Học Viện Quân Sự Liệt Hoả

Chương 38



Hai bên giao chiến khốc liệt, liên tục có người ngã xuống, đến khi lỗ tai Tạ Tương chỉ còn nghe được những tiếng ong ong, trận chiến này mới được tính là kết thúc, toàn bộ lính đánh thuê bị tiêu diệt, đội hiến binh và cục cảnh sát cũng tổn thất nặng nề.

Trong khi những binh sĩ còn lại đang thu dọn hiện trường, một bóng người chậm chạp từ đống thi thể bò ra, hắn ta ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với những khuôn mặt tươi cười của các học viên, đây chẳng phải là Chử Vân Sinh sao ?

Lợi ích dâng tới cửa, không thể trách lưu manh !

Quách Thư Đình bước lên, một cước đá ngất Chử Vân Sinh, mấy người khiêng hắn ta ra ngoài từ cửa sau. Lần này, rốt cuộc bọn họ đã có thể trở về trường rồi.

Trường học vừa yên tĩnh, vừa an toàn lại vừa đẹp. Nhìn qua những học viên đang huấn luyện, dáng người vô cùng rắn rỏi, tiếng hò hét vô cùng có lực. Tạ Tương bỗng thấy hâm mộ, chỉ hy vọng bản thân một lần nữa có thể trở lại huấn luyện trong đội ngũ.

Khiêng Chử Vân Sinh đến trước phòng làm việc của Lữ Trung Hân, Quách Thư Đình phất phất tay, bảo mấy người về nghỉ ngơi, chuyện còn lại, cứ để ông xử lý. Mọi người cám ơn Quách Thư Đình, chật vật quay về ký túc xá.

Trên đường đi, căn bản là Tạ Tương được Cố Yến Tranh bê về, tất cả mọi người nghiêng trái ngã phải bò lên lầu, một người luôn trầm ổn như Thẩm Quân Sơn cũng cùng Kỷ Cẩn đỡ lấy nhau.

Về đến phòng, Cố Yến Tranh để Tạ Tương đi tắm trước, Tạ Tương vội vàng xối nước qua loa, mơ mơ hồ hồ ngồi trên giường lau tóc rồi nhanh chóng ngã xuống. Cả người được Cố Yến Tranh từ nhà tắm bước ra đỡ lấy. Khóe môi anh nở nụ cười, cầm khăn lau tóc cho cô, sau đó nhẹ nhàng đặt đầu cô xuống gối.

Tạ Tương nhanh chóng ngủ say, liên tục mấy ngày bôn ba khắp nơi khiến cho thể xác và tinh thần của Tạ Tương đều mệt mỏi, hiện tại cô chẳng muốn nghĩ gì, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon lành.

"Ngủ ngon" – Cố Yến Tranh nói khẽ trên đỉnh đầu cô, Tạ Tương cảm thấy có một thứ vừa mềm mại vừa ấm áp vừa chạm vào trán mình, cô đưa tay chạm lấy, khẽ cau mày rồi bất tri bất giác thả lỏng.

Một đêm yên bình, buổi sáng khi Tạ Tương tình dậy, mặc dù lưng vẫn còn đau nhưng tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, nghĩ đến việc mình mà mọi người đã cùng nhau hoàn thành một sự kiện lớn như vậy, tâm tình của cô rất tốt.

Đáng tiếc tâm tình này chỉ duy trì được đến trưa liền tan thành mây khói.

Chử Vân Sinh được cứu khỏi nhà giam, Đại phúc tấn của Vinh vương phủ bệnh nặng qua đời, bất luận là tin tức nào đều khiến người ta có nhiều liên tưởng.


Nói là Đại phúc tấn của Vinh vương phủ bị bệnh mà chết, nhưng không ít người biết được sự thật đằng sau sự ra đi này. Sau đêm hội đấu giá trên dù thuyền kia, Đại phúc tấn mất tích, người giật dây là Kim Hiển Dung nhất định biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Mục tiêu của hội đấu giá đêm đó chính là uy hiếp Đại phúc tấn.

Nghe Kỷ Cẩn nói, Vinh Vương Gia cũng vì việc này mà đến cầu xin Kim Hiển Dung, Kim Hiển Dung không đồng ý cũng không cự tuyệt, chỉ là dẫn ông ta đến sân tập bắn, đưa ông ta một cây cung, hứa rằng chỉ cần ông ta bắn thủng hồng tâm, sẽ để Đại phúc tấn an toàn quay về.

Thế nhưng cung lại là cung cùn, đến khi Vinh Vương gia mài đến chảy máu tay thì mới có thể bắn thủng hồng tâm. Kim Hiển Dung bật cười đẩy ngã hồng tâm. Phía sau, Đại phúc tấn bị nhét vải vào miệng, cột lên bia ngắm, giữa lông mày có một điểm đang chảy máu, chính là nơi mũi tên đã xuyên qua.

Kim Hiển Dung lòng dạ độc ác, ngay cả một chút tình nghĩa cha con cũng không có, cô ta thà rằng tổn thương Vinh Vương gia cũng không bỏ quyết tâm muốn trả thù.

Ngày thứ ba trong tang lễ của Đại phúc tấn, thi thể Chử Vân Sinh được đặt trước cổng Vinh vương phủ. Không biết ai đã cứu hắn cũng không rõ ai đã giết hắn, thế nhưng cũng may là người đã chết, tránh hậu họa về sau.

Nằm trên giường suy nghĩ hồi lâu, Tạ Tương quyết định đi đến quán rượu Sơn Nam điều tra sự thật, chẳng hiểu sao, cô cứ cảm thấy chuyện này có liên quan đến Hoắc Tiểu Ngọc.

Tối nay, quán rượu Sơn Nam đột nhiên yên tĩnh, cửa chính rộng mở vẫn không nghe thấy tiếng ồn ào bên trong. Trước quán có mấy chiếc ô tô đang đỗ, xem ra có khách lớn đến rồi.

Tạ Tương kiểng chân, tựa bên cửa sổ, cẩn thận quan sát động tĩnh bên trong.

Hôm nay cô vừa khéo có thể nhìn thấy Hoắc Tiểu Ngọc và Kim Hiển Dung đang giằng co ở đại sảnh. Tạ Tương và Kim Hiển Dung vốn có ân oán, cô lại một mình đến đây, nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên là tìm chỗ trốn sau đó vểnh tai nghe lén.

"Không nghĩ tới lại chính là bà chủ Hoắc, thật khiến người ta phải giật mình." – Kim Hiển Dung cười một tiếng, vỗ vỗ tay, thủ hạ của cô ta khiêng một cáng cứu thương được phủ vải trắng đặt trên mặt đất – " Người này đã giết Chử Vân Sinh, nhưng mà bị thương rồi, tôi thấy khá giống người của bà chủ Hoắc nên mang hắn tới đây, bà nhìn kỹ một chút, có phải hay không ?"

Vải trắng được bốc lên, bên trong là Tiểu Lục thân thể chằng chịt vết thương, khuôn mặt máu thịt be bét, có lẽ đã bị tra tấn, chỉ còn lại hơi thở ngóp ngáp. Hình ảnh này đã khiến tim Tạ Tương đập loạn huống chi là Hoắc Tiểu Ngọc.

"Tiểu Lục ..." – Tạ Tương cắn chặt răng, siết chặt nắm đấm.

Kim Hiểu Dung chăm chú nhìn vào mắt Hoắc Tiểu Ngọc, tựa hồ như đang đợi xem phản ứng của bà. Không khí trong quán rượu căng như dây đàn. Hoắc Tiểu Ngọc ánh mắt sắc bén, vẻ phong tình kiều mị ngày xưa đã không còn, chỉ còn nỗi uất hận, nếu như ánh mắt có thể giết người thì hiện tại Kim Hiển Dung đã bị thủng trăm ngàn lỗ.

Mãi một lúc sau, Hoắc Tiểu Ngọc cắn răng, đón lấy ánh mắt Kim Hiểu Dung, gằn từng chữ :

"Đa tạ Chức Điền hội trưởng, có cơ hội tôi nhất định sẽ hậu tạ cô một món quà lớn."

Một phần đại lễ đòi mạng !

Hoắc Tiểu Ngọc vốn chẳng tầm thường, bà biết rõ hiện tại nếu động thủ sẽ không có phần thắng, huống chi thương thế của Tiểu Lục không thể chờ thêm. Nhìn thẳng vào Kim Hiển Dung một lúc, Hoắc Tiểu Ngọc không hề nổi giận, chỉ dặn dò vài tên phục vụ khiêng Tiểu Lục lên lầu.

Kim Hiển Dung sắc mặt hơi biến đổi, ngay sau đó lập tức cười cười, Hoắc Tiểu Ngọc nuốt đi lửa giận, cô ta cũng không có cớ xuống tay, đành phải mang thủ hạ rời đi. Tạ Tương vội vàng nghiêng người trốn vào góc tường, đến khi nhìn thấy xe Kim Hiển Dung đi xa mới bước vào quán rượu.

Vừa vào trong đã gặp ngay Hoắc Tiểu Ngọc đang vội vã xuống lầu. Bà ta vòng qua người Tạ Tương, bước chân không ngừng đi về phía cửa sau.

Tiểu Lục chết rồi sao ?

Mặc dù không muốn nghĩ như vậy nhưng thái độ Hoắc Tiểu Ngọc đã nói lên tất cả, ngoài chuyện người của mình bị sát hại thì còn có chuyện gì khiến Hoắc Tiểu Ngọc thất kinh như thế.

Tạ Tương vội vàng theo sau, với tình trạng này không biết Hoắc Tiểu Ngọc sẽ làm ra chuyện gì.

Phía hậu viện có một gian phòng thấp, Hoắc Tiểu Ngọc đạp cửa, người bên trong đang thu dọn đồ đạc, nhìn thấy bà liền dừng động tác. Người này Tạ Tương có ấn tượng, chính là người họ gặp trên xe phía sau quán rượu trong đêm Hoàng Tùng đánh Sinh Tử Quyền.

Hoắc Tiểu Ngọc tát anh ta một cái :

"Tôi đã nói Chử Văn Sinh chỉ là mồi nhử, vì sao cậu lại bảo Tiểu Lục đi ám sát ?"


Trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc, ngay sau đó cúi đầu lẩm bẩm nói :

"Xin lỗi, vì tôi quá nóng lòng, tôi sợ Chử Văn Sinh trốn ...."

"Câm miệng !" – Hoắc Tiểu Ngọc gầm thét – "Gom đồ đạc và đống vũ khí của cậu về phương nam đi, từ đây về sau tôi sẽ không bao giờ giúp đỡ các người nữa."

"Thật xin lỗi."

Anh ta lại nói một câu, Hoắc Tiểu Ngọc nâng cánh tay lên rồi hạ xuống, cuối cùng không làm gì nữa, quay người rời khỏi hậu viện. Tim Tạ Tương đập loạn, chỉ cảm thấy mình vừa nghe được một câu chuyện vô cùng khó tin.

Quán rượu trống rỗng tĩnh mịch, chỉ có chùm đèn nhỏ nơi quầy bar phát ra ánh sáng. Hoắc Tiểu Ngọc yên lặng ngồi đó, ngậm một điếu thuốc, cúi đầu. Đây là nơi Tiểu Lục hàng ngày đứng pha rượu, giờ đây cảnh còn người mất, làm sao có thể thôi tổn thương ?

Ánh đèn mờ ảo đem chiếc bóng của Hoắc Tiểu Ngọc chiếu lên tường, mông mông lung lung, dáng vẻ thướt tha mềm mại, đôi mắt bà giờ đây đã không còn màu sắc quyến rũ khi xưa mà thay vào đó là màu sắc của sự thê lương.

Tạ Tương biết rõ Tiểu Lục là một tay Hoắc Tiểu Ngọc nuôi lớn, tình cảm không thua gì ruột thịt. Cô đến gần, muốn an ủi vài câu, nhưng lại cảm thấy những lời an ủi lúc này quá mức vô nghĩa :

"Chị Ngọc, Kim Hiển Dung kia rất nguy hiểm, chị phải cẩn thận hơn, nếu như cần đến tôi, chị cứ nói một tiếng, tôi nhất định sẽ giúp."

Cô nói rất kiên định, tận đáy lòng, cô rất khâm phục Hoắc Tiểu Ngọc, khâm phục Tiểu Lục, từ góc độ nào đó mà nói, bọn họ có thể coi như là anh hùng thời đại. Dùng sinh mệnh để hoàn thành lý tưởng, dùng hành động để bảo vệ tổ quốc, làm được đại sự, bỏ được cá nhân. Chuyện này không phải người bình thường nào cũng có thể làm được, ngay cả Tạ Tương cũng tự cảm thấy bản thân không sánh bằng.

" Không cần." – Hoắc Tiểu Ngọc mở miệng, giọng nói khàn khàn – "Thù này, chính tôi sẽ báo, nhưng vẫn có chuyện muốn nhờ cậu."

"Chị nói đi" – Tạ Tương mừng rỡ, sảng khoái đáp

"Sau khi kết thúc chuyện của Tiểu Lục, tôi sẽ rời khỏi Thuận Viễn, mang theo bọn Tiểu Đao về phương Nam. Tôi đi rồi, cậu giúp tôi nhìn ngó lão Quách một chút, đừng để ông ấy làm chuyện khác người." – Hoắc Tiểu Ngọc vứt tàn thuốc, rót một ly rượu lớn, lẩm bẩm nói – "Nhiều năm như vậy, tôi ở đây chính là vì lão Quách, nhưng mà cậu cũng thấy đó, ông ấy không thích tôi, chờ 20 năm, tôi cũng mệt rồi, cũng nên rời đi rồi."

Tạ Tương không nghĩ đến Hoắc Tiểu Ngọc thế mà lại tâm sự những chuyện này, cô nắm chặt tay bà, chẳng biết phải nói gì. Tiểu Lục chết đi khiến Hoắc Tiểu Ngọc cảm thấy áy náy, chính vì ý nguyện của bản thân mà bà mang theo bọn người Tiểu Lục ở lại Thuận Viễn, nhưng lại không thể bảo vệ bọn họ. Con ngươi Tạ Tương cũng theo bà ảm đạm vài phần, cô cảm thấy bi ai thay Hoắc Tiểu Ngọc, bi ai vì thế đạo tàn khốc, bi ai vì bà đã đánh mất hy vọng vào tình yêu.

Có lẽ Hoắc Tiểu Ngọc đã uống quá nhiều, bà có chút say :

"Tôi vốn cho rằng, sau khi Bùi Niệm Thanh chết, ông ấy sẽ cảm thấy cô đơn, tôi có thể chăm sóc ông ấy, nhưng bây giờ ông ấy gặp được con gái Bùi Niệm Thanh, thế là không cần tôi nữa, tôi có thể yên tâm rời đi rồi."

Bùi Niệm Thanh ? Tạ Tương nghĩ nửa ngày mới phản ứng được, nếu cô nhớ không lầm thì chính là dì của Khúc Mạn Đình ? Hơn nữa Khúc Mạn Đình đã từng nhắc qua, dì cô ấy đã chết vào đúng ngày cô ấy ra đời.

Chuyện này ... sức tưởng tượng của Tạ Tương bắt đầu phát huy, không phải Khúc Mạn Đình chính là con gái Bùi Niệm Thanh chứ, cho nên Quách Thư Đình mới ưu ái cô ấy như vậy, còn phái rất nhiều học viên làm vệ sĩ.

"Thầy Quách là ..." – Tạ Tương chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn hỏi.

"Không phải, bọn họ chỉ là người yêu, sau đó Bùi Niệm Thanh phụng tử thành hôn, gả cho Lữ Trung Hân."

Tạ Tương càng thêm chấn kinh, suýt chút thì cắn đầu lưỡi, cảm thấy đầu mình không thể dùng được nữa. Nếu đã gả cho Lữ Trung Hân, vậy tại sao phải gửi Khúc Mạn Đình vào nhà họ Khúc ? Trách sao không khí giữa Quách Thư Đình và Lữ Trung Hân không bình thường, trách sao Lữ Trung Hân xem Khúc Mạn Đình như bảo bối.

"Bởi vì đứa bé cũng không phải của Lữ Trung Hân, hôm đó Lữ Trung Hân hẹn Bùi Niệm Thanh gặp mặt, kết quả muộn một bước, khi ông ấy đến, Niệm Thanh đã bị cưỡng hiếp. Xem ra không chỉ là một người, thế nên không biết đứa bé là con ai. Lữ Trung Hân không muốn Bùi Niệm Thanh lo lắng nên nói đứa bé là của mình, thế nhưng ngày tân hôn ông ấy đã đổi ý, tôi và lão Quách đi tìm ông ấy, mới được ông ấy kể hết mọi chuyện, không ngờ Niệm Thanh trốn sau cửa nghe được tất cả, thế nên bà ấy ..."

Chuyện tiếp theo không cần nói thêm Tạ Tương cũng biết, cô đã phần nào lý giải được vì sao Quách Thư Đình lại sa sút tinh thần trong nhiều năm như vậy. Lữ Trung Hân biến thành một huấn luyện viên ma quỷ, e rằng cũng vì nguyên nhân này.

Ân oán của thế hệ trước, đặc sắc hơn nhiều so với những người trẻ tuổi bọn họ, chính là vì trong đó có quá nhiều bi kịch. Tạ Tương thở dài một hơi. Sau khi biết rõ mọi chuyện, cô cảm thấy thà rằng mình chưa nghe thì tốt hơn, ít ra trong lòng sẽ không cảm thấy khó chịu.

"Tôi nói với cậu những chuyện này, là muốn cậu giúp tôi trông chừng Quách Thư Đình, nếu như có thể khuyên ông ấy buông bỏ tâm ma là tốt nhất."- Hoắc Tiểu Ngọc ngước mắt nhìn về cửa sổ, bên ngoài ánh đèn mờ nhạt, những bông tuyết bay phất phơ – "Mùa đông Thuận Viễn lạnh lắm, ông ấy uống say nhưng sẽ không còn ai đi hết con đường này đến con đường khác để tìm ông ấy."