Hơi Ấm

Chương 42



Chuyển ngữ: Loyal Pang

Biên tập: Vickiee Lương

Hạ Miên bị lời nói ngây thơ của con trai chọc cười, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu thì chỉ có thể nén xuống: “Hóa ra Diệc Nam đang hờn dỗi à, mẹ không có kinh nghiệm, không thể đoán được suy nghĩ trong lòng Diệc Nam, mẹ xin lỗi.”

Cô giơ tay lên vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của con trai. Diệc Nam khịt mũi một tiếng, rầu rĩ quay đầu đi: “Chẳng có chút thành ý nào.”

Hạ Miên mím môi cười, thừa dịp Diệc Nam quay đầu sơ hở hôn lên mặt cậu một cái: “Là mẹ không tốt, Diệc Nam muốn phạt mẹ thế nào cũng được.”

Đôi mắt đen láy của Diệc Nam nhìn Hạ Miên chằm chằm hồi lâu, lại dẫu cái miệng nhỏ nhắn lên, lầm bầm chán ghét: “Đàn ông tốt không tranh đua với phụ nữ, con không bao giờ làm khó dễ phụ nữ đâu.”

Hạ Miên không nhịn được cười phì ra tiếng, Diệc Nam không vui nhìn cô. Hạ Miên vội vàng nghiêm chỉnh lại: “Diệc Nam thật có phong độ, sau này mẹ nhất định sẽ cư xử thật tốt.”

Diệc Nam nhìn trần nhà, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi mất tự nhiên ửng đỏ: “Nhưng con chưa tha thứ cho mẹ. À, để quan sát một khoảng thời gian xem sao, xem thử biểu hiện của hai người. Nếu hai người có cục cưng nhỏ không quan tâm đến con nữa, con sẽ lại không tha thứ cho hai người.”

Hạ Miên kích động ôm con vào lòng, hít thật sâu mùi sữa đặc biệt trên người cậu: “Sao mẹ lại không cần con, mẹ yêu con.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệc Nam vùi trên bả vai của Hạ Miên, tủi thân mếu máo.

Mạc Bắc nhìn cảnh hai mẹ con ôm nhau, trên mặt cũng mỉm cười yêu thương. Tuy anh và người phụ nữ anh yêu sâu đậm càng lúc càng xa, nhưng anh vẫn cảm thấy hạnh phúc nhẹ nhàng vây quanh mình.

Tất cả lệ thuộc và yêu thương của con trai với anh cũng đủ bù đắp cho trái tim cô độc của anh.

Lúc Bạc Cận Yến biết Diệc Nam tha thứ, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Hạ Miên không dám tin: “Sao em làm được?”

Hạ Miên cũng không biết sao chuyện lại thay đổi. Có lẽ bọn họ cũng đã nghĩ con quá mức phức tạp. Dù sao Diệc Nam cũng là một cậu nhóc năm tuổi, náo loạn khó chịu rồi thôi, vẫn hy vọng có thể nhận lại cha mẹ ruột.

Hạ Miên kể lại câu nói trẻ con buồn cười của Diệc Nam cho Bạc Cận Yến nghe. Lúc đó chẳng qua Bạc Cận Yến chỉ yên lặng lắng nghe, không có phản ứng nhiều.

Nhưng ngày hôm sau Hạ Miên trợn tròn mắt, quả thật Bạc Cận Yến còn trẻ con hơn cả Diệc Nam.

Nhìn quần áo trẻ con và đồ chơi chất đầy phòng, Hạ Miên xoa xoa mi tâm*: “…. Anh, cho dù muốn dỗ dành con thì cũng mua nhiều quá rồi.”

(*mi tâm : chỗ ở giữa chân mày)

Bạc Cận Yến đang tò mò cầm lấy một món đồ chơi nghiên cứu, nghe vậy ngẩng đầu chậm rãi liếc nhìn cô một cái: “Khi anh còn bé cũng chưa từng chơi, giờ có thể chơi cùng với Diệc Nam.”

Hạ Miên nhớ đến thời thơ ấu của Bạc Cận Yến gần như là một mình sống trong nhà cũ, trong lòng không khỏi hơi chua xót, đi đến phía sau vươn tay ôm anh lại.

Bạc Cận Yến cúi mặt, sợi tóc đen như mực tôn lên da thịt láng mịn trắng nõn trên cổ anh. Hạ Miên vùi mặt cọ nhẹ trên vải áo sơ mi của anh, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Thương hại anh?”

Bỗng Bạc Cận Yến nghiêng đầu hỏi cô một câu, gương mặt anh tuấn được ánh nắng trưa chiếu sáng rực rỡ có chút không chân thật lắm. Hạ Miên sửng sốt, cảm thấy anh càng ngày càng nhạy cảm, cho nên cẩn thận trả lời: “Chỉ muốn ôm anh một cái thôi.”

Bạc Cận Yến như có điều suy nghĩ nhìn cô một hồi, lúc này mới từ từ quay đầu, tiếp tục cúi đầu hí hoáy món đồ chơi trong tay.

Hạ Miên tựa vào lưng anh một chút, chuẩn bị đứng dậy rời đi, nào biết Bạc Cận Yến bỗng nắm lấy bàn tay mà khó khăn lắm cô mới chuẩn bị thu về, tiếp tục vòng hai tay cô ở bên hông bền chắc của mình: “Ở với anh.”

Hạ Miên chỉ đành phải miễn cưỡng tiếp tục giữ vững tư thế này, cùng với anh lần lượt nghiên cứu từng món đồ chơi. Bộ dạng Bạc Cận Yến chú tâm thoạt nhìn rất giống trẻ con nghiêm túc học tập, Hạ Miên chợt nhớ lại lúc anh còn trẻ.

Khi đó anh vui vẻ ngang ngạnh hơn bây giờ nhiều, tuy vẫn ít nói như cũ, nhưng khi đó trên gương mặt anh lúc nào cũng mang vẻ vui tươi.

Có lẽ từ khi biết thân thế của cô anh bắt đầu không vui sao?

Trong vở kịch xấu xí này, khổ sở đâu chỉ một mình cô.

Bạc Cận Yến thấy Hạ Miên thất thần, quay người lại ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên khóe môi cô. Hạ Miên vừa bứt ra khỏi ký ức, trong phút chốc thân thể cứng ngắc.

Bạc Cận Yến rất nhạy cảm nhận thấy cô chần chừ, hôn càng thêm tha thiết, đầu lưỡi hoàn toàn càn quấy trong miệng cô.

Hạ Miên bị anh đè lên ghế salon, thở hổn hển ngăn ngực anh lại: “Rèm cửa sổ.”

Bạc Cận Yến chống tay cúi người quan sát cô, trong chốc lát mắt chợt lóe lên đen tối, đôi mắt đen nhánh dần dần chuyển thành sáng chói. Anh cúi đầu ngậm vành tai của cô, nói mập mờ không rõ: “Ánh sáng rất tốt.”

Hạ Miên đưa tay đẩy ngực anh khiến anh mất thăng bằng, vờ tức giận nói: “Lưu manh!”

Bạc Cận Yến hôn một mạch từ trán cô xuống, cánh môi mềm mại từ từ mút qua sóng mũi và khóe môi cô: “Như vậy có thể nhìn rõ em hơn.”

Hạ Miên đỏ mặt lên, nào ngờ Bạc Cận Yến lại tiếp tục nói: “Mỗi một chỗ đều rất rõ.”

Hạ Miên đã nắm gối ôm bên cạnh che mặt mình lại, không nhìn thấy gương mặt sâu lắng của anh, nhưng thân thể lại chập chờn kích động theo từng động tác của anh.

Anh tiến vào rất gấp, động tác kịch liệt, sức lực hung hãn.

Hạ Miên bị anh gấp thành một tư thế khó khăn, cơ thể đồng thời hưởng thụ niềm vui sướng và đau đớn, không nhịn được quay đầu lại nhìn anh: “Anh làm em đau.”

Lúc này Bạc Cận Yến mới như hoàn hồn lại, ánh mắt của anh dần dần trấn tĩnh, chăm chú nhìn khuôn mặt bé nhỏ trắng nõn của cô. Một lát sau nói giọng khàn khàn: “Anh xin lỗi.”

Anh yêu thương ôm chặt lấy thân thể ướt át của cô, liếm đi lớp mồ hôi trên xương bướm của cô, bàn tay to lớn vuốt ve vùng bụng mềm mại đang tiếp nhận vật thô cứng của mình: “Anh còn muốn sinh một đứa con nữa.”

Ngày hôm sau lúc đi lĩnh giấy chứng nhận Diệc Nam cũng đi theo, cậu nhóc tò mò nhìn xung quanh đại sảnh, cũng không ít người mang ánh mắt quái dị nhìn vào một nhà ba người của họ.

Hạ Miên không phải minh tinh nổi tiếng lắm, lại mặc trang phục đơn giản, cho nên cũng không bị nhận ra. Chẳng qua là vẫn có không ít người thỉnh thoảng xì xào bàn tán, rối rít nghị luận.

Có rất ít người dẫn theo con đến đăng ký, ngay cả nhân viên cục dân chính cũng không nhịn được nhìn Diệc Nam vài lần.

Diệc Nam gục bên bàn chăm chú nhìn Bạc Cận Yến và Hạ Miên viết chữ, đôi mắt đen láy trợn thật to. Bạc Cận Yến viết nhanh vô cùng, nhưng mỗi nét bút đều cứng cáp và vô cùng thận trọng. Sau khi anh viết xong lại cùng con nhìn Hạ Miên chăm chú.

Hạ Miên nhướng mắt thấy ánh mắt sâu lắng của một lớn một nhỏ, không nhịn được hiểu ý cười một tiếng: “Lập tức điền xong ngay, đừng khẩn trương.”

Bạc Cận Yến dời ánh mắt đi, khóe môi hơi nhếch, nhưng Hạ Miên vẫn có thể nhìn ra anh thấp thỏm, chỉ là hành động anh nắm chặt tay Diệc Nam có thể cho thấy đáy lòng anh bất an.

Đã đến nơi này rồi anh còn sợ mình chạy trốn sao?

Trong lòng Hạ Miên thật sự vừa chua xót vừa ngọt ngào…

Thủ tục đăng ký rất đơn giản, lúc chụp hình Bạc Cận Yến vẫn không cười. Nhân viên công tác khuyên nhiều lần cũng không có kết quả, cuối cùng cũng hết cách. Trong hình hai người dựa vào nhau rất gần, nhưng nụ cười trên mặt hai người vô cùng nhạt.

Ra khỏi cục dân chính, giấy hôn thú trong tay Hạ Miên đã bị Bạc Cận Yến nhanh chóng lấy đi. Hạ Miên nhìn anh không hiểu sao cả.

Bạc Cận Yến nói thản nhiên: “Anh giữ giúp em.”

Hạ Miên nhướng nhướng mày, vờ muốn cướp: “Tự em làm được.”

Bạc Cận Yến nhanh chóng bỏ quyển sổ màu đỏ nhỏ kia vào túi áo khoác, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái thâm sâu: “Em tìm không ra quyển này, về sau đừng nghĩ ly hôn.”

Hạ Miên thật sự bị tình tình bá đạo và tham muốn chiếm hữu cực mạnh của người đàn ông này khiến cho im lặng, chẳng qua là cảm thấy tham muốn chiếm hữu của anh thật sự càng thêm mãnh liệt, càng quá hơn trước kia.

Bởi vì không có đãi tiệc, cho nên hôn lễ rất đơn giản.

Buổi tối cả nhà ba người quây quần ăn mừng nho nhỏ. Bạc Cận Yến còn cố ý tìm sách dạy nấu ăn học làm cơm. Hạ Miên không yên lòng sợ anh trực tiếp đốt trụi phòng bếp.

Cho nên cô thỉnh thoảng đi vài vòng phía sau anh, Diệc Nam cũng lấy chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh, ngước đầu nhìn, thỉnh thoảng quơ tay múa chân: “Ba ơi, nên nêm nước tương rồi.”

Tuy Bạc Cận Yến không có kinh nghiệm, nhưng tâm tư từ trước đến giờ kín đáo, thế nhưng cũng có thể ứng phó tự nhiên không hốt hoảng không nóng nảy.

Hạ Miên thỉnh thoảng nhìn không chịu được, đưa tay ra trợ giúp. Diệc Nam cũng xắn tay áo lên lộ ra cánh tay mủm mỉm, kiễng mũi chân đứng bên cạnh bồn giúp rửa rau.

Cả nhà ba người chen chúc trong không gian nho nhỏ, tuy bên trong đầu mùi khói dầu và thức ăn, còn có tiếng nồi niêu va chạm huyên náo, nhưng đắm chìm trong ánh sáng buổi chiều lại có cảm giác mãn nguyện và thư thái khác.

Hạ Miên nhìn nụ cười hạnh phúc và vài phần tương tự trên gương mặt của con trai và Bạc Cận Yến, vui mừng vì lựa chọn của chính mình.

Nếu như cô kiên trì đi con đường ngược lại, sợ rằng hiện tại đã là một quang cảnh khác rồi, đau khổ vẫn là ba người họ.

Hình thức món ăn rất đẹp, Bạc Cận Yến còn khui chai rượu đỏ, Diệc Nam lại chỉ có thể ôm chai trà lạnh ai oán nhìn cha mẹ mình tỏ vẻ kháng nghị: “Con nghe bà nội Trình nói rượu đỏ rất tốt cho cơ thể, con muốn nếm thử.”

Hạ Miên thẳng thắn cự tuyệt: “Cho con trưởng thành mới được đụng đến rượu cồn.”

Hạ Miên gắp một miếng cánh gà bỏ vào chén của Diệc Nam. Diệc Nam bĩu môi nhìn thức ăn trong chén, vừa định tranh thủ lợi ích với Hạ Miên lại thấy sắc mặt Hạ Miên đột biến, che miệng chạy vào phòng vệ sinh.

Bạc Cận Yến cũng hơi ngạc nhiên, Diệc Nam nghiêng đầu nhìn Bạc Cận Yến, hai cha con ngơ ngác nhìn nhau.

Diệc Nam nhìn chằm chằm vào chai rượu đỏ trong giây lát, vội vàng mang rượu còn dư lại trong ly của Bạc Cận Yến đổ hết vào chậu hoa bên cạnh, khuôn mặt lo lắng nhìn Bạc Cận Yến: “Mẹ uống hỏng bụng rồi, ba đừng uống, nếu không cũng sẽ giống mẹ ói không dứt đó.”

“………”