Hồi Sinh 2003

Chương 15: Tào Tuyết



Sáng thứ hai, Lục Dương có tiết, nhưng vì muốn biết nữ sinh áo trắng kia học ở phòng nào nên lần đầu tiên từ sau khi trọng sinh, hắn trốn học.

Trong trường đại học, trốn học là chuyện bình thường.

Thậm chí rất nhiều người còn trắng trợn nói, khi học đại học, nếu ngươi chưa từng trốn học thì không phải sinh viên đại học chân chính.

Lục Dương không có ý này, nhưng trong lòng cũng không nghĩ trốn một hai tiết là chuyện to tát.

Cũng may, nữ sinh áo trắng kia cũng không tuỳ tiện trốn học như hắn. Sáng sớm, sau khi mua một bịch sữa đậu nành, Lục Dương tìm một chỗ cách ký túc xá nữ số tám tầm năm mươi mét.

Vừa ăn bánh bao, uống sữa đậu nành, vừa vô tình hoặc cố ý liếc nhìn theo từng bóng lưng nữ sinh từ trong ký túc xá số tám đi ra.

Sau khi ăn hết bốn cái bánh bao, uống cạn một bịch sữa đậu nành, lại đốt thêm ba điếu thuốc, rốt cuộc Lục Dương cũng nhìn thấy cô gái kia từ trên cầu thang bước xuống.

Hôm nay nàng mặc một bộ đầm màu lam nhạt, hai tay ôm sách và laptop, cùng hai bạn nữ khác nói cười đi về phía khu giảng đường số một, cũng không chú ý tới lục dương ở cách đó không xa.

Vì nam sinh đứng chờ nữ sinh ở trước cửa ký túc xá nữ cũng không ít, rất nhiều nam sinh có bạn gái ở đây từ sáng sớm đã tới chỗ này chờ bạn gái cùng đi họ. 

Thời đại học yêu đương là chuyện bình thường, coi như lão sư nhìn thấy cũng không nói gì.

Phần lớn các cặp đôi đều công khai.

Rốt cục cũng đợi được nàng đi ra.

Trên mặt Lục Dương lộ ra ý cười, sau đó không chút do dự đứng dậy, đuổi theo bóng lưng các nàng, theo ba cô gái hướng về khu giảng đường số một.

Cuối cùng, Lục Dương nhìn thấy ba người bước vào phòng 303.

Bước chân Lục Dương hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy bên trong không có lão sư, liền mỉm cười tiến vào từ cửa sau, ngồi xuống cạnh một nam sinh đang ngồi một mình ở cuối lớp.

Nam sinh kia có chút ngoài ý muốn liếc nhìn lục dương, hỏi:

- Câu học lớp chúng tôi sao?

Nam sinh kia hơi nghi hoặc hỏi, vừa khai giảng không lâu, hắn cũng không thể khẳng định, chẳng qua thấy lục dương rất lạ mắt.

Ánh mắt Lục Dương lướt qua phòng học một vòng, phát hiện trong phòng có tầm ba bốn chục người, phần lớn đều là nữ sinh, nam sinh chỉ chừng mười người, chẳng trách dù mới nhập học không lâu, nhưng nam sinh này đã hoài nghi hắn.

Lục Dương chỉ hướng nam sinh cười cười, rút ra một điếu thuốc đưa cho hắn, nam sinh này nhận thuốc xong còn móc ra bật lửa châm đốt, khiến lục dương cũng hơi bất ngờ, không nghĩ mới vào đại học mà tiểu tử này đã chịu chơi như vậy.

Có điều, sau khi nhận thuốc lục dương đưa, thái độ của nam sinh kia cũng hiền lành hơn rất nhiều.

Lục Dương lúc này mới mở miệng:
- Tôi học lớp Lịch sử, hôm nay không có tiết nên tuỳ tiện tìm một lớp chuyên ngành ngồi nghe một chút, đúng rồi người anh em, các cậu thuộc khoa nào? Hiện giờ là tiết gì?

Trong đại học, sinh viên tới lớp khác nghe giảng cũng không ít, nên Lục Dương mới lấy lý do này để lừa gạt tên nam sinh trước mắt này.

Chỉ thấy, tên nam sinh vừa hút thuốc Lục Dương đưa, vừa mỉm cười thuận miệng đáp:

- Chúng tôi à? Lớp âm nhạc năm nhất, cậu không thấy trong này âm thịnh dương suy sao? Hầu hết đều là nữ sinh, chỉ có vài người là nam sinh, à, tiết tiếp theo chính là tiết đại cương về âm nhạc.

Nói tới đây, tên nam sinh tướng mạo có chút thô lỗ này nhếch miệng cười khẩy hỏi Lục Dương:
- Cậu thấy lớp tôi có nhiều mỹ nữ, nên lẻn vào đây nghe thính giảng đúng không?

Lục Dương nghe vậy, cũng hơi buồn cười.

Có điều, cũng không trách người này nghĩ thế.

Lớp âm nhạc năm nhất này có gần ba mươi nữ sinh, cũng không thiếu mỹ nữ, nhìn thấy nam sinh lớp khác đến đây nghe giảng, dù là ai cũng sẽ nghĩ như thế.

Mà trên thực tế, mục đích Lục Dương đến đây, tuy rằng không phải như hắn nói, những cũng không khác biệt lắm.

Lục Dương thấy tính cách người này có phần hướng ngoại, rất nhanh đã trò chuyện qua lại thoải mái, chừng mười mấy phút sau, chuông báo tiết học đầu tiên trong ngày cũng vang lên.

Một vị lão sư trung niên mang theo giáo án cùng chén trà màu đỏ tím bước vào phòng học.

Nữ lão sư này cũng có mấy phần tư sắc, xem như một trung niên mỹ phụ.

Trước khi vào học, nàng điểm danh qua một lượt.

Không biết là để hao phí thêm thời gian, hay xuất phát từ lương tâm trách nhiệm.

Cái hay là nhờ nàng điểm danh mà rất nhanh Lục Dương đã biết được tên cô gái kia - Tào Tuyết.

Biết được điều này, Lục Dương cảm thấy rất hài lòng.

Ngày hôm nay vốn chỉ định dò xem nàng học lớp nào, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, vừa biết tên của nàng, còn thuận tiện nghe được giọng nói của nàng nữa, rất dễ nghe.

Đến giữa trưa, Lục Dương vẫn ngồi trong lớp âm nhạc.

Nhưng lại không vội vã tiếp cận nàng.

Nếu làm vậy sẽ quá ư đột ngột, quá mạo muội, căn bản không có khả năng thành công; thứ hai, hắn vẫn chưa hiểu rõ về nàng, không biết tính cách nàng ra sao, muốn chờ thêm một quãng thời gian nữa để xác nhận.

Có điều, bắt đầu từ tiết thứ hai, lục dương đi tới ngồi phía sau nàng, khi đang học, có thể nhìn thấy gò má nàng, lúc nàng tình cờ quay lại, cũng nhìn thấy hắn.

Nhưng do Lục Dương vừa mới thay đổi hình tượng, nên khi nàng quay lại nhìn thấy hắn, cũng chỉ hơi nghi hoặc, đại khái thấy hắn rất lạ mắt, không giống như học cùng lớp với nàng.

Một buổi học, cứ như vậy trôi qua.

Buổi trưa sau khi tan học, Lục Dương tới bên cạnh nam sinh thô lỗ kia, lúc đưa cho hắn một điếu thuốc, còn nhân tiện hỏi thăm buổi chiều bọn họ còn có tiết hay không.

Nam sinh kia liếc mắt nhìn Tào Tuyết cách đó không xa, rồi nở nụ cười với lục dương:
- Muốn theo đuổi nữ sinh kia? Rất đáng tiếc, chiều này bọn tôi không có tiết, nếu có lòng thì sáng mai quay lại.

- Cảm tạ!

Lục Dương cũng không phủ nhận, cười vỗ vai hắn.

...

Trong bốn ngày tiếp theo, ban ngày chỉ cần lớp âm nhạc năm nhất có tiết, là Lục Dương lại bỏ tiết ở lớp mình đến đó nghe giảng, phần lớn thời gian hắn ngồi ở phía sau Tào Tuyết, chỉ khi phía sau nàng đã có người, hắn mới ngồi cạnh nam sinh tướng mạo thô lỗ kia.

Trải qua mấy ngày, Lục Dương và tên nam sinh này đã làm quen với nhau.

Sau khi tự giới thiệu qua lại, Lục Dương biết được người này tên là Trương Huy, nghe hắn tiết lộ, hắn thích nhạc Rock and Roll, ước mơ khi học ngành âm nhạc chính là thành lập một ban nhạc Rock and Roll thuộc về mình.

Làm người rất đại khí.

Lục Dương và hắn ngồi cùng nhau, cũng từ hắn hỏi thăm được, từ khi khai giảng đến nay, vẫn chưa thấy Tào Tuyết thân mật với nam sinh nào, hẳn là chưa có bạn trai.

Chuyện này với Lục Dương là một tin tức tốt.

Sau bốn ngày lăn lộn, hắn đã thành công khiến Tào Tuyết quen mặt, nên mỗi lần mỉm cười với nàng, nàng đều lễ phép đáp lại.

Lục Dương đối với điểm khởi đầu này, cũng khá thoả mãn.

Trong bốn ngày này, dù ban ngày Lục Dương không làm việc đàng hoàng, nhưng buổi tối vẫn như cũ mang theo giấy bút đi đến khu giảng đường số ba, dù tâm tình không tốt, Lục Dương vẫn lẳng lặng ngồi đó hút thuốc, còn khi trạng thái tốt thì hạ bút viết mỗi ngày hai chương.

Tuy rằng muốn truy cầu Tào Tuyết, nhưng Lục Dương tự biết, hắn không giàu có cũng không đẹp trai, muốn sống cuộc sống mình muốn, muốn theo đuổi mỹ nữ mình thích, bản thân cần phải không ngừng tiến bộ, không ngừng kiếm tiền, bằng không, loại bi kịch như kiếp trước, nhất định sẽ tái diễn.

Rất nhanh, đã tới thời hạn giao bản thảo hàng tháng cho nhà xuất bản.

Khi lục Dương và nhà xuất bản ký hợp đồng, trên hợp đồng quy định mỗi tháng hắn phải giao ít nhất một tập bản thảo cho nhà xuất bản.

Tháng này Lục Dương viết được hai tập, tổng cộng hơn 13 vạn chữ, đã gửi đi từ sớm.

Cung cách làm việc của nhà xuất bản C cũng rất nhanh gọn, chỉ vẻn vẹn hai ngày sau khi nhận được bản thảo, tiền nhuận bút hai tập cũng nằm gọn trong tài khoản ngân hàng Lục Dương.

9000 đồng.

Thêm 4500 đồng lần trước, hiện tại Lục Dương đã nhân được 13500 đồng tiện nhuận bút.

Năm 2003, cha mẹ Lục Dương ở quê trồng hoa màu, có làm quần quật gần chết cả năm cũng không kiếm được nhiều như vậy.