Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Chương 5: Chọn lớp là một kỹ thuật sống



Năm ấy tôi nhập học, Bắc Đại đại khái là có bốn lớp tựchọn. Ngoại trừ những lớp chuyên ngành, mỗi người có thể chọn những lớp khácnhau, miễn là tích đủ số tín chỉ là được. Tôi cầm quyển sách giáo khoa thậtdày, bắt đầu chọn ra những lớp nào không dễ trượt. Thuận tiên mở sổ tay tânsinh viên ra, tra cứu thi cử xử phạt một chút. Bắc Đại coi như khó vào dễ ra,để chiếu cố những sinh viên năng lục kém, sinh viên có trượt cũng chỉ cần nămsau học bù cho đủ tiêu chuẩn là được, sẽ không đưa vào học bạ. Trong sổ taysinh viên cũng khuyên chúng tôi không nên chọn quá nhiều chương trình học,tránh tình trạng không đủ sức lực dẫn đến thi trượt. Tôi đương nhiên nghiêm túctuân theo dạy bảo, chỉ cần theo được các môn chuyên ngành với tôi cũng đã đủsầu rồi, chỉ cần trong bốn năm học tích đủ môn học là được.

Tôi quay đầu hỏi mấy người khác: “Các cậu có ai từnghọc tiếng Đức chưa?”

Bọn họ cũng thành thật trả lời: “Chưa từng, nhưng saukhi đăng kí khoa này, nghỉ hè cũng có đi học qua một chút.”

Tôi không thể tin cảm thán: “Các cậu thi đại học xongcòn học lớp mùa hè? Sao tớ thi đại học xong lập tức cảm giác như nông nô đượcgiải phóng, nhưng ngựa điên hoang dã nha? Các cậu quá đáng hổ thẹn!”

Chu Lỵ cười cười: “Đại gia không sợ cạnh tranh quákịch liệt sao? Không thể thua từ lúc mới xuất phát được. Nghe nói trong khóanày của chúng ta còn có người học ngoại ngữ từ nhỏ, mà chính là tiếng Đức đó.Ngày thật khó sống nha!”

Tôi than thở: “Loại hành vi phạm tội này thật làmngười ta giận sôi! Trời ạ ~~ đụng ngay trở ngại.”

Văn Đào an ủi tôi: “Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều. Họctiếng Đức bốn năm, không phải học số học, không phải học tiếng Anh, chỉ phảichú tâm vào có mỗi tiếng Đức. Học tiếng chỉ cần chăm chỉ là được, mỗi ngày dậysớm một tiếng học từ, đảm bảo nói lưu loát.”

Tôi cúi đầu: “Sáng sớm mỗi ngày… Đây chẳng phải giốnghồi cấp ba sao? Tớ không muốn…”

Nhưng không phải do một mình tôi nói mà có thể dịchchuyển thủy triều.

Tầng này của chúng tôi toàn khoa ngoại ngữ, buổi sángmỗi ngày, một đống con gái úp mặt trong phòng tắm luyện âm to âm nhỏ. Ngườingoài nghe còn tưởng lọt vào mỏ đào quặng ngoài ngoại thành, toàn tiếng ếch kêuthì thầm. Tôi cũng mỗi ngày ngậm nước luyện tập, nhưng không biết vì sao mỗi lầntôi đều nuốt hết nước xuống, làm cho chính mình buồn nôn. Lại còn thường xuyênbị kích thích, bên cạnh thỉnh thoảng lại có tiếng nữ sinh hét lên: “Tớ làm đượcrồi, làm được rồi. Cậu nghe &not, —-”

Ai~, thật quá đả kích người ta, trí khôn của tôi đã kémngười ta chẳng lẽ khí quản của tôi cũng không bằng người? Dựa vào cái gì màngười ta luyện được, tôi trong vòng một tháng lại chẳng có chút tiến bộ. Tôiquay vào cái gương trong phòng rửa mặt, cố gắng mở miệng ra, bắt đầu quan sátkết cấu khoang miệng. Ngay lúc tôi mở mồm đến mức sắp tê dại, có người vỗ vỗvai tôi, “Chào Lâm Lâm!”

Tôi khó khăn khép miệng lại, nhìn thấy trong gươngngười đang đứng cạnh tôi chính là Như Đình. Tôi quay đầu chào hỏi: “Hi, thậtkhéo.”

Như Đình cười cười, “Chúng ta ở cùng một tầng lầu, vậymà ngẩng đầu không gặp, cúi đầu không thấy. Cậu vừa làm gì vậy? Tìm sâu răngà?”

Có cô mới sâu răng ấy! Mà nói lại, con sâu răng mặtmũi thế nào nha! Tôi cười cười: “Đâu có, đâu có, là a-mi-đan có chút viêm.”

Như Đình lo lắng hỏi: “Uống thuốc chưa?”

Tôi khoát khoát tay: “Không cần uống thuốc, uống nướclà được rồi. Khí trời Bắc Kinh tương đối khô, phải uống nhiều nước.”

“Ừ, phải nha. Cậu và Khả Dư đều là người từ phía nam,mới tới phía bắc cũng không dễ dàng thích ứng khí hậu bên này.” Cô ấy vừa rửanho vừa nói với tôi, “Các cậu nên ăn nhiều hoa quả một chút. Mình vừa mua đượchoa quả ở siêu thị dưới lầu, rửa xong sẽ mang cho Khả Dư. Cậu ấy không hay muahoa quả, mỗi lần đều chờ mình mua tới mới ăn.”

Người đang yêu thật kinh khủng, nói ba câu không thểkhông nhắc đến ông xã nhà người ta: “Phương Dư Khả cũng có mua hoa quả, lầntrước mình thấy cậu ta mua nho mà.”

“Vậy sao? Trước đây cậu ấy không thích ăn hoa quả,ngại rửa phiền phức, đơn giản là không mua là xong.” Như Đình bĩu môi.

Sát thủ mặt lạnh thật khó hầu hạ, tôi chưa bao giờ coiăn là phiền phức, cùng lắm thì không cần rửa, ăn luôn là được. Tôi xấu hổ cười:“Cậu ta là vì có cậu rửa, vì vậy có ý không rửa để chờ cậu đưa cho đấy.”

Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên*. Lờinày cực kỳ chính xác. Như Đình cười ngọt ngào, má lúm đồng tiền bên khóe miệnglại càng sâu. Tôi nghĩ tới lúm đồng tiền của Tiểu Tây, cũng thật là sâu, cũngngọt ngào.

(*)xài ngàn cách lẫn vạn cách vẫn không đánh được, nhưng đến cuối cùng lại chỉ cótuyệt kỹ nịnh hót (vỗ mông ngựa) là xài tốt

Như Đình hỏi tôi: “Cậu quen biết Dư Khả như thế nào?”

Nhìn, nhìn, bắt đầu thanh toán sổ sách. Tôi cười cười,nói: “Thật ra tớ với cậu ấy cũng chẳng phải thân quen. Chúng tớ ở cùng một thịtrấn nhỏ, đỗ Bắc Đại cũng chỉ có hai người, bố mẹ tớ có việc nên không thể đicùng nên nhờ cậu ấy để ý đến tớ. Chúng tớ quen biết còn chưa có mấy ngày a.”

“Không giống a, ha ha. Mình cảm thấy cậu ấy biết cậuđã lâu. Nghỉ hè khi mình đến nhà cậu ấy, cậu ấy nói không cho bố mẹ đi cùng,cũng không cho mình đi cùng. Không ngờ cuối cùng cậu ấy sống chết không cho bốmẹ đi cùng tới đây thật, nói là con trai lớn rồi đi cùng bố mẹ quá mất mặt.”

Thế này là bài ca gì nha? Là đang ám chỉ quan hệ haingười đã đến mức gặp bố mẹ chồng rồi chứ gì, hay là nói tôi chiếm tiện nghiPhương Dư Khả nhà các người, cùng hắn trên xe lửa một đêm. Tôi xin cô, cậu tacả buổi chỉ nhìn chằm chằm mỗi quyển “địa lý quốc gia”, lạnh như băng, cả tốimà chẳng nói nhiều như tôi với cô bây giờ. Tôi có chút mất hứng nhưng ra vẻ vôtư cười: “Ha ha.”

Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một câu nói kinh điển: hầu hếtthời gian, khi người ta đang cười ha ha, người ta không thật sự đang cười,trong lòng họ đang thật sự muốn MLGB ngươi.

(MLGB:thể hiện ý không biểu đạt ra miệng hoặc ý mắng chửi người)

Tôi còn chưa xác định chọn môn học nào. Thật ra yêucầu của tôi với mấy lớp học rất đơn giản: điểm chuyên cần chiếm hơn 30% tổngđiểm, kiểm tra giữa kì chiếm 40% nhưng bài cuối kì nhất định phải dưới 30% hoặcthậm chí không nên kì vọng vào nó. Từ sau khi xem kết quả của bài thi đại học,tôi phát hiện tính phát huy đột xuất của tôi quá lớn. Tôi không dám cam đoannửa năm sau ông trời có chiếu cô tôi nữa hay không, nhỡ may làm bài thất bại,tôi còn có thể trông chờ vào điểm chuyên cần và luận văn giữa kì. Tuy tôi cũngkhông có lòng tin gì nhiều vào luận văn giữa kì nhưng cái này ít ra có thể chậmrãi làm, làm nhiều lần, không giống mấy cuộc thi, bạo phát ngay tức thì. Thứduy nhất tôi chắc chắn nhất chính là lên lớp. Để không bị đuổi, tôi nhất địnhsẽ gió mặc gió, mưa mặc mưa, toàn lực ứng phó.

Tôi ôm quyển sổ tay chọn môn học dày bịch, cùng Chu Lỵchạy khắp các phòng học, nghe những khóa giới thiệu môn học. Chỉ cần thầy giáovừa tuyên bố chương trình học dùng phương pháp đánh giá, tôi liền bắt đầu ghichép lại. Thật ra đăng kí khóa học bây giờ cạnh tranh như tổng thống Mỹ tranhcử. Thấy giáo chuẩn bị đặc biệt cẩn thận cho bài học đầu tiên, hận không thểbên trên vừa nói hai câu đã làm bên dưới vỗ tay như sấm dậy. Thầy giáo xịn đươngnhiên có cách trò chuyện vui vẻ riêng, căn bản không cần lo lắng có sinh viênchọn lớp của mình hay không, ngược lại còn lo sinh viên chọn lớp của mình quánhiều: một phòng học tối đa là 300 chỗ ngồi, phía trước bục giảng đềuchen chúc chật chội, thậm chí trên cả hành lang ngoài phòng học cũng có mộtđống sinh viên đứng nghe, chỉ để nhìn thấy phong thái của giáo sư trong truyềnthuyết. Những thầy giáo như thế này mới ở trong tiếng chuông báo hết giờ “lơđãng” nói: “Lớp này của tôi không có điểm danh, không có chuyên cần, các emthích nghe thì nghe, không muốn thì tự học. Thanh niên mà, chuyện cần làm tươngđối nhiều, học tập, yêu đương, tụ tập, vân vân, không nhàn nhã như chúng tôi.Nhưng tôi tin khi các em nghe xong bài giảng thứ hai sẽ tự giác đi học, bởi vìlớp này của tôi không chỉ đánh giá học vấn. Cách đánh giá của tôi rất đơn giản,chỉ cần một cuộc thi cuối kỳ, đánh giá phân tích và trình bày về đề bài làđược.” Nói xong rất nhiều sinh viên ngồi nghe hận không thể lập tức chạy lênbục giảng thân thiết nắm tay thầy giáo, cũng muốn xin thầy tăng danh sách sinhviên, vì vậy mà lớp học cạnh tranh rất khốc liệt. Đương nhiên đối với tôi mànói, hừ, trò cười, cái gì mà không chỉ đanh giá học vấn? Học vấn của tôi ngaycả tôi còn không đánh giá được rõ ràng, làm gì có khả năng đánh giá những thứkhác nữa? Tính mạo hiểm quá cao. Gạch, gạch!

Tôi đang cầm cuốn sách chọn môn học dày bịch đã trảiqua nhiều lần sàng lọc, đi trên hành lang nhỏ, Chu Lỵ vẫn đi theo tôi nghe giớithiệu khắp nơi: “Chu Lỵ, cậu dự định chọn lớp nào? Nếu tớ còn tiếp lục lọctiếp, sẽ chẳng còn lớp nào có thể chọn nữa. Không thể chọn lớp độ khó cao,không thể chọn lớp kì thi chiếm tỉ lệ cao, không thể chọn lớp thầy giáo quá khócoi, cậu nói cứ tiếp tục thế này, có phải học kì này tớ chỉ học mỗi môn chuyênngành hay không a?”

Chu Lỵ liếc đôi mắt nâu: “Sẽ không, thật ra tớ nghỉchỉ cần cậu xuất ra nghị lực và nhiệt tình như bây giờ, tùy tiện chọn một lớpđều có thể đỗ loại ưu. Tuyển chồng cũng chưa đến mức này. Nếu không cậu chọnlớp tâm lý như tớ đi. Từ nhỏ tớ đã có hứng thú với tâm lý học, thầy Tôn ĐôngĐông cũng là thầy giáo nổi tiếng.”

Tôi thở dài: “Lại là lớp của giáo sư nổi tiếng. Bâygiờ tớ mẫn cảm với từ nổi tiếng này. Sau này nghìn vạn lần đừng ở trước mặt tớnhắc tới bất cứ cái gì lên quan đến từ nổi tiếng này nữa.”

Tôi chán nản cùng Chu Lỵ tới căn tin mua nước uống,không ngờ nhìn thấy Tiểu Tây! Tiểu Tây mặc áo phông màu trắng, bên dưới mặcquần ca rô đi biển, dưới chân là đôi tông đi biển, toàn thân là trang phục đibiển.

Tôi kích động chạy tới trước Tiểu Tây: “Hi, Tiểu Tây.”

Đầu tiên Tiểu Tây sửng sốt, sau đó lộ ra má lúm đồngtiền khả ái: “Hi, sao lại ở đây a? Dư Khả đâu?”

“Phương Dư Khả? Không biết, em với cậu ta cũng khôngphải là một. Em đang chọn lớp, anh thì sao?”

Tiểu Tây nói: “À, anh và bạn học cũng đã nghe lớp này.Ngày mai là cuối tuần. Buổi chiều chuẩn bị đi sông Bắc Mang chơi. Nghỉ hè phảiđi thực tập, cũng chưa có thời gia ra ngoài chơi.”

“A, thật không tệ nha.” Chỉ cần trong năm giây anh đưara lời mời với tôi, tôi lập tức đồng ý. Tôi yên lặng đến ngược trong lòng,5-4-3-2-1,9-1,8…

Chu Lỵ vỗ vỗ tôi: “Nghĩ cái gì vậy?”

Tôi thất vọng nhìn Tiểu Tây một chút: “Vậy các anh đichơi vui vẻ nhé, nhớ mua quà kỉ niệm về cho em.”

Tiểu Tây cười:”Nhất định rồi.”

Trên đường trở về Chu Lỵ hỏi tôi: “Soái ca kia là aivậy?”

Tôi làm bộ nghe không hiểu: “Soái ca nào?”

“Còn giả vờ với tớ? Con mắt thì nhìn chòng chọc. Vừarồi nếu không phải tớ cắt đứt cậu thì mặt người ta cũng bị cậu chọc ra nướcrồi. Cậu thích anh ta?”

“Rõ ràng như vậy sao? Tớ tưởng đã che dấu rất tốt a!Hắc hắc. Anh ấy là Tạ Đoan Tây. Bọn tớ đều gọi anh ấy là Tiểu Tây, hơn chúng tamột khóa, trước đây là học sinh của trường ở thị trấn bọn tớ. Năm thi đại họcxếp thứ ba toàn tỉnh. Tiếc là năm ấy không quen biết anh ấy, nếu sớm biết anhấy, tớ đã cố gắng lấy hạng ba toàn tỉnh, bọn tớ sẽ môn đăng họ đối, quần anh tụhội rồi.”

“Cái khỉ gì vậy, đừng tranh nhau làm tiểu tam chứ.Nhưng anh chàng kia quả thật đẹp trai, lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề* nha!”Chu Lỵ rung đùi, đắc ý cười thầm.

*Đườngtới chân lý còn rất xa

“Dù có dài tớ cũng đi, độ khó không cao như vậy chứ…”Tôi càng nói càng không lo lắng. “Vậy cậu nói xem anh ấy không tốt ở chỗ nào,để tớ có thêm chút lòng tin.”

“Tớ chỉ thấy có mặt anh ta, làm sao biết không tốt ởchỗ nào? Nhưng nếu phải nói, chính là lông chân hơi dài hơi dày một chút.”

“Cái này sao tính là không tốt, hơn nữa, cái con bénày, sao vừa nhìn đã nhìn thấy lông chân người ta hả?”

“Tớ phải sử dụng thời gian hữu hạn để làm một cuộckhảo sát toàn bộ chứ. Nghe nói người lông chân dày thì nhu cầu ở phương diệnnào đó rất mãnh liệt, có một số phụ nữ không chịu nổi, như vậy sẽ giúp cậu đạnhbại một ít đối thủ cạnh tranh. Nhưng tớ cũng không biết cậu có chịu đượckhông?” Nói xong cô ấy bắt đầu híp mắt nhìn tôi.

Chờ tôi tiêu hóa xong lời nói của cô ấy, tôi giơ ngóncái lên: “Dũng mãnh a! Không uổng công tớ quen biết một người như cậu, chúng takết nghĩa đi!”

Chu Lỵ ha ha cười: “Cậu cũng rất thú vị nha. Rất nhiềucon gái nghe xong cái này nhất định sẽ hờn dỗi đánh tớ một cái, rất dối trá,thật ra lại câm tâm tình nguyện nghe cái này. Cậu đủ chân thật, đủ chân thật!”

“Cái này ấy! Đây là một khuyết điểm khác của tớ, nếunhất định phải nói đến một khuyết điểm thì chính là tớ quá thành thật. Ví dụnhư bây giờ tớ nghĩ, lớp học tớ chọn nhất định phải là lớp đối diện với lớp củaTiểu Tây. Nhưng nhất định sẽ không chọn cùng lớp với anh ấy, tuy như vậy thì cơhội tiếp xúc nhiều hơn nhưng tớ gần như chắc chắn lớp anh ấy chọn độ khó nhất địnhlà level A, tớ nhất định sẽ trượt. Tớ nha, muốn thả lưới dài bắt cá to, chọnmột lớp đối diện hoặc tốt nhất là sát vách phòng học của anh ấy, tớ sẽ có vô sốlần gặp anh ấy.” Tôi đắc ý cười, nghĩ rồi lại nghĩ: “Nguy rồi, quên mất khônghỏi anh ấy chọn lớp nào. Tớ gọi điện hỏi một chút.”

Chu Lỵ không nhanh không chậm nói: “Nếu cậu theo đuổirõ ràng như vậy, chị em đây nhất định sẽ ủng hộ cậu. Nhưng cậu cũng đừng có dọangười ta chạy mất. Đừng để đến mức ngay cả bạn bè cũng không làm nổi. Tuy rằngcon gái theo đuổi con trai cũng không ít nhưng phải xem lai lịch của người tathế nào. Xem điều kiện của người ta, tớ vẫn khuyên cậu nên tính toán kỹ hơn.Vừa rồi cậu nói muốn thả lưới dài bắt cá lớn, vậy không nên nóng lên đầu, cònthiếu một nước thông báo toàn thiên hạ, Chu Lâm Lâm thích Tạ Đoan Tây.”

“Được rồi. Hiện tại tớ chính thức mời cậu đảm nhiệmchức vụ quân sư cho tớ. Nhiệm vụ của cậu là giúp đỡ tớ trong vòng nửa năm,không, trong vòng ba tháng bắt được Tiểu Tây. Kế hoạch của tớ từ bé đến giờchưa từng vượt quá ba tháng.”

“Tớ có lợi gì? Tiền mối đâu?”

“Tớ giới thiệu cho cậu một đại soái khác. Đã nói làkết nghĩa, đương nhiên phải chia ngọt sẻ bùi chứ.”

“Đẹp trai thế nào?”

Tôi nghĩ lại một chút: “Cái này mỗi người mỗi khác,thẩm mĩ khác nhau, kết luận cũng không giống. Tớ không dám nói người này đẹptrai kinh thiên động địa, quỷ thân khiếp sợ, nhưng rất nhiều người nói soái canày có khí chất của Won Bin. Cậu tin tưởng con mắt của quần chúng hay con mắtsáng như tuyết của tớ.”

“Vậy lúc nào cậu kéo cái người đến quần chúng cũngkhông rõ tới để tớ xem một chút?”

“Được, không thành vấn đề!” Tôi vỗ ngực đảm bảo.

Tôi chạy đến trung tâm máy tính, lên mạng len lén tracứu địa điểm học những lớp chuyên ngành của Tiểu Tây. Hắc hắc, không có cáchbiết lớp tự chọn của người ta, nhưng thời khóa biểu chuyên ngành thì công khaitoàn bộ!

Tôi điều chỉnh lại toàn bộ tiêu chuẩn chọn lớp tựchọn:

A. Thời gian trùng với chương trình học của Tiểu Tây.

B. Vị trí địa lí trùng với Tiểu Tây, tức là khi tôitan học thì có thể thấy anh ấy bước vào phòng học đó, hoặc anh ấy học xong tôibước vào phòng, đương nhiên để tâm sự với anh mỗi ngày.

C. Cách tổ chức thi của thầy giáo phù hợp với chỉ sốthông minh của tôi.

D. Diện mạo thầy giáo không được quá có lỗi với sinhviên, đạo mạo trang nghiêm cũng không sao.

Ngoài mục A hoặc B nhất định phải thỏa mãn, C là mụcđương nhiên, D là mục kèm theo.

Cứ sàng lọc như vậy, tôi đau đớn phát hiện, là mộtsinh viên học tiếng Đức lại có hứng thú với nghệ thuật, chỉ có mỗi một môn“nghệ thuật nước Nga” để chọn. Nó phù hợp với mục A, C của tôi, đúng là khôngdễ.

Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang*. Mẹnó, lên đi!

*Nghĩa đen: muốn tóm được sói không ngại vứt bỏ con của chính mình. Nghĩa bóng:muốn đạt được một mục đích nào đó, hoặc thu được lợi ích càng lớn, thì càngphải trả một giá đắt xứng đáng