Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 94: Cổ kiến



Trong phòng mọi người loạn thành một đoàn, Tiêu Kỳ giúp Tống Dương cởi chiếc áo lót bên ngoài, Tiểu Cửu đã biết công tử nhà mình không chết, cầm chiếc khăn ướt giúp hắn lau người, Bàn Đầu chỉ bảo huynh đệ dưới tay chuẩn bị xe ngựa đưa Tống Dương đi sang thị trấn lớn bên cạnh tìm thần y, đang hỗn loạn, đột nhiên một tiếng trong trẻo quát mắng từ cửa vang lên:

- Tránh ra cho Lão Tử vào! - Hắc Khẩu Dao tách đám người ta, đi nhanh đến.

A Y Quả không bắt mạch, đi lên trước mở miệng Tống Dương, lôi đầu lưỡi của hắn ra cẩn thận nhìn kỹ, tay không ngừng rà qua rà lại trên mặt, nàng còn ghét sát vào đôi môi nhấm nháp hương vị đầu lưỡi …Nhổ một bãi nước miếng, thu hồi ngón tay, tùy tay lấy vạt áo lau nước miếng, nàng lại xoay người áp đầu vào bụng Tống Dương, thỉnh thoảng lại đổi vị trí, giống như muốn nghe cái gì, sau một lúc lâu A Y Quả mới ngẩng đầu.

Bàn Đầu, Tiểu Cửu, Tiêu Kỳ tất cả đồng thanh:

- Như thế nào?

A Y Quả ánh mắt như rắn, hung hăng trừng Bàn Đầu:

- Giơ móng tay ra!

Lập tức lại ngọt ngào mà tươi cười nhìn về phía Tiểu Cửu và Tiêu Kỳ, dịu dàng nói:

- Không cần phải lo lắng, hết thảy đã có ta.

Cuối cùng nàng lại nhìn phía Nam Vinh:

- Có thể cứu được, để thử xem!

Nam Vinh truy vấn:

- Bao nhiêu thời gian?

A Y Quả suy nghĩ, đáp:

- Ngày mai giờ thìn. Lập tức nàng chuyển ánh mắt nhìn những người khác trong phòng, lại thấy thần khí tàn nhẫn, hai tay đong đưa chỉ ra ngoài cửa:

- Tất cả ra ngoài, tất cả ra ngoài, lui hết ra ngoài sân, ta sẽ không để yên cho người nào dám thò đầu ra nhìn, ai không nghe lời hắn sẽ chết.

Tiểu Cửu không chịu giao Tống Dương cho vu cổ quái vật này, cắn răng định nói cái gì, lại bị Bàn Đầu lôi đi, tới cửa Bàn Đầu nhìn A Y Quả thành khẩn nói:

- Ta biết nếu dùng cổ cứu người, người chủ cổ có thể mất đi nửa cái mạng… Ân tình này sẽ mãi nghi nhớ …

Không đợi hăn nói xong, A Y Quả không kiên nhẫn vung tay lên: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Không cần nói lời vô nghĩa, đi ra ngoài đi ra ngoài!

Đi ra ngoài, Bàn Đầu nhìn Tiểu Cửu nói:

- Hắc Khẩu vu cổ giết người cũng sẽ cứu người, còn có quy củ 'Đã giết thì không cứu, đã cứu thì không giết', nàng hiện tại phải cứu Tống Nha Tử, sẽ không mượn cơ hội làm chuyện xấu.

Nét mặt Tiểu Cửu tràn đầy hy vọng, Tiêu Kỳ nắm tay, canh giữ ở cửa chính.

Hắc Khẩu Dao ra tay, Bàn Đầu tạm thời buông tha ý niệm trong đầu, châm cây đuốc dẫn thuộc hạ ở ngoài canh phòng cẩn thận, nhìn xem có dấu vết hành nhân lui tới hay không. Tình hình hiện tại không ai có thể nói được, là trúng độc, là nhiễm bệnh, hay là kẻ thù tới cửa? Tống Dương khỏe mạnh như vậy tự nhiên lại té xỉu …

Tống Dương đích thật là ngã, nhưng hắn không bất tỉnh.

Và cũng không tiếp xúc với người ngoài, vấn đề là ở chính bản thân Tống Dương, mặc dù vận huyền công khôi phục tinh lực, với võ sĩ mà nói giống như ăn ngủ bình thường, vốn là chuyện rất đơn giản, không ngờ ngay tại thời điểm hành công sắp viên mãn thì nê hoàn, thiên trung, quan nguyên ba trọng huyệt bỗng nhiên tràn âm hàn, đảo mắt ăn mòn chư Đạo Kinh lạc. Tống Dương chấn động, chuyện này chưa bao giờ xảy ra, càng chưa bao giờ nghe nói qua việc lạ này, tâm thần nhoáng lên một cái, hàn ý khuếch tán nhanh hơn, đảo mắt tán nhập tứ chi trăm hài, khiến hắn không thể vận nổi một chút khí lực nào, thân thể mềm nhũn ngã sấp xuống đất.

Chuyện xảy ra lần này giống hai lần trúng độc tân lương trước dị thường, toàn thân vô lực không thể cử động, chẳng qua tân lương sẽ làm thân thể chết lặng toàn bộ vô cảm giác, chỉ còn thính lực; mà hiện tại, ngoại trừ mí mắt khép kín không nhìn được gì, thì thính giác, khứu giá, vị giác đều vẫn còn cảm thấy.

Tiểu Cửu sờ ngực trái hắn, người cầm cổ tay hắn, A Y Quả kéo đầu lưỡi, tất cả Tống Dương đều cảm giác được, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được miệng của Hắc Khẩu Dao rất ngọt, hẳn là lúc trước đã ăn trái cây...

Hơi thở... Trên mặt hơi thởi thổi lên chút nhiệt, tuy rằng không mở mắt ra được, Tống Dương cũng có thể đại khái hiểu được, A Y Quả đang lại gần, mặt hai người áp sát rất gần nhau, nàng cẩn thận nhìn chằm chằm chính mình.

Một lát sau, A Y Quả thấp giọng than thở hai câu dao di thổ ngữ, Tống Dương nghe không hiểu, nhưng thật sự vẫn nhớ được trong đầu.

Không ai biết lúc nào mình sẽ tỉnh, dao nữ đương nhiên cũng không ngoại lệ, càng là lúc này, nói ra hẳn càng là lời nói thật. đột nhiên bị ác bệnh khiến Tống Dương lo sợ không yên, cũng không kìm nổi trong lòng cười khổ vài tiếng, không thể tưởng tượng được kiếp này của mình chỉ dựa vào một chiêu này mới nghe được lời nói thật, mười tám năm trước Vưu Thái Y như thế, bây giờ Hắc Khẩu Dao như thế.

A Y Quả thẳng cởi thắt lưng, đổ cái túi nhỏ bên hông ra, tìm loạn một hồi nửa ngày mới tìm được: hai quả chuông đen xì. Xem ra hẳn đều là làm bằng kim loại nguyên nhất, dùng lâu bị ô xi hóa thành màu đen, ngạc nhiên hơn là cả hai đều dùng sáp bịt kín lại. Hơn nữa, ngoài linh đang khắc đủ thứ hoa văn chằng chịt, nhìn qua thấy giống một thứ pháp khí.

Hai quả chuông, một quả rời khỏi túi da, lập tức phát ra tiếng vang đinh đinh đang đang, A Y Quả động tác cực nhanh, tuyệt không có chút tiếng động, mà là có cái gì bên trong loạn xung loạn đụng.

A Y Quả mười ngón tung bay, rất nhanh yết đi phong sáp, chợt có tiếng kêu vù vù mãnh liệt, hai con kiến có càng kim dài nửa tấc chia nhau mà nhảy ra, trên mặt đất bò vòng vo hai vòng, đụng chạm lẫn nhau, lập tức nhảy vào vồ cắn nhau.

Làm xong chuyện này A Y Quả cũng không nhìn tới Tống Dương, hát điệu sơn ca, bắt đầu đi qua đi lại ở trong phòng, không có quy tắc nào cả, lẩm bẩm đi chung quang, một bộ dáng nhàn hạ không có việc gì, có lẽ không tìm được hứng thú gì đó, không lâu sau liền ngáp lớn một cái, đẩy mạnh Tống Dương vào bên trong giường, nằm xuống, nàng và y nằm cùng nhau nhắm mắt lại bắt đầu ngủ …

Hơi thở đều đều, ổn định, không bao lâu nàng thật sự đã ngủ, Tống Dương không để ý tới nàng, tâm tư nặng nề đang suy nghĩ tình trạng của chính mình.

Sau khi kịch chiến sau khi ba yếu huyệt toát ra âm hàn, cầm giữ kinh mạch, khiến chính mình không thể cử động. Mà cái quan trọng chính là ba yếu huyệt này chính là "Tam quan" lần trước Trần Phản nói cho hắn, lần này đột phát như vậy là di chứng 'Tẩu hỏa nhập ma' hay là luyện huyết thuật cắn trả, hay là hai người kiêm có chi? Tống Dương một bụng dược học y lý, lại bất kể như thế nào cũng không nghĩ ra nguyên do.

Hắn gặp chuyện xui xẻo này là vào đêm khuya, tiếp qua một ngày, sắc trời đã tảng sáng, những con gà trống ở thôn trấn đã gáy, A Y Quả cuối cùng bị phá tan giấc mộng đẹp, giao nữ xoay người đứng dậy, vẫn không để ý tới Tống Dương, ngồi xổm trên mặt đất, ung dung xem hai con kiến cổ quái của mình.

Con kiến vẫn còn đang đánh nhau.

Hai càng đã gãy nhưng chưa con nào chết, con nào cũng không nề hà con nào, A Y Quả sớm biết được điều này, cười hì hì nói một câu:

- Mệt muốn chết rồi, ăn cơm xong lại tiếp tục! Nói xong đứng dậy cầm con dao, đâm chính ngón tay mình, tùy tay lấy hai chén trà, thật nhanh nhỏ ra hai chén trà máu tươi.

Tiếp theo, dao nữ từ trên đầu Tống Dương lấy ra hai cộng tóc, hai tay động tác linh hoạt, nhanh nhẹn vô cùng kết hai cộng tóc thành một chuỗi kỳ quái, cho vào cùng chỗ máu tươi, theo sau từ bên hông A Y Quả chỗ khóa túi bốc lên vài cái, lấy ra một hộp nhỏ màu vàng, bên trong kim hạp cũng là một sợi tóc … tóc hoa râm.

Xử lý cũng giống với tóc Tống Dương, đầu tiên là kết, sau đó lập tức ngâm vào một cái chén máu tươi khác.

Lại cho thêm một ít thuốc bột kỳ lạ vào hai cái chén, hơ qua lửa, đồng thời trong miệng lại y ỷ hát gì đó, lúc này đây không còn là lời sơn ca quê mùa.

Hơi thở mong manh, quỷ dị thê lương, và âm luật không quan hệ, chỉ là lời ca giữa thâm sơn lá mục... trong cái chén tóc biến mất không thấy, bị dược vật cầm, hoàn toàn tan ra trong máu, điệu hát cổ quái cũng đột nhiên dừng lại, A Y Quả đặt hai cái chén bên cạnh con quái kiến mà:

- Ăn cơm!

Hai con kiến đánh nhau đã mỏi mệt không chịu nổi, lúc này tách ra, đều tự nhảy vào hai cốc máu tuơi mà uống, cong đuôi chạy loạn chơi trong đó, có vẻ vô cùng khoái hoạt, A Y Quả ngồi xổm ở bên cạnh, bấm đầu ngón tay chỉ đến tính toán thời gian, vẻ mặt tươi cười lại không che dấu được trong ánh mắt có phần khẩn trương.

Không tới thời gian uống một chén trà, hai con cổ kiến đã uống no máu, không cần chủ nhân triệu tập liền nhảy trở về mặt đất, rung đùi đắc ý vù vù quái dị phóng về phía đối phương. Nhưng lúc này đây khi chúng nó tới gần nhau, sau khi chạm qua râu, cũng không có đánh nhau nữa.

Hai râu va chạm mặt nhau, nhìn như giằng co, liêc lạc, dường như từ trên người đối phương phát hiện cái tin tức kỳ quái gì … Kế tiếp, hai con kiến dường như kiếp trước là kẻ thủ, gặp mặt là đánh nhau tới chết, nhưng lại dần dần tới gần, nhẹ nhàng ma sát thân thể đối phương, chạm đầu chạm tai vào nhau thân thiết, tiếng kêu vù vù quái dị lúc trước, cũng biến thành sung mãn hưởng thụ, sung sướng nỉ non.

Một bên A Y Quả dùng sức vỗ đùi, trong trẻo hét quát một tiếng:

- Tiên nhân bản bản, phi cứu không thể!

Nói xong, cũng không cởi giày, xoay người liền nhảy trở lại trên giường, ngồi xếp bằng ngồi bên người Tống Dương, từ bên trong cái túi lấy ra những mẩu vụn vặt rải trên giường.

A Y Quả chọn chọn lựa lựa một hồi, lấy ra cái gì mà trùng cổ, trúc đâm, kim đao, ngân câu... Lấy ra những thứ cần thiết rồi, nàng chuẩn bị động thủ thi cứu, Tống Dương vốn đang nằm một đống, chưa kịp động đến đã nhảy dựng lên, khi hạ xuống thì ngồi xổm đối diện với hàng, cười nóii:

- Đợi ngươi cứu chết lâu rồi.

A Y Quả không hề chuẩn bị cho tình huống bất ngờ "Xác chết vùng dậy', sợ tới mức da đầu phát bùng nổ, kêu váng lên "Tránh xa lão tử ra", ngửa ra sau, ngã lăn xuống đất.