Hoàng Tử Muốn Bỏ Cô Bé Lọ Lem

Chương 7-2



Thái độ cương quyết lúc này của Uông Gia Úy, khiến cô lại nhớ đến Lương Duy Nặc.

Lúc đầu, Lương Duy Nặc cũng giống như anh ta vậy, bất chấp tất cả muốn cưới cô.

Đàn ông đều như vậy sao? Lúc muốn, trời có sập xuống cũng muốn chống đỡ lên; lúc không cần nữa, thoải mái xoay người bỏ đi.

“Lúc đầu, Lương Duy Nặc cũng giống như anh vậy….” Lời vừa nói ra khỏi miệng, cô mới giật mình bản thân lại nhớ đến anh ấy. Đã nói không nhắc đến người đó nữa, nhưng chỉ cần gặp phải một tình huống mới, vẫn sẽ nghĩ đến. Cô than thở, vội vàng nói tiếp: “Thực xin lỗi, em nói không nhắc đến rồi, nhưng vẫn nói tới anh ấy.”

“Em không cần phải nói xin lỗi. Em thực sự yêu anh ta, anh có thể hiểu. Chuyện của chúng ta, sau này hãy nói. Trước mắt, trách nhiệm của anh là khiến em nhanh chóng quên đi Lương Duy Nặc!”

Tưởng Vĩ Nhân cười chua xót, nói: “Giúp em đi, em cũng muốn quên.”

“Anh sẽ cố gắng hết sức.” Uông Gia Úy cười tít mắt lấy trà đã lạnh của cô đổ đi, đổi một ly trà nóng mới.

Anh làm như không có việc gì nhìn xung quanh một vòng, sau đó hướng về phía cô, nhỏ giọng nói: “Em biết vẫn có người đi theo chúng ta sao?”

“Ừ. Không sao, để cho bọn họ đi theo đi. Em mong rằng người trên toàn thế giới này đều biết em với anh ở chung một chỗ. Anh để ý sao?”

“Không sao. Có thể trở thành nam chính trong tin tức tình cảm của em, anh vô cùng vinh hạnh.”

“Phải là em rất vinh hạnh, vì có thể tạo ra scandal tình cảm cùng với người nổi danh trong top 100 người đàn ông tài phú trên thế giới.”

Nói xong, cô lè lưỡi nháy mắt một cái, dáng vẻ không có một chút nào giống như phụ nữ đang lúc đau lòng.

Uông Gia Úy thấy thế, cười lớn. Anh thích, anh thực sự rất thích phản ứng dí dỏm của Tưởng Vĩ Nhân.

Cô, mặc kệ anh đang tỉnh hay mơ, vẫn là người phụ nữ anh muốn có được.

**

“….Em đồng ý giúp anh chứ? Bao nhiêu tiền anh cũng sẽ cho em.”

Lương Duy Nặc đang ngồi trong phòng lớn hút thuốc, nhìn Hồng Hi Vân.

Lấy mắt đàn ông nhìn phụ nữ, Hồng Hi Vân thực sự không thể bắt bẻ được chút nào.

Anh cảm thấy cô không hư vinh như tin đồn bên ngoài, anh biết, cô cũng chỉ muốn tìm một người đàn ông tốt để dựa dẫm mà thôi.

Hồng Hi Vân ngây người, không thể nào tin nổi lời nói mà cô vừa nghe được.

Lạc quan, có lẽ cũng sống được một năm? Anh ấy? Lương Duy Nặc? Lương Duy Nặc trông rất khỏe mạnh đang đứng trước mặt mình sao?! Cô thực sự không thể nào tin tưởng được, cuộc sống còn lại của anh còn chưa đến một năm!

Nhưng mà, nét mặt của anh khi nói chuyện, không có một chút đùa giỡn nào cả.

“Anh rất yêu vợ của anh, người nhà của anh, nhưng anh thì sao? Vậy anh làm sao bây giờ?” Hồng Hi Vân cảm thấy giọng nói của mình giống như lạc từ nơi khác đến, không còn chân thật.

Mới vừa rồi Lương Duy Nặc đã nói cho cô biết tất cả chân tướng sự việc—

Cách đây mấy tháng anh đến L.A đi công tác đã từng bị hôn mê. Anh đã nhờ bạn tốt của mình là bác sỹ ở L.A làm kiểm tra giúp anh, lúc đó mới phát hiện ra anh bị u não, không những thế còn là u ác tính.

Nếu như không làm phẫu thuật sớm, thì chỉ có thể tiếp nhận hóa trị liệu, có tỉ lệ sống sót 75% thêm mười năm. Còn phẫu thuật mặc dù có cơ hội khỏi hẳn, nhưng tỉ lệ phẫu thuật thành công cũng chỉ có 65%. Đối với anh mà nói, hai kết quả này đều là con đường chết.

Thời gian còn lại của anh, còn bao nhiêu anh không biết rõ, nhưng chắc chắn không nhiều.

Lương Duy Nặc không muốn nhìn vợ của anh đau lòng, không muốn vợ anh đối mặt với sự thật anh sắp chết đi, cho nên anh muốn chia tay trước. Anh sợ bản thân…không có cơ hội sống đến già.

Lee.q.uy.don.n

Hồng Hi Vân nghe anh nói xong mới biết, thì ra từ đầu đến cuối, cô chỉ là được anh tuyển chọn để diễn vai phụ trong một vở kịch. Cô còn ngốc nghếch cho rằng, Lương Duy Nặc thực sự coi trọng cô, yêu cô!

Bỗng nhiên cô rất đau lòng cho người đàn ông này, hơn nữa không nhịn được ghen tỵ với người vợ được anh yêu vô cùng sâu sắc kia.

Tại sao mình lại không may mắn được như vậy, có thể quen biết một người đàn ông rất cố chấp với chuyện tình cảm?

Lương Duy Nặc hời hợt đáp lại vấn đề của Hồng Hi Vân: “Không cần phải lo đâu, bạn tốt quen biết mấy chục năm của anh làm bác sỹ mà.”

“Anh thực sự muốn làm như vậy sao? Có thể anh sẽ chết vì cô độc đó!”

“Anh không sao hết. Chỉ cần người anh yêu có thể bớt đi đau khổ, anh như thế nào cũng không đáng kể.” Lương Duy Nặc lạnh nhạt nói.

“…Được, em giúp anh! Em muốn ba mươi triệu, còn nữa, xin anh đồng ý để em ở cùng anh, cho đến khi kết thúc phẫu thuật. Nếu như anh không đồng ý, cho dù anh cho em ba mươi triệu, em cũng sẽ không giúp anh.”

“Tại sao muốn như vậy? Em biết là anh không yêu em mà, em..em không cần theo anh.”

“Anh có yêu em hay không, với việc em muốn ở cùng anh, đây là hai chuyện khác nhau.” Cô dừng một chút, nói tiếp: “Nếu như cuối cùng anh sẽ chết, em không muốn anh chết đi trong sự cô đơn.”

“Con người cuối cùng đều sẽ chết.” giọng nói Lương Duy Nặc có chút giễu cợt.

“Anh biết ý của em mà. Con người cuối cùng đều sẽ chết, nhưng người đàn ông như anh, không đáng phải rơi vào kết cục chết trong sự cô đơn.” Hồng Hi Vân dùng vẻ mặt bi thương nhìn anh, chân thành nói: “Em quen biết không ít đàn ông, nhưng chưa bao giờ quen biết người nào giống như anh. Em hi vọng có thể cùng với anh, không muốn anh cô đơn đối mặt với chuyện trọng đại nhất trong cuộc đời, đây là tâm ý của em dành cho anh.”

Lee.quyy.donn

Hồng Hi Vân muốn khóc, cô đau lòng cho chính bản thân mình trước đây không biết nhìn người, đau lòng cho bản thân mình không gặp được người đàn ông chân thành như Lương Duy Nặc.

Hoặc phải nói chính xác là, cô đã gặp được, nhưng người Lương Duy Nặc yêu không phải cô.

Lương Duy Nặc nhìn cô, không thể phủ nhận, anh có chút cảm động, vào giờ phút như thế này, chút dịu dàng cô trao, so với ba mươi triệu thì quý giá hơn nhiều.

“Em muốn theo thì theo thôi. Cảm ơn em giúp anh việc này.’

“Không cần khách khí. Dù sao anh cũng đã đồng ý cho em ba mươi triệu.”

“Ba mươi triệu đủ rồi sao? Tạm thời em phải rời khỏi giới nghệ sĩ—“

“Đủ rồi.”

Trên thực tế, đồng ý diễn vở kịch này với Lương Duy Nặc, giá ba chục triệu quả thực có hơi thấp. Cô phải tuyên bố tạm thời rút lui khỏi giới văn nghệ, dù sao thì bọn họ cũng sắp ‘bỏ trốn” đến nước Mỹ, cô làm sao có thể biểu diễn tiếp? Mà một năm cô trình diễn thời trang, làm quảng cáo, cũng không dừng lại ở ba mươi triệu!

Nhưng cũng rất kỳ lạ, có thể giúp anh “Đại ân” này, cô cảm giác ba mươi triệu đã rất đủ rồi.

Có lẽ là nhìn anh yêu thương sâu sắc người bên cạnh anh, yêu vợ của anh, chính phần tình cảm đó đã làm cô cảm động.

“Thời gian này, khả năng em lại phải cho anh mượn ghế sa lon ngủ rồi.”

“Anh không có vấn đề gì cả, ngủ sa lon cũng không sao cả.”

Lương Duy Nặc cười cười, anh phát hiện Hồng Hi Vân cũng có chút hài hước.

*dien*dan,le@quy^don

“Em không hiểu lắm, sao lúc bắt đầu anh không nói cho em biết sự thật? Lại còn ở trong phòng làm việc của anh….”

Anh cười, nhưng vẻ mặt có chút khổ sở, giải thích: “Nếu vừa bắt đầu đã nói cho em biết, ngộ nhỡ em không đồng ý thì sao? Thời gian của anh không nhiều lắm, Austin nói tình hình của anh càng ngày sẽ càng tệ, đau đầu nghiêm trọng hơn không nói, ngay cả thị lực cũng sẽ giảm bớt. Anh có cảm giác, gần đây nhìn đồ vật đã hơi mờ. Anh không có đủ thời gian để đi tìm một người phụ nữ khác, cho nên không còn cách nào khác là giả vờ theo đuổi em. Chỉ cần diễn đến đoạn tại phòng làm việc kia, chuyện đã giải quyết một nửa.”

“Nhưng….Nhưng anh làm sao biết ngày đó vợ anh sẽ tới? Anh bảo cô ấy đi à?” Hồng Hi Vân thực sự nghĩ không ra.

“Cố ý muốn cô ấy tới không kì lạ sao? Chỉ là anh đoán cô ấy sẽ tới, bởi vì đêm trước ngày đó, anh ngủ ở đây. Bọn anh kết hôn hai năm bốn tháng hai mươi lăm ngày, trừ đi công tác ở ngoài, anh chưa từng qua đêm ở ngoài. Anh đoán một khi cả đêm anh không về nhà, theo cá tính của cô ấy, hôm sau cô ấy sẽ đến phòng làm việc tìm anh.”

“Anh rất hiểu vợ anh.”

“Bởi vì anh yêu cô ấy, sâu sắc hơn bất cứ người nào.”

Giọng của Lương Duy Nặc nhàn nhạt, thế nhưng lời nói nghe vào tai của Hồng Hi Vân, rất có sức nặng.

Nhìn anh rút ra một điếu thuốc khác, Hồng Hi Vân thực sự bị lời nói của anh làm cho vô cùng cảm động.

Không gian rộng lớn như vậy, không ai mở miệng nữa.

Uông Gia Úy cho xe dừng ở bên đường, sau đó đánh vòng một cái, bọn họ đã ở trên đường chính trước cửa khách sạn.

Đây là một khách sạn cao cấp năm sao, anh vừa mới gọi điện thoại đặt phòng Tổng thống.

Bởi vì Tưởng Vĩ Nhân nói, hôm nay cô không muốn trở về. Cô nói, từ ngày bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm đầu tiên đến nay, Lương Duy Nặc không hề về nhà ngủ, tình trạng này đã mười ngày.

Uông Gia Úy nhìn Tưởng Vĩ Nhân bên cạnh ghế lái, hai tay của cô không tự chủ nắm chặt, biểu hiện rất căng thẳng. Đôi mắt cô nhìn ra ngoài cửa xe, không hề nhìn anh.

“Em chắc chắn muốn làm như vậy sao?” Uông Gia Úy hỏi. Anh không hy vọng cô đánh cuộc như vậy, mặc dù anh rất muốn cô.

Cuối cùng Tưởng Vĩ Nhân cũng quay đầu nhìn anh, than thở nói: “Mười ngày là đủ rồi. Lòng của em đã chết hoàn toàn rồi. Không còn lý do gì để hao mòn dần vì anh ấy nữa.”

“Không muốn hao mòn vì anh ta, không có nghĩa là phải lên giường với anh.”

“….Mười ngày trước, em nói với anh ấy, chờ sau khi vị trí của anh ấy trong lòng em không còn nữa, là có thể cùng với người đàn ông khác không phải anh ấy…xảy ra quan hệ. Em muốn chứng minh, anh ấy đã không còn ở trong lòng em nữa.”

Đột nhiên Uông Gia Úy cảm thấy anh cần một điếu thuốc, hoặc là một ly rượu. Nói một cách thẳng thừng, Tưởng Vĩ Nhân chỉ sử dụng anh để chứng minh cái gì gì đó mà thôi, còn anh vô cùng không thích cảm giác này.!

“Em khiến anh tiến thoái lưỡng nan”. Trong tay không có thuốc, càng không có rượu, anh chỉ có thể không cam lòng nói.

“….Không phải anh muốn em sao?”

“Bởi thế mới tiến thoái lưỡng nan. Anh rất muốn, nhưng không phải muốn bằng cách này. Anh muốn em vì anh mà lên giường cùng anh, chứ không phải liều chết để chứng minh một gã đàn ông khác không còn ở trong lòng em nữa! Loại lí do lên giường rách nát như thế này, là em đang sỉ nhục tâm ý của anh dành cho em!”

“Em….thật xin lỗi.” Nghe giọng nói kích động của anh, Tưởng Vĩ Nhân không nói tiếp được nữa, không thể làm gì khác hơn là nói lời xin lỗi.

Câu “thật xin lỗi” đó thực sự khiến Uông Gia Úy không thể làm gì.

le(qu.y^don

Thôi vậy! Anh đánh tay lái, nhấn ga, thuận lợi đưa xe ra khỏi đường lớn, nháy mắt đã dừng trước cửa khách sạn.

Anh xuống xe, đưa chìa khóa cho nhân viên bãi đậu xe của khách sạn, đi tiếp qua bên kia, kéo Tưởng Vĩ Nhân vẫn còn ngồi trong xe ra ngoài, sau đó vô cùng đột ngột, ngay trước cổng đông người, hung hăng hôn lên môi cô.

Nụ hôn của anh rất sâu, vô cùng đòi hỏi, hoàn toàn không quan tâm xung quanh mình còn có rất nhiều người ra vào khách sạn đều dừng bước chân nhìn bọn họ chăm chú, giống như là cố ý biểu diễn cho mọi người nhìn.

Tưởng Vĩ Nhân lập tức đáp lại anh, thậm chí còn vòng hai tay lên cổ anh.

Khoảng khắc tốt đẹp qua đi, cuối cùng anh cũng buông cô ra. Xe cũng đã được lái đi chỗ khác, cậu trai trẻ giúp anh đậu xe cầm chìa khóa quay lại cửa chính khách sạn.

Anh kéo cô, đi vào khách sạn, nói bên tai cô: “Nếu muốn diễn, thì diễn hoàn hảo một chút. Những thứ phóng viên theo mấy ngày đường kia, vừa rồi chắc chụp được không ít hình tốt. Tiếp theo chúng ta lại dắt tay vào khách sạn như vậy, cũng đã đủ để bọn họ viết ra một bài báo đặc sắc rồi.”

“Em…Thực ra em hi vọng việc này không chỉ là diễn trò.”

“Việc này phải vào phòng mới biết kết quả, nhưng anh rất nghi ngờ kết quả có phải như anh muốn hay không.” Theo trực giác suy đoán của anh, nếu hôm nay Tưởng Vĩ Nhân và anh thật có xảy ra cái gì….Đó mới thực sự là gặp quỷ!

Mười ngày này, không có ngày nào là cô không nói đến Lương Duy Nặc. Rõ ràng là anh…thua trong tay cô.!

Nửa giờ sau—

Haizzz ! Uông Gia Úy thật không biết làm sao với “tiên tri’ của chính mình.

Anh cách xa Tưởng Vĩ Nhân có mấy bước chân, nhìn cô ngồi trên giường lớn, cởi hai cái cúc áo sơ mi, sau đó để tay ở vị trí chiếc cúc thứ ba, cứng ngắc không hề cử động nữa. Cô duy trì tư thế này, đã rất lâu rồi.

Anh vô cùng kiên nhẫn đứng đó, chờ đợi chính cô nghĩ thông suốt. Hai người giống như đang so ai có tính nhẫn nại hơn, hoàn toàn không cử động.

Uông Gia Úy vẫn yên lặng chờ, cuối cùng không ngờ là chờ được nước mắt của cô.

Nhìn thấy nước mắt của cô, anh không còn yên lặng đươc nữa. Uông Gia Úy đi lên trước, ngồi xuống bên cạnh cô, kéo hai tay cô xuống, cài lại hai chiếc cúc áo đã cởi bỏ.

“Em không làm được, thì cần gì miễn cưỡng bản thân như vậy?” Anh vỗ vỗ mặt cô, có chút đau lòng. Xem ra, cô thực sự yêu Lương Duy Nặc thảm rồi.

“Oa….” Tưởng Vĩ Nhân lập tức khóc lớn tiếng. Cô rất tức giận, thực sự đau lòng, giận chính mính mềm yếu, không đuổi được Lương Duy Nặc đã chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô, giống như một đứa ngốc vẫn yêu người đàn ông đã không còn thương mình! Mặc dù cô rất tức giận, nhưng lại chỉ dùng khóc để phát tiết.

Cô khóc đến mức mặc kệ hình tượng, vừa khóc vừa mắng: “Tại sao lại không công bằng như vậy! Tại sao anh ta có thể làm được, em lại không làm được? Tại sao….Tại sao em vẫn còn thương anh ta? Không công bằng, không công bằng chút nào cả! Lương Duy Nặc, tên khốn kiếp này, không yêu tôi tại sao không nói sớm? Khốn kiếp, đàn ông hư hỏng…..”

Uông Gia Úy ôm cô vào lòng, quyết định để cho cô khóc đủ, mắng thật sảng khoái.

“Dùng sức khóc, dùng sức mắng đi, chờ em khóc xong, mắng xong, anh dẫn em xuống lầu ăn bữa tiệc lớn.”

Uông Gia Úy nhẹ nhàng hôn trán cô, ngoài bất đắc dĩ, còn có chút buồn cười.

Anh yêu Tưởng Vĩ Nhân, Tưởng Vĩ Nhân yêu Lương Duy Nặc, Lương Duy Nặc yêu Hồng Hi Vân,…Nếu Hồng Hi Vân có thể yêu Uông Gia Úy, quan hệ này chẳng phải biến thành tứ giác rồi sao?

Thật đáng tiếc, anh không biết Hồng Hi Vân, không có cơ hội khiến Hồng Hi Vân yêu anh, nếu không, bây giờ anh không chỉ có chút buồn cười thôi đâu, tám phần là sẽ cười lớn đến ầm ĩ.

Tình yêu, tại sao lại không giải thích được như vậy, khiến cho người ta không hiểu được rõ ràng đây? Thật là nhức đầu!