Học Tỷ!!! Đừng Đánh Nữa

Chương 2



-" Này Mộc Nhĩ, cậu lại ngủ quên nửa đấy à?"

Cô bạn ngồi kế bên liếc nhìn người mới hớt ha hớt hải chạy vào. Nhìn gương mặt vì chạy nhanh mà đỏ lên cô liền cho một ánh mắt khinh thường. Tại sao cô lại có cô bạn tham ngủ như vậy chứ? 1 tuần học 15 tiết thì gần như là đi trễ hết 10 tiết rồi còn mấy tiết kia do học buổi chiều nên ko thể nào đi trễ dc.

-" ha ha..."

Diêu Mộc Nhĩ nhìn cô bạn kia cười haha coi như đáp rồi kéo ghế ngồi xuống bàn, mơ hồ nói:

-" Hôm nay tớ cảm thấy sao sao ấy, lúc ngủ tớ rất ít khi gặp ác mộng nhưng hôm qua lại 2 lần giật mình tỉnh dậy nhưng lại không thể nhớ được mình đã mơ cái gì.......a.....

Đâu ..... đâu mất rồi, Mộc Nhĩ đổ tất cả đồ trong balô ra nào là viết, thước, gôm, kẹo, singum, nước ngọt đều rơi ra nhưng thứ cô muốn tìm lại không thấy đâu huhu.

-" Mất cái gì à???"

Nhìn Diêu Mộc Nhĩ lục lục lội lội chiếc balô trống trơn thì cô thấy khó hiểu. Bụ mất gì quý giá lắm à, sao mặt lại nhăn nhó thành một đoàn thế kia.

-" A... Mất, truyện của tớ biến mất rồi. Tớ còn nhớ hôm qua còn nằm trong đây mà, sao lại biến mất không hay biết như vậy chứ huhu.

-" Hồi nảy tớ thấy cậu không có gài dây kéo balô đó, hay là chạy rớt trên đường rồi cũng không chừng."

Cô bạn kia tốt bụng nhắc nhở cô bạn ngốc của mình.

-" Ừm, có thể như vậy lắm. Để mình chạy đi tìm, nếu có điểm danh thì nhớ báo danh dùm tớ nha Tiểu Mai."

Nói rồi cô " vèo " một cái chạy ra khỏi lớp học. Một đường đi thẳng về lối lúc trước mình đi vô.

Tiểu Mai tên thật là Lương Tiểu Mai, bạn học 2 năm đại học của Diêu Mộc Nhĩ. Tuy chỉ 2 năm quen biết nhưng cô lại rất rõ cô bạn của mình. Tuy luôn luôn mặc kệ tất cả nhưng nếu chỉ cần liên quan đến truyện thì cô ấy ngay cả mạng cũng không cần. Tiểu Mai nhìn theo bóng dáng biến mất kia mà cười lắc đầu. Tuy hay điên điên khùng khùng nhưng Mộc Nhĩ rất tốt với mọi người xung quanh nên cô luôn rất vui vì làm bạn của cô ấy.

Một mạch chạy từ phòng học ra tới sân trường nhưng vẫn không thấy nên cô liền tiếp tục đi về phía tường ở sau trường chỗ lúc nảy mà mình nhảy vào.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-" Chết tiệt, làm chuyện như vậy mà còn vác mặt xuất hiện trước mắt tao. Mày không muốn sống nửa chứ gì."

Nói xong liền " bốp " một cái trên gương mặt người đối diện liền hiện lên một vết bầm tím bên má trái.

-" Tôi không cố ý, thật sự là không cố ý, xin hãy tha cho tôi."

Người bị đánh cả người lúc này đã đầy vết thương nhìn người đang cao ngạo trước mặt mình liền quỳ xuống liên tục xin tha.

Nhưng người kia chỉ đạp cho hắn một cái rồi lạnh giọng nói.

-" Tha? Đâu có dễ như vậy. Tiếp tục đánh cho tao."

Hắn nhìn tên kia liền nở nụ cười trào phúng, quay

đầu đi ra chỗ khác, sai nhưng tên còn lại tiếp tục đánh.

" á" lần này không chỉ một cú đấm nửa mà là mười mấy cú đấm và đá của 5-6 tên con trai bu lại đánh. Còn tên kia thì chỉ đứng một bên nhìn quang cảnh 10 đánh một đầy ưu thế kia. Nhếch miệng cười lạnh.

Lúc này Mộc Nhĩ đã chạy đến nơi lúc trước mình nhảy vào nhưng nhìn cảnh tượng phía trước khiến cô nhíu mày. Đây là đánh hội đồng ư? Nhìn đồng phục kia chắc là những tên năm nhất đây mà. Nhìn trận đánh ác liệt trước mắt không xa nhưng Diêu Mộc Nhĩ cô lại không hề có ý định xen vào cứu giúp. Cô là người gét phiền tối nhất nên đối với chuyện không liên quan cô nhất định sẽ không nhúng tay vào. Nên cô chỉ núp ở xa quan sát, đảo mắt khắp thảy một vòng cô liền nhìn thấy được nhứ mình muốn tìm vừa tính vui mừng thì cô liền trở nên tức giận vì cái thứ đang đặt trên cuốn truyện của cô.

A .một cái chân, không những vậy đây còn là cái chân của tên nam nhân đáng gét dám chà đạp sách của cô. Sao hắn dám? Chuyện gì cũng có thể nhịn nhưng dám xúc phạm đến tình yêu của cô..... Cô liền quyết không bỏ qua.

Không chần chờ núp ở xa nửa. Cô dùng tốc độ mà mình xem là nhanh nhất chạy lại chỗ đám người kia.

-" Ngươi,.... Mau bỏ cái chân thối kia ra khỏi sách của ta ngay!"

Dùng ngón ray đang run run vì tức giận của cô chỉ thẳng vào mặt hăn.

Tất cả mọi hoạt động hay tiếng la hét đều dừng lại. Chỉ có tiếng của Diêu Mộc Nhĩ là âm vang một lúc. Đám con trai đồng thời không hẹn mà quay đầu lại nhìn cô gái đằng sau. Một người trong đó tiến lên phía trước gạt cánh tay đang chỉ chỉ kia của cô qua một bên nhưng Diêu Mộc Nhĩ là ai chứ, cô ko phải là bánh bèo giống Lương Tiểu Mai, hét một tiếng thì sợ, hâm dọa một cái là khóc. Cô khác tất cả đám con gái kia, cô là Diêu Mộc Nhĩ, một đứa con gái có thể vì những cuốn chuyện mà liều cả mạng thì đây là gì chứ. Với lại đai trắng cổ truyện của cô cũng không phải chỉ để chưng cho đẹp không đâu.

Bắt lấy cánh tay đnag gạt tay của mình ra, cô vặn nhẹ một cái, dùng mu bàn chân đá vào khủy chân tên kia, khiến hắn trong chốc lái từ gương mặt kiêu căng liền trở nên nhăn nhó la oai oái.

-" Á nhẹ , nhẹ một tí. Cái bà điên này, cô ở đâu chui ra mà dám phá đám chuyện của bọn tôi hả?"