Hơi Ấm

Chương 37



Hạ Miên nhìn người đàn ông cao ngạo lạnh lùng trước mặt. Trên gương mặt anh xuất hiện dáng vẻ làm nũng gần như trẻ con. Đôi mắt đen càng làm nổi bật ngũ quan rõ ràng của anh. Bị đôi mắt sáng quắc của anh nhìn chăm chú, Hạ Miên lúng túng rũ mắt xuống, giọng nói vốn chất vấn cũng suy sụp: “Đừng nói nhảm nữa, Diệc Nam đâu?”

Bạc Cận Yến yên tĩnh nhìn cô, Hạ Miên bị ánh mắt soi mói của anh nhìn đến khó chịu, còn nói: “Mang Diệc Nam đi để chắc chắn rằng em không bỏ chạy được.”

“Vậy em muốn chạy trốn rồi hả?” Giọng nam khàn khàn chậm chạp vang lên, anh tỉnh lại còn chưa ăn bất cứ thứ gì, lúc này tiếng nói càng khô cằn khiến Hạ Miên nghe thấy cũng dâng lên niềm chua xót.

Cô từ từ ngẩng đầu nhìn anh, kiềm nén cảm giác đau đớn trong lòng: “Vậy có dự định trả Diệc Nam lại cho em không?”

Hai người đối mắt nhìn nhau, Hạ Miên nhìn thấy được sự kiên định quả quyết trong đáy mắt sâu thẳm của anh. Giọng nói anh rất khẽ, không có sức lực gì, nhưng từng lời nói rõ ràng vô cùng: “Nó cũng là của anh.”

Hạ Miên hơi sững sờ, quả nhiên Bạc Cận Yến đã biết hết tất cả.

Trong mắt cô mang màu sắc đau thương mông lung, đưa tay cầm lấy bàn tay thon dài của anh đang nắm chặt tay mình: “Để em nhìn thấy nó, cho em chút thời gian, bây …..”

Bạc Cận Yến nhìn cô hồi lâu, vẻ mặt bỗng lạnh đi, lên tiếng cắt đứt lời nói kế tiếp của cô: “Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng gặp nó.”

Hạ Miên khó tin nhìn anh một cái, lúc này Bạc Cận Yến còn rất yếu ớt, mới vừa rồi sức lực cưỡng hôn cô có lẽ là đã đến cực hạn của anh, lúc này rõ ràng anh đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng lại mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ bền bỉ.

“Không thể mạo hiểm chút nào cả, sẽ có nguy cơ mất đi.”

Lời này quá đau thương, Hạ Miên nghe thấy trong lòng càng thêm khó chịu.

Nhất thời yên tĩnh lại, Bạc Cận Yến bỗng đưa tay nắm lấy cô lần nữa, kiên quyết kéo cô đến bên giường: “Ở cạnh anh.”

Hạ Miên bị anh kéo qua, vừa mới kéo đến bên giường đã rên lên một tiếng rất khẽ, cau mày hít vào một hơi.

Bạc Cận Yến khẩn trương nhìn cô chằm chằm, Hạ Miên rũ mắt khẽ nói: “Mới vừa rồi không cẩn thận bị té, còn hơi đau.” Nơi xương cùng khi nãy bị ngã không nhẹ, lúc này chỉ cần hơi dùng sức là cô lại đau đến cau mày.

Bạc Cận Yến chống mép giường muốn ngồi dậy, Hạ Miên giúp anh nâng giường lên cao.

Bạc Cận Yến lại cố chấp dán mắt vào cô: “Anh xem thử.”

Chỗ đó rất khó mở lời, Hạ Miên bối rối lắc đầu: “Không có gì, nghỉ ngơi chút là tốt thôi.”

Bạc Cận Yến không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, trước sau không hề muốn nằm xuống. Hạ Miên chỉ đành phải nhắc lại lần nữa: “Thật không có sao mà.”

Bạc Cận Yến trầm mặc trong giây lát, bỗng nói: “Vậy không xem, anh xoa giúp em.”

Hạ Miên: “……..”

Bạc Cận Yến trước sau vẫn có tinh nhẫn nại hơn Hạ Miên, anh luôn có thể bắt bí cô. Hạ Miên càng kiên trì thì anh càng muốn phá vỡ chút tự ái nghiêm ngặt kia của cô.

***

Mấy ngày tiếp theo Hạ Miên cũng ở trong bệnh viện, tin đồn bên ngoài lan truyền khắp nơi. Hạ Miên đã hoàn toàn nổi tiếng, có điều cũng không phải chuyện tốt, phần lớn là danh hiệu không chịu được như “con gái riêng”, “kẻ thứ ba”…

Công ty có quyết sách mới, cho Hạ Miên tạm nghỉ.

Cô vốn không phải là đại minh tinh nổi tiếng gì, hiện giờ bị cuốn vào vụ tai tiếng hết lần này đến lần khác, còn có liên quan đến giới chính trị, muốn phá vỡ hình tượng thật sự rất khó.

Vịnh Nhi nói cho cô biết tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, trong lòng Hạ Miên hiểu rõ nhưng cô cũng không hỏi nhiều.

Vốn dĩ vào giới giải trí không phải là mong muốn của cô nên hiện tại cũng vui lòng sống an nhàn.

Khó được cuộc sống yên tĩnh, mặc dù hai người không có quá thân mật, nhưng từng hành động cử chỉ đều rất ăn ý.

Hạ Miên cũng lựa lời mềm mỏng nói chuyện với Bạc Cận Yến, nhưng không thể không nói Bạc Cận Yến thật sự biết rất rõ bản tính của cô, lẳng lặng nhìn cô trong giây lát rồi nói thẳng: “Chờ anh khỏe lên nhất định sẽ đưa em đi gặp con.”

Hạ Miên phát hiện Bạc Cận Yến thay đổi rất nhiều, cách nói của anh tuy không còn uy hiếp cô nữa, nhưng cảm giác như anh rất khẩn trương, có khi cô rời khỏi một khoảng thời gian cực ngắn anh cũng sẽ nôn nóng bất an.

Có một lần Hạ Miên cố ý lái xe mua cháo cá anh thích, nửa đường nhận được điện thoại của y tá gọi đến, trong lời nói của y tá cũng rất lo lắng: “Cô Hạ mau về đi, tâm trạng của anh Bạc không quá ổn định, không chịu phối hợp với bác sĩ trị liệu…”

Từ đó về sau gần như Hạ Miên không có cơ hội rời khỏi anh quá mười phút, ngay cả đồ thay ra cũng do Vịnh Nhi mang đến giúp.

Hạ Miên đành phải nói qua một lần với anh: “Đừng khẩn trương quá, Diệc Nam còn ở đó, em không đi đâu.”

Bạc Cận Yến thu lại vẻ mặt không hề khó khăn, ngược lại nhìn thẳng vào cô nói gằn từng chữ: “Từ lúc anh tỉnh lại sẽ không còn như lúc trước nữa. Đã trả lại những gì thiếu bọn họ, cũng đã bù đắp sự lừa dối.”

Hạ Miên khiếp sợ không thôi, chỉ nghe anh lại tiếp tục nói: “Cho nên có thể làm gì mình muốn.”

Hạ Miên ngạc nhiên trợn to mắt, chỉ thấy đôi môi xinh đẹp của anh thốt ra câu nói: “Không từ thủ đoạn nào để giữ em lại bên anh.”

***

Bạc Tự Thừa cũng chịu áp lực phía trên vì trận phong ba này. Thanh tra ban kỷ luật càng nghiêm túc thẩm tra thân phận của Hạ Miên. Chức vụ thị trưởng của ông tạm thời bị người khác thay thế, mỗi ngày có nhiều thời gian rãnh chạy đến bệnh viện một chuyến.

Lớn tuổi rồi nên tâm trạng luôn có chút thay đổi, sau khi gia đình đã trải qua biến đổi lớn ngược lại ông chỉ hy vọng có thể cùng hai đứa con nối lại tình cảm, bầu bạn đến già.

Nhưng sự thật rất khó như mong muốn.

Thái độ Bạc Cận Yến đối với ông vẫn như trước kia không có gì khác biệt. Anh vẫn luôn giữ vẻ mặt lạnh nhạt không có biểu cảm dư thừa. Mỗi lần Bạc Tự Thừa đến anh cũng chỉ mang dáng vẻ kia. Nếu là Bạc Tự Thừa chủ động mở miệng, anh liền trả lời hai câu ngắn gọn. Nếu Bạc Tự Thừa không nói thì anh vẫn yên lặng.

Mỗi lần Bạc Tự Thừa đều vấp phải chướng ngại nhưng lại rất bền lòng.

Mỗi lần Hạ Miên đối mặt với ông lại vô cùng khó chịu, chuyện cô vốn đã sớm quên lãng thì lại nhớ hết lại vì thấy người đàn ông này. Tốt nhất là Bạc Cận Yến mau nhanh xuất viện, trở về nhà của riêng anh, tất cả sẽ có chuyển biến tốt đẹp.

Lúc này thân thể Bạc Cận Yến đã khá hơn nhiều, lúc gần đi bác sĩ dặn dò mang theo thâm ý: “Hiện vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nhất định phải cẩn thận, cố hết sức tránh vận động kịch liệt, hơn nữa trong chuyện chăn gối cũng không nên quá mạnh mẽ.”

Khi đó mặt Hạ Miên vừa đỏ vừa nóng, theo bản năng muốn giải thích vài câu để cho không khí khỏi khó xử, nào biết Bạc Cận Yến bỗng nói: “Cho nên không phải kiêng cử?”

Hạ Miên hết biết nói sao, đứng ở một bên sầm mặt, nhưng Bạc Cận Yến không thèm để ý.

Vì vậy trong không gian chỉ còn lại hai người, Hạ Miên lại khẩn trương khó hiểu. Cô mang vật dụng tắm rửa lúc Bạc Cận Yến nằm viện bày trở lại phòng tắm, cố ý chậm chạp, đến khi đã sắp xếp xong vẫn muốn ở trong phòng tắm kì kèo không ra.

Nào biết lúc này cửa phòng tắm bị đẩy ra, Bạc Cận Yến đi thẳng vào trong.

Lúc ấy Hạ Miên đang buồn phiền ngồi trên nắp bồn cầu hút thuốc, điếu thuốc nữ nhỏ dài kẹp giữa ngón tay. Hạ Miên đưa mắt nhìn sang, hoảng hốt làm rơi điếu thuốc trên nền gạch.

***

Anh chẳng hề mặc gì bước vào, thân thể cao to cường tráng, cơ bụng hiện rõ từng múi rắn chắc.

Hạ Miên sửng sốt trong giây lát, chẳng biết tại sao ánh mắt lại dừng tại khu rừng rậm đen thẳm kia, con thú lớn xanh tím đang thẳng tắp hướng về phía cô mà còn hơi ngẩng đầu.

Hạ Miên hít vào một hơi, hoảng hồn đứng lên, chân đá lung tung vài cái đẩy điếu thuốc sang một bên. “Muốn tắm à? Vậy em ra ngoài trước.”

Bạc Cận Yến chỉ yên lặng nhìn cô, đứng cách cô vài bước.

Hạ Miên lảo đảo muốn chạy trốn, lại bị cánh tay anh kéo vào trong ngực, lồng ngực của anh nóng bỏng thiêu đốt cô. Cô chỉ mặc một chiếc áo chiffon mỏng, phía sau lưng bị thiêu cháy đến bỏng rát.

“Tắm giúp.” Anh khẽ nói bên tai cô xong, lòng bàn tay đã ôm trọn hai bầu ngực mềm mại của cô.

Hạ Miên hít thở không yên, khẽ quay đầu nhìn anh: “Tự mình có thể…”

“Cần mà.” Anh nói xong, lại nhẹ ôm cô đi về phía trước một bước, còn có dụng ý xấu giả vờ làm khó nói: “Nếu như vùng vẫy sẽ bế em lên, vết thương có bị rách ra cũng không liên quan.”

Hạ Miên cắn răng nhìn anh chằm chằm. Bạc Cận Yến hôn nhẹ lên vành tai cô, khẽ cười nói: “Tự đi qua đó.”

Hạ Miên xắn tay áo lên, ấm ức chuẩn bị thoa dầu tắm cho anh, còn cẩn thận giúp anh tránh đi vết thương trên ngực.

Bạc Cận Yến mang tư thái hưởng thụ, Hạ Miên lặng lặng chà rửa cho anh, phát hiện da thịt láng mịn, ngay cả vết sẹo lồi dư thừa cũng không tìm thấy, ngón tay cô bấm vào cũng hiện ra thật rõ.

Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Miên tắm chung với anh, trước kia mỗi khi ân ái xong anh luôn săn sóc ôm cô đi tắm rửa, nhưng rõ ràng vuốt ve và quan sát thân thể anh như vậy cũng là lần đầu.

Những nơi khác khá tốt, đến bộ phận riêng tư che dưới nước thì Hạ Miên rũ mắt ném khăn lông trong tay cho anh, gò má ửng đỏ lên: “Nơi đó, anh tự làm đi.”

Bạc Cận Yến chăm chú nhìn cô.

Hạ Miên cảm thấy điều này thật là được voi đòi tiên, vừa thẹn vừa đỏ mặt mắng: “Biến thái, nơi đó còn cương cứng…”

Cô nói đến một nửa cũng xấu hổ không nói tiếp. Nhưng Bạc Cận Yến lại cười sâu xa: “Hóa ra vẫn quan sát nó.”

Hạ Miên ảo não rắc vài giọt nước lên mặt anh, vờ như muốn đi ra ngoài. Bạc Cận Yến đưa tay giữ lấy ngón tay cô, đôi mắt đen nhánh nóng bỏng vô cùng: “Sờ nó thử.”

“Đừng.” Hạ Miên vùng vẫy, lại còn bị anh kéo mạnh vào trong bồn tắm khiến cả người ướt đẫm, nước văng lên thấm vào lồng ngực của anh không ít, dọc theo làn da láng mịn thấm vào trong băng vải.

Vẻ mặt Hạ Miên luống cuống, lo lắng vừa cầm lấy khăn lau cho anh vừa mắng: “Không muốn sống nửa à, vết thương bị nhiễm trùng thì sao?”

Bạc Cận Yến chẳng hề bất ngờ, ôm lấy eo cô, sống mũi cao thẳng của cô kề lên cái trán hơi nóng: “Ngồi lên đi, anh muốn.”

Cả người Hạ Miên hóa đá, nửa quỳ bên người anh, bởi vì tư thế ngồi xổm nên cao hơn anh nửa cái đầu.

Đôi mắt cô liếc nhìn anh tỉ mỉ, gương mặt đàn ông đẹp mắt cũng tỏa lên nét dịu dàng, đôi mắt tối sẫm đầy ham muốn.

Hạ Miên hé miệng nhưng lời vừa đến khóe môi đã nuốt trở vào.

Bàn tay của Bạc Cận Yến vuốt ve theo hông của cô, dần lên chiếc áo chiffon mỏng ẩm ướt, cơ thể mảnh mai của cô càng toát lên vẻ mỏng manh. Một bàn tay to của anh đã đủ nắm lấy nửa vòng eo thon của cô.

“Không muốn ép, nhưng cũng sẽ không cho cơ hội chạy trốn.” Anh ngậm lấy vành tai trắng mịn của cô khẽ nói. Hạ Miên ngỡ ngàng muốn nhìn vẻ mặt anh thì lại nghe anh nói tiếp: “Trước khi suy nghĩ cẩn thận cũng phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.”

Hạ Miên không biết là mình bị đầu lưỡi anh liếm nên cả người run rẩy hay là vì câu nói khẽ khàng đầy thâm ý của anh khiến cô sợ hãi. Cô ngỡ ngàng nhìn anh khó mà tin được: “Muốn giam lỏng em?”

Bạc Cận Yến nâng mặt cô, chóp mũi nhẹ nhàng hít lấy từng tấc da thịt mịn màng của cô, cọ nhẹ lên cánh môi mềm mại: “Em sẽ cam tâm tình nguyện.”

Hạ Miên cảm giác được anh bỗng nhích lên, nơi rắn chắc nóng bỏng đã đặt giữa bắp đùi cô.