Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Chương 3: Chuẩn bị khai giảng



Ngày hôm sau, khi tôi vừa tỉnh dậy, hai giường bêncạnh đã chăn đệm chỉnh tề. Lại nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp mười giờ. Tôi vuốtcái đầu tổ chim đi vào phòng rửa mặt. Phương Dưa Khả vừa văn từ phòng tắm đira, trong tay còn cầm một chùm nho. Cậu ta nhìn cái đầu của tôi một chút, nhíumày nói: “Cô đi ngủ hay đi tránh bom vậy? Vì sao mỗi lần tỉnh lại đều là loạitạo hình này?”

Tôi trừng cậu ta một cái, “Liên quan gì đến cậu?” Nóixong tôi liền hung hăng đạp cửa phòng tắm. Bản thân ở trong gương quả thật cóchút dọa người. Tóc đều chĩa ra mọi hướng như mào sư tử, sau gáy còn có vếthồng hồng. Tôi vỗ vỗ mặt, quay ra nói với cái gương như nói với bạn tri kỷ: côgái tỉnh lại từ trong mộng a, cậu từ thời xổ đại xuyên tới sao?

Chờ tôi rửa mặt xong, Tiểu Tây và Phương Dư Khả đã ởtrong phòng xem TV. Thấy tôi trở lại, Phương Dư Khả chỉ chỉ chùm nho trên bàn:“Ăn chút hoa quả đi. Người tính tình quá mạnh bạo thì phải trừ hỏa. Cẩn thậnnổi mụn.”

Tôi vặt một quả nho, đã lâu không ăn hoa quả tươi,thật ngọt.

Tiểu Tây hỏi tôi: “Còn chưa ăn sáng phải không?”

Tôi lập tức ra vẻ thẹn thùng: “Tiểu Tây, thật là ngại,bình thường em đều dậy rất sớm, nhưng không quen giường, tối hôm qua ngủ khôngtốt, vừa ngủ đã đến giữa trưa. Anh sẽ không cười nhạo em chứ.”

Tiểu Tây cười cười, lộ ra má lúm đồng tiền rất đẹp:“Trong trường đại học rất nhiều người bình minh chín giờ sáng, sáng năm giờ đingủ, tối chín giờ dậy, đều ngày đêm điên đảo cả.”

Tôi ra vẻ rất ngạc nhiên, “Em hiểu, em hiểu. Buổi tốihọc bào hiệu suất cao hơn nha.”

Tiểu Tây ngại ngùng gãi gãi đầu, cúi đầu cười nói: “Haha, thật ra tất cả mọi người là lên mạng. Đều ở trước cuộc thi mới gấp gáp họctập.”

Tôi thoáng cái không biết phản ứng thế nào, không biếtnên nói internet là tốt hay không tốt, bởi vì tôi không chơi trò chơi nhưngcũng không thích học, đành phải liếc mặt về phía Phương Dư Khả. Tính toán tronglòng xem có nên dùng internet để tiếp cận Tiểu Tây hay không.

Phương Dư Khả liếc liếc mắt, nói với tôi: “Tôi khuyêncô tốt nhất là học tập cho chăm chỉ, đừng có ý định lướt internet. Đầu óc củacô chỉ đủ để đối phó với mấy môn thi thôi, đừng học người ta nước đến chân mớinhảy. Nước không dễ nhảy qua thế đâu.”

Tôi tức giận nói, “Cậu quen biết tôi mới bao lâu a?Đầu óc tôi bình thường có bao nhiêu thông minh cậu biết chắc. Nếu không làm saotôi đỗ đại học được?”

Phương Dư Khả bĩu môi, không nói nữa. Một lúc lâu sau,cậu ta phun ra một đống câu làm tôi tức chết: “Kì thi thử không phải cô chỉ lọtvào top 20 có hai lần sao? Người trong top 20 đều là người quen, chúng tôi đềuluôn giữ vững vị trí. Cô không phải khi thì ở top 20, khi thì ở danh sách 120người sao?”

Tôi thở phì phì phản bác: “Danh sách 120 thì sao? Hômấy tôi bị sốt cao, đã được chưa.”

Còn chưa nói xong, Tiểu Tây đã ngắt lời: “Dư Khả, saoem biết Lâm Lâm ở trong danh sách 120 người a? Tiểu tử này chẳng phải bìnhthường chỉ nhìn có một mình mình hay sao?”

Tôi vội vàng nói: “Không thể, không thể, Tiểu Tây, anhđừng nói đùa. Em và cậu ta mới biết nhau có hai ngày. Cậu ta hay đoán mò. Hômđó là do em phát sốt, làm bài không tốt, hắc hắc, làm không tốt.”

Phương Dư Khả cũng không biết vì sao mà gương mặttrắng trẻo trở nên đỏ bừng.

Tôi lấy cùi chỏ huých cậu ta, “Cậu không sao chứ? Lầntôi rơi xuống top 120 thật sự là tôi bị sốt, số học không đạt tiêu chuẩn.”

Phương Dư Khả uống đồ uống, cúi đầu nói: “Tôi biết.”Dừng lại một lúc, lại như sợ chúng tôi không nghe thấy nên bổ sung: “Tôi đãbiết.”

Cứ như vậy hai ngày trôi qua, ngày trường học khaigiảng rốt cuộc cũng tới.

Sự rộn ràng nhốn nháo của trường Bắc Đại kéo dài từcửa nam đến tận đường Lâm Ấm, một nửa là sinh viên mới non nớt như tôi, nửakhác là phục huynh hưng phấn đưa con tới trường. Tiểu Tây đã ra trạm xe lửa đónđàn em. Tôi và Phương Dư Khả chia thành hai đường, trên đường Lâm Ấm tìm khoacủa mình. Rất nhanh tôi đã tìm được khoa tiếng nước ngoài, nhận một cái chìakhóa, phiếu kiểm tra sức khỏe, sổ tay sinh viên linh tinh gì đó, tôi lập tứchưng phấn đi về phía ký túc xá.

May mắn lại một lần nữa rơi trúng đầu tôi, hắc hắc,tôi ở tòa nhà mới. Quan trọng nhất là, vị trí trường học sắp xếp cho tôi có mộtdãy nhà song song, mà tòa nhà song song lại chính là ký túc xá của Tiểu Tây.Như vậy mỗi ngày tôi đều có thể nhìn thấy khi nào Tiểu Tây ra khỏi cửa, khi nàotrở về. Tôi đặc biệt đắc ý đi ra ban công ngoài cửa sổ, duỗi người một cái,bỗng nhiên thấy ký túc xá nam sinh đối diện có một bóng người quen thuộc. Tôimóc mắt kính ra đeo vào, nhìn về phía đối diện, may mắn vốn tồn tại trong lòngđột nhiên hoàn toàn biến thành thất vọng. Không sai, đối diện chính là PhươngDư Khả độc mồm độc miệng!

Phương Dư Khả cũng vừa vặn ngẩng đầu nhìn thấy tôi.Nhưng cậu ta bình tĩnh hơn, coi như không có việc gì, không có một chút biểutình xoay người về ký túc xá, để lại một mình tôi trên ban công tốn hơi thừalời.

Một lúc sau, ba người cùng phòng cũng lục tục tới. Ởdưới giường của tôi là một cô gái Giang Tây gọi là Văn Đào, không biết là phơinắng đen hay vốn đã đen như thế, làm răng cô ấy có vể cực kỳ trắng. Đối diệngiường của tôi là một cô gái Bắc Kinh, trang phục đặc biệt trưởng thành, đôimắt nâu, môi dày, tên cũng rất trưởng thành, Khiếu Chu Lỵ, cùng tên với An CátLệ Na Chu Lỵ (TênTrung Quốc của Angeline Jolie). Đối diện giường của tôi ở bên dưới là một cô gáiThượng Hải, dáng người rất nóng bỏng, gọi là Vương Tiệp. Mọi người đều được bốmẹ đưa tới, chỉ có tôi lẻ loi một mình, có vẻ đặc biệt vằng lặng.

Bà mẹ Thượng Hải đặc biệt nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụcho cô con gái: “Tiệp Nhi nhà chúng tôi nha, bình thường rất dễ xấu hổ, khôngthích nói nhiều với người lạ. Nhưng nó đối xử với bạn bè rất tốt. Tất cả bạn bèđều nói Tiệp Nhi nhà chúng tôi rất tốt.”

Tôi nghĩ trong lòng, đây chẳng phải những lời vô nghĩasao, trước mặt bà làm gì có bạn bè nào dám nói con gái bà không tốt nha, đóchẳng phải rất vô tâm sao!

Nhưng bà mẹ Thượng Hải cũng chẳng quan tâm chúng tôiphản ứng thế nào, tiếp tục nói: “Tên của Tiệp Nhi nhà tôi đều do tôi đặt đấy.Chữ Tiệp kia rất ít gặp nha, không phải chữ tiệp trong mẫn tiệp đâu, là chữtiệp trong tiệp dư đó. Mọi người có biết tiệp dư có ý thế nào không?”

Mấy người khác đều không nói gì, chỉ có một mình tôicực kỳ phối hợp lắc đầu theo bản năng. Bà mẹ Thượng Hải nhìn phản ứng của tôi,đặc biệt thỏa mãn giải thích cái tên với tôi.

(Nếubạn không nhầm thì chữ tiệp trong mẫn tiệp nghĩa là nhanh nhẹn, còn chữ tiệptrong tiệp dư là chỉ chức quan cho phụ nữa ngày xưa)

Ngoại trừ bà mẹ Bắc Kinh, những bà mẹ khác đều bắt đầuxếp sách lên giá. Tôi nhìn lại, thật là giỏi, trên bàn Vương Tiệp là môt đốngnhạc phổ, trên bàn Văn Đào là một đống văn học sử. Trên giá sách của tôi đếnmột quyển sách cũng không có, trơ trọi có bày một cái cốc đánh răng. Mẹ Văn Đàolen lén hỏi con gái bà cái người kêu Chu Lâm Lâm kia có phải nhà khó khăn haylà cô nhi mồ côi cha mẹ, vân vân, hay không, vì sao lại một mình đi xa như vậy?Tôi chán nản, bật người lấy điện thoại gọi cho Phương Dư Khả. Cái tên này nhậnđiện thoại rất nhanh, vừa mới thông đã truyền đến, “Chuyện gì?”

Tôi giả bộ: “Anh, đến trạm xe lửa rồi chứ? Hai ngàynay anh cũng chẳng giúp em được gì! Anh về nói với bố mẹ một tiếng nha~~”

“Đồ ngốc!” Bên kia đã ngắt máy.

Tôi ngắt máy xong bỗng nhiên nghĩ, tôi gọi cho cậu talàm gì nha, nhà tôi không khó khăn, bố mẹ tôi cũng khỏe mạnh, tôi trực tiếp gọicho bố mẹ chẳng phải được rồi sao? Khỏi bị Phương Dư Khả kia mắng là đồ ngốc!

Nhập học ngày thứ hai, là ngày tân sinh viên kiểm trasức khỏe. Tôi cầm bản đồ Bắc Đại chậm rãi đi lại trong trường. Cái phòng y tếnày ở đâu nhỉ. Ai, có bố mẹ vẫn tốt hơn, mấy người bạn cùng phòng khác chẳng cóviệc gì phải lo, những gì nên biết bố mẹ cũng đã hỏi thăm cho, hôm nay còn cóthời gian đi dạo thăm thú vườn trường. Tôi lắc lư đi tới, dựa vào năng lực xembản đồ của tôi sợ là tìm mãi không ra. Cuối cùng chỉ còn một mình tôi đứng bấtđịnh ở ngã ba đường. Mà thôi, tôi chỉ cần phát huy tác dụng của quần chúng nhândân, chặn đường hỏi một người cả tuổi tác và tướng mạo đều rất thảm hương, nhìntrang phục này hẳn là đã lăn lộn ở Bắc Đại nhiều năm. Trong nhiều lần giáo dụctrước khi lên Bắc Linh, mẹ già của tôi đã dạy khi nói chuyện phải êm tai mộtchút. Vì vậy, tôi như táo bón phun ra hai chữ tiểu thư, nói xong chính mìnhcũng thấy buồn nôn, nhưng lời mẹ già nói hoàn toàn có hiệu quả. Gương mặt bánhmì loại lớn vô số nếp nhăn kia nở ra một đóa hoa càng nhiều nếp uốn. Cô ấy nói:em nha, chỉ cần đi dọc theo lối này, quẹo trái rồi quẹo trái rồi lại quẹo tráilà tới.

Tôi vạn phần cảm ơn, lập tức dọc theo hướng ngón taychỉ đi tiếp. Khi tôi tới được cửa phòng y tế đột nhiên cảm thấy nụ cười mở lớnnhư hoa kia thật là gian a. Lúc đó hận không thể đạp cô ta hoặc đạp chính bảnthân mình. Bởi vì phòng y tế tôi vừa vòng một vòng lớn để tìm lại ở ngay bêntrái của chỗ rẽ tôi vừa hỏi đường. Tôi lại ngu ngốc vòng một vòng lớn như vậy.

Tôi vừa nhận các loại giấy tờ vừa bắt đầu tính toán:bắt đầu từ đo các loại số đo chiều cao cân nặng trước, lấy máu để sau, nhỡ maycó ngất xỉu thì khi trở lại cũng đã kiểm tra xong 95%. Đối với tính toán củamình, tôi vô cùng đắc ý. Khi xếp hàng để đi chiều cao cân nặng, Tôi cố ý nhìnsố đo của người đứng trước mình. Tên bác sĩ kia cũng rất thiếu ý tứ, ngay cómột cái số liệu cũng phải thông báo ra, coi chúng tôi không biết chữ chắc. Mắtthấy mấy nữ sinh đứng trước tôi đều hận không thể đạt được mốc 165cm, 45kg, đếnlượt tôi, bác sĩ đặc biệt không vừa ý đứng lên chỉnh thấp cái thước xuống, cứngnhắc nói từng chữ, “157cm, 52kg.”

Tôi lúng túng giật báo cáo lại, xoay người chạy vềsau, còn chưa chạy được mấy bước đã đụng phải người ta. Tôi vội vàng nói xinlỗi: “Thật ngại quá, xin cho qua.”

“Đồ ngốc.” Giọng nói lạnh lùng quen thuộc.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn nhìn, sao lại oan gia ngõ hẹpvậy nha. Tôi tức giận nói, “Cậu là quỷ hay người vậy, sao lại xuất quỷ nhậpthần như thế.”

Phương Dư Khả cũng không đôi co với tôi, hừ một tiếng,nói với nữ sinh bên cạnh, “Đi thôi.”

Lúc này tôi mới chú ý đến một cô gái đứng bên cạnh cậuta, vừa nhìn đã biết tiêu chuẩn 165cm, 45kg. Cô gái kia cười với tôi, nói vớiPhương Dư Khả: “Sao cậu không giới thiệu a?”

Phương Dư Khả quay về phía tôi bĩu môi: “Chu Lâm Lâm,khoa tiếng Đức.” Rồi lại quay về phía cô gái kia.

Không đợi Phương Dư Khả giới thiệu mình, cô gái kia đãôn hòa nở nụ cười với tôi. Tôi phát hiện khi cô ấy cười rộ lên cũng có má lúmđồng tiền nhè nhẹ. “Mình là Như Đình, ở nhà thường gọi là Đình Nhi. Mình họctiếng Tây Ban Nha, cùng học viện với cậu nha. Hôm qua cậu ấy đã kiểm tra sứckhỏe xong rồi, hôm nay bị mình kéo tới, mình sợ thử máu, có một nam sinh bêncạnh lấy can đảm.” Cô ta vừa nói vừa túm góc áo Phương Dư Khả.

“Chỗ thử máu không ở chỗ này, ở trong cái phòng nhỏmàu trắng kia kìa.” Tôi chỉ vào cái “hang ổ ma quỷ” kia.

“Ha ha, mình biết, vừa nãy cứ thấy Dư Khả nhìn vềhướng này nên mình mới kéo cậu ấy tới.”

Oa, cũng đã gọi là Dư Khả rồi nha, cảm tình không phảisâu vậy chứ. Mà Tiểu Tây cũng gọi tôi là Lâm Lâm, hắc hắc, tôi tự thỏa mãncười.

“Đồ ngốc.” Lại là giọng nói của Phương Dư Khả, tôinghe cũng nhàm tai rồi, không có gì mới mẻ hơn sao? Tôi trừng mắt liếc cậu ta,ngược lại cười như hoa nói với Đình cô nương: “Mình không quấy rầy hai ngườinữa, mình đi kiểm tra những hạng mục khác trước đây. Có thời gian thì đi ăncùng nhau.”

Như Đình đồng ý rất nhanh: “Được, bạn của Dư Khả cũnglà bạn của mình.”

Người xếp hàng kiểm tra sức khỏe thật là dài, khi đếnhạng mục cuối cùng là kiểm tra máu cũng đã là 12strong0. Bụng vừa kêu vang, tôi vừarảo bước tiến gần đến “hang ổ ma quỷ”, lại thấy hai người được nâng ra. Bác sĩđi bên cạnh còn nói: “Lần này không phải bị shock hay sợ máu, ai~, lại còn khócnháo nữa, có còn là trẻ con đâu nha, thật sự là được chiều đến hư, phải đâm chobọn họ vài phát để khai thông gân cốt.” Tôi nghe được mà tóc gáy dựng đứng lêntập thể, ngồi xổm sang một bên chuẩn bị tinh thần một chút.

Nhìn mục đầu tiên trên tờ báo cáo, tôi chỉ hận khôngthể tự mình điền một số lên trên. Nhưng lại nghĩ vừa mới vào trường đã làm nhưvậy, nhỡ may bị điều tra ra, có phải sẽ bị đuổi trước khi bước chân vào nhàgiàu hay không nha. Tờ báo cáo bị tôi nắm nhăn nhúm, ý chí của tôi vẫn đangtranh đấu. Ngay khi ngồi đến mức chân tê đi, tôi lại nhìn thấy Phương Dư Khả vàDư Đình đi vào. Gương mặt nhỏ của Dư Đình trắng bệch, ngón tay dài nhỏ nắm chặttay Phương Dư Khả, nhẹ giọng nói: “Cậu xem, ngón tay mình đều lạnh hết cả rồi,Dư Khả, mình sợ kim, cậu biết mà, mình từ nhỏ đã sợ kim.”

Phương Dư Khả vỗ nhẹ vai Dư Đình: “Đừng sợ. Cứ nhắmmắt lại, chớp mắt là qua.”

Tiểu tử thối, nói chuyện với người khác thì dịu dàngnhư thế, nói chuyện với tôi lại như núi băng, chỉ lo không lạnh chết tôi, khôngcoi tôi là con gái chắc. Lời tuy nói như vậy nhưng tôi cũng bắt đầu nhìn cậu tarồi tự an ủi trong đầu, chỉ là chuyện đầu rơi máu chảy trong vòng một giây, cáicổ vươn ra, răng rắc xong việc. Lão nương đây cũng thi đỗ Bắc Đại, trên trờicòn rơi xuống một soái ca để tôi chuẩn bị yêu đương, quan tâm tôi như thế, coinhư tôi hy sinh chút cũng đáng. Nghĩ như vậy, tôi “xoẹt” một cái đứng lên, bướctới trước mặt Như Đình, nắm chặt bàn tay đang nắm tay Phương Dư Khả của NhưĐình, “Như Đình, rất nhiều chuyện phải trả giá, thi vào Bắc đại cũng đã là hisinh, thời điểm cần cậu hi sinh tới rồi.”

Như Đình như bị hóa đã, thật lâu sau, từ trong miệngPhương Dư Khả mới truyền ra câu nói quen thuộc, “Đồ ngốc.”

Xếp hàng cả nửa tiếng, cuối cùng cũng tới lượt tôi vàNhư Đình. Tôi được phân tới bác sĩ bên trái, Như Đình bên phải. Như Đình mongchờ nhìn Phương Dư Khả, vẻ mặt uất ức kia tôi nhìn thấy cũng thương. Nhưng tôicó muốn thương hương tiếc ngọc cũng không được, bản thân tôi còn đang trongtrận chiến nha. Tôi học ánh mắt Như Đình mong chờ nhìn bác sĩ nói: “Bác sĩ đạica, mạch máu của em nhỏ, đặc biệt không dễ tìm, ngài chọc cho đúng nha, em cố chịumột lần cho xong, đừng như y tá mà coi cánh tay em như củ cải, hận không thểchọc thành con nhím nha.”

Bác sĩ cười cười: “Em là thí sinh ở đâu a? Lắm mồm nhưvậy, tuy em có béo một chút nhưng mạch máu chẳng phải rất rõ ràng sao?”

Tôi vừa nghe đã mất hứng: “Em đâu có béo. Nhiều nhấtcũng chỉ được gọi là tròn trĩnh thôi, có được không?”

Bác sĩ chỉ chỉ vào báo cáo của tôi nói: “Trên báo cáocủa em chẳng phải viết hơn 50 kg sao?”

Nói xong, tôi nghe thấy Phương Dư Khả ở bên cạnh lenlén cười. Tôi tức giận trừng mắt nhìn cậu ta, oán thầm: có biết đây là bí mậtlớn nhất của quốc gia hay không, để tiểu tử này được lợi. May mà tôi không phảiMộc Uyển Thanh, bí mật lớn nhất bị lộ sẽ phải gả cho người biết bí mật, như vậychẳng phải là thật sự lợi cho tiểu tử ngươi quá rồi sao.

(MộcUyển Thanh: nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ, thề rằng ai nhìn thấy gương mặtmình thì sẽ lấy người đó, về sau Đoàn Dự nhìn thấy, tiếc rằng hai người là anhem….. hờ, NGHĨ LÀ không lấy nhau được, thật tiếc, ta thích chị Thanh này nhất)

Khi tôi đang tức giận việc này, bác sĩ đã buộc sợi dâylên cánh tay tôi. Bên kia Như Đình cũng bị buộc một tay, tay kia nắm chặt lấytay Phương Dư Khả. Tôi chỉ hận một mình tôi cô đơn, không chỗ dựa, tôi cũngkhông thể bắt lấy tay bác sĩ, ai~, nếu có bạn trai thì tốt rồi, tôi chua xótnghĩ trong lòng, ngẩng đầu lại thấy ánh mắt Phương Dư Khả, cậu ta thất thầnnhìn tôi, vừa thấy tôi nhìn lại lập tức dời mắt. Tôi thấy là lạ, cũng khôngbiết lạ ở chỗ nào, chưa đợi tôi hiểu rõ, kim tiêm nhọn hoắt của bác sĩ đã cắmvào. Phương Dư Khả ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn cô ấy.”

Tôi liếc mắt nhìn, Như Đình đã dựa hoàn toàn vào tronglòng Phương Dư Khả từ lâu. Tôi nghĩ trong lòng, cậu nói cô ấy nhìn cái gì a,người ta có muốn nhìn cũng chỉ nhìn thấy cơ ngực của cậu thôi, hắc hắc, khôngphải cậu muốn người ta xem cơ ngực cậu đấy chứ? Hay là cậu không có cơ ngực?Tôi tà ác nở nụ cười. Lúc này bác sĩ đã rút ống tiêm ra, khi rút ra còn nói vớitôi: “Em không phải là dũng cảm lắm sao? Nhìn kim tiêm lâu như vậy, khi rút racòn có thể cười nha. Tôi vừa nhìn vẻ mặt sợ hãi của em, còn tưởng em sẽ bịshock.”

Chính tôi cũng thấy thật thần kỳ, thật là kỳ quái, saotôi có thể nhìn ống tiêm cắm vào mình hút máu nha, nếu như trước đây tôi đãchẳng dám tưởng tượng chuyện này. Bác sĩ đưa tôi một miếng bông, nói với tôi,“Giữ yên hai phút, đừng buông tay nha.”

Tôi đáp lời, quay đầu lại nhìn, Như Đình đã lệ rơi đầymặt. Tôi bỗng nhiên nghĩ, con gái phải nên giống như vậy, dáng vẻ có chút yếuđuối, như vậy mới làm con trai có cảm giác thành công. Không như tôi, nam sinhnhìn thấy đều cảm giác không sánh bằng. Tâm trạng vừa vui vẻ của tôi lập tức cóchút trầm xuống. Như Đình dựa vào trong lòng Phương Dư Khả thật lâu vẫn khôngnhúc nhích, tôi đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Cho tới khi bác sĩđối diện Như Đình không nhịn được nữa, hô với dòng người bên cạnh: “Người tiếptheo.” Lúc này Như Đình mới chậm rãi dựa vào Phương Dư Khả đứng lên.

Tôi chậm rãi theo sát hai người bọn họ ra ngoài, chưađi được mấy bước, miếng bông đã rơi ra, nơi vừa bị kim châm vào chảy ra ít máu,mấy giây sau đã đọng thành một giọt máu nhỏ. Tôi vừa lau đi, máu lại chảy ra,tôi lại lau đi. Đang lúc tôi lau không biết mệt thì Phương Dư Khả không biết từđâu đưa ra một miếng dán nhỏ, lạnh lùng ném cho tôi, vừa đỡ Như Đình vừa nóivới tôi: “Đồ ngốc, không phải tiểu cầu của cô tốt lắm sao?”

Tôi đã quen với cách nói độc mồm độc miệng của cậu ta,chỉ nói một tiếng “Cảm ơn” rồi liền chạy ra khỏi phòng y tế. Tôi cũng tự mìnhhiểu. Người ta có đôi có cặp, miếng băng cá nhân này có vẻ chuẩn bị cho NhưĐình, đưa cho tôi không biết Như Đình sẽ nghĩ thế nào a. Tôi cũng chỉ làm bóngđèn mà thôi, nếu không cẩn thận còn chọc gậy vào uyên ương. Tuy IQ của tôikhông cao nhưng EQ thế nào cũng không thể thấp được. Hừ, tiểu tử, là tôi giúpcậu nha.

(EQ:chỉ số xúc cảm)