Học Viện Quân Sự Liệt Hoả

Chương 28



Xe chạy qua vài con đường, đến khi xác định không còn ai theo dõi mới dừng lại. Hai người đi vào một quán trọ. Nơi này Thẩm Quân Sơn đã lựa chọn làm địa điểm tập họp lý tưởng, nằm giữa ngã tư đường, bốn phía trống trãi, thích hợp quan sát tình hình, hơn nữa nơi này lại vắng vẻ, bí mật và an toàn.

Hai người đến phòng thay đồ đổi lại trang phục của mình sau đó mới gõ cửa, trong phút chốc, Khúc Mạn Đình mở cửa, quan sát xung quanh, chắc chắn không có người theo dõi rồi mới kéo hai người vào.

Vàng bạc bảo bối trải đầy trên giường, Hoàng Tùng ngồi bên cạnh đếm đếm vô cùng hứng thú, bốn người đều ở đây, chỉ còn thiếu Thẩm Quân Sơn, Tạ Tương đi đến cửa sổ, lo lắng nhìn ra ngoài :

"Sao Thẩm Quân Sơn vẫn chưa trở lại ?"

Hoàng Tùng vừa đếm bảo vật vừa nói :

"Cậu ấy và Hiển Dung tiểu thư đi với nhau, chắc tối mới quay về."

Cố Yến Tranh trong lòng mừng rỡ, vội vàng tiếp lời :

"Cũng có thể sẽ không trở lại."

"Không trở lại ?"

Tạ Tương có chút nôn nóng :

"Tại sao không trở lại ? Họ không trở lại là muốn đi làm chuyện gì ?"

Cơ hội tốt như thế này, làm sao Cố Yến Tranh có thể bỏ qua.Anh cười xấu xa ghé sát vào cô :

"Cô nam quả nữ, em nói xem sẽ làm gì ? Có muốn anh biểu diễn một chút cho em xem không ?"

Tạ Tương nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến anh, nhưng gương mặt lại đỏ bừng. Khúc Mạn Đình đang chải đầu trước bàn trang điểm , quay lại liếc Cố Yến Tranh :

"Lưu manh ! nhưng tôi thích."

Có người ngoài ở đây nên Cố Yến Tranh chỉ có thể nói bằng miệng, anh ngồi xuống ghế sô pha, ngã đầu về sau nói :

"Đại tỷ, cô có thể kềm chế một chút không, tôi đường đường là đàn ông con trai, suốt ngày bị cô đùa bỡn, mất mặt lắm !"

Khúc Mạn Đình hưng phấn :

"Vậy anh cứ đùa bỡn tôi đi, tôi không cảm thấy mất mặt đâu."

Chốc lát sau, Thẩm Quân Sơn đúng hẹn quay về, Cố Yến Tranh ra mở cửa, còn không quên giễu cợt nói :

"Bỏ người ta về đây à ? đại tình thánh ?"

Thẩm Quân Sơn không để ý tới anh, vội đi đến bên giường, cầm lấy chiếc ba lô trên mặt đất, vừa gom đồ vừa nói :

"Có người theo dõi tôi, mặc dù đã cắt đuôi, nhưng nhà trọ này chúng ta dùng tên thật để đăng ký, bọn họ sẽ nhanh chóng tìm ra thôi. Chúng ta phải lập tức rời đi."

"Ai theo dõi cậu ?" – Tạ Tương hỏi.

"Không rõ, nhưng trừ bọn người trên thuyền thì chúng ta không có kẻ địch khác."

Thẩm Quân Sơn vác ba lô lên vai :

"Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây."

Lời vừa nói xong, một viên đạn từ cửa sổ bay vào, bình hoa trong phòng vỡ thành từng mảnh trên mặt đất, ngay sau đó, từng loạt đạn tiếp tục bắn ra. Tạ Tương không kiejo phản ứng, một người lao đến đẩy cô, hai người lăn đến sau ghế sô pha, Tạ Tương ngẩng đầu, dường như viên đạn vừa bay ngang đỉnh đầu cô. Mặt Cố Yến Tranh trắng bệch, hai người nhìn nhau đều nhận ra sự hoảng loạn trong mắt đối phương. Thời gian khẩn cấp, cho dù hoảng sợ cũng không phải là lúc cảm khái, Hoàng Tùng nhận lấy chiếc ba lô từ Thẩm Quân Sơn, vác lên vai, móc súng ra, nép sát vào tường. Cố Yến Tranh một tay kéo Tạ Tương :

"Theo anh"

Bọn họ vừa chạy đến đầu cầu thang đã gặp một đám người Nhật Bản, cơn mưa đạn bắn tới, khách trong nhà trọ hoảng loạn la hét.

"Cửa trước bị chặn rồi, đi cửa sau."

Cố Yến Tranh giơ súng yểm trợ rút lui. Cửa sau nhà trọ vừa được Thẩm Quân Sơn mở ra, phía đối diện đã vang lên tiếng súng, mấy người Tạ Tương núp sau cửa, nổ súng bắn trả. Ichiro Fujiwara từ trong xe nhàn nhã bước ra, dường như cảm thấy bọn họ đã là cá trong chậu, hắn ta không hề vội vàng, mở cốp xe, lấy ra một cây súng máy, bắt đầu càn quét. Đám người Tạ Tương tiến không được, lùi cũng không không, tiếng bước chân phía đối diện càng lúc càng gần, Tạ Tương có chút kinh hoảng, đang cân nhắc làm thế nào để thoát thân thì một chiếc xe hơi từ đầu đường lao đến, chặn lại họng súng của Ichiro Fujiwara, cửa xe mở ra, Kim Hiển Dung lo lắng nhìn Thẩm Quân Sơn. Giờ khắc này, không thể lo nghĩ nhiều, tất cả đều nhảy lên xe thoát khỏi nhà trọ.

Giữa không gian lúng túng và trầm mặc, Tạ Tương nép vào hàng ghế sau, Cố Yến Tranh gần như ôm trọn cả người cô, cô liếc mắt nhìn Kim Hiển Dung, giờ phút này đã không còn tinh lực để chất vấn. Thẩm Quân Sơn ngồi ghế phụ, nhìn thẳng về phía trước :

"Sao em lại ở đây ?

Kim Hiển Dung vẻ mặt vô tội:

"Em đến tìm anh, bọn người kia ... là ai ?"

"Em không nhận ra à ?" – Thẩm Quân Sơn thâm ý sâu xa nói, nhưng dường như lại không muốn nghe câu trả lời của Kim Hiển Dung – " Tìm một nhà trọ cho bọn anh xuống là được rồi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai quay về Thuận Viễn."

Xe dừng lại trước cửa một căn nhà trọ. Thẩm Quân Sơn nói tiếng cám ơn, vừa định xuống xe thì bị Kim Hiển Dung giữ lại. Kim Hiển Dung đáng thương, dịu dàng nói :

"Quân Sơn, em có chuyện muốn nói với anh."

Thẩm Quân Sơn thở dàu một hơi, đối diện với Kim Hiển Dung như vậy, anh hy vọng tất cả những suy đoán của bản thân đều là sai. Anh cắn răng, nhíu chặt mi tâm, quay đầu nói với mọi người :

"Các cậu vào trước đi, tôi sẽ về sau."

Chiếc xe chạy vào hẻm nhỏ rồi nhanh chóng mất dạng.

Sau khi đăng ký phòng trọ, vừa định lên lầu, Tạ Tương nhìn thấy bóng dáng một phụ nữ yểu điệu tại chân cầu thang, dường như đang chờ bọn họ

"Chị Ngọc ?"

Tạ Tương thấp giọng kinh ngạc, vì sao Hoắc Tiểu Ngọc lại xuất hiện ở đây ? Hoắc Tiểu Ngọc không cho cô cơ hội để suy đoán, nhanh chóng đưa tay lên miệng làm động tác "suỵt", khẽ nói :

"Bên trong có mai phục, theo tôi."

Tạ Tương và Cố Yến Tranh nhìn nhau, Cố Yến Tranh gật gật đầu, mấy người lại cùng nhau rời khỏi nhà trọ. Con đường vốn vắng lặng, giờ này xuất hiện hai chiếc xe, Hoắc Tiểu Ngọc đi về chiếc xe phía trước, Khúc Mạn Đình và Hoàng Tùng đồng loạt đuổi theo. Tạ Tương và Cố Yến Tranh bước vào chiếc xe phía sau. Tài xế đội mũ, vành nón kéo thấp, nhìn thấy Tạ Tương, anh ta ngẩng đầu cười cười nhìn cô :

"Bạn học, lại gặp nhau rồi!"

Đối diện với ánh mắt đầy phấn chấn kia, Tạ Tương ngây người :

"Anh .. là người trên xe lửa hôm đó ? anh là người của chị Ngọc ?"

"Tôi là Tiểu Đao"

Tiểu Đao cười cười, khởi động xe. Đầu Tạ Tương loạn cào cào, Cố Yến Tranh giúp cô ngã ghế ra sau cô cũng không biết. Tạ Tương thò đầu lên hàng ghế phía trước, cấp bách hỏi :

"Kim ấn kia ?"

Tiểu Đao chẳng hề giấu diếm :

"Thừa Thụy Bối Lặc muốn kim ấn. hắn bỏ tiền, chúng tôi bỏ sức, chị Ngọc lấy của cậu lúc ở bệnh viện."

Hóa ra kim ấn là do Hoắc Tiểu Ngọc mang đi ..... Tạ Tương lẩm bẩm nói :

"Nếu như vậy, thì tôi hiểu lầm Kim Hiển Dung rồi."

Tiểu Đao nói :

"Cũng không hoàn toàn, chị Ngọc cầm kim ấn giả vào đổi của cậu, chắc Kim Hiển Dung đã mang cái giả đi rồi."

Thì ra là vậy. Tạ Tương tựa vào ghế, cẩn thận sắp xếp lại những chuyện đã xảy ra. Hoắc Tiểu Ngọc trộm kim ấn giao cho Thừa Thụy Bối Lặc, Kim Hiển Dung đại náo Vinh Vương Phủ, mặt ngoài là đánh nhau, bên trong là muốn trộm kim ấn. Hoắc Tiểu Ngọc xuất hiện tại nơi này, cũng có nghĩa là đã lên thuyền tham gia buổi đấu giá vì kim ấn. Thế lực giải quyết người trên booang thuyền cũng là họ. Đi trước cô một bước trộm mất bản đồ du thuyền cũng là họ. Giết người trước cửa thương hội Nhật Bản cũng là họ.

Trong lúc suy nghĩ, xe đã đến nhà trọ, Tạ Tương trở lại phòng, trong lòng vẫn còn chút hoài nghi, tại sao Kim Hiển Dung muốn giết họ lại cứu họ ? cô không để ý đến Cố Yến Tranh, toàn bộ tâm trí đều bị kim ấn đoạt mất. Cố Yến Tranh hậm hực đi vào phòng, không thấy trở ra. Nhưng mà lúc này cũng chẳng có thời gian để nghĩ đến chuyện khác. Tja Tương mặc áo khoác, lén chạy về nhà trọ trước đó. Thẩm Quân Sơn không biết họ thay đổi địa điểm, tìm không được sẽ rất sốt ruột.

Đến nơi, Tạ Tương chẳng dám vào trong, đành ngồi đợi bên góc tường, thời gian chầm chậm trôi qua một cách nhàm chán, Tạ Tương có chút buồn ngủ, tựa vào tường chợp mắt một lát thì nghe giọng Thẩm Quân Sơn gọi mình, Tạ Tương dụi dụi mắt nhìn bóng dáng quen thuộc trên đường cái, vẫy vẫy tay :

"Thẩm Quân Sơn ! tôi ở đây !"

Thẩm Quân Sơn vội vàng chạy tới, Tạ Tương vừa định đứng lên thì phát hiện chân đã tê rần, cơ thể lung lay ngã xuống, Thẩm Quân Sơn nhanh chóng đỡ lấy. Tạ Tương đứng vững vàng, muốn đẩy Thẩm Quân Sơn ra nhưng Thẩm Quân Sơn lại không nhúc nhích. Tạ Tương sửng sốt,cho rằng anh ta sợ mình lại ngã nên vội giải thích :

"Tôi không sao, chỉ là tê chân thôi."

Cô không hiểu được cảm xúc phức tạp trong mắt Thẩm Quân Sơn :

"Sao cậu ở đây ?"

Tạ Tương nói :

"Chị Ngọc tới, chị ấy nói nhà trọ không an toàn, muốn dẫn chúng tôi đi, tôi sợ cậu quay lại không tìm được người nên ở đây chờ cậu."

Thẩm Quân Sơn buông cô ra, cởi áo khoác choàng lên vai cô

"Đợi lâu như vậy, rất lạnh đúng không ?"

Tạ Tương lắc đầu :

"Sao giờ này cậu mới đến ? đã xảy ra chuyện gì sao ?"

Thẩm Quân Sơn gật gật đầu, cài chặt cổ áo cho cô :

"Tôi vừa vào phòng tìm, không thấy bóng dáng cậu đâu, rất lo lắng."

Tạ Tương cười nói :

"Không phải tôi vẫn ổn đó sao, chúng ta về trước đi."

Đi được vài bước, Tạ Tương lại lảo đảo, Thẩm Quân Sơn ôm chặt vai cô, Tạ Tương lúng túng nói :

"Vừa rồi ngủ quên, chân hơi tê."

Thẩm Quân Sơn rủ mắt :

"Tôi đỡ cậu đi."

Tạ Tương hơi ngại ngùng :

"Không cần không cần, tự tôi có thể đi được."

Thẩm Quân Sơn không nói gì, cánh tay vẫn không di chuyển, Tạ Tương cũng không thể tiếp tục từ chối, chỉ có thể cứ thế quay về nhà trọ.

Đến nơi, vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng thảo luận sôi nổi của mấy người Hoắc Tiểu Ngọc và Cố Yến Tranh về bảo vật. Nghe tiếng động, Cố Yến Tranh quay đầu lại, ánh mắt chăm chăm nhìn vào bàn tay Thẩm Quân Sơn đang đặt trên vai Tạ Tương, con ngươi khẽ co rút. Tạ Tương không kìm lòng được đi đến bên cạnh Cố Yến Tranh :

"Mọi người vừa nói chuyện gì ?"

Sắc mặt Cố Yến Tranh tốt lên một chút, anh nheo mắt, vươn tay ôm lấy Tạ Tương, giống hệt tư thế lúc nãy của Thẩm Quân Sơn. Nhưng cái ôm này lại vô cùng mạnh mẽ, tựa như tuyên bố chủ quyền. Thân thể cao lớn bất động kéo cô nhích lại gần. Tai Tạ Tương ửng đỏ, hai cơ thể tựa sát vào nhau. Cố Yến Tranh vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tham gia thảo luận. Tạ Tương lắng nghe, cũng nói thêm vài câu. Những đồ vật này, phần lớn vô cùng quý giá, có vài món thậm chí còn có giá trị liên thành, lúc này dù rơi vào tay thế lực nào cũng khó thoát khỏi số phận bị bán đi. Loạn lạc chẳng qua chỉ là tạm thời, rồi sẽ có một ngày hòa bình lập lại, đến lúc đó, mọi người nhàn nhã ngồi xuống thưởng thức vẻ đẹp của bảo vật. Hy vọng lúc đó, những bảo vật này vẫn thuộc về Trung Quốc.

Trải qua một đêm thảo luận, mọi người quyết định sẽ giao tất cả cho Quách Thư Đình, ngoài dự tính, Hoắc Tiểu Ngọc cũng đồng ý. Đối diện với ánh mắt đầy nghi ngờ của Tạ Tương, Hoắc Tiểu Ngọc cười nói :

"Tôi chỉ mới hợp tác với Thừa Thụy Bối Lặc một lần, nếu hắn không có năng lực bảo vệ kim ấn, vậy thì cứ giao cho Quách Thư Đình, ông ấy có biện pháp."

Sáng sớm, sương mù chưa tan, mọi người lái xe quay về Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa.Vừa xuống xe đã như bầy ngựa tiến công vào phòng làm việc của Quách Thư Đình. Dưới ánh mặt trời, từng bảo vật được xếp thành hàng trên bàn, sáng loáng, ánh vàng rực rỡ. Đối diện với những bảo vật giá trị liên thành này, Quách Thư Đình chỉ nhìn thoáng qua, sau đó, với bộ dạng chưa tình ngủ bắt chéo hai chân tựa vào ghế :

"Chuyện này các cậu làm cho gọn gàng vào, tôi sẽ báo với cấp trên khen ngợi các cậu."

Cố Yến Tranh vẻ mặt không tin tưởng :

"Thầy ! những thứ này toàn là vật đáng giá, thầy sẽ không đem đi đổi rượu đó chứ ?"

Quách Thư Đình cởi giày đập về phía Cố Yến Tranh, sau đó phất tay nói :

"Được rồi ! cút hết đi."

Mấy người đến trước cửa, lại phát hiện ánh mắt lưu luyến của Hoàng Tùng nhìn về phía chiếc bàn

"Sao vậy ?"

Theo ánh mắt của Hoàng Tùng, Quách Thư Đình cầm lấy một chiếc kẹp tóc hình bươm bướm huơ huơ :

"Thích không ?"

Hoàng Tùng gật gật đầu. Quách Thư Đình ném tới :

"Làm kỷ niêm đi."

Hoàng Tùng một tay bắt được, vui vẻ hỏi :

"Thế này có được không thầy ?"

"Cầm lấy đi"

Có được câu trả lời khẳng định, Hoàng Tùng siết chặt kẹp tóc trong tay, hớn hở nhảy ra cửa, dọc đường đi cứ ngắm tới ngắm lui. Cố Yến Tranh đi bên chanh nhìn thấy vẻ mặt si mê đó, hỏi :

"Đàn ông con trai lấy cái này làm gì ? cậu có phụ nữ à ?"

"Con gái đều thích cái này sao ?" – Hoàng Tùng không trả lời, nghiêm túc hỏi lại.

"Tất nhiên" - Tạ Tương khẳng định đáp, loại kẹp tóc lấp lánh này, trước khi vào học viện, mỗi ngày cô đều dùng một cái, chỉ là không có cái nào quý giá như vậy.

Cố Yến Tranh đột nhiên ghé sát vào tai Tạ Tương :

"Em thích không ? anh mua cho em nha."

Tạ Tương không đáp lại, khẩn trương nhìn Hoàng Tùng, thấy anh ta vẫn tập trung vuốt ve cánh bướm, hoàn toàn không nghe thấy Cố Yến Tranh nói gì, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm, hung hăng trợn mắt nhìn Cố Yến Tranh.

Vừa rồi lúc rời đi, Thẩm Quân Sơn dường như có lời gì muốn nói với Quách Thư Đình vì vậy bảo bọ họ đi trước. Lúc này, chắc đã nói xong, Thẩm Quân Sơn sải bước đuổi theo, Tạ Tương tò mò hỏi :

"Thẩm Quân Sơn, vừa rồi cậu nói gì với thầy Quách vậy ?"

Thẩm Quân Sơn ánh mắt phức tạp nhìn cô, bước nhanh rời đi, Tạ Tương chẳng hiểu nổi, cứ ngỡ sau chuyện đêm qua, mối quan hệ của họ đã hòa hoãn, nhưng không ngờ Thẩm Quân Sơn vẫn lẫn tránh cô. Hoàng Tùng chào tạm biệt Tạ Tương, cầm lấy kẹp tóc nhanh chân chạy ra khỏi trường.

Hai người đều kỳ kỳ quái quái, vừa kết thúc một trận chiến nguy hiểm, thế mà không nghỉ ngơi thật tốt, ai cũng có chuyện khác. Tạ Tương nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, vẻ mặt vô cùng khó hiểu. Cố Yến Tranh kéo kéo tay áo Tạ Tương :

"Anh cũng muốn đi, em không hỏi anh đi làm gì hả ?"

Tạ Tương nửa ngày không trả lời, thấy Cố Yến Tranh trơ mắt nhìn mình, miễn cưỡng phối hợp hỏi :

"Anh đi làm gì vậy ?"

Cố Yến Tranh cười nói :

"Công việc vệ sĩ kết thúc rồi, anh phải tranh thủ ngủ một giấc thật ngon, em có muốn theo anh về ngủ không ?"

Tạ Tương nghe câu này, chỉ thấy trái tim đập càng lúc càng nhanh, cô vươn tay giả vờ muốn đánh anh, Cố Yến Tranh vừa cười vừa bỏ chạy.

Nếu không tính đến sự kỳ quái của Thẩm Quân Sơn, cuộc sống cũng coi như viên mãn. Đến tối, Khúc Mạn Đình lại tới, nhưng lần này lại không gây phiền phức mà muốn ôn lộn hành trình của các vệ sĩ, cùng nhau uống rượu chúc mừng.

Quán rượu Sơn Nam tiếng người ồn ào, âm thanh huyên náo nhưng giọng của bọn họ vẫn vang dội :

"Cạn ly!"

Năm người nâng ly, ăn mừng sống sót sau đại nạn. Ai nấy đều ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chỉ có Thẩm Quân Sơn nhàn nhạt nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt ly rượu xuống bàn. Khúc Mạn Đình vừa uống rượu vừa liếc mắt nhìn :

"Anh uống cái gì vậy ?"

Khúc Mạn Đình đến gần ngửi ngửi rồi hô to :

"Nước !"

Thẩm Quân Sơn vẻ mặt bình thản :

"Uống rượu hỏng việc, tôi không uống rượu."

Khúc Mạn Đình còn muốn nói tiếp, lại bị Tạ Tương chặn lại :

"Không uống thì không uống, chúng ta chơi bài, chơi bài"

Khúc Mạn Đình reo hò sung sướng nhưng kỹ năng đánh bài lại không tốt chút nào, vận may cũng kém, đánh mấy vòng đều thua. Cố Yến Tranh ném mấy lá bài lên bàn :

"Không chơi nữa, nhàm chán."

Khúc Mạn Đình không chịu bỏ qua :

"Anh làm gì vậy ? người ta vất vả lắm mới bốc được bài tốt, cầm lên cầm lên."

Cố Yến Tranh chỉ chỉ về phía Thẩm Quân Sơn :

"Chúng ta ở đây khí thế hừng hực, người ta ngồi ở đó nhìn, cô không thấy nhàm chán sao ?"

Không chỉ nhàm chán, hơn nữa còn làm cho Tạ Tương nhiều lần chăm chú nhìn Thẩm Quân Sơn. Cố Yến Tranh càng nghĩ càng thấy chán, anh vốn rất thích đánh bài, nhưng lúc này không có hứng thú

"Đúng nha"

Khúc Mạn Đình nhìn về phía Thẩm Quân Sơn :

"Sao anh lại nhàm chán như vậy, ra ngoài chơi đừng làm mất hứng."

"Nếu ảnh hưởng đến mọi người thì tôi đi trước, dù sao tôi cũng không có hứng thú với mấy trò này."

Lời nói lãnh đạm trong nháy mắt dập tắt sự hang hái của mọi người, Cảm thấy tình huống không ổn, Tạ Tương vội vàng hòa giải :

"Được rồi được rồi, chúng ta tự chơi thôi, tránh làm người khác khó chịu."

Thấy cô giải thích vì Thẩm Quân Sơn, Cố Yến Tranh lập tức không vui, đứng lên :

" Chỉ là uống rượu sao lại biến thành làm người khác khó chịu rồi ? "

"Tôi không thích." – Thẩm Quân Sơn nói

Cố Yến Tranh khiêu khích nhìn anh ta :

"Không thích hay là không dám ?"

"Cậu xác định muốn uống với tôi ?" – Thẩm Quân Sơn nhướng mài chống lại ánh mắt Cố Yến Tranh.

Cố Yến Tranh lạnh lùng :

"Thiếu gia ta lớn chừng này, chưa từng biết sợ ai."

"Vậy thì tốt, tôi cũng vậy."

Thẩm Quân Sơn gọi Tiểu Quân :

"Đem rượu mạnh nhất của quán đến đây."

"Tôi đi lấy. Tôi thích nhất là uống rượu."

Khúc Mạn Đình đứng lên hoan hô, cao hứng chạy về quần bar, không lâu sau liền ôm rất nhiều chai rượu trở lại đặt lên bàn. Khúc Mạn Đình hô to :

"Nào ! chúng ta chơi thôi."

Nói xong, Khúc Mạn Đình khui tất cả các chai rượu, ào ạt đổ rượu vào ly, bày đầy trên bàn. Tư thế khui rượu mạnh mẽ thuần thục khiến mọi người đều giật mình. Nhìn một bàn đầy rượu, Tạ Tương càng thêm lo lắng, uống hết đống này, một con trâu cũng bị quật ngã. Ngược lại, Cố Yến Tranh và Thẩm Quân Sơn đều không hề sợ hãi, mười phần khí thế, Khúc Mạn Đình thì thầm vào tai Cố Yến Tranh :

"Anh cẩn thật một chút, Thẩm gia có tiếng học vấn uyên bác, tửu lượng của mọi người đều không phải tầm thường, tôi từng chứng kiến Thẩm Thính Bạch quật ngã bảy tám người mà không đỏ mặt."

Cố Yến Tranh bị dọa :

"Có phải khoa trương quá rồi không ?"

Khúc Mạn Đình vẫn mang bộ dạng một người rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay :

"Không lừa anh đâu, lão thái thái nhà họ, nói ngàn chén không say là còn khiêm nhường, người ta uống rượu thay nước. Nghe nói chó nhà họ mỗi buổi sáng đều được uống hai lít rượu."

Tạ Tương nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Cố Yến Tranh, quay đầu nói với Thẩm Quân Sơn :

"Không thì đừng uống nữa, không còn sớm , chúng ta về đi."

"Phải chỉnh cậu ấy." – Thẩm Quân Sơn đột nhiên dũng cảm đứng lên, giơ ly rượu về phía Cố Yến Tranh.

Cố Yến Tranh không cam lòng yếu thế, nâng ly :

"Lên nào !"

Một ly, lại một ly, lần này là hai ly. Tạ Tương thật sự đã đánh giá quá cáo tửu luwowjgn của Thẩm Quân Sơn, ly thứ hai còn chưa nâng lên, Thẩm Quân Sơn đã gần như bất tỉnh. Mấy người vội vã dìu Thẩm Quân Sơn ra cửa, vừa đi đến cửa, Thẩm Quân Sơn đã ôm gốc cây nôn mửa. Cố Yến Tranh đứng phái sau, vẻ mặt không dám tin :

" Không phải chứ, mạnh miệng lắm mà, mới một ly đã như vậy."

Rồi quay đầu nói với Khúc Mạn Đình :

"Không phải cô nói nhà họ có tiếng ngàn chén không say sao ?"

Khúc Mạn Đình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Thẩm Quân Sơn :

" Người nhà anh ta như vậy, ai biết anh ta lại ngốc thế này."

Tạ Tương cầm ly nước đưa cho Thẩm Quân Sơn, quay đầu trợn mắt nhìn hai người :

"Cậu ấy đã nôn đến mức này, hai người còn nói nữa."

Khúc Mạn Đình ngậm miệng lại, quay đầu nhìn Cố Yến Tranh :

"Tôi mệt rồi, phải về nhà, anh đưa tôi về."

"Không tiễn."

Cố Yến Tranh bị Tạ Tương nói nên có chút phiền não, giọng nói cũng lộ vẻ tức giận, Khúc Mạn Đình gấp gáp, quay người rời đi. Nhìn bóng dáng cô đơn ấy, Tạ Tương có chút mềm lòng, nhìn Cố Yến Tranh nói :

"Anh không đưa cô ấy về sao ? đã muộn như thế này rồi, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm thế nào ?"

Cố Yến Tranh nghĩ nghĩ, chỉ vào Thẩm Quân Sơn, dặn dò Tạ Tương :

"Em cách xa cậu ta một chút, cẩn thân cậu ta say rượu làm càng."

Sau nhiều lần nhận được sự cam đoan của Tạ Tương, Cố Yến Tranh mới đuổi theo Khúc Mạn Đình. Tạ Tương vừa quay đầu nói với Hoàng Tùng :

"Tiểu Tùng, cậu đưa ..."

"Tôi biết, tôi đưa Tiểu Quân về."

Nhìn bóng lưng Hoàng Tùng chạy đi, Tạ Tương có chút phiền muộn, ý cô là Hoàng Tùng đưa Thẩm Quân Sơn về trường mà ! Nhìn Thẩm Quân Sơn còn đang tự vào gốc cây, cô bất đắc dĩ đi đến đỡ :

"Quân Sơn, đỡ chút nào chưa ? còn muốn uống nước không ?"

Thẩm Quân Sơn đứng thẳng, gương mặt vốn bình lặng lúc này lại bị lây lất men say, anh lẳng lặng nhìn Tạ Tương, một lúc lâu, nhẹ nhàng cất tiếng gọi tên cô :

"Tạ Lương Thần."

"Hả ?"

"Là tôi điên rồi đúng không ?"

"Hả ?"

Tạ Tương có chút không hiểu, trong phút chốc, bị Thẩm Quân Sơn ôm vào ngực, cằm anh chống nhẹ lên tóc cô, thanh âm mê ly :

"Nhất định là tôi điên tồi, nhất định là .... Điên rồi."

Tạ Tương bị Thẩm Quân Sơn dọa dợ, toàn thân cứng đờ, ly nước trong tay rơi xuống đất, sau đó dùng sức đẩy anh ra. Thẩm Quân Sơn thở dài một hơi, tựa như vừa phiền muộn vừa lo lắng nhìn cô. Anh say rồi ! không đi nổi, đầu óc cũng không suy nghĩ được gì, trước mắt chỉ có một người. Cuối cùng vẫn là Tạ Tương dìu anh về Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa. Kỷ Cẩn mở cửa phòng ký túc xá, vô cùng lo lắng nhìn hai người :

"Sao vậy ?"

"Uống nhiều quá !"

Tạ Tương đặt Thẩm Quân Sơn lên giường, thở hỗn hển. Kỷ Cẩn nhíu

mày:

"Cậu ấy trời sinh dị ứng với ancol, uống một chút là gục !"

Nhìn ánh mắt lo lắng của Tạ Tương, Kỷ Cẩn nói thêm :

"Đừng lo, nghỉ một chút là ổn thôi."

"Ừ"

Tạ Tương gật gật đày,xoay người rời đi :

"Tôi về trước đây."

Kỷ Cẩn động đậy khóe mắt, kéo cô lại, cười nói :

"Lương Thần, tôi vừa nhận điện thoại, ông nội tôi nhập viện, tôi phải đi chăm ông, cậu lo cho cậu ấy đi."

"Bây giờ ?"

"Ừ, bây giờ."

Không đợi Tạ Tương trả lời, Kỷ Cẩn liền bay như gió ra khỏi cửa. Tạ Tương mờ mịt ngồi ngây ngốc trên giường giúp Thẩm Quân Sơn cởi y phục, cởi giày, thấm ướt khăn lông lau tay lau mặt cho anh, sau đó ngồi bên giường chờ Kỷ Cẩn quay lại. Lát sau, Tạ Tương bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đành gục xuống nghỉ ngơi. Cảm giác có vật gì đó vuốt ve mặt mình, có chút ngưa ngứa, Tạ Tương theo bản năng động đậy, lại nghe âm thanh một vật nặng rơi xuống đất. Tạ Tương lập tức tỉnh táo, mở mắt, thì ra là Thẩm Quân Sơn rơi xuống giường, Tạ Tương định đưa tay ra đỡ thì bị Thẩm Quân Sơn quát : "Đừng tới đây!" đành rút tay về, nhìn Thẩm Quân Sơn tự mình bò dậy, thất tha thất thểu chạy ra cửa, cô sững sờ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chẳng hiểu Thẩm Quân Sơn gặp vấn đề gì.

Ngày hôm sau là tiết học đối kháng tự do của Lữ Trung Hân, Tạ Tương cảm thấy quá may mắn khi tối qua không uống quá nhiều, nếu không sáng nay nhất định sẽ dậy không nổi. Các học viên ngồi thành vòng tròn trong đạo quán, Lữ Trung Hân đứng giữa không ngừng văng nước bọt, Cố Yến Tranh ngủ gà ngủ gật, bị Lữ Trung Hân nhìn mấy lần. Tạ Tương vội vàng kéo áo Cố Yến Tranh, nhưng Cố Yến Tranh lại vờ như không hiểu :

"Yên nào, để anh ngủ một chút."

Quả nhiên, Lữ Trung Hân gọi tên Cố Yến Tranh :

"Lên đây !"

Cố Yến Tranh ngáp dài, giơ tay :

"Em trợn tròn mắt đây này, em không có ngủ."

"Tôi thấy cậu cũng sắp ngủ rồi, lên đây lấy lại tinh thần một chút."

Nhìn Cố Yến Tranh chậm chạp đi tới, Lữ Trung Hân hướng dẫn động tác mấu chốt, đánh vài đường quyền lên người Cố Yến Tranh, sau một trận kêu rên, Cố Yến Tranh bị Lữ Trung Hân đuổi xuống đài.

"Thẩm Quân Sơn, Tạ Lương Thần, hai cậu thử đi."

"Hả?"

Tạ Tương bối rối :

"Làm sao em thắng Thẩm Quân Sơn được ?"

"Đừng nói nhãm, luyện tập là luyện tập, đâu có bảo hai cậu liều mạng."

Tạ Tương và Thẩm Quân Sơn chậm chạp bước lên đài, hai người nhìn nhau, không một ai động thủ.

"Hai cậu định đứng tới tết sao ?"

Lữ Trung Hân lên tiếng, dưới đài vang lên một trận cười.

"Lên đi!"

Tạ Tương ra đòn đầu tiên, Thẩm Quân Sơn phòng ngự một giọt nước cũng không lọt, tuy nhiên vẫn không tấn công, một lúc lâu sau, động tác của anh cũng mang một chút công kích, thế nhưng mỗi lần đánh về phía Tạ Tương lại theo bản năng thu tay lại, Tạ Tương tận dụng cơ hội, một quyền đánh thẳng Thẩm Quân Sơn, Thẩm Quân Sơn không tập trung ngã trên mặt đất, máu mũi chảy ra. Tạ Tương vội vàng chạy đến lau cho anh nhưng lại bị Thẩm Quân Sơn hất tay ra. Lữ Trung Hân âm trầm đi tới, bất mãn nhìn Thẩm Quân Sơn :

"Sao lại ra nông nổi này ? tới phòng y tế đi."

"Tôi đưa cậu đi."

Tạ Tương trong lòng áy náy không yên, Thẩm Quân Sơn không ngoảnh lại, bước thẳng ra cửa :

"Không cần !"

Tạ Tương dừng bước, nghi hoặc nhìn bóng lưng anh. Rốt cuộc là chuyện gì ?

Lữ Trung Hân cũng không yên lòng, dù gì Thẩm Quân Sơn cũng là học viên mà ông hài lòng nhất :

"Cậu đi xem thử thế nào."

Tạ Tương bước nhanh về phòng y tế, bác sĩ đang kiểm tra mũi cho Thẩm Quân Sơn, nhìn thấy Tạ Tương liền nói :

"Không có vấn đề gì, một lát sẽ tốt thôi, cậu cầm miếng bông lau giúp cậu ta."

Tạ Tương nhận lấy, ngồi vào chiếc ghế trước mặt Thẩm Quân Sơn, vừa định lau giúp, Thẩm Quân Sơn đã quay đầu đi:

"Tôi tự làm được."

Giọng anh lạnh lùng, vẻ mặt bình tĩnh. Tạ Tương thoáng sửng sốt, đưa miếng bông cho Thẩm Quân Sơn. Cô nhìn chằm chằm anh, cuối cùng nói ra những nghi vấn đã giấu trong lòng mấy ngày nay :

"Thẩm Quân Sơn, gần đây tôi đắc tội với cậu sao ?"

Giọng Tạ Tương vô cùng chân thành, biểu hiện của Thẩm Quân Sơn đã quá rõ ràng.

"Không có."

"Vậy vì sao cậu luôn tỏ thái độ chán ghét tôi."

"Không có."

Lại là câu trả lời này. Tạ Tương có chút phiền não, con người này rất thích giấu mọi chuyện trong lòng, cái gì cũng không chịu nói ra. Nhưng Tạ Tương biết, chuyện này nếu không làm rõ sẽ như một chiếc mụn nhọt giữa mối quan hệ của hai người, giải không được, bỏ không xong, để rồi càng lúc càng cách xa nhau, Tạ Tương không muốn như thế. Cô khẽ chu miệng, dùng giọng điệu nũng nịu mà bản thân cô cũng không để ý nói :

"Có, mấy ngày gần đây đều như vậy."

Thẩm Quân Sơn nhìn thái độ cố chấp của Tạ Tương, do dự một hồi mới nhẹ nhàng nói :

"Cố Yến Tranh nói cậu thích đàn ông."

Tạ Tương từ tức giận chuyển sang bối rối. Tạ Tương chỉ coi việc hôm đó như một trò cười, không ngờ Thẩm Quân Sơn lại cho là thật, cô vội vàng giải thích :

"Cậu ta, cậu ta nói hươu nói vượn ! cậu đừng tin lời của cậu ta, tôi thích phụ nữ, trước đó vài ngày Khúc Mạn Đình còn giới thiệu đối tượng cho tôi."

Thẩm Quân Sơn thoáng sửng sốt :

"Thì ra là vậy."

Không hiểu tại sao, rõ ràng giải thích rõ rồi nhưng Tạ Tương cảm thấy ánh mắt Thẩm Quân Sơn lạnh xuống, thậm chí có chút ....mất mát.

"Tôi hơi mệt, tôi về trước."

Thẩm Quân Sơn đứng dậy rời đi, máu trên mũi vẫn đang chảy, Tạ Tương muốn bắt cánh tay anh nhưng chỉ bắt được không khí. Cô cau mày nhìn bàn tay trống rỗng, phiền muộn không những không vơi đi mà còn nặng thêm vài phần.