Hoàng Tử Trường Nữ Sinh (Gilenchi)

Chương 47



Sau khi ăn cơm xong thì tôi nhất quyết phải rửa chén cho bằng được.Cơm đã để mẹ Gil nấu thì chén phải rửa chứ. Lần đầu tiên ra mắt ba mẹGil không thể để hai bác ấy có ấn tượng xấu. Không thể để hai bác ấynghĩ mình là loại con gái cơm không thể nấu,chén không thể rửa.

Gil cũng không cản tôi mà còn phụ giúp tôi. Mẹ Gil còn nói là từ nhỏtới giờ đây là lần đầu tiên Gil tình nguyện rửa chén bát sau bữa ăn. Quả nhiên Gil vẫn có rất nhiều thói xấu.

Rửa chén xong thì lại ra ngoài phòng khách trò chuyện cùng hai bác.Bác trai sau cùng cũng chịu lên tiếng trò chuyện với tôi, thật ra saukhi cùng bác trai trò chuyện tôi nhận ra bác ấy rất hiền chứ khôngnghiêm khắc như vẻ bên ngoài.

Buổi chiều Gil đưa tôi về nhà và cũng ở lại cùng ăn cơm với gia đình tôi. So với sự câu nệ của tôi khi tới nhà Gil thì cậu ấy đối với nhàtôi thân thuộc thoải mái hơn nhiều. Ba mẹ tôi cũng xem cậu ấy như concái mà đối đải..

Ky nghỉ tết cứ thế rồi cũng qua đi. Năm nay valentine đến muộn hơnnên sau khi chúng tôi trở lại trường thì mới tới ngày ấy. Trước khi trởlại trường tôi đã suy nghĩ rất nhiều về món quà sẽ tặng Gil vào ngày hôm đó nhưng vẫn không ra, socola là món quà quen thuộc người ta thườngtặng nhưng tôi nghe nói là khi muốn tỏ tình. Tôi và Gil thì đã tỏ tìnhrồi nên tôi muốn tặng một món quà ý nghĩa hơn. Nghĩ tới Gil từng tặngtôi một chiếc đồng hồ cặp tôi cũng nảy ra một vài ý tưởng nên liền lênmạng tìm hiểu thêm.

Sau khi chọn được món quà ưng ý tôi liền gói thật đẹp rồi cất vàobalo hành lý mang vào trường. Valentine năm nay vào thứ tư nên ngày ấyvẫn phải đi học,tôi đang băn khoăn không biết nên tặng Gil lúc nào đểkhông bị ai khác phát hiện ra.

Buổi tối ngày valentine tôi nhắn tin cho Gil và hẹn cậu ấy ra phònghọp của hội học sinh. Có lẽ đó là nơi bí mật nhất của trường mà tôi cóchìa khóa riêng. Buổi tối cũng không có ai trong hội tới phòng họp nênsẽ không ai bắt gặp được.

Vì không muốn để Gil đứng ngoài đợi nên tôi đã tới sớm hơn giờ hẹnmột lúc. Tôi cũng không bất ngờ khi thấy Gil cũng mang một phần quà tớicho tôi,nói tới quà tôi cũng không quên được sáng nay Gil đã nhận đượcrất nhiều quà của các nữ sinh trong trường. Thật sự tôi có chút tức giận vì Gil cứ luôn được yêu thích như vậy và cũng có chút hâm mộ vì các nữsinh kia họ có thể công khai tặng quà cho Gil mà chẳng sợ bị bàn tán soi mói gì. Nhưng mà tôi cũng không vì chuyện đó mà ảnh hưởng tới tình cảmcủa tôi và Gil, giữa chúng tôi luôn là sự cảm thông,tin tưởng và chia sẻ với nhau.

Tôi còn chưa kịp đưa ra món quà của mình thì Gil đã đưa quà của cậu ấy cho tôi và nói.

– Hôm nay Gil đã có thể chân chính lấy tư cách người yêu để tặng quà cho em vào lễ tình nhân rồi.

Tôi nhận món quà từ Gil rồi đưa cho Gil món quà của mình rồi nói.

– Có lẽ đây cũng là món quà đầu tiên em tặng Gil. Cảm ơn Gil vì đã luôn ở bên em.

Gil nhận quà của tôi. Cậu ấy cười rất vui vẻ. So với món quà của Gilthì quà của tôi lớn hơn nhiều. Thường thì tôi lại rất ngại nhận nhữnghộp quà nho nhỏ,bởi vì giá của những hộp quà nhỏ thường trái ngược với kích cỡ của nó.

Gil mở quà của tôi ra xem ngay khiến tôi hơi mắc cỡ một chút. Cũng hi vọng là Gil sẽ thích nó.

– Em tặng giày cho Gil à.

Gil nhìn đôi giày tôi tặng rồi hỏi. Tôi hơi ngại ngùng gật đầu và nói.

– Thực ra đây là giày đôi. Em cũng có một đôi như thế này.

Gil nghe vậy thì rất vui vẻ. Cậu ấy nói.

– Khi nào em đi nó thì nhớ kêu Gil nha. Chúng ta cùng đi..

Tôi cười khẽ nói.

– Áo đôi,đồng hồ đôi, giày đôi nữa. Gil không cần để cả thế giới biết chúng ta là một đôi vậy chứ.

Gil đáp.

– Gil còn muốn để cả thế giới ghen tỵ với chúng ta nữa cơ. Hơn nữa em liệt kê vẫn còn thiếu một thứ nha..

Tôi không hiểu ý của Gil lắm vì tôi nghĩ mình đã nêu đủ hết những đồđôi của chúng tôi rồi. Lúc này Gil lại chỉ chỉ vào hộp quà cậu ấy vừatặng và nói.

– Em mở ra đi.

Tôi cũng tò mò muốn biết trong lần đầu với tư cách là người yêu thìGil tặng cho tôi cái gì. Thường thì Gil luôn khiến tôi bất ngờ và lầnnày cũng không ngoại lệ,cậu ấy tặng tôi một chiếc nhẫn. Và tôi nhận raGil cũng đang đeo một chiếc giống hệt trên tay..

Thấy tôi không nói gì Gil có chút nôn nóng mà hỏi.

– Sao vậy,em không thích à.

Tôi chỉ biết cười khẽ rồi nói.

– Không phải,chỉ là em bất ngờ quá thôi. Nhưng mà đây là một món quà rất giá trị…

Gil biết được tôi muốn nói gì nên liền cắt ngang lời tôi.

– Em đừng nghĩ tới chuyện ấy được không. Đối với Gil thì không có thứ gì trên đời này quan trọng hơn em cả.

Tôi không biết phải nói gì nữa,tình cảm của Gil giành cho tôi sâu sắc hơn rất nhiều những gì tôi có thể nghĩ được. Điều tôi có thể làm là yêu Gil nhiều hơn để xứng đáng với những gì mình đang được nhận.

Tôi đưa chiếc nhẫn cho Gil rồi nói.

– Giúp em đeo nó được không.

Gil mừng rỡ vội nhận lấy và cẩn thận đeo vào tay tôi. Lúc này trongđầu tôi bỗng xuất hiện một hình ảnh rất đẹp. Tôi và Gil cùng nắm taynhau vào trong lễ đường,tôi mặc váy cưới màu trắng tinh khôi,Gil mặcvest đen lịch lãm. Chúng tôi trao nhẫn cho nhau,cùng tuyên thệ sẽ yêunhau trọn đời trọn kiếp và trao nhau một nụ hôn thật nồng nàn…

Một tương lai thật đẹp,nhưng để chạm vào được tương lai ấy chúng tôicòn quá nhiều thứ phải vượt qua. Nhưng tôi biết có một điều trong tươnglai ấy mà tôi có thể thực hiện ngay bây giờ,đó là hôn Gil.

Hình như đây cũng là lần đầu tiên tôi chủ động hôn cậu ấy. Gil ban đầucó chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng hòa quyện cùng tôi. Một nụ hônthật sâu,thật lâu và thật mê đắm.

Khi tôi trở về phòng ký túc xá các bạn cùng phòng cũng nhanh chóngnhận ra sự hiện diện của chiếc nhẫn trên tay tôi. Tôi cũng không thểkhông khai là Gil tặng. Thực ra không nói ra thì họ cũng biết,chẳng quahọ cứ thích làm màu chơi trò hỏi cung mà thôi.

……..

Truyện còn rất dài nên đề nghị các daiacma không nên kích động nhé

(Còn tiếp)