Học Viện Quân Sự Liệt Hoả

Chương 10



Không biết bao lâu, Cố Yến Tranh đột nhiên chạy về phía phòng giam.

Tạ Tương kinh hãi:

“Này! Cố Yến Tranh, cậu muốn làm gì ?”

Theo như tính tình nóng nảy của Cố Yến Tranh, thế nào cũng xảy ra chuyện. Thật không may, đúng lúc này thương hội Nhật Bản tới đón người. Khi Tạ Tương chạy tới trước cửa phòng tạm giam, nơi đó đã có mấy vòng người vây quanh. Nhất thời cô không chen vào được, chỉ có thể nhón chân quan sát từ bên ngoài .Tình hình vô cùng kích động, đám học viên hướng về phía trước hô to khẩu hiệu. Nhóm binh lính nhanh chóng ngăn cản, Tạ Tương nhìn thấy Chu Ngạn Lâm cũng trong đám đông.

Tống Hoa Bình ngăn lại, quát:

“Làm cái gì, muốn làm cái gì?”

“Thầy Tống! Xưởng dệt vải Hoa Tây, bảy công nhân, một đứa trẻ và bốn sinh viên ở nhà giam Thành Nam, đều đã chết trên tay bọn người đó. Chúng là tội phạm giết người, là ác quỷ, chúng ta không thể để bọn chúng trốn thoát!”

“Đúng! Chúng ta không thể thả bọn họ đi như vậy!” Đám đông kích động trào dâng, binh lính tiến lên xô đẩy học viên. Chu Ngạn Lâm dẫn đầu thấy vậy liền đánh nhau với binh lính, hai binh lính khác cũng xông tới, bắt giữ Chu Ngạn Lâm.

Một phát súng vang lên, đám người ngay lập tức yên ắng nhìn khẩu súng chỉ thiên dưới ánh mặt trời, ánh lên ánh sáng lạnh lùng. Bàn tay cầm súng thon dài, khớp xương rõ ràng, hằn đầy gân xanh. Cố Yến Tranh quay lưng về phía cô, Tạ Tương không nhìn thấy rõ gương mặt anh, nhưng có thể mường tượng ra một đôi mắt sâu thăm thẳm tràn đầy lửa giận. Tống Hoa Bình nhìn Cố Yến Tranh, có chút khiếp sợ, ông đã đoán trước sẽ bị học viên vây đến cản trở, dù sao tuổi trẻ nhiệt huyết. Nhưng dám đứng trước mấy chục khẩu súng ngang nhiên bóp cò, Cố Yến Tranh không muốn sống nữa phải không?

Ông chỉ tay vào Cố Yến Tranh nói: “Cậu làm gì vậy, muốn tạo phản sao?”

Trước những họng súng chĩa vào mình, Cố Yến Tranh không hề sợ hãi:

“Lời này phải là em hỏi thầy mới đúng. Những người này ai cũng biết là tội phạm giết người. Hiện tại, bên ngoài có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, mà thầy lại muốn ở trước mắt bao người thả chúng ra. Thầy Tống, em muốn hỏi thầy một câu, thầy từ bỏ thanh danh, từ bỏ mặt mũi luôn đúng không ?”

“Tôi đang phụng bộ tư lệnh, phụng……”

“Phụng mệnh lệnh của toà thị chính đúng không? Công văn phê chuẩn phóng thích đâu? Nghe lệnh? Không phải thầy nên nói là nghe lệnh của người nào đó đi? Sĩ quan huấn luyện, làm người có thể ngu ngốc, nhưng không thể xằng bậy. Hành động rõ ràng như vậy, bệ đỡ của thầy hẳn là rất chắc chắn!”

Tống Hoa Bình cố gắng bình tĩnh xem xét, lời Cố Yến Tranh nói không phải không có lý. Hiện giờ dân tình phẫn nộ, hàng vạn đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào ba tên này.

Trương Trọng Huân, Bạch Bùi Dung, hai lão cáo già này đem củ khoai lang nóng phỏng tay ném cho Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, lợi và hại trong đó không cần nói cũng biết. Nhưng phía Nhật Bản tạo áp lực, ba người này không thả không được.

Một người đàn ông thân hình mập mạp đứng cạnh xe nhìn thấy Tống Hoa Bình có vẻ hơi lung lay, lập tức tiến lên khuyên bảo:

“Tống tiên sinh, ngài đừng quên…”

“Bằng! ” một tiếng súng vang lên cắt ngang lời gã ta muốn nói, Cố Yến Tranh hướng về phía hắn nả một phát súng, viên đạn xẹt qua góc áo bắn vào ô tô, mảnh kính vỡ loảng xoảng.

Đám người lại trở nên náo loạn, binh lính Nhật Bản cùng lúc lên đạn, nhắm vào Cố Yến Tranh cảnh cáo. Tạ Tương thấy vậy vội vàng lao ra khỏi đám đông, cướp lấy súng trên tay binh lính, đứng cạnh Cố Yến Tranh, tình cảnh rơi vào hỗn loạn

Sự tình đã phát triển đến bước này, không thể lui bước, Tống Hoa Bình ra quyết định:

“Thu súng lại, áp giải về!”

Cố Yến Tranh cười lạnh:

“Tống Hoa Bình! Thấy nhất định làm Hán gian sao?”

“Cậu bảo ai là Hán gian?”

“Đương nhiên là đang nói thầy.”

Tống Hoa Bình giận dữ, móc súng lục chĩa thẳng vào đầu Cố Yến Tranh:


“Tôi giết cậu!”

Cố Yến Tranh gắt gao mím môi còn nở nụ cười:

“Bắn đi! Thầy dám không?”

Tạ Tương nhìn họng súng đen ngòm, cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, cô nhịn không được hô to:

“Thầy Tống! Thầy thật sự vì người Nhật Bản, vì những kẻ giết hại đồng bào, mà nỡ bắn chết học viên của mình sao?”

Dường như bị những lời này đánh thức, Tống Hoa Bình tuy rằng vẫn tức giận, trừng mắt nhìn Cố Yến Tranh nhưng cuối cùng cũng dời họng súng.

“Lôi cậu ta xuống!”

Binh lính tiến lên đều bị đả thương, Cố Yến Tranh nắm cánh tay Tạ Tương nghênh ngang rời đi.

Đám người Nhật Bản bao gồm cả ba hung thủ đều đã lên xe. Tài xế lái xe khinh thường nhìn cười lạnh nhìn đám học viên, sau đó khởi động ô tô rời đi. Mặc kệ sự ngăn cản, bọn Nhật Bản dù làm chuyện ác cũng có thể dễ dàng thoát thân.

Cả buổi chiều, Cố Yến Tranh giận dỗi nằm trên giường. Tạ Tương ngồi xổm trên mặt đất giặt ga giường, vừa giặt vừa lén lút nhìn anh, không biết phải nguyên nhủ như thế nào.

Nếu hôm nay phải đối phó với người Nhật Bản, cho dù đánh cược cả tính mạng, họ cũng phải ngăn cản bằng được. Nhưng người phải đối phó lại là binh lính của Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa…… Quốc gia nguy nan, ngoại địch vờn quanh, bọn họ làm sao có thể thật sự nổ súng với chính đồng bào của mình, huống chi còn là một đám quân nhân phục tùng mệnh lệnh.

Có điều, nếu như mệnh lệnh này là sai thì sao ?

Tạ Tương cầm ga giường đã giặt sạch đi ra ngoài, cửa mở ra, gió ùa vào phòng. Làn gió mát lạnh làm đầu óc cũng thông thoáng hơn.

Nếu mệnh lệnh này là sai, vậy thì không cần thiết phải chấp hành.

Mặt trời lặn về phía tây, chân trời treo lên một rặng mây đỏ, Tạ Tương lấy ga giường trong chậu ra bắt đầu phơi nắng, đột nhiên nghe được phía sau phát ra một âm thanh lạ, dường như có người trèo tường vào.

Tạ Tương tò mò, quỳ rạp xuống, thông qua khe hở nhìn về phía bên kia của ga giường. Đập vào mắt cô là một đôi giày chiến binh dính đầy bùn đất, người nọ mở ba lô trong tay lấy ra một đôi giày sạch sẽ để thay, sau đó cất đôi giày chiến vào ba lô.

Tạ Tương dán mặt xuống thấp, cuối cùng cũng thấy rõ khuôn mặt người kia.

“Thẩm Quân Sơn?”

Đằng sau tấm ga giường màu trắng lộ ra một gương mặt anh tuấn, mắt đối mắt nhìn Tạ Tương, Thẩm Quân Sơn có vẻ còn kinh ngạc hơn cô:

“Tạ Lương Thần?”

“Sao cậu lại ở đây? Cậu vừa đi ra ngoài?”

Thẩm Quân Sơn khẽ gật đầu:

Ừ, cậu đang làm gì vậy?”

“Tôi đang phơi ga giường.” - Tạ Tương túm túm tấm ga giường, -“Ban ngày nhiều việc quá, chưa có thời gian giặt.”

“Ồ.” Thẩm Quân Sơn gật gật đầu.

Tạ Tương nhìn thoáng qua anh

“Sáng nay cậu không ở trường ? Cậu có biết không, thầy Tống, ông ấy…”

Thẩm Quân Sơn đột nhiên đứng lên, nhanh chóng đi vòng qua giá áo, kéo Tạ Tương từ mặt đất lên:

“Cậu nói như vậy không mệt sao?”

Tạ Tương ngượng ngùng gãi gãi đầu không lên tiếng. Thẩm Quân Sơn khom lưng cầm lấy ga giường trong chậu, dường như muốn giúp cô phơi.

Tạ Tương thấy vậy, vội vàng giật lại:

“Để tôi tự làm.”

“Cùng làm đi.”

Anh túm sẵn hai góc khăn trong tay, nhìn Tạ Tương. Tạ Tương vội vàng chạy đến mặt kia túm chặt ga giường.

“Chuyện xảy ra hôm nay, cậu có biết không?” - Cô ngẩng đầu hỏi Thẩm Quân Sơn - “Thầy Tống đã thả ba tên Nhật Bản, để người của thương hội Nhật Bản phái xe đưa đi rồi.”

Thẩm Quân Sơn lắc lắc đầu, vẻ mặt thành thật nói:

“Vậy sao, tôi không biết.”

Tạ Tương chớp chớp mắt, trải qua việc hôm nay, bản thân cô có rất nhiều suy nghĩ, Bây giờ đối mặt với Thẩm Quân Sơn, lại muốn nói ra hết :

“Các bạn học vô cùng phẫn nộ, đánh nhau với binh lính, Cố Yến Tranh thiếu chút nữa là bị thầy Tống bắn.”

Thẩm Quân Sơn nhíu mày :

“Vậy còn cậu? Không bị thương chứ?”

Tạ Tương cong khóe môi:

“Không có.”

Thẩm Quân Sơn cười, anh cười lên rất đẹp, khiến Tạ Tương cũng cười theo :

“Đúng rồi, hôm nay là ngày nghỉ mà, có thể xin phép ra ngoài, sao cậu còn trèo tường?”

Thẩm Quân Sơn kéo Tạ Tương đến trước mặt mình. Ánh mắt nghiêm túc nhìn cô:

“Tạ Lương Thần, xin cậu một chuyện, ngàn vạn lần không được nói với ai hôm nay gặp tôi ở đây.”

Tạ Tương hiểu anh muốn giữ bí mật, vội vàng nói:

“Được, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu giữ bí mật.” - Cô vừa nói, vừa trịnh trọng gật đầu.

“Vậy cảm ơn cậu.” Thẩm Quân Sơn khẽ mỉm cười, “Chúng ta về thôi.”

Vừa đi đến cửa ký túc xá, hai người liền bắt găp Kỷ Cẩn đang muốn ra ngoài. Kỷ Cẩn nhìn thấy Thẩm Quân Sơn, vội kéo tay anh ra ngoài cửa:

“Quân Sơn, đúng lúc, tôi có việc tìm cậu đây.”


Thẩm Quân Sơn trả lại chậu cho Tạ Tương, còn đưa thêm một chiếc ba lô:

“Ba lô này cậu giúp tôi cầm trước.”

“Ừm.”

Tạ Tương nhanh chóng nhận lấy. Kỷ Cẩn lôi kéo Thẩm Quân Sơn, không ngừng nháy mắt, cô đứng tại chỗ đứng một lúc, ước lượng ba lô trong tay, bất an trong lòng cũng tan dần.

Trở lại ký túc xá, Tạ Tương lấy giày trong ba lô ra. Trước mắt cô dần dần hiện ra hình ảnh ngày ấy ở trong rừng sâu Thẩm Quân Sơn băng bó vết thương cho mình. Dưới ánh trăng, gương mặt anh thanh thoát lạnh lùng, đôi bàn tay còn có những vết chai mỏng, vừa ấm áp vừa nhu thuận phủ lên mắt cá chân của cô.

Nghĩ đến lại đỏ mặt, cô vỗ vỗ mặt mình, ra lệnh cho bản thân phải bình tĩnh lại.

“Tạ Lương Thần! Nghĩ cái gì mà mặt đỏ lên rồi kìa.” - Cố Yến Tranh dựa lên cửa buồng vệ sinh ngã ngớn nhìn cô.

“Có phải nghĩ đến tôi không?”

“Phì, đã xấu còn không biết xấu hổ.”

Tạ Tương chế giễu anh, ngay sau đó đặt đôi giày ngay ngắn lên cửa sổ.

Đôi giày chiến được cô chăm chỉ cọ rửa sạch sẽ vậy mà sáng sớm hôm sau đã không thấy đâu, Tạ Tương tìm nửa ngày, cuối cùng phát hiện nó nằm trong thùng rác.

“Cố Yến Tranh!”

Tiếng rống giận vang vọng khắp ký túc xá, Tạ Tương xách giày ra ngoài, thấy anh đang mở to hai mắt ra vẻ vô tội nhìn mình

“Tại sao cậu dám ném giày của tôi vào thùng rác?”

Cố Yến Tranh liếc mắt nhìn cô, động tác vẫn không ngừng, đến nút áo sơ mi cuối cùng được cài vào mới mở miệng chế giễu :

“Nó là của cậu à? Cậu lùn như vậy mà chân to quá há?”

“Cậu!” - Tạ Tương nén giận, không cãi lại anh, đành lập tức xách giày ra khỏi cửa.

Chu Ngạn Lâm từ xa đi tới, nhìn thấy Tạ Tương liền giơ giơ tờ báo trong tay về phía cô hô to:

“Tin tốt! Tin tốt! Mấy tên Nhật Bản đốt xưởng vải Hoa Tây bị giết rồi!”

Cửa phòng của Kỷ Cẩn đột nhiên bị đá văng:

“Cái gì? Bị ai giết?”

“Không biết là ai làm, phía cảnh sát cũng không điều tra ra. Nhưng mà, bất luận là ai làm, tôi cũng kính nể người đó, quả là một anh hùng.”

Nhìn tờ báo trong tay Chu Ngạn Lâm, trong lòng Tạ Tương hiện ra một khuôn mặt lạnh lùng, trong lòng có chút bất an. Tờ báo này nếu có thể truyền đến Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa thì cũng có thể truyền đến thương hội Nhật Bản

Lúc này, dòng chữ cực lớn 《Thương nhân Nhật Bản trên đường bị tập kích, tung tích hung thủ vẫn còn là một bí ẩn》 trên tờ báo đang lẳng lặng nằm trên bàn làm việc của thương hội Nhật Bản.

Sato Kazuo cầm tờ báo lên hung hăng vo thành một nắm vứt xuống đất. Bí thư đứng trước bàn làm việc cúi đầu im lặng nghe Sato Kazuo tức giận nói.

“Bên kia Nhật Bản đã gửi thư, trong khoảng thời gian này bọn họ không hài lòng với việc tôi tiếp nhận chức vụ hội trưởng, nếu không làm ra thành tích gì, chỉ sợ sẽ bị nữ nhân ti tiện kia thay thế vị trí.”

Sato Kazuo vẻ mặt chán ghét, có vẻ vô cùng ghét bỏ nữ nhân này:

“Gọi điện bảo Thừa Thụy Bối Lặc, tôi muốn gặp hắn.”

“Vâng.”

Một chiếc ô tô Nhật màu đen từ từ tiến vào giáo đường phía ngoại ô. Giáo đường đậm phong cách Châu Âu, Thừa Thụy đang ngồi cạnh dương cầm, trước mắt là một đoàn nữ đồng đang ngâm xướng, từng tiếng hát chậm rãi xuyên qua cánh cửa sổ ngũ sắc vang vọng khắp nơi khiến đàn bồ câu tung cách bay mất.

Thừa Thụy tuy rằng tuổi tác không lớn, đôi mắt hai màu đen trắng rõ ràng kia lại vô cùng bức người, chỉ cần yên lặng ngồi một chỗ cũng toát lên phong thái quý tộc

Nhà Thanh suy vong, Thừa Thụy cởi bỏ áo choàng, cắt bím tóc. Lúc này hắn đeo thắt lưng, trên người là áo sơ mi màu trắng, bên ngoài là chiếc áo choàng màu đen, phía dưới là quần tây đen, giữa cổ áo cài chiếc nơ bướm.

Cánh cửa bằng đá mở ra một khe hở, một vị lão giả khom lưng đi vào, ghé vào tai Fu Jin nhỏ giọng nói gì đó. Fu Jin phất phất tay, người nọ liền lui ra ngoài.

“Bối Lặc gia, hội trưởng thương hội Nhật Bản Sato Kazuo bên ngoài cầu kiến.”

Tiếng dương cầm và tiếng ca nữ vẫn như cũ phiêu đãng trong giáo đường, chưa hề dừng lại.

Thật lâu sau, khúc ca cuối cùng cũng kết thúc, nhóm nữ đồng chậm rãi lui ra, có thị nữ bưng chậu nước quỳ gối trước mặt Thừa Thụy khum tay lại. Hắn giương mắt nhìn Fu Jin:

“Bây giờ ngay cả một thương nhân của tiểu quốc man di cũng có thể tùy tiện gặp ta.”

Fu Jin cúi người nói: “Hắn có việc muốn nhờ Bối Lặc gia.”

“Cứ để hắn chờ, nói ta thân thể không khỏe, không tiện xử lý chuyện của hắn.”

“Vâng.”

Fu Jin khom lưng lui ra, đi được một nửa lại chợt nhớ ra điều gì liền quay lại nói:

“Bối Lặc gia, Hiển Dung cách cách đã về nước.”

Chén thuốc trong tay Thừa Thụy hơi hạ xuống, ngay sau đó ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.

“Có biết cô ấy trở về làm gì không?”

“Hiển Dung cách cách là con gái của Oda Hideyuki, còn Sato Kazuo là chư hầu của Oda Hideyuki. Hiện giờ quan hệ của Sato Kazuo dần dần tồi tệ, Hiển Dung cách cách trở về lúc này rất có khả năng sẽ tiếp nhận vị trí của Sato Kazuo, trở thành đại biểu Nhật Bản ở Thuận Viễn. Nói vậy, đây chắc là nguyên nhân Sato Kazuo tìm đến ngài.”

“Khi nào cô ấy đến Thuận Viễn lập tức báo lại cho ta.” - Thừa Thụy xoay người tiếp tục đánh đàn, dưới ánh sáng mờ ảo khó đoán được hắn đang nghĩ gì.

“Vâng.” - Fu Jin lui ra ngoài.

Tiếng dương cầm êm ả lại lần nữa vang lên trong giáo đường, có chút u sầu, lại có chút phiền muộn. Thừa Thụy biết rất rõ quá khứ của Hiển Dung, đối với vương phủ, đối với Thuận Viễn, cô có rất nhiều oán hận, lửa giận tích góp mười mấy năm chắc chắn đủ khiến lửa cháy rụi đồng cỏ, thậm chí có thể gây nên một trận sóng gió ở Thuận Viễn.

Hiển Dung mà Thừa Thụy Bối Lặc nhắc đến cũng là đại địch của Sato Kazuo, giờ phút này đang đứng trước cửa Học Viện Quân Sự Liệt Hỏa, chuyện trò vui vẻ với Thẩm Quân Sơn. Làn gió nhẹ thổi làn váy của cô bay bổng, âu phục màu vàng nhạt phủ lên dáng người thanh lịch tinh tế, mái tóc xoăn bồng bềnh. Khác với các nữ sinh trong sáng ngây thơ, cô mang riêng một nét duyên dáng trưởng thành.

Thẩm Quân Sơn cúi đầu không biết đang nói gì, cô nhẹ nhàng huých tay anh nở nụ cười tươi như hoa.

Tạ Tương đứng giữa đám đông, nhìn hai người họ. Các học viên xung quanh không ngừng bàn tán, nào là trai tài gái sắc, nào là trời sinh một đôi.

Không biết vì sao, trong lòng Tạ Tương có chút mất mát, thẩn thờ nhìn bóng dáng người nọ, sau đó gục đầu xuống, bước chân nặng nề rời đi.