Học Trưởng Không Thể Trêu

Chương 14: Áu áu . .



Sắp tới giao thừa, các trung tâm mua sắm lớn đều rất náo nhiệt, rất nhiều người lui tới, Hạ Mộ có chút kháng cự hoàn cảnh này, chỉ muốn nhanh chóng mua xong sau đó về nhà.



Nhìn thấy bộ dạng mâu thuẫn đầy mặt của cậu, Hứa Đình mặc dù có chút không đành lòng, nhưng vẫn không dẫn cậu rời đi.

Không thể luôn luôn để cho cậu tự phong bế bản thân như vậy, dù sao vẫn phải nghĩ biện pháp chữa khỏi những chướng ngại tâm lý kia mới được.

Quà tặng rất nhanh liền mua xong, Hạ Mộ nhẹ nhàng thở ra, vốn cho là rốt cục có thể quay về , không nghĩ tới lại bị Hứa Đình kéo tới cửa hàng đồ tráng miệng trên tầng cao nhất của trung tâm.

“Không quay về sao?” Hạ Mộ có chút thất vọng.

“Mè dán và chè trôi nước của cửa hàng này rất ngon, em nhất định phải nếm một chút.” Hứa Đình xoa xoa đầu của cậu, “Anh đi gọi đồ ăn, em ở đây chờ anh.”

“Em cũng muốn đi.” Hạ Mộ không muốn để Hứa Đình biến mất trong tầm mắt của mình.

Nhìn cái đuôi nhỏ phía sau mình, Hứa Đình vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng cũng không đành nói gì cậu, dù sao tối hôm qua Tiêu Trạch cũng đã nói, không thể nóng vội.

Mè dán thơm ngọt rất nhanh được bưng lên, bên trong còn cho thêm quả hạch đào và sữa đặc, ăn vào vừa mịn lại vừa thơm, sau khi Hạ Mộ ăn miếng thứ nhất mắt sáng ngời, rốt cuộc cái thìa dừng lại không được.

Hứa tiểu công sờ sờ cằm, có vẻ như tiểu thụ của mình rất thích ăn uống… Vậy sau này sẽ làm vậy nhiều hơn, dùng danh nghĩa mỹ thực lừa cậu ấy ra ngoài, hẳn là sẽ không quá khó đi?

“Ngày mai anh đưa em đến Nhà hàng Trà đi?” Hứa Đình thử, “Nghe đâu bì heo quét mật ong và nước sốt bí mật nướng giòn của nhà hàng đó, siêu cấp ngon.”

“Được.” Hạ tiểu thụ quả nhiên mắc câu, vẻ mặt nuốt nước miếng.

Hứa Đình ở trong lòng nhịn cười, biểu cảm vừa rồi… Còn có thể ngốc thêm chút nữa hay không? !

Hai người ăn đến một nửa, có người đẩy cửa của tiệm tráng miệng ra, bước vào là một người đàn ông trung niên cùng một cô gái trẻ nóng bỏng.

Hạ Mộ đưa lưng về phía cửa không nhìn thấy, sắc mặt Hứa Đình nhưng trong nháy mắt trầm xuống.

Người đàn ông trung niên là Vương Vũ Hằng, cô gái trẻ tuổi kia hẳn là con gái của gã Vương Tư Tiệp.

Lần trước sau khi Hạ Mộ được cứu ra, Triệu Hưng ôm đồm nhiều việc gánh hết toàn bộ sự thật phạm tội, bởi vậy cảnh sát cũng không biết ở sau lưng còn có một tên chủ mưu.

Hạ Mộ là người bị hại, lẽ ra phải đến sở cảnh sát chỉ ra Vương Vũ Hằng, chẳng qua Hứa Đình và Hạ Dịch không hẹn mà cùng để cho cậu tránh chuyện này.

Thứ nhất là bởi vì trạng huống tinh thần Hạ Mộ lúc ấy quá kém, ai cũng không dám để cho cậu chịu kích thích thêm nữa; thứ hai cũng là bởi vì hai người, tựa hồ đều có tính toán của bản thân.

Vương Vũ Hằng sau khi biết Triệu Hưng bị bắt, quả thật cũng có chút hoảng hốt, cũng không phải sợ Hạ gia, dù sao mình hiện tại ở D thị coi như là có chút thế lực, cường long áp không qua đầu rắn độc, Hạ gia nhất thời không có cách nào làm gì mình; nhưng chỉ sợ cảnh sát vạn nhất nhúng tay vào, mình đại khái cũng chỉ có ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió .

Trong khoảng thời gian này luôn luôn ở nhà, ngày hôm nay nếu không phải bị con gái cố chấp lôi ra, mình cũng sẽ không có loại nhàn hạ thoải mái đi dạo trung tâm mua sắm thế này.

Cha con họ Vương cũng không chú ý tới Hứa Đình, sau tiến vào liền tìm một chỗ ngồi xuống, gọi đồ tráng miệng từ từ ăn.

“Mộ Mộ.” Hứa Đình rút một tờ giấy ăn đưa cho cậu, “Ngoan, cúi đầu xuống đừng ngẩng lên.”

“Vì sao?” Hạ Mộ nghi hoặc.

“Bởi vì có một người rất đáng ghét đang ở đây.” Hứa Đình hạ giọng, “Đừng quay đầu lại, nghe lời.”

Hạ Mộ mờ mịt, ngoan ngoãn cúi đầu ăn.

Chỗ ngồi của Hứa Đình ở góc rất khuất, cũng không lo lắng sẽ bị bọn gã phát hiện. Chỉ là sợ Hạ Mộ nhìn thấy sẽ chịu kích thích lần nữa, bởi vậy luôn không cho cậu ngẩng đầu.

“Là ai thế?” Hạ Mộ nhỏ giọng hỏi.

Hứa Đình cười cười, đem canh đậu đỏ của mình đẩy sang cho cậu, mình thì cúi đầu gửi tin nhắn.

Hơn nửa tiếng sau, cha con họ Vương rời khỏi tiệm tráng miệng, lại không chú ý tới, phía sau mình đã có hai người theo.

“Được rồi bảo bối, em có thể ngẩng đầu rồi.” Hứa Đình niết niết mặt Hạ Mộ.

“Đi rồi sao?” Hạ Mộ nhỏ giọng hỏi.

“Đi rồi.” Hứa Đình gật đầu.

Hạ Mộ nhẹ nhàng thở ra, lại nén không được tò mò hỏi: “Là ai vậy a?”

“Em không quen đâu.” Hứa Đình không định nói cho cậu biết.

Chẳng lẽ là tiền nhiệm? Óc tưởng tượng của Hạ tiểu thụ thực phong phú, nhìn hắn nói lầm bầm.

“Không cho phép nghĩ lung tung!” Hứa Đình vươn tay gõ đầu cậu.

“Có thì có chứ, em cũng sẽ không để ý.” Hạ Mộ vị chua (ghen).

Hứa Đình buồn cười, giúp cậu đeo khẩu trang khăn quàng cổ đội mũ, che kín kẽ đưa ra khỏi trung tâm mua sắm.

Mà ở chỗ khác của thành phố, bởi vì có Lạc Tiểu Tịch tham dự bố trí, cho nên “party sinh nhật ” lâm thời mới quyết định này cũng có hình có dạng, không chỉ có bánh ngọt, thậm chí còn có rượu vang và sâm banh.

Hạ Mộ hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, vẫn còn rất nghiêm túc chúc Vương Lang sinh nhật vui vẻ.

Buổi tiệc tiến hành đến một nửa, Lạc Tiểu Tịch vừa ăn bánh ngọt vừa cùng Hạ Mộ tán gẫu, không cẩn thận liền nói lỡ miệng, năm ngoái sinh nhật anh họ nóng muốn chết (*), kết quả anh ấy còn thế nào cũng phải đi xem triển lãm tranh ngoài trời, kết quả đem mình phơi đến cảm nắng, ha ha ha ha ha ha ha!

(*) anh họ ở đây chỉ Vương Lang đó, mọi người còn nhớ chương trước bạn thụ của Vương Lang nói sinh nhật hắn là vào mùa hè, vì Hứa tiểu công nói dối Hạ tiểu thụ nên sinh nhật mới phải diễn ra không đúng dịp hè =w=

Hứa Đình phun ra một ngụm bia, thằng nhóc mập mạp đang mưu đồ quấy rối đi!

Lạc Tiểu Tịch sau khi nói xong mới kịp phản ứng, vô cùng chột dạ túm lấy ống tay áo Cung Lâm, cái đó cái đó, em không phải cố ý…

Hạ Mộ nghe vậy sửng sốt, ngẩng đầu liếc Hứa Đình.

“Cậu ta nhớ lầm rồi.” Hứa Đình vội vàng, “Bị cảm nắng lần đó là cùng trải qua sinh nhật Lâm Kỳ!”

Lâm Kỳ vô lực nâng trán, Hứa Đình xong đời rồi, mình vừa rồi đã nói với Hạ Mộ, mồng 9 tháng sau là sinh nhật mình.

Không khí nhất thời có chút xấu hổ, Lạc Tiểu Tịch thực hối hận, ngay cả tâm tình ăn bánh ngọt cũng không có, ai nha mình thật sự là đồ ngốc!

Bởi vì có một sự việc nhỏ xen giữa như vậy, bữa tiệc rất nhanh liền qua loa kết thúc. Bác sĩ Cung ôm tiểu mập mạp của mình vào trong ngực, nhanh chóng mang ra khỏi cửa, chỉ sợ chậm sẽ bị Hứa Đình túm được trút giận.

“Lâm Lâm.” Lạc Tiểu Tịch bi ai nhìn anh, “Em có phải có chút ngu đần không?” (đáng yêu quáaaaaa >w<) “Không có, em chỉ hơi ngốc thôi.” Bác sĩ Cung giúp cậu đội mũ cẩn thận. Lạc Tiểu Tịch càng thương tâm, Lâm Lâm nói mình ngốc. … “Tiểu Mộ.” Trên đường về, Hứa Đình vừa lái xe vừa thật cẩn thận nhìn cậu. “Ừm.” Thanh âm Hạ Mộ rất nhỏ. “… Em đừng tức giận.” Hứa Đình giải thích. “Ừm.” Hạ Mộ rầu rĩ gật đầu. Hứa Đình ở trong lòng thở dài, dừng xe ở ven đường. “Làm sao vậy?” Hạ Mộ rốt cục chịu quay đầu nhìn hắn. “Em nếu tức giận thì cứ nói đi ra, không nên giấu ở trong lòng.” Hứa Đình bất đắc dĩ nhìn cậu, “Anh không có ác ý, chỉ là muốn cho em ra ngoài đi lại nhiều hơn chút.” “Em không có giận anh.” Cái mũi Hạ Mộ có chút lên men. Nhìn thấy hốc mắt cậu phiếm hồng, Hứa Đình phản xạ có điều kiện, vươn tay kéo cậu vào trong lòng. “Em thật sự không có tức giận.” Hạ Mộ lại nhỏ giọng lập lại lần nữa. Cảm kích còn không kịp, làm sao có thể sẽ tức giận chứ. Tràn đầy trong lòng, đều là áy náy và tự trách, người tốt như vậy, dựa vào cái gì muốn thay mình gánh vác nhiều chuyện như vậy? Hẳn là có một ai đó càng tốt hơn so với mình đi yêu anh ấy mới đúng a. “Hứa Đình.” Môi Hạ Mộ run rẩy, muốn nói chúng ta chia tay đi, lại vô luận như thế nào cũng nói không ra miệng. “Ngoan, đừng khóc.” Hứa Đình giúp cậu lau nước mắt, sáp đến hôn mắt của cậu. Hạ Mộ vươn tay ôm hắn, không thả ra cũng không muốn thả. Vẫn là ích kỷ a, bỏ lỡ anh ấy, đời này cũng sẽ không gặp được người thứ hai. .. Sau khi về đến nhà, cảm xúc Hạ Mộ khôi phục một chút, Hứa Đình rót một cốc sữa bò nóng, lại bỏ thêm vài giọt mật đưa cho cậu. Nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của hắn, mũi Hạ Mộ lại lần nữa tắc nghẽn. “Còn khóc nữa sẽ thật sự biến thành tiểu cô nương đó.” Hứa Đình cười niết niết cậu, “Nhân lúc còn nóng uống đi.” “… Em muốn về nhà.” Hạ Mộ do dự mở miệng. “Vì sao? !” Hứa Đình nhíu mày. “Em muốn về nhà khám bác sĩ.” Hạ Mộ lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn hắn, “Em không muốn lại như thế này nữa .” Vốn vẫn luôn trốn tránh, thế nhưng cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp, cũng không thể để cho anh ấy lo lắng cho mình cả đời. Bệnh tâm lý… Hẳn là cũng có thể chữa khỏi đi? Hứa Đình lại rất bất ngờ, vốn dĩ vẫn đang lo lắng phải làm thế nào để cậu ấy phối hợp trị liệu, không nghĩ tới cậu lại có thể chủ động nói ra. “Có thể không?” Hạ Mộ lại nhỏ giọng hỏi. “Đồ ngốc.” Hứa Đình xoa xoa mặt của cậu, “Không cần về nhà, ngày mai anh liền đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý.” Hạ Mộ gật gật đầu, lấy từ trong túi quần ra một tấm chi phiếu đưa cho hắn. “Ách?” Hứa Đình buồn bực, dưới loại tình huống này nên là tặng cho cái hôn nhẹ đúng không? Như thế nào còn đưa tiền cho hắn. “Bác sĩ tâm lý rất đắt.” Hạ Mộ giải thích. “Sợ anh chi không nổi?” Hứa Đình buồn cười, vừa chuẩn bị sáp qua đùa giỡn lưu manh, đèn trong phòng lại lập tức toàn bộ tắt ngúm. (cẩu cmn huyết =]]]) “Hứa Đình!” Hạ Mộ đối với bóng tối có sợ hãi theo bản năng, nhất thời có chút hoảng loạn, không cần suy nghĩ liền nhào vào trong lòng Hứa Đình. ” Đừng sợ đừng sợ.” Hứa Đình an ủi cậu, ” Mạch điện của năm ngoái tu sửa lại, buổi sáng anh còn nhìn thấy thông báo tiểu khu, vừa rồi quên mất.” “Phải đến lúc nào?” Hạ Mộ hỏi. ” Tám giờ sáng mai.” Hứa Đình ôm hắn đứng lên, “Nghỉ ngơi đi, ngủ một giấc là vừa vặn.” Hạ tiểu thụ gật gật đầu, cảm giác hành vi của mình lúc này rất không đàn ông, nhưng lại không muốn từ trên người Hứa Đình xuống, vì thế hai người buồn nôn bập môi dính lấy nhau cùng đánh răng rửa mặt, sau đó thay áo ngủ chui vào ổ chăn. Sau khi mất điện không có hệ thống sưởi hơi, bởi vậy Hứa Đình thực tự nhiên ôm cậu vào trong ngực, hỏi Tiểu Mộ em có lạnh hay không? Hạ Mộ hắt xì, đem tay lạnh như băng nhét vào trong áo ngủ Hứa Đình, lòng bàn tay chạm đến cơ ngực rắn chắc, hoàn toàn không giống với mình. “Có muốn sờ chỗ khác không?” Hứa Đình nhịn cười. Hạ Mộ sờ đến nghiện, từ ngực sờ đến sau lưng, sau đó ấn ấn lên bụng hắn, rắn chắc. Ngay lúc Hạ tiểu thụ còn đang nghiêm túc tự hỏi bản thân có muốn cũng rèn luyện chút cơ thịt hay không, đột nhiên cảm thấy tay Hứa Đình chui vào áo ngủ của mình. “Không cho anh sờ!” Hạ Mộ xù lông giãy dụa. Hứa Đình coi thường kháng nghị, xoay người đè lên cậu. Nụ hôn tinh tế chặt chẽ nóng bỏng, từ khóe mắt của cậu trượt đến bên môi, rất nhanh liền không thể tách rời hôn xuống. Đại não Hạ Mộ thiếu dưỡng khí, cũng không biết mình nên làm những gì, vì thế lừa mình dối người nhắm mắt lại. Khóe môi Hứa Đình gợi lên, nhẹ nhàng cởi bỏ cúc áo ngủ của cậu. Màu ngân bạch dưới ánh trăng, thân thể thiếu niên giống như đồ sứ nhẵn mịn màu ngà voi, bị nhuộm lên một tầng ánh trăng nhàn nhạt, hai điểm màu hồng nhạt trước ngực bởi vì căng thẳng, có chút nho nhỏ nhô lên, giống như trái cây dụ người phạm tội. Hạ Mộ khẩn trương cơ hồ sắp ngất đi, hai tay gắt gao nắm chặt quần của mình, chỉ sợ bị người nào đó cởi ra. Hứa Đình bật cười, cúi đầu hôn xuống. Điểm mẫn cảm trước ngực bị đủ loại trêu chọc, Hạ Mộ rất nhanh liền nổi lên phản ứng, nhưng lại không muốn bị hắn phát hiện, cho nên đành phải lừa mình dối người khép chặt hai chân. “Không khó chịu sao?” Thanh âm Hứa Đình có chút khàn khàn, còn cách quần của cậu nhẹ nhàng xoa vài cái. “Anh đừng sờ!” Hạ Mộ sắp khóc ra. Loại ngữ điệu thêm biểu cảm này, nói là cự tuyệt, chẳng bằng nói là câu dẫn, Hứa Đình cảm giác bụng dưới sắp bốc lửa, vì thế cầm tay cậu đưa tới chỗ nào đó của mình. Trong lòng bàn tay truyền đến xúc cảm cứng rắn lửa nóng, Hạ Mộ ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, bản thân cũng là nam nhân, tự nhiên biết hắn hiện tại có bao nhiêu khó chịu. “Mộ Mộ, giúp anh a.” Thanh âm Hứa Đình khàn khàn. Hạ Mộ tiến thoái lưỡng nan, muốn buông tay, lại bị hắn gắt gao đè lại. Do dự mà động hai cái, lập tức nghe thấy người phía trên truyền đến thở dài thỏa mãn. Tai Hạ Mộ nóng lên, chôn đầu trong ngực hắn. Hứa Đình một tay trượt vào trong quần ngủ của cậu, nhẹ nhàng cầm lấy vật nhỏ đã sớm có tinh thần kia. Toàn thân Hạ Mộ cứng đờ, còn chưa kịp kháng cự, tình dục đã quét toàn thân, từng trận cảm giác tê dại lan tràn từ xương sống ra, ngay cả ngón chân cũng co lên. Ánh trăng bị đám mây che khuất, trong phòng một mảnh tối đen, chỉ còn lại từng đợt rên rỉ tràn đầy dục vọng. Sau nửa đêm, Hạ Mộ rúc vào trong lòng Hứa Đình ngủ, hai má còn có chút phiếm hồng. Hứa Đình hoàn toàn không có buồn ngủ, trong đầu tràn đầy đều là bộ dạng vừa rồi Hạ Mộ động tình, thân thể nhạy cảm như vậy, chỉ dùng tay cũng đã sắp phát khóc, nếu sau này thật sự cái gì đó… Nghĩ tới cuộc sống tính phúc tương lai, Hứa tiểu công nhiệt huyết sôi trào, hận không thể biến thành người sói lên tầng cao nhất tru lên. Hạ tiểu thụ tự dưng lông tơ dựng ngược, trong mộng hắt xì một cái. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Oải du (*) ~ =3= (*) chỗ này chị San chơi chữ, Oải du <矮油> /ǎiyóu/ phát âm gần giống với từ <哎呦> /āiyōu/ nghĩa là rất tiếc, aido, whoops ^^

END 14.