Học Viện Quân Sự Liệt Hoả

Chương 36



Một chiếc xe hơi dừng lại trước khách sạn Thiên Hoa, Kỷ Cẩn từ vị trí tài xế bước xuống, ân cần mở cửa sau. Giữa bốn bề tĩnh lặng, Cố Yến Tranh bước xuống xe, một bộ đồ vest kiểu cũ, một gọng kính tròn, trên đầu còn đội một chiếc mũ tròn màu xám, bên miệng dán lên một bộ râu giả. Cách ăn mặc giống như một người 40 tuổi, cho dù quen biết cũng khó có thể nhận ra.

Kỷ Cẩn mở cốp xe, bên trong là bốn vali lớn, quản lý mang theo bốn nhân viên phục vụ chạy đến tiếp đón. Nhân viên phục vụ khiêng vali, cái nào cũng rất nặng khiến họ phải dùng lực cực lớn, trán nổi đầy gân xanh. Quản lý dẫn đường Cố Yến Tranh :

"Tống tiên sinh" – Ông ta dựa theo tên đặt phòng để xưng hô – "Phòng của ngài là 408"

Cố Yến Tranh gật đầu, phân phó cho Kỷ Cẩn phía sau :

"Cậu ở dưới lầu chờ tôi."

"Vâng, thưa tiên sinh." – Kỷ Cẩn cúi đầu

Đến lầu bốn, cửa phòng vừa đóng lại, Cố Yến Tranh nhìn một vòng xung quanh, tiếp theo kéo từng chiếc vali đến phòng tắm. Sau khi mở vali ra, công việc vẫn chưa kết thúc, bởi vì trong vali không phải quần áo hay đồ dùng cá nhân mà là tảng đá, bốn chiếc vali toàn là đá.

Khách sạn Thiên Hoa từ lầu ba trở lên, thiết kế các phòng đều giống nhau. Cố Yến Tranh đặt phòng 408, phòng của Peter Pavlovic là 308, giữa hai phòng chỉ cách nhau một lớp sàn nhà, thoạt nhìn kiên cố không thể phá vỡ nhưng đối diện với thuốc nổ vẫn mong manh như một trang giấy.

Đem tảng đá đặt vào bồn tắm, Cố Yến Tranh ngồi xổm nghiêm túc cài đặt thuốc nổ. Theo như tính toán, lúc này tin tức Hoàng Tùng đến cục cảnh sát tự thú đã truyền đến tai Peter Pavlovic – bạn thân của tên võ sĩ quyền anh người Nga đã chết hôm qua. Peter Pavlovic nhất dịnh sẽ đến cục cảnh sát để gặp Hoàng Tùng. Giờ phút này, nếu không có gì xảy ra ngoài ý muốn, hắn nên thuận lợi lên xe.

Thế nhưng viêc ngoài ý muốn chắc chắn sẽ xảy ra.

Tạ Tương mặc đồng phục nhân viên phòng bếp đi tới đi lui, đầu bếp giao cho cô một khay thức ăn đầy mù tạc :

"Đồ ăn của khách bàn số 5, bưng ra đi."

"Vâng!"

Tạ Tương bưng thức ăn ra khỏi phòng bếp, đây cũng không phải lần đầu tiên cô làm nhiệm vụ, vì thế dù cho đối mặt với gã người Nga thân hình cao lớn cô cũng không sợ, trượt chân một cái, góc độ chuẩn xác va vào người đang đi xuống lầu – Peter Pavlovic.

Peter Pavlovic, người Nga, xuất thân từ gia tộc nổi tiếng lâu đời, năm 1905, cách mạng Nga bùng nổ, quân lính tấn công nhân dân, tử thương hơn bốn vạn người, vì lo ngại sự phẫn nộ của quần chúng, Hoàng Đế của họ đẩy gia tộc Peter Pavlovic ra thế tội. Cha mẹ, anh chị em Peter Pavlovic đều bị giết, một mình hắn ta đại nạn không chết, lưu vong đến nước Anh, tại đó quen biết Chử Vân Sinh, cứ thế trở thành bạn làm ăn với Chử Vân Sinh.

Hắn chính là điển hình của sự tàn ác, hành sự không lưu tình, thân hình cao lớn tính cách lại hung bạo.

Nếu như nói hắn có nhược điểm gì thì chính là mắc bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa, hắn không ăn mù tạc, ngửi cũng không thể ngửi.

Tình cảnh hỗn độn, trong đồ ăn có rất nhiều mù tạc, nhiều đến mức khiến cho Tạ Tương không nhịn được muốn nhảy mũi. Peter Pavlovic gần như không dám tin nhìn vết bẩn trên người mình. Những người xung quanh hắn cũng do mùi vị nồng nặc của thức ăn mà lui về sau mấy bước.

"Thật xin lỗi, tiên sinh, thật xin lỗi" – Tạ Tương cầm khăn giấy cuống quýt muốn giúp hắn lau sạch mù tạc trên người, tuy nhiên càng lau càng nhiều, càng lau càng bốc mùi.

Mắt thấy tình huống không ổn, cô khom lưng thật sâu, yếu ớt nói :

"Tôi không phải cố ý."

Peter Pavlovic một tay đẩy ngã Tạ Tương trên mặt đất, nếu không phải vội vã trở về thay quần áo, hắn nhất định sẽ hung hăng đá cô thêm vài cước, sau đó giao cho thủ hạ xử lý.

Nín thở cau mày, trên quần áo là vết bẩn lớn. Peter Pavlovic cực nhanh quay người lên cầu thang. Vệ sĩ vội vàng đi theo, vây quanh hắn ta.

Quản lý cung cung kính kính đưa mắt nhìn Peter Pavlovic lên lầu, lúc này mới kéo Tạ Tương lên, tức giận nói :

"Lỗ mãng, bước đi không có mắt à ? Cậu có biết ..."

Tạ Tương ngoài mặt ủy khuất, lời nói lại mười điểm kiên cường :

"Đừng mắng nữa, tôi không làm còn không được sao ? khách không lịch sự, tôi không muốn hầu hạ." – Vừa nói, cô vừa cởi bỏ quần áo nhân viên phục vụ ném cho quản lý, quay người ra khỏi cửa chính khách sạn.

Đã nhặt được cái mạng mà còn không biết điều. Quản lý chưa bao giờ gặp một nhân viên phục vụ ngông cuồng như vậy, chỉ về phía bóng lưng cô, nói không nên lời.

Trong đại sảnh lầu một, thấy rõ tất cả mọi chuyện, Kỷ Cẩn cười thầm, đặt tờ báo trong tay xuống nói to :

"Phục vụ, phần ăn nhiều mù tạc kia của tôi không cần mang ra nữa."

Để tiền trên bàn, Kỷ Cẩn sải bước ra ngoài, anh không đi xa, chỉ nhàn nhã tựa vào vách tường trước cửa khách sạn, nhíu mắt nhìn chằm chằm vào những tòa nhà đối diện.

Cho đến hiện tại, các phần của kế hoạch đều tiến triển thuận lợi.

Kỷ Cẩn nhìn thấy bóng dáng Tạ Tương trên sân thượng tòa nhà, Cô nằm rạp người, lấy ống nhòm từ ba lô, bắt đầu quan sát tình hình lầu ba.

Cửa sổ khách sạn Thiên Hoa đều được làm từ thủy tinh để đảm bảo khách có thể nhìn ngắm khung cảnh hoàn mỹ của phố phường, nhưng cũng có thể khiến cho một người cầm ống nhòm ở phía đối diện như Tạ Tương nhìn thấy tất cả, không sót thứ gì.

Vệ sĩ của Peter Pavlovic đứng chờ ở phòng khách, một mình hắn ngâm mình trong bồn tắm, quần áo hôm nay bị hắn thô lỗ xé thành hai mảnh ném xuống đất, hẳn là trực tiếp từ trên người xé xuống.

Tạ Tương cười thầm, quả thật hắn rất ghét mù tạc.

Từ trong ba lô lấy ra một lá cờ đỏ, Tạ Tương vẫy vẫy về phía Kỷ Cẩn. Kỷ Cẩn ngầm hiểu, quay người vào khách sạn , thẳng đến quầy tiếp tân :

"Tiểu thư, có thể cho tôi mượn điện thoại một chút không?"

Nhân viên lễ tân mỉm cười nói :

"Vị tiên sinh này, đây là điện thoại nội bộ."

"Tôi biết, tôi tìm người." – Kỷ Cẩn ôn hòa cầm điện thoại từ tay nhân viên lễ tân, bấm số phòng 408, sau khi ba tiếng chuông vang lên, anh ta cúp máy, quay người ra ngoài.

Trong phòng 408, Cố Yến Tranh sau khi nghe ba tiếng chuông điện thoại, vội đốt kíp nổ, ngọn lửa trên mặt đất một đường uốn lượn, cuối cùng chạy thẳng đến thuốc nổ cạnh bồn tắm.

Làm xong tất cả, Cố yến Tranh ưu nhã đi xuống lầu.

Kết thúc hành động , ba người tập hợp trước cửa khách sạn, sóng vai đi về phía chiếc ô tô cách đó không xa. Cố Yến Tranh im lặng quan sát Tạ Tương, không bị thương, vậy là tốt rồi.

Tiếng nổ lớn bất chợt vang lên, mặt đất rung chuyển, Cố Yến Tranh ôm eo Tạ Tương, kéo cô vào ngực, Tạ Tương có chút xấu hổ lẫn tránh, trên mặt lại không kềm được nụ cười. Cảnh tượng này một lần nữa rơi vào mắt Kỷ Cẩn, anh ta hít sâu một hơi rời mắt đi.

Tiếng nổ từ trên lầu truyền đến, ngay sau đó cả đại sảnh khách sạn và con phố xung quanh đều chấn động, quản lý mang theo nhân viên phục vụ xông lên lầu, những vị khách đang dùng cơm cũng nhao nhao chạy trốn. Đám người Cố Yến Tranh chậm rãi lên xe.

Tạ Tương bước lên ghế lái, nổ máy, chạy đến địa điểm kế tiếp :

"Thế nào ?"

Cố Yến Tranh vừa tháo râu giả vừa đáp :

"Nếu không có bất ngờ gì thì bây giờ Peter Pavlovic đã bị sàn nhà và mấy tảng đá trong bồn tắm đập thành đống thịt vụn."

Đây chính là kế hoạch mà họ đã suy nghĩ và chuẩn bị suốt đêm qua. Ngay từ đầu khi nói đến việc ám sát Peter Pavlovic trong khách sạn, ai nấy đều cảm thấy bất khả thi. Thế nhưng từng bước từng bước tiến hành, cuối cùng bọn họ không chỉ làm được mà còn làm rất tốt.

Tảng đó trong lòng cả ba người cũng hơi buông lỏng, Tạ Tương có chút lo lắng :

"Không biết Tiểu Tùng ở sở cảnh sát có gặp nguy hiểm không ?"

Cố Yến Tranh nhìn cô :

"Yên tâm đi, không có vấn đề gì cả, chúng ta đến chỗ Văn Cảnh Trạch trước."

"Đúng, chúng ta phải học cách tin tưởng." – Kỷ Cẩn tiếp lời, Giọng anh không lớn, nhưng khiến lòng Tạ Tương chấn động, quay đầu thoáng nhìn Cố Yến Tranh, Cố Yến Tranh cũng cong môi cười với cô.

Văn Cảnh Trạch, bốn mươi hai tuổi, một trong những thế hệ đầu tiên của cuối triều Thanh du học tại Mỹ. Tốt nghiệp đại học Yale, chuyên ngành kỹ thuật xây dựng. Năm 1982, mẹ Văn Cảnh Trạch qua đời, hắn từ bỏ việc học, vội vàng về nước chịu tang, về sau nhậm chức tại cục kỹ thuật Hoài Nam, miền trung tỉnh An Huy. Trước mắt làm cố vấn kỹ thuật cho phủ tư lệnh, đồng thời cũng là giáo sư trợ giảng của Đại Học Bắc Dương cũng như đại học St.Johan Thượng Hải. Nhìn vào lý lịch cao quý này, rất khó có thể tin được hắn chính là thế lực cung cấp thuốc phiện cho ba tỉnh thành. Ít người biết, Văn Cảnh Trạch cũng là một tên nghiện thuốc, nghiện rất nặng, Cố Yến Tranh và Thẩm Quân Sơn suy đoán, sau khi Văn Cảnh Trạch nghiện thuốc đã bị đám người Thạch Hổ khống chế, trở thành nội ứng của bọn chúng trong Phủ tư lệnh.

Nhà của Văn Cảnh Trạch là một căn tứ hợp viện sang trọng, trong viện chỉ có mỗi một gia đình, xe vào không được hẻm, chỉ có thể dừng ở đường bên cạnh rồi đi bộ vào.

Cửa chính được làm từ gỗ Hồ Đào Đen thượng hạng, màu nâu đen nhạt sáng bóng dưới ánh mặt trời. Phía trên là những hoa văn hình vòng cung, hết sức tinh xảo, giá tiền cũng nhất định không rẻ. Chỉ từ cánh cửa này cũng có thể nhìn ra sinh hoạt hàng ngày của Văn Cảnh Trạch, nhìn như đơn giản kỳ thực khắp nơi đều là xa hoa.

Tạ Tương tiến đến gõ cửa, chỉ một lúc sau, cửa lớn mở ra một khe nhỏ, Văn Cảnh Trạch ló đầu, cảnh giác nhìn ra ngoài :

"Các người là ai ?"

Tạ Tương giải thích ngắn gọn :

"Văn tiên sinh, khách sạn Thiên Hoa xảy ra chuyện rồi, Peter tiên sinh bị giết chết, thủ hạ, vệ sĩ không một ai may mắn thoát khỏi, ông chủ Thạch phái chúng tôi đón ngài đến nơi an toàn."

Văn Cảnh Trạch không thể tin nổi :

"Peter tiên sinh chết rồi ?"

Thanh niên đối diện dứt khoát đáp :

"Đúng"

Tin tức này đương nhiên khiến cho Văn Cảnh Trạch cực kỳ chấn kinh, hắn trầm mặc trong chốc lát, sau đó trấn định lại :

"Tôi vào trong thu dọn hành lý."

"Được" – Tạ Tương gật đầu.

Khi vạch ra kế hoạch, họ đã sớm đoán được, khi biết chuyện, Văn Cảnh Trạch sẽ phản ứng thế nào, nói là thu dọn hành lý, thực tế là gọi điện thoại để xác nhận. Chắc hẳn hắn sẽ gọi điện thoại cho Thạch Hổ và cục cảnh sát, không chính tai nghe, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng mấy người Tạ Tương. Cùng lắm thì dù gọi đi, hắn cũng chỉ có thể nhận được hai tin tức, một là khách sạn Thiên Hoa xảy ra vụ ném bom, cục cảnh sát phải huy động toàn bộ lực lượng, hai là Thạch Hổ vừa rời khỏi nhà, đến khách sạn Thiên Hoa trước đó vài phút.

Hoàng Tùng hôm nay đến cục cảnh sát đầu thú, mục tiêu không chỉ là dẫn dụ Peter Pavlovic mà còn muốn tóm gọn Thạch Hổ và Văn Cảnh Trạch. Peter Pavlovic xảy ra chuyện, cục cảnh sát tất nhiên sẽ huy động toàn bộ nhân lực, đối với việc tự thú của Hoàng Tùng không hề có phòng bị, điều này khiến Hoàng Tùng dễ dàng nắm được cơ hội, đánh ngất hai tên canh giữ, khống chế điện thoại cục cảnh sát, ứng phó với Văn Cảnh Trạch, gọi điện cho Thạch Hổ, đơn giản như lấy đồ từ trong túi.

Thạch Hổ sau khi nhận được cuộc gọi từ cục cảnh sát, biết tin bạn làm ăn của mình bị giết, làm sao hắn có thể nhịn xuống mà không đi đến hiện trường xem xét ?

Trong khi đó, Thẩm Quân Sơn đã sớm cùng Chu Ngạn Lâm và Lý Văn Trung mai phục trên dường Thanh Hà. Muốn đi đến khách sạn Thiên Hoa, bắt buộc phải đi ngang con đường này. Nơi đây, người dân thưa thớt, địa hình phức tạp, rất thích hợp để ám sát, rất thích hợp để Thạch Hổ, kẻ khống chế 40% con đường buôn lậu thuốc phiện của tỉnh Phụng Yên an nghỉ.