Hoàng Tử Trường Nữ Sinh (Gilenchi)

Chương 37



Gil hôn tôi,đầu óc tôi trống rỗng,trái tim thì đập loạn như muốn phá tan lồng ngực. Hô hấp bị áp chế,ánh mắt như bị thôi miên nhưng cảm xúc trên môi thì lại vô cùng rõ ràng. Cánh môi Gil rất ấm áp,rất mềm mại,không giống như vẻ ngoài cao ngạo lạnh lùng của chủ nhân nó. Khi hai cánh môi chạm nhẹ lên môi tôi,cảm giác như từng dòng nước ấm ám thấm dần vào trái tim mình. Bàn tay tôi không biết từ khi nào lại vô thức đặt lên hông cậu ấy,mà đôi mắt cũng đã dần khép lại..

Đợi tới khi Gil dời khỏi thì tôi mới như một kẻ mộng du giật mình choàng tỉnh,hồi hộp,bối rối,xấu hổ và cả bất an đan xen lẫn lộn trong tôi. Tôi không biết mình nên phản ứng thế nào,rất muốn như người ta làm bộ đẩy cậu ấy ra,làm bộ đánh cậu ấy một cái,làm bộ khóc lóc mà bỏ chạy. Nhưng tôi không muốn như vậy,tôi luyến tiếc cái hơi ấm của cậu ấy đang vây quanh mình,luyến tiếc ánh mắt sâu thẳm cậu ấy đang nhìn mình,luyến tiếc mỗi phút giây được gần cậu ấy như hiện tại.

Tôi im lặng và cậu ấy cũng im lặng,chúng tôi nhìn nhau trong một khoảng cách rất gần,hơi thở của Gil khẽ phả vào má tôi. Nó khiến khuôn mặt tôi phát nóng và tay tôi thì vô tình nắm chặt lấy góc áo của cậu ấy. Sau cùng Gil là người phá tan không khí ái muội này trước. Cậu ấy khẽ vuốt má tôi rồi nói.

- Sao vậy,sao tự nhiên ngây ngốc rồi. Đừng nói cậu bị hôn mà thành ngốc nha.

Tôi lúc này mới hoàn hồn lại liền khẽ cắn môi một cái và đẩy Gil ra rồi bỏ chạy vào nhà. Nhưng vừa tới cổng tôi liền dừng lại rồi quay đầu nói với cậu ấy.

- Cậu đi xe phải cẩn thận. Về nhà thì gọi cho tôi.

Gil mỉm cười đáp.

- Tuyên lệnh bạn gấu.

Tôi không biết nên nói gì nữa nên mở cửa rồi vào nhà. Lúc nghe tiếng xe của Gil đi xa tôi mới ngồi xuống sân rồi ôm lấy ngực mình,chỉ có tôi mới hiểu được trái tim mình đã đập nhanh thế nào khi bị Gil hôn. Nếu chậm một chút nữa thôi có lẽ tôi đã xỉu mất rồi,tôi khẽ chạm lên môi mình,vẫn cảm giác như hơi ấm của Gil còn hiện hữu.

Bởi vì biết tôi đi cùng Gil nên ba mẹ cũng không hỏi gì thêm. Tôi chào ba mẹ xong thì lập tức trở lại phòng của mình. Lấy một bộ đồ ngủ và đi vào phòng tắm,tôi có chút thất thần soi mình trong gương,khuôn mặt vẫn có chút hồng,đôi môi vẫn còn chút đỏ tươi và là minh chứng nói cho tôi biết mọi chuyện vừa xảy ra là sự thật. Ánh mắt bình thường trong sáng thuần khiết hôm nay lại có chút mê man,vẫn là tôi nhưng rồi lại là một tôi thật lạ.

Sau khi tắm xong trở lại giường thì đã nghe chuông điện thoại đang reo vang. Tôi có chút vội vã chạy lại cầm máy nhưng rồi lại ngần ngại không dám nghe. Nhìn dãy số quen thuộc trái tim tôi lại đập loạn trong ngực. Sau những gì mới xảy ra tôi không biết nên nói chuyện với Gil thế nào,tôi không thể cứ làm như không có chuyện gì rồi nói chuyện bình thường được.

Trong khi tôi còn đang phân vân thì chuông điện thoại cũng tắt,tôi nhìn màn hình tối đen lại thấy hối tiếc. Ngay lúc này đây tôi rất muốn được nghe giọng của Gil,muốn hỏi cậu ấy thật nhiều điều,nhưng nếu bảo tôi gọi lại cho Gil thì tôi không làm được. Tôi vẫn luôn nhút nhát như vậy.Cũng may Gil lại gọi lại cho tôi ngay sau đó,tôi cũng không thể để tuột mất cơ hội nên cũng nghe máy. Chưa kịp nói gì giọng Gil đã vang lên.

- Vừa bận gì à.

- Ừ, mới tắm xong. Cậu về tới nhà rồi chứ.

- Tất nhiên. Nghe lời cậu mà.

Tôi nghe giọng Gil rất thản nhiên cứ như không có gì xảy ra thì lại có chút khó chịu. Cậu ta đã chủ động hôn tôi,còn là hôn môi,vậy mà lại làm như không có chuyện gì cả. Đó là nụ hôn đầu của tôi,là con gái ai mà không trân quí nụ hôn đầu của mình chứ. Bởi vậy cho nên tôi càng muốn hỏi rõ cậu ta hơn vì sao lại hôn mình. Khi tôi chuẩn bị mở lời thì Gil lại lên tiếng.

- Đang nghĩ gì vậy. Sao lại im lặng.

Tôi hít sâu một hơi rồi mới nói.

- Tôi đang nghĩ. Tại sao cậu lại hôn tôi. Còn là hôn môi nữa.

Gil im lặng một chút mới lên tiếng đáp.

- Nếu tôi nói đó là món quà sinh nhật tôi muốn nhận từ cậu thì sao.

Tôi cũng im lặng một chút mới nói.

- Nếu vậy thì cũng không sao. Tôi hi vọng cậu sẽ vui vẻ khi nhận nó. Nhưng mà tôi không muốn có chuyện tương tự vậy nữa,hôn môi là chuyện chỉ những người yêu thương nhau mới có thể làm.

Gil nghe tôi nói như vậy thì chỉ im lặng. Tôi cũng không tiếp tục lên tiếng,một lát sau khi tôi đang định cúp máy thì Gil lại nói.

- Nếu như tôi nói tôi làm vậy là vì tôi thích cậu thì cậu sẽ tin chứ.

Tay tôi run lên một cái chút nữa thì làm rớt điện thoại. Tôi vẫn chưa tin được những gì mình vừa nghe được, Gil nói cậu ấy thích tôi,là thích giống như tôi thích cậu ấy phải không. Đây là sự thật phải không.. Tôi run giọng hỏi lại cậu ấy.

- Cậu nói gì vậy. Cậu nói thích tôi sao,là thích như ...

- Ừ, thích như một chàng trai thích một cô gái đó. Tôi rất thích cậu bạn Gấu à.

Tôi im lặng không đáp. Gil lại cũng không quan tâm mà nói.

- Thực ra tôi đã luôn thích cậu từ lâu rồi,từ khi chúng ta cứ tình cờ gặp nhau ở trường học. Rồi khi chúng ta cùng cộng tác với nhau ở ban truyền thanh. Càng tiếp xúc nhiều với cậu tôi càng thích cậu,thích nhìn cậu cười,thích trêu ghẹo cậu cho cậu giận,thích ở bên cạnh cậu và dõi theo cậu ở mọi nơi mọi lúc. Tôi biết có lẽ đối với cậu tôi chỉ đơn thuần là một người bạn nhưng mà với tôi cậu đã trở thành một phần quan trọng trong tim. Tôi vẫn luôn che dấu tình cảm của mình bởi vì tôi biết đối với cậu thứ tình cảm này còn rất xa xỉ,tôi biết cậu là một học sinh ngoan và chỉ một lòng giành cho học tập. Tôi cũng biết cậu là một cô gái rất truyền thống nên có lẽ tình yêu giữa hai cô gái là rất khó chấp nhận. Mỗi lần cậu lãng tránh tôi tôi đều biết nguyên do trong đó,cũng nhiều lần tôi cũng quyết tâm không để ý tới cậu nữa để cậu có một cuộc sống bình thường như các cô gái khác. Nhưng mà tôi luôn thất bại trước cậu,chỉ cần nhìn thấy cậu tôi sẽ không tự chủ được mà muốn tới gần,chỉ cần là yêu cầu của cậu tôi sẽ không bao giờ từ chối được. Hôm nay tôi hôn cậu,là vì những tình cản đã giấu chặt rất lâu trong tim khiến tôi sắp phát điên lên. Cũng có lẽ do tôi uống một chút rượu,dù không say nhưng lại cho tôi can đảm để làm điều mình mong muốn bấy lâu nay. Hiện giờ tôi nói ra những lời này,cậu đang nghe cũng được,không nghe cũng được. Nhưng mà tôi hi vọng cậu đừng để trong lòng,cứ nghĩ mọi chuyện như là một giấc mơ đi. Ngày mai thức dậy là quên hết,và ngày mai hai chúng ta vẫn sẽ là bạn như bao lâu nay. Được không..

Tôi im lặng nghe Gil nói,nước mắt nóng hổi cứ lăn dài trên má. Bờ môi bị răng cắn chặt để ngăn đi tiếng khóc nức nở của mình,tôi quá vô tâm hay là quá ngu ngốc. Tại sao tôi chưa bao giờ nhận ra Gil tốt với mình như vậy,khắp nơi cậu ấy che chở bảo vệ tôi. Còn tôi lại năm lần bảy lượt khiến cậu ấy tổn thương,là tôi mới là kẻ không xứng với tình cảm của cậu ấy. Tôi có gì tốt đẹp đâu chứ,xinh đẹp thua xa những cô gái vẫn thường vây quanh Gil,tính cách lại hậu đậu vụng về,ham ăn ham ngủ.. Tại sao Gil lại thích tôi..

- Tôi không muốn làm bạn với cậu.

Tôi nói với Gil như vậy,đáp lại chỉ là sự im lặng từ Gil,hình như tôi lại làm sai nữa rồi. Hình như Gil lại hiểm làm ý tôi muốn nói,vậy nên tôi lại vội vàng hét vào trong điện thoại.

- Cậu là đồ ngốc.

Sau cùng Gil đáp lại bằng một tiếng thở dài và một câu yếu ới.

- Ừ..

Tim tôi như đau thắt lại. Một tiếng "ừ" ấy của Gil là hàm chứa bao nhiêu khổ tâm và đau xót đây. Hình như tôi càng muốn nói ra mọi chuyện thì lại càng khiến nó rối thêm. Sau cùng tôi khẽ nắm chặt tay rồi nói.

- Tôi thích ...đồ ngốc.

- Ừ... Hả.. Cậu...

Gil nói ra những câu không có nghĩa và cũng không trọn vẹn. Có lẽ tâm trạng của cậu ấy cũng bị tôi khiến cho rối tung lên rồi. Tôi bỗng nhiên cảm thấy cậu ấy thực ra rất đáng yêu,vậy nên tôi liền cười khẽ rồi nói.

- Ừ. Tôi nói tôi thích một kẻ ngốc.

Gil nghe vậy thì cũng cười khẽ và nói.

- Vậy thì tôi sẽ làm kẻ ngốc cả đời..

...........

Sau cả một chặng đường dài thì hai trẻ đã thú nhận với nhau. Chương này dài thật,viết mỏi cả lưng luôn rồi..☺