Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Cô Nhóc Lanh Chanh

Chương 22: Bắt đầu chuỗi rắc rối trong trường học



Quân thất thiểu đi xuống nhà

Nhìn bộ dạng của Quân, hắn cũng đoán được kết quả, nhếch môi cười đểu.Chỉ có hai anh chàng Duy và Long thì vẫn ngây thơ, không biết được màphải chạy tới hỏi hang, vì hai cậu mong sao tống khứ con nhỏ đó đinhanh, chứ người đâu mà dữ như bà la sát, có ngày đứng tim mà chết

-Sao? Có được không? Được mà phải không? Hãy nói tao nghe đi- cầu mong, cầu mong, gật đầu đi, gật đầu đi

Lắc đầu, cái lắc đầu thểu não như mấy người bác sĩ sau khi kết thúc caphẫu thuật với câu nói “chúng tôi đã cố gắng hết sức”. Quân thở dài mộtcái

-Thôi, tao về đây. Mai gặp, tụi bây nhớ đừng có mà hành hạ Nhi đó, không thì biết tay tao- Quân trước khi đi không quên để lại lời hăm dọa

-Ờ… biết rồi…. có cho tiền tao cũng không dám

Quân dắt xe ra về, Duy và Long cũng không nói gì thêm, ngồi xem ti vicùng với hắn, cả 3 nhìn cứ như mấy kẻ nghiện ti vi, cứ ngồi dán con mắtxung sướng xem ti vi trong khi có một con người đang ngồi với bộn bề suy nghĩ

“Ax, bao giờ mình mới thoát khỏi kiếp nạn này đây???? Lúc nãy mình quáthai tên đó như vậy, không biết sau này có còn đường sống không nữa, hichic. Không được, ngày mai phải giãn hòa với hai tên đó thôi…….. Axxx,nhức đầu thật…. học bài”

Đối với nó nhất là ăn, nhì là chơi, tam là học. Không có gì ăn cũng không có gì chơi thì tự khắc nó sẽ leo vào bàn học.

Nhưng sao lạ quá, đêm hôm nay sao mà yên tĩnh đến đáng sợ, ngày thườngthì “Bảo Nhi, lấy cho tôi li nước cam”… còn không thì “Đầu heo cho tôili nước lọc”….. vậy mà hôm nay không thấy động tĩnh gì. Nhưng nó có biết đâu, có một người đang ngồi cười với ý nghĩ đen tối “tha cho cô tốinay, vì ngày mai sẽ là tương lai sáng lạng…. hehe”

6h30 Am

Vì gần nhà hắn không có tuyến xe bus nên nó đành phải đi cùng với hắn và hai tên kia. Chiếc Mexidex đứng chờ nó trước cửa nhà, hắn cầm lái cònhai tên choai choai thì ngồi sau và tất nhiên, bắt đầu ngày mới thìkhông thể thiếu trận cãi vả của hai đứa tụi nó. Và như thường lệ, ngườiphát hỏa là hắn

-Này, ai cho osin ngồi chung với chủ như vậy

-Chứ sao? Bộ anh muốn tôi đu căm hả? Mới sáng sớm….. bực mình.

-Cô ra cốp xe ngồi đi (Ặc)

-Ngồi cái đầu anh í, thích thì đi mà ngồi.

-Trễ giờ rồi đó hai “ông bà”- Duy ngăn hai cái miệng đang công kích lại.

Đến trường

Việc đầu tiên là nó chạy vào Woasinton City (WC do you know?) một phầnlà để né tránh mấy ánh mắt soi mói, một phần là nó muốn rửa mặt cho tỉnh ngủ vì tối hôm qua tức khuya “dùi mài kinh sử”.

Rửa mặt xong, mát rượi, mặt mày tươi rói đi lên lớp. Vừa đi vừa nhảy,vừa lên đến lầu một thì có năm thằng con trai ngồi trên tay vịn cầuthang, nhưng nó suốt cuộc đời vẫn cứ vô tư như vậy, để ý chi mấy thằngdở hơi đó, vẫn hí ha hí hửng đi như không có gì. Nhưng nó đâu biết cácchàng đây đang đợi nó. Thấy nó tới cả năm thằng nhảy xuống chặn đường.

-Làm gì vậy? Tránh ra- nó nói giọng lanh băng, chắc là nó đã ngửi thấy mùi xác khí ở đây rồi.

-Ồ, làm gì dữ vậy? Bọn này chữ muốn xem thử bạn gái của hội trưởng hộihọc sinh là người như thế nào thôi, xem ra cũng được, rất có cá tính-tên cầm đầu lên tiếng

-Đủ chưa? Có gì thì cứ tìm hắn đi, sao ai cũng nhắm vào tôi hết vậy! màhắn cũng không phải là bạn trai của tôi cho nên đừng có đứng đó mà nóinhăng cuội…. Phiến phức

Nó quay đầu đi đường khác, nó không muốn bắt đấu một ngày mới bằng mộttrận chiến như vậy, nó muốn ngày hôm nay được bình yên. Nhưng hôm nay nó bước chân trái ra khỏi nhà hay sao ý, vừa quay đầu thì lại có thêm nămtên nữa chặn đầu cầu thang.

-Muốn gì đây?- nó bắt đầu cảm thấy bực mình

-Không có gì! Tụi này chỉ muốn mời bạn Nhi đây tới chỗ này một chút

-Không rảnh

-Không rảnh cũng phải đi

Một tên nói rồi nhảy tới định tóm nó từ đằng sau, nó đẩy chân ra sau rồi dốc ngược vào bụng tên đó một phát. “Thằng nhỏ” hưởng trọn cú đá bị bật ra sau.

-Khá lắm- tên đầu đàn “khen nó”

Rồi cả chín tên đều nhào tới, cả chín thằng nhìn vào thì không phải loại bình thường, nhưng nó lại hạ được rất dễ, hình như nhiệm vụ của bọnchúng là phải bắt cho được nó còn “nguyên vẹn” thì phải, không thằng nào dám ra đòn cả.

-Không bắt được à? Dùng biện pháp mạnh đi, nhưng đừng mạnh tay quá!

-Dạ, em biết rồi

Sau khi tên cầm đầu nhận lệnh từ một người nào đó qua cái tay nghe thìhắn ra hiệu cho bọn kia bắt đầu ra tay. Nó cứ như vậy, đấm đá đến mệt,đang vào thể chuẩn bị cho một tên ăn cú đá 360 độ của nó thì bị một tênchụp tay nó lại bẻ ngược ra sau..

-Aaa…… Ya…. Buông ra….. buông ra….. – nó mất thế nên không phản công được gì cả, tiếng hét của nó vang ầm cả trường.

Nó “được” đưa đi, hai tay nó được trấn giữ bởi hai tên nhỉn vào cứ nhưlà áp đảo phảm nhân. Lạ thật, tại sao hôm nay trường vắng hoe không mộtbóng người như vậy chứ, ngay cả thầy cổ cũng không thấy, không lẽ vàolớp hết rồi sao

“Chết thật, mình lại đụng trúng cai tên quái ác nào đây? Không được, phải dùng kế thôi”- nghĩ rồi nó dùng sức bình sinh hét lên

-Aaaa…… Con chuột….. con chuột…..- nó ra sức nhảy rồi hét toáng lên

-Chuột nào?- một thằng nhíu mày hỏi

-Ủa? hổng sợ chuột hả- nó ngớ người (Tg thật sự không biết sao bà này học giỏi, con trai mà bả đi hù chuột)

-Mấy tuổi rồi mà còn sợ chuột?

-Ờ….. tôi giỡn á… hì hì- nó cười giải lải rồi lại chỉ tay về phía sau hét to- A…. Phong… anh đến cứu tôi phải không???

Cả đám vừa nghe nhắc đến hắn thì quay đầu lại nhìn, chỉ chờ có vậy, nóđạp cho hai tên đang đứng gần mình nhất mỗi đứa một phát rồi cùng bỏchạy…

-YA, CON NHỎ KIA, ĐỨNG LẠI

“Chúa ơi, bây giờ chạy đi đâu là tốt nhất đây hả Người???”

Tất nhiên là cái khả năng chạy của nó thì không tên nào đuổi kịp nó hết, nó cứ bị đuổi chạy qua chạy lại, tìm một bóng người, một tia hy vọngnào đó để cứu giúp. Nhưng vô vọng, càng vô vọng hơn khi cái tên muốn bắt nó thật sự có nhiều đàn em.

Một lúc sau cứ như là hắn biết được chuyện nó đang cho đám đàn em củahắn tập chạy “Maratông” thì lại cho thêm một đám nữa chặn đầu nó, hếtđường chạy.