Hoạt Sắc Sinh Kiêu

Chương 30: Không cần trả thù cho ta



Phương thuốc không phải do Tống Dương viết ra, hắn còn chưa đạt đến trình độ này, mà do chính tay Vưu thái y viết. Lần trước khi trở về, hắn mang theo ít cao thuốc phiện đưa cho Vưu thái y, nói rõ chi tiết tác hại của loại dược này, nhờ "cậu" ra tay, bào chế một phương thuốc giúp cai nghiện.

Vưu thái y là người si mê y đạo, nghe thấy chỗ đáng sợ của thuốc phiện, cho dù Tống Dương không cầu lão, lão cũng vẫn đi nghiên cứu, không nói hai lời liền quệt ít cao thuốc phiện cho vào trong miệng, sau đó toàn thân run rẩy... Sáu tháng sau, Vưu thái y đã chế tạo thành công một phương thuốc, nếu chỉ là cách giải bình thường thì chưa thể thể hiện trình độ của lão, cái hay ở chỗ, tất cả dược liệu trong đơn thuốc, đều mọc ở thâm sơn Man tộc, tương lai Sơn Khê Man tộc không cần rời núi vẫn có thể tự pha chế dược.

Thở phào nhẹ nhõm, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không gặp qua quái điểu.Khi Tống Dương quay về trấn nhỏ, trời đã bắt đầu tối, khói bếp như có như không, không thể ngờ, hôm nay Vưu thái y cũng vén tay áo, làm vài món ăn, có cá có thịt, bất quá đều như trước đen sì, nhìn thấy thật không khác gì miếng nha phiến đẹp mắt.

Lúc Tống Dương vào đến nhà, đồ ăn vừa mang lên bàn. Tống Dương kinh ngạc:

- Hôm nay làm sao vậy? Có việc gì vui à?

Vưu thái y vẫn là như cũ, lạnh như băng đáp lại:

- Không có chuyện vui thì không thể nấu mấy món à, ngồi xuống ăn đi.

Tống Dương cũng lơ đễnh, đặt 'Long Tước' xuống thu xếp bát đũa, sau khi ngồi xuống dùng đũa nếm nếm, gật đầu nói:

- Bề ngoài hơi khó nhìn, nhưng hương vị không tệ lắm.

Vưu thái y bỗng nhiên lại vui vẻ:

- Ăn ngon sao? Vậy thì ăn nhiều chút ít? A, muốn uống rượu không?

Tống Dương buông đũa xuống, nhíu mày:

- Không đúng, cậu có việc gì giấu cháu.

Vưu thái y không trả lời hắn mà chỉ nói:

- Ta muốn uống rượu, cùng uống với ta hai chén, ta đi lấy.

Tống Dương ha ha cười:

- Được, nhưng để cháu đi lấy...

Vưu thái y vừa thấy hắn muốn đứng dậy, thần sắc đột ngột biến thành lo lắng:

- Ngươi đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ngồi, đừng nhúc nhích... Khục!

Ngăn cản không kịp, Tống Dương đã đứng dậy, nhưng bất luận thế nào Tống Dương cũng chưa từng nghĩ tới, hắn vừa mới đứng lên, một cỗ khí tức âm lãnh đột nhiên từ giữa ngực và bụng bốc lên, lập tức đã lan tỏa khắp tứ chi bách hải.

Cảm giác này sao mà giống mười bảy năm trước, lúc hắn trăm ngày tuổi uống vào kỳ dược 'Tân Lương' giả chết.

Không phải Tống Dương không cẩn thận, mà là hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Vưu thái y sẽ hạ độc trong thức ăn, hoàn toàn không có lý do gì. Hơn nữa dược tính lúc này, so với lúc hắn trăm ngày tuổi bá đạo hơn nhiều lắm, chỉ cần hắn cử động, dược tính đã phát tác, Tống Dương liền nằm thẳng tắp xuống đất.

Mặt mũi Vưu thái y tràn đầy ảo não, giận dữ nói:

- Đã bảo để ta đi lấy, ngươi không nên đứng dậy, muốn cùng ngươi uống hai chén có khó vậy sao. Cho dù không uống rượu, một bàn đầy đồ ăn này, ngươi không đợi ăn xong sao! Chuyện đơn giản như vậy cũng làm không được...

Lúc nói chuyện nghiến răng nghiến lợi, dường như đã quên chính lão là người hạ độc hắn vậy.

Tất cả các cảm giác đều rời khỏi cơ thể, cũng chỉ còn lỗ tai để có thể nghe, Tống Dương không cách nào cử động, nhưng hắn thiệt tình muốn hỏi một câu:

- Vì sao?

Dựa vào thủ đoạn của Vưu thái y, có hàng ngàn hàng vạn cách để hạ độc giết Tống Dương, nhưng lần này chỉ là thuốc giả chết, lão không phải muốn hại mình...

Phát tiết cơn nóng xong, Vưu thái y rốt cục im tiếng, kéo Tống Dương đi ra sau vườn.

Chỗ ở của bọn họ, trước sau có hai sân nhỏ, sân trước nuôi chó mèo vô chủ, sân sau để Vưu thái y trồng thảo dược, chỗ này trồng rất nhiều loại cây, thuốc dùng cho Tống Dương ngâm đều lấy từ đây.

Xoạt, xoạt... Tiếng đào đất, Vưu thái vung lên cái xẻng, không chút thương tiếc những thảo dược bình thường được lão coi là báu vật, đào ra một cái hố sâu, sau đó lão nhảy xuống cái hố, ra sức đem Tống Dương kéo xuống, mất chín trâu hai hổ mới kéo được Tống Dương xuống mà không làm hắn bị thương.

Tuy nhiên dựa vào thân cốt hiện tại của Tống Dương, hố chỉ cao bảy xích, mà lại toàn bùn đất, căn bản có ngã cũng không sao.

Vưu thái y không có vội vã leo lên, mà ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Dương, tựa như muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, đã trầm mặc mất một lúc, lão mới chậm rãi mở miệng:

- Cừu gia của ta rốt cuộc tìm tới cửa, trốn không thoát cũng không muốn lại né tránh. Có ba việc, người cần phải nhớ lấy.

- Việc thứ nhất, ở giữa sân trước, cách mặt đất bảy trượng, ta đã chôn một cái rương, đồ vật bên trong rương ta không cần nữa, lưu lại cho ngươi.

Lúc vùi cái rương kia, Tống Dương vẫn còn trong tã lót, Vưu thái y không biết Tống Dương sớm đã biết.

- Mặt khác, cỗ xe ngựa kia, ta đã để bên nhà Nhị Ngốc, ngươi đến tìm hắn lấy về là được.

- Việc thứ hai, hai năm trước ta nghe nói Phó gia đã xảy ra chuyện, liền phát động tai mắt ở Đại Yến, giúp ta đi thăm dò mấy chuyện, không nghĩ tới đã tra ra một thân phận khác của tiểu tử ngươi, hắc hắc, ngươi lại là Thiên Sát yêu tinh.

Vưu thái y lại lải nhải một hồi, đem sự tình về 'Yêu tinh' nói ra hết, bao gồm cả Tống Dương là Tứ công tử của Phó thừa tướng.

- Đến lúc đó ta mới hiểu được, vì sao trên ngực trái của ngươi lại có dấu kim của Tạ Bàn Tử, vì sao sau khi tưởng ngươi chết rồi, Phó thừa tướng vẫn không có lộ ra bên ngoài, vì sao... Khục, không nói những thứ này. Mấu chốt là ngươi mang theo thân phận yêu tinh, nói không chừng lúc nào Yến quốc hoàng đế phát hiện chân tướng, đại họa sát thân lập tức tới. Hết lần này tới lần khác lại trùng hợp như vậy, lần đó ta chứng kiến ngươi bị trọng thương, bởi vậy ta mới quyết định, muốn truyền võ công cho ngươi...

- Ngươi đã biết, võ công của ta là bị phế. Người phế võ công của ta chính là sư phụ ta, đừng hỏi ta nguyên nhân!

Nói xong, Vưu thái y đột nhiên gầm lên một tiếng, nhưng trách móc xong mới nhớ tới Tống Dương hiện tại căn bản không có cách nào nói chuyện, chính lão lại ngượng ngùng nở nụ cười, tiếp tục nói:

- Thời điểm bị trục xuất khỏi sư môn, ta đã từng thề, sẽ không thu nhận truyền nhân, không truyền võ công ra ngoài, bất quá về sau ta lại nghĩ, 'Thề' không phải chỉ là một câu sao, phá thề cũng không có gì không được, thực không nghĩ đến.. Thứ này còn rất linh đây, mới hai năm đã xảy ra chuyện.

Nói đến đây, Vưu thái y bỗng nhiên nở nụ cười:

- Cũng không có gì to tát! Ngươi được ta luyện huyết trở thành một võ học kỳ tài, hết lần này tới lần khác lại không thể dạy võ công cho ngươi, tư vị kia... Thật giống như chứng kiến một cây nhân sâm ngàn năm lại không thể lấy ra làm thuốc, rất là khó chịu.

- Hiện tại rất tốt, ngươi học được võ, ta lại gặp báo ứng, ít nhất không thiệt thòi! Mà nói đến cái này, cho dù ta không dạy võ công cho ngươi, cũng không thể đảm bảo cừu nhân không tìm đến đây.

Ánh mắt đục ngầu của Vưu thái y, thủy chung đều chăm chú nhìn Tống Dương, vừa nói, vừa cười, lộ vẻ vui thích, an ủi, đáng tiếc Tống Dương nhìn không tới hình dạng của hắn, từ khi hắn đi theo Vưu thái y cho đến bây giờ, Vưu thái y chưa bao giờ như thế... Thanh thản.

- Dài dòng cả buổi, tất cả đều lạc đề, điều thứ hai ta muốn nói cho ngươi, chính là ngươi mang thân phận 'Thiên Sát Cô Tinh', Yến hoàng đế không thể không giết ngươi, ngươi cũng đừng mộng tưởng hão huyền, tận lực cách Yến quốc xa chút ít, cách Yến hoàng đế xa chút ít, bảo trọng chính mình.

- Việc thứ ba, không cho phép báo thù! Đợi dược tính đã hết, ngươi hãy cao chạy xa bay, lấy mấy nữ nhân xinh đẹp, sinh một đám con trẻ, đừng nghĩ đến, lại càng không cần thay ta trả thù, cừu nhân của ta, ngươi không đối phó được, võ công kém xa, thủ đoạn kém xa, tâm tư cũng kém xa... Ngươi tuy rất thông minh, kỳ thật rất ngốc, rất ngây thơ, từ nhỏ đến lớn, ta không ngừng luyện huyết cho ngươi, nhưng thật ra là ta có mưu đồ của mình, ngươi còn chưa bao giờ hoài nghi ta, hắc hắc, cho nên ta nói ngươi ngốc, không oan uổng chút nào.

Trong con mắt người lớn, đứa bé nhà mình vĩnh viễn nhỏ yếu, thiện lương, không hiểu lòng người khó lường, không hiểu đường đời hiểm ác, Vưu thái y cũng không ngoại lệ, lão thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới, ba việc lão nói, có hai việc Tống Dương đã biết rõ.

Trong đầu Tống Dương nổ vang, mỗi câu mỗi chữ Vưu thái y nói, rơi vào trong tai chưa từng tiêu tán, mà càng kích mạnh vào tâm trí hắn... Thương yêu thật lòng, có lẽ là không đổi. Bộ dáng của lão trong mắt ta năm đó như thế nào, về sau đều vĩnh viễn như thế.

Mười lăm năm sớm chiều ở chung, Tống Dương chưa từng phát giác Vưu Ly đã già rồi; Vưu Ly cũng chưa bao giờ chính thức cảm thấy... Em bé trưởng thành.

Nói xong ba việc, Vưu thái y đã trầm mặc một lát, lại bổ sung nói:

Đúng rồi, ta mượn Long Tước của ngươi sử dụng, ta không có vũ khí nào tiện tay.

Tiếp theo, lão không hề nói nhảm, từ trong lòng lấy ra túi châm, chọn ra một cây, chậm rãi đâm ba lần trên người.

Lần thứ nhất: Đốc mạch giữa lông mày; Nê Hoàn;

Lần thứ hai: Giữa ngực, Thiên Trung;

Lần thứ ba: ba tấc dưới rốn, Quan Nguyên.

Quan nguyên phong tinh, Thiên Trung tụ khí, Nê Hoàn chủ thần, ba đại huyệt bị ngân châm đả thông, Tính Căn cùng Mệnh Đế do châm lực tương liên, tu vị mấy chục năm bị phế bỏ của Vưu thái y, chớp mắt lại khởi động, cuồn cuộn vận chuyển không ngớt. Đáng tiếc, lão chỉ có một cơ hội duy nhất này, không lâu về sau, thần lực bị châm cưỡng ép kích thích sẽ lập tức thôi lui, kinh mạch của lão cũng theo đó mà vỡ nát, bạo huyết mà vong.

Bất luận lát nữa trận chiến này là thắng hay bại, lão đều không thể thấy được mặt trời mọc ngày mai.

Sau ba châm, Vưu thái y cũng thay đổi, đôi mắt vẫn đen như vậy, vẫn dáng người cao gầy, nhưng cả người tinh thần rực rỡ hẳn lên, ấn đường tỏa sáng, ánh mắt no đủ, không giống một người sống, mà giống như...Phật. Ngồi lâu trên bàn thờ, thu ngàn năm hương khói, được vạn người quỳ lạy, mặc dù không nhúc nhích nhưng bao hàm khí thế vô cùng vô tận, khiến người không dám nhìn thẳng mặt Phật!

Tống Dương nhìn không thấy.

Cảm thụ được lực lượng đã lâu trong người, Vưu thái y biểu lộ cổ quái, như muốn cười như muốn khóc, nhưng cuối cùng hắn vẫn là nở nụ cười, thò tay chỉnh lại tóc rối cho Tống Dương, chăm chú nói:

- Cần phải nghe lời ta.

Lập tức, sải bước ra khỏi cái hố.

Không phải tung nhảy, không phải leo lên, chỉ nhấc chân một cái, đã bước ra cái hố sâu bảy thước, tiếp theo tay áo vung lên, một đạo cuồng phong mang tất cả bùn đất chồng chất bên cạnh lấp trở về. Vưu thái y cất bước đi vào phòng bếp, một lúc sau, ánh lửa hừng hực, cả tòa sân nhỏ đều bốc cháy, mèo chó, gia súc tứ tán chạy trốn.

Vưu thái y thò tay nhấc lên Long Tước, rồi đột nhiên phát ra một tiếng thét dài, tiếng kêu gào âm vang, triệt để xé nát màn đêm yên tĩnh, cả tòa thị trấn nhỏ, mỗi một gia đình, tất cả mái hiên, mái ngói đều bị tiếng hét của ông gây chấn động!

Tiếng thét dài chấm dứt, đổi lại là cao giọng ngâm xướng. Xướng lên bài thơ không của kiếp này. Mà do Tống Dương mang theo từ kiếp trước, lúc nói chuyện phiếm đã từng ngâm cho Vưu thái y. Vưu thái y ưa thích, cho nên nhớ kỹ nửa phần trước:

Quân bất kiến, hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi?

Quân bất kiến, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu như thanh ti mộ thành tuyết.

Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt.

Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng, thiên kim tán tẫn hoàn phục lai.

Phanh dương tể ngưu thả vi nhạc, hội tu nhất ẩm tam bách bôi.

(*Dịch thơ:

Bạn chẳng thấy:

Nước sông Hoàng từ trời cao đổ xuống

Chảy ra khơi cuồn cuộn chẳng quay về

Gương lầu cao sáng soi sầu bạc tóc

Sớm tơ xanh chiều tuyết trắng lê thê

Đời đắc ý cho niềm vui tận hưởng

Chén vàng kia đừng cạn dưới trăng ngàn

Trời sinh ta tất có nơi hữu dụng

Tiêu hết đi rồi lại có nghìn vàng

Giết bò dê để tìm vui lạc thú

Uống một lần ba trăm chén như không

... Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Cùng nhau say, chén không ngừng.

'Chén không ngừng " ba chữ cuối cùng hóa thành tiếng cười to kéo dài, thân hình Vưu thái y nhanh như gió, tay cầm trường đao thẳng tắp tiến lên, bi tráng mà quyết liệt, một trận chiến cuối cùng của lão... Không thấy phẫn uất, chỉ thấy khoái hoạt!

Tống Dương nghe thấy, nhưng cơ thể dù thế nào cũng không thể cử động, dù chỉ là ngoắc ngoắc ngón tay cũng không thể, muốn khóc muốn hét muốn mắng, nhưng chỉ có thể lẳng lặng nằm, giống như người chết.

Già mà hồ đồ, lão hỗn đãn... Trong lòng tức giận mắng, huyết mạch của hắn như muốn nổ tung, có địch nhân đến thăm, thì chạy a... Không muốn chạy hay là chạy không thoát? Đều không có sao, đánh thì đánh, ít nhất ngươi còn có một người giúp đỡ, Thiên Can chữ Đinh, Thượng Phẩm võ sĩ giúp đỡ, còn sợ sẽ liên lụy đến ngươi ư?

Lão già ngu ngốc, từ đầu tới đuôi không nói cừu nhân là ai, còn cố ý dặn dò không cho phép báo thù, đổi thành lão nằm ở chỗ này, ta đi chịu chết, chờ lão leo ra khỏi hố, lão sẽ tìm mấy nữ nhân xinh đẹp sinh một đám con ngỗ nghịch, hay là thay ta báo thù?

Đổi thành lão, lão làm như thế nào? Ta đây sẽ làm như thế.

Tống Dương đau, đau lòng, đau đến tột đỉnh. Thân thể âm lãnh hắn đều không có một tia cảm giác, nhưng hắn lại không biết, giờ phút này lệ như suối trào.