi trong đôi mắt của tibu. Tibu còn nhớ rõ như in buổi sáng hôm đó,một ngày thứ 7 cuối tuần những cơn mưa phùn không ngừng, cái thời tiết lạnh lẽo như cắt da cắt thịt, cái không khi ẩm ướt khó chịu của Đà Lạt …Tiếng chuông tan học vang lên, mọi lớp bắt đầu ùa ra

- Ẹ Tibu, tiếng Trung gọi.

- Gì mày?

- Tí nữa ra cổng trường nhảy múa một tí, hôm qua thấy mấy thằng lưu manh ở khu mỏ đá trấn lột hoc sinh trường mình, tao đã chay ra cản tụi nó, căng lắm mày à xém nữa tao đánh tụi nó một trận ra trò.Hề hề thề nào hôm nay tụi nó cũng kéo đến tẩm quất cho tao một trận.

- Cái thằng, chỉ được cái miệng… ừ tí nữa đằng nào tụi mình cũng về chung mà, tibu nói.

- Lâu rồi tao không được vận động tay chân, khà khà. Tiếng cười của Long vang lên cả dãy hành lang, mọi đôi mắt như đổ dồn vào nhóm của tibu như những sinh vật trên sao hỏa mới đáp xuống trái đất.

Cổng trường hôm nay đông hơn mọi khi, tibu cảm nhận được có nhiều gương mặt lạ trong ngày hôm nay đặc biệt là sự có mặt của BL - một tay anh chị mới vừa nổi lên ở cái khu ngã tư này, dường như có một linh cảm không tốt tận sâu trong thâm tâm tibu. “ ê tibu, tao nhận ra mặt hai thằng hôm qua đang đứng ở bên đó” Cả nhóm vừa đi bộ được khoảng 200m thi nhóm của BL chạy tới và chận lại

- Sao mấy thằng nhóc, hôm qua nghe nói tụi mày đòi chơi mấy thằng em của tao phải không?

- Hôm qua mấy thằng em anh nó trấn lột tiền mấy đứa học sinh, anh là anh mà không biết dạy dỗ tụi nó sao, mấy đồng tiền dơ bẩn đó mà cũng lên mặt tự hào là đàn anh đàn chị hả? Nếu anh thích thì mình chơi, riêng tui ở khu ngã tư này, không ngán thằng nào, ừ tui là dân xóm chùa đó.!..

Bốp !!!!!!! Một thằng từ sau lưng tibu lao vào đánh tibu một cách bất ngờ, không kịp phản ứng, tibu lãnh trọn cú đấm như trời giáng. Long và Trung liền lao vào. Với bản lĩnh của một thủ lĩnh, tibu sớm lấy lại được thế thượng phong. Nhưng bên Bé lớn áp đảo quân số hoàn toàn, vì quá bất ngờ không kịp kêu gọi bạn bè nên chỉ có ba thằng sát cánh bên nhau. Một chọi ba, dường như có lẽ quá khả năng của Trung và Long, còn đối với tibu điều đó không quá khó ( bản thân tibu là dân karatedo), thấy Trung sắp không chịu nỗi, tibu chạy qua giúp Trung. Xoảng, tibu cảm thấy đầu mình choáng váng, dường như có muôn ngàn cây kim chích từ đằng sau vậy..chân tibu dường như không còn sức, não tibu không thể điều khiển đôi chân của mình được nữa. Bỗng nhiên Trung chạy nhào tới tibu nhảy qua người tibu.Aaaaaaaaaaa tiếng những nữ sinh bên kia đường la lên thất thanh, tibu chưa kịp định thần hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Trung đã ngã quỵ lên người tibu, tibu có thể cảm nhận được cái ướt át trên tay mình khi Trung nằm đè lên. “Máu, sao máu trên ngực Trung nhiều vậy” tibu dường như chết lặng, máu bắt đầu chảy xuống mắt tibu, có lẽ vết thương trên đầu khá sâu, tibu thấy sao mắt mình cay quá, đôi mắt như nặng trĩu lại. Trung nhìn tibu, tibu có thể cảm nhận được nỗi đau từ trong đôi mắt của Trung, mắt Trung đỏ rực nhìn tibu, đôi mắt ấy như khắc sâu vào tâm trí tibu khoảnh khắc đó dường như là một điều gì quá sâu sắc quá mãnh liệt và đầy đau đớn... Ngày đó nếu không vì tibu, không vì tính khí hiên ngang và không sợ ai của tibu có lẽ Trung đã không lãnh trọn nhát dao…nhát dao cướp đi sinh mạng của người anh em còn hơn cả ruột thịt của tibu, của một con người mới bước vào tuổi 18, cái tuổi mà dường như những thứ tốt đẹp nhất mới bắt đầu đến… Tibu tiếp tục rảo bước đến nơi Trung đang yên nghỉ, thở dài và mồi điếu thuốc trong cái lạnh buốt tay chân của thời tiết…