Hoàng tử lạnh lùng và cô nhóc đáng yêu

Chương 16



- Đừng giận… giờ tôi giữ cô đến một nơi thú vị lắm – hắn dỗ dành nó. Ngoài người ấy ra, hắn chưa từng đối xử dịu dàng với ai như vậy. Lần này hắn cũng có ngạt nhiên vì hành động của mình.

- Thật chứ - nghe đến đi chơi là 2 mắt nó sáng lên, quên bẳng đi sự bực tức vừa nãy.

- Thật – hắn gật đầu chắc chắn.

- Vậy thì đi thôi – nó chui hẳn vào xe hắn và hát vu vơ.

Hắn điên thật rồi, cô ta mà quyến rũ gì chứ, cô ta mà xinh đẹp chỗ nào chứ… haizzzzzz…. Nhìn cô ta đi.

Tình trạng hiện nay: nó đang ngồi trong xe hát vu vơ những câu hát chấp vá, lâu lâu lại vỗ tay, đập đầu, miệng lại luyên thuyên:”không phải…” hay “aiz… lộn bài rồi”, “ối câu tiếp theo là gì ấy nhỉ?”… Cứ thế, hắn chỉ biết cười trừ với nó.

Sự việc cứ xảy ra như thế cho đến khi hắn cho xe dừng trước cửa một quán bar sang trọng.

- Tới nơi rồi…

- Ơ… tới bar sao? – nó ngơ ngác hỏi hắn nhưng trong mắt lại hiện hữu một sự thất vọng. “Cứ nghĩ là chỗ nào vui lắm chứ… ai ngờ lại là quán bar…”

- Ừ vào thôi… - hắn nói rồi nắm tay nó kéo vào trong, nhưng đi được vài bước nó đã giật tay ra. Hắn quay lại nhìn nó đầy khó hiểu:

- Tôi đói – nó nói bằng giọng phụng phịu, hờn dỗi.

- Đói? Hay là cô không giám vào đó mới nói vậy? – hắn nghi hoặc nhìn nó.

- Thật mà. Tôi đói thật mà. Đi nha… mình đi ăn nha… nha nha… - nó lay lay tay hắn nũng nịu.

- Haiz… đi ăn trước vậy – hắn không hiểu tại sao mình lại như vậy, hắn không hiểu tại sao hắn lại siêu lòng trước vẻ mặt cún con ấy của nó.

- Yeahhhh… - nó nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy hắn khiến ai kia phải đỏ mặt, ngượng ngùng.

Nhưng “tác giả” vẫn vô tư ôm hắn như thế mà còn đung đưa nữa chứ, vì vui quá hóa ngu thế là… chụt… đôi môi nó in hằn trên chiếc má nhẵn bóng của hắn, khiến hắn đã ngượng nay càng ngại ngùng hơn.

- E hèm… - hắn vội đẩy nó ra, quay sang hướng khác để che giấu khuôn mặt đỏ như gất của mình nếu không… nó mà thấy chắc nó lại cười đến đau cả bụng mất.

- Á… tôi.. tôi – nó đã nhận ra sự thất thố của mình, ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống đất. “aiz… mày bị gì vậy… ngu này… ngu này…” nó tự cốc vào đầu mình mấy nhát cho tĩnh “aizz… cứ nghe ăn là chẳng nhớ gì cả… ngu thật ngu thật…”

Nó cứ tiếp tục cái điệp khúc ngu này, ngu thật mà mặc kệ lời hắn.



Gọi mãi mà nó chẳng trả lời, hắn đành quay sang… nhưng khi thấy nó hắn chỉ biết cười khổ, rồi lại lắc đầu trước sự ngây thơ của nó.

- Này… này… - hắn giữ lấy tay nó, tránh để nó tự cốc vào đầu mình rồi lại khiến người đi đường nhìn nó như người trốn viện và quan trọng hơn hết… chính là cái cảm giác thương tiếc đang dâng lên trong lòng hắn.

Nó giương đôi mắt ngây thơ lên nhìn hắn như muốn hỏi “anh làm gì vậy?” Nhưng hắn vẫn xem như không mà thản nhiên nhìn quanh rồi buông một câu xanh rờn: “cô muốn đi ăn hay đứng đây cho người ta soi mói”.

Nó ngu ngơ nhìn hắn nhưng rồi nó cũng nhanh chóng nhận ra sự kỳ lạ thông qua tiếng xì xào bàn tán của người đi đường.

Chuyện là nó và hắn khá nổi bật trên đường phố làm mọi người chú ý ngay từ đầu, đã vậy khi nãy nó thản nhiên diễn một màn “tình cảm” ọi người chiêm ngưỡng, nhưng chuyện cũng không có gì để họ phải chỉ trỏ bàn tán nếu nó không đừ người ra đấy rồi lại tự cốc vào đầu mình như người vừa trốn trại.

Nó ái ngại nhìn mọi người rồi lại nhìn hắn.

Sau vài giây nó đột nhiên nắm lấy tay hắn và…

Kéo hắn cùng chạy…

Do bất ngờ nên hắn chỉ biết để nó tùy ý kéo đi nhưng sau vài phút bỡ ngỡ, hắn đã hiểu ra mọi chuyện và chuyển từ thế bị động sang thế chủ động, từ thế bị kéo sang thế kéo nó chạy.

2 người cứ tay trong tay chạy một đoạn khá xa, đến một công viên, nó đã hết sức (thật ra là nhận ra tình thế hiện tại ấy mà), nó đã vùng khỏi tay hắn mà thản nhiên ngồi nghĩ mệt:

- Anh… hộc hộc… làm gì…hộc hộc… mà… hộc…lôi tôi chạy xa vậy… hộc hộc…? – nó đưa cặp mắt oán hận lên nhìn hắn .

- Cô… hộc hộc… rõ… ràng là cô… hộc hộc… kéo tôi… hộc… chạy mà.

- Tôi… - nó tính nói gì đó thì chợt nhớ lại tình cảnh lúc ấy, đành câm nín.

- Thôi không lằng nhằng nữa. Không phải cô kêu đói sao? – sau khi đã hít lấy, hít để không khí, hắn mới lên tiếng nhắc nhở nó.

- Ôi! Cái bụng của tôi… anh không nhắc thì tôi quên mất. Ôi cái bụng yêu quý! Chị xin lỗi cưng nhé!

- Đi thôi – hắn vừa nói vừa lôi nó đi.