Hoàng Tộc

Quyển 1 - Chương 44: Đến mà không đi cũng vô lễ (Hạ)



Từ lầu hai bước xuống một người đàn ông trung niên gầy guộc, đó chính là gia chủ Hoàng gia Hoàng Tứ Lang, mỗi ngày ông đều phải đến tuần tra một lượt các sòng bạc của Hoàng gia, căn đầu tiên chính là sòng bạc Diệu Thủ này nằm ở phố Bắc, hắn mới đến chưa được bao lâu, bèn xảy ra chuyện Vô Tấn muốn bao cả khu, đương nhiên, Vô Tấn bao cả khu có thể thắng, cũng có thể thua, điều này không quan trọng, quan trọng là đã phá vỡ luật chơi tại sòng bạc của Hoàng gia, đây thực sự là một cách khiêu khích.

Hoàng Tứ Lang làm sao có thể để cho cậu đi được, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì mặt mũi Hoàng gia sẽ để đâu chứ?

Đương nhiên, hắn biết đấy là sự trả thù của Vô Tấn, hôm qua hắn đã đến phá tiệm của Vô Tấn, người thanh niên này, quả là có thù tất báo, không hề chịu thua.

Sau lưng Hoàng Tứ Lang là con trai hắn Hoàng Phong, hai mắt hắn như muốn phun ra lửa, tên khốn nạn này, lại dám đến phá tiệm của mình!

Trên mặt Hoàng Tứ Lang mang một nụ cười nham hiểm, hắn tiến lên trước chấp tay nói: “Hiếm như Hoàng Phủ công tử đến đây góp vui, làm gì mà phải về vội thế, hay là để lão đây chơi cùng cậu một ván, có được không, nể mặt ta đây được chứ?”

Chủ nhân Hoàng gia đích thân ra chơi, đây là chuyện mà trước giờ chưa từng được nghe, bên trong đại đường huyên náo cả lên, ai nấy cũng đều nhìn Vô Tấn với vẻ kích động, hi vọng cậu có thể đồng ý.

Vô Tấn cười ha ha,

“Tôi làm sao mà lại không nể mặt Hoàng gia chủ được chứ, vậy được, cứ theo qui tắc của sàn chơi, khách chơi qui định cách thức chơi, có được không?”

“Được chứ, Hoàng Phủ công tử muốn chơi như thế nào, lão đây xin cùng được hầu chơi.”

Vô Tấn ngẩng đầu nhìn qua một lượt hóa đơn ghi chép các mục chơi ở trên cửa ra vào, ánh mắt cậu bỗng dừng lại tại trò cuối cùng, quay đầu lại cười:

“Vậy chúng ta sẽ chơi trò đơn giản nhất, chơi cược ba chén.”

Trò cược ba chén là kĩ thuật chơi nhập môn mà người mở sòng bạc cần phải cần phải nắm được, là cách thức đánh cược thấp nhất trong sòng bạc, và thông thường đây là trò mua vui của những người mãi nghệ trên phố, Hoàng Tứ Lang từ lúc lên năm đã chơi đến mức nhuần nhuyễn rồi, hắn cười híp mắt nói:

“Không vấn đề gì, chúng ta lên lầu ba, uống trà, để mỹ nhân đấm lưng, lần trước cô Bách Hương Nương đã say mê công tử, hay là ta sẽ để cô ấy đến hầu hạ cậu, có được không?”

Vô Tấn bèn chỉ vào mấy trăm con bạc đang đợi dài cổ, cười nói:

“Có nhiều chiến hữu đều đang mong chờ như vậy, chúng ta lên trên đó không phải làm mọi người thất vọng hay sao?”

“Được! Nếu như Hoàng Phủ công tử đây trọng nghĩa khí như vậy, vậy ta sẽ cho cậu được toại nguyện.”

Hoàng Tứ Lang quay đầu ra lệnh:

“Đi mang ba cái chén đến đây!”

Vài phút sau, một tên thủ hạ đã mang đến ba cái chén ngọc, lúc này tên quản sự đã dời tất cả những chiếc bàn ra nơi khác, chỉ để lại một chiếc bàn, Hoàng Tứ Lang đưa tay ra,

“Hoàng Phủ công tử, xin mời!”

“Hoàng gia chủ mời!”

Các con bạc lần lượt nhường đường, rồi sau đó lại vây quanh cái bàn, những con bạc ở trên lầu cũng xuống xem, chen chúc nghẹt cầu thang, ngay cả các thương nhân, người qua đường ở bên ngoài nghe tin đều chạy đến xem, cả sòng bạc như xảy ra chuyện lớn vậy, mấy ngàn người chen nhau bít kín cả sòng bạc đến nổi một con ruồi cũng không bay lọt.

Cả hai đều ngồi xuống, Hoàng Tứ Lang cười híp mắt hỏi:

“Hoàng Phủ công tử muốn đặt bao nhiêu?”

Vô Tấn mở cái túi vải mang theo bên người ra, từ trong đó lấy ra hai mươi đĩnh bạc năm mươi lượng, cười dửng dưng:

“Thói quen của tôi là chỉ thích cược một ván, không cược nhiều, một ngàn lượng bạc.”

Trong ngoài sòng bạc bỗng chốc vang lên tiếng kinh ngạc, một ngàn lượng bạc, đại đa số người bán hết nhà cửa đi cũng không có đủ một ngàn lượng, ở lầu trên cũng có một vài phú hào, nhưng muốn họ đặt một ván một ngàn lượng, mà còn dùng cách đặt cược hạ đẳng nhất, tự hỏi bản thân họ cũng không có can đảm đó.

Nét mặt Hoàng Tứ Lang có vẻ biến sắc, tiền thù lao mà hắn cho Hắc Mễ là một ngàn lượng, người này quả nhiên là đến để trả thù, hắn chửi thầm trong lòng, quay sang dặn dò đứa con trai bên cạnh,

“Đến quầy lấy một ngàn lượng bạc ra đây.”

Hoàng Phong đẩy các con bạc sang một bên, “Cút ra cho lão tử đi!”

Tất cả lần lượt lùi ra, Vô Tấn liếc nhìn dáng vẻ của hắn, rồi cười nói với HoàngTứ Lang :

“Gia chủ, lệnh lang hình như vẫn còn khá trẻ con nhỉ!”

“Đúng vậy, có người lớn già đầu rồi, nhưng vẫn còn ngu ngốc, nhưng có người mới chỉ mười bảy tuổi, nhưng lại vô cùng gian hoa xảo trá, người với người không ai giống nhau cả!”

Vô Tấn nhìn hắn, cười híp mắt:

“Không biết Hoàng gia chủ đây thuộc loại nào?”

Hoàng Tứ Lang nhìn Vô Tấn không rời mắt, chầm chậm trả lời:

“Hoàng Phủ công tử cho rằng như thế nào?”

Vô Tấn nhún vai một cái, nói với vẻ hời hợt:

“Tôi thì cho rằng giống như loại đầu!”

“ Ngươi nói gì?”

Đôi mắt Hoàng Tứ Lang nổi lên ánh mắt giận dữ, nhìn Vô Tấn với vẻ dữ tợn:

“Ngươi dám nói lại lần nữa!”

“ Bộ tôi có nói gì sai hay sao? Lần trước Hoàng gia chủ tặng tôi một nghìn lượng bạc, nhưng giờ một chút tiến bộ cũng không có, hôm nay lại muốn tặng tôi thêm một nghìn lượng bạc, đây không phải thuộc loại đầu hay sao, chẳng lẽ lại là loại sau?”

Hàm râu chuột của Hoàng Tứ Lang tức đến nổi cong cả lên, hắn trợn mắt nhìn Vô Tấn, dáng vẻ ấy như muốn nuốt chửng Vô Tấn ngay lập tức, nhưng trong nháy mắt, Hoàng Tứ Lang bèn ha ha cười với giọng lạnh nhạt,

“ Ta suýt chút nữa mắc bẫy của cậu, trước khi đánh cược, kị nhất là tâm trạng nóng nảy, cái trò vặt vãnh này của cậu không lừa nổi ta được đâu.”

Lúc này Hoàng Phong đã mang đến mười đĩnh bạc một trăm lượng, đặt bên cạnh Hoàng Tứ Lang, Hoàng Tứ Lang chỉ vào ngân lượng,

“ Nếu có bản lĩnh thì mang số ngân lượng này đi, Hoàng Tứ Lang ta là người mở sòng bạc, từ trước đến nay chịu chơi ắt chịu thua.

Hai đống ngân lượng trắng lóa làm cho những người đứng xung quanh hoa cả mắt lên, rất nhiều người đều sốt ruột la hét:

“Bắt đầu đi!”

Hoàng Tứ Lang lấy ba cái chén ngọc và một hạt xí ngầu, để ngay trước mặt mình, nhìn chăm chú Vô Tấn bằng ánh mắt xảo trá,

“Hoàng Phủ công tử, bắt đầu được chưa?”

“Bắt đầu! một ván quyết định thắng thua.”

Cả hai người đều đứng dậy, không khí bên trong ngoài sòng bạc phút chốc trở nên căng thẳng, người đứng bên ngoài không nhìn thấy, sẽ do người đứng bên trong tường thuật trực tiếp, “Hoàng gia chủ đã bắt đầu ra tay rồi đấy……”

“Hai mươi năm rồi không chơi trò này…….tay nghề hơi kém rồi.”

Hoàng Tứ Lang từ từ khởi động những ngón tay thon dài như vuốt của con cáo già, chuẩn bị bắt đầu rồi, Hoàng Phong đứng bên cạnh không kiềm chế nổi nữa bèn nói:

“Phụ thân, hãy để cho con!”

Hoàng Tứ Lang lắc lắc đầu, “ Cược với Hoàng Phủ công tử, con còn chưa đủ tư cách đâu.”

Mọi người đứng xung quanh cười ầm lên, Hoàng Phong trong chốc lát đỏ gượng cả mặt, bị xấu hổ, hắn trợn mắt nhìn Vô Tấn, Vô Tấn thì lại ung dung chú tâm vân vê những đĩnh bạc, vốn không hề để mắt đến hắn.

Hoàng Tứ Lang sờ soạng ba cái chén ngọc, hắn nhướng mày lên, nhìn qua Vô Tấn,

“Hoàng Phủ công tử, ta sắp bắt đầu đây!”

“Gia chủ xin mời!”

Trò cược ba chén có nghĩa là bên dưới một cái chén sẽ có một hạt xí ngầu, hai chén còn lại là chén không, sau đó di chuyển ba chén thật nhanh, sau đó đoán xem xí ngầu ở bên dưới chén nào, rất đơn giản, nhưng yêu cầu thủ pháp của nhà cái phải nhanh, còn khách chơi thì mắt phải bén, đây là một trò cược cần phải có kĩ thuật.

Hoàng Tứ Lang có biệt hiệu là người đầu tiên mở sòng bạc trên quận Đông Hải, điều này không phải chỉ nói hắn là người làm lũng đoạn cờ bạc tại huyện Duy Dương, mà kĩ thuật chơi của hắn cũng như rất tốt, từ khi mở sòng bạc ba mươi năm đến nay chưa hề thua trận nào.

Hoàng Tứ Lang đặt hạt xí ngầu bên dưới cái chén chính giữa, để cho mọi người đều thấy, sau đó hắn bắt đầu di chuyển ba cái chén, lúc bắt đầu còn chậm, có người còn hét lớn: “Ở bên trái, bây giờ là ở giữa…..”

Nhưng tay của Hoàng Tứ Lang càng ngày càng nhanh, như gió giật điện chớp, đến lúc sau, thì căn bản không còn nhìn rõ chén nữa, chỉ thấy hình ảnh đang chuyển động, nhiều người nhìn đến hoa cả mắt, chỉ cảm thấy trước ngực ớn lạnh và buồn nôn, Vô Tấn cũng âm thầm bái phục, cách chơi quả thực là siêu hạng, không ai có thể sánh được.

“ Vù!” ba cái chén bỗng chốc dừng lại, chỉ nắm chắc được ba phần, một nghìn lượng của chàng trai trẻ này bảy phần sắp thuộc về họ Hoàng rồi.

Lúc này, Hoàng Tứ Lang đã nhìn ra Vô Tấn có chút do dự và hoài nghi, hắn cười nói đắc ý:

“Hoàng Phủ công tử, hay là như vậy đi! Ta để cho cậu chút sĩ diện, cậu cũng đừng đoán nữa, thua cược cho ta năm trăm lượng, như vậy cả hai ta đều vui vẻ, được chứ?”

Trong ánh mắt của Hoàng Tứ Lang tràn đầy vẻ đắc ý, hắn có vẻ như đã nhìn thấy được dáng vẻ thẫn thờ của Vô Tấn khi bước ra khỏi sòng bạc, hắn cười đến tít cả mắt, ‘Oắt con, muốn đầu với ta à, còn non nớt lắm!’

Tay của Vô Tấn do dự ấn vào cái chén phía bên trái, Hoàng Tứ Lang cười nói:

“Cậu chắc chưa, là cái chén này hả?”

Vô Tấn nhè nhẹ lắc đầu, “Ý của tôi muốn nói là, không có ở bên trong chén này!”

Hắn lật chén lên, phía dưới quả nhiên không có gì, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, càng trở nên hưng phấn, ba chén lật hết một chén, bây giờ chỉ còn năm mươi phần trăm hi vọng.

Lúc này, nổi do dự và nghi ngờ trong mắt Vô Tấn không còn nữa, mà lại trở thành một sự giễu cợt khó có thể nói ra,

“Hoàng gia chủ, tôi cho ông một chút sĩ diện! Ông cũng đừng để tôi phải đoán nữa, đưa cho tôi năm trăm lượng, như vậy cả hai ta đều vui vẻ, có được không?”

Nét mặt Hoàng Tứ Lang bắt đầu biến sắc, trong ánh mắt lóe qua một nổi khẩn trương khó mà đoán được, đôi tay đặt trên bàn cũng bắt đầu run lên.

Hoàng Phong đứng bên cạnh thì lại không hiểu, hắn chỉ vào mặt Vô Tấn mở miệng mắng lớn:

“Cái tên khốn nạn nhà ngươi, đoán nhanh lên, đoán không ra, hôm nay ngươi chết chắc rồi.”

Vô Tấn liếc nhìn Hoàng Phong, lắc lắc đầu, đồ ngu vẫn là đồ ngu, Hoàng Tứ Lang có một đứa con trai như vậy, là sự bất hạnh của gia tộc hắn, tay cậu lại ấn vào cái chén bên phải, dõng dạc nói:

“Phía dưới cái chén này, vẫn là một cái chén không!”

Nói đoạn, cậu lật cái chén lên, quả nhiên vẫn là một cái chén không, những người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc, mắt Hoàng Phong trợn tròn ngạc nhiên, như vậy là sao, hắn làm sao nhìn ra được?

Trên mặt Vô Tấn hiện lên một nụ cười lạnh nhạt, cậu gõ gõ vào cái chén chính giữa, nhìn chăm chú bộ mặt xám xịt của Hoàng Tứ Lang, ánh mắt đầy sắc bén như có thể nhìn xuyên thấu nội tâm của Hoàng Tứ Lang.

Hoàng Tứ Lang lúc này trông như một con chuột rơi vào móng vuốt của mèo, vận mệnh của hắn đang nằm trong tay Vô Tấn, thậm chí vận mệnh của cả gia tộc hắn, như đang bị úp bởi cái chén bạch ngọc này.

Hoàng Tứ Lang lúc này mới phát hiện bản thân hắn đã chui vào cái túi do Vô Tấn đặt sẵn, mọi việc cậu ta đều đã sắp đặt xong cả, cậu biết hắn sẽ có mặt tại sòng bạc, bèn dùng phương pháp bao cả sàn chơi để dụ hắn ra mặt, sau đó từng bước từng bước để hắn chui vào trong rọ của cậu.

Có một số thứ sau khi đã hình thành thói quen thì sẽ rất khó thay đổi, cái bản chất cờ bạc và tự cho mình là thông minh của Hoàng Tứ Lang, rốt cuộc lại trở thành sợi dây thắt cổ hắn lại, lúc này, Hoàng Tứ Lang vô cùng hi vọng con trai hắn có thể tức giận lật tung cả bàn chơi, để ván chơi bắt đầu lại từ đầu, nhưng mà lại không, đứa con ngu ngốc của hắn ngoài việc chỉ biết trợn tròn mắt ra, không hề có một tí hành động nào cả.

“Tách’ một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trán của hắn lăn xuống, rơi xuống cái chén bạch ngọc, trong lòng hắn bắt đầu tuyệt vọng, cơ thể như bất động, sự tiều tụy và tuyệt vọng khiến hắn như đột nhiên bị già đi mười tuổi.

“Hoàng gia chủ, có muốn tôi đoán tiếp nữa không?”

Vô Tấn lại trở về với thần thái thường ngày của cậu, trông cậu có vẻ như đã mất đi sự thèm khát đối với con chuột đã vờn chán này.

Đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng của Hoàng Tứ Lang bỗng lóe lên một tia hi vọng, hắn một tay giữ chặt lấy chén, âm thanh khàn khàn, nói với giọng điệu cầu xin: “Thôi đừng đoán nữa, hạt xí ngầu ở trong cái chén chính giữ này, cậu thắng rồi đấy!”

Mọi người xung quanh đều tung hô, Hoàng gia chủ ba mươi năm nay lần đầu tiên bị đánh bại, đây có lẽ sẽ là tin nóng nhất của huyện Duy Dương ngày hôm nay, bỗng chốc tiếng vỗ tay vang lên ầm trời.

Vô Tấn chấp tay nói cảm ơn với mọi người: “Đa tạ mọi người đã cổ vũ cho người huynh đệ này!”

Vô Tấn bỏ cả hai nghìn lượng vào trong túi vải, có vẻ nằng nặng, vừa đúng hơn một trăm cân, sau cùng Vô Tấn đưa tay ra với Hoàng Tứ Lang, trong tiếng hoan hô và xì xầm của mọi người, Vô Tấn nói lời từ biệt Hoàng Tứ Lang với một chất giọng mà chỉ có hắn mới nghe thấy:

“Hoàng gia chủ, lúc cờ bạc không biết sợ, cho nên chúng ta hôm nay kết thúc tại đây, hẹn ngày gặp lại!”

Mặc dù lúc bấy giờ vẫn chưa có tục lệ bắt tay, chỉ có tục lệ nắm tay giữa những người cùng độ tuổi, nhưng Hoàng Tứ Lang vẫn bắt tay với cậu một cái, ngón tay hắn lạnh ngắt, trông cứ như người chết vậy, hắn đột nhiên cảm thấy tay của Vô Tấn như có hơi dùng một chút sức lực, bên trong đó ẩn chứa một thông điệp, Hoàng Tứ Lang trong lòng tự hiểu rất rõ, hắn không nói được câu nào, chỉ biết nhìn Vô Tấn nghênh ngang bỏ đi.

Hoàng Phong đứng bên cạnh cứ nghiến răng mãi,

“**** lão tử ta phải giết hắn.”

Lời hắn vừa dứt, Hoàng Tứ Lang trở tay cho hắn một cái tát, ‘bốp’ một cái, đánh đến nổi đầu hắn quay cuồng.

“ Đồ ngu!”

Hoàng Tứ Lang cất bước đi lên trên lầu, hắn đi vào trong phòng, sẵn tiện vất luôn hạt xí ngầu lăn ra từ trong tay áo của hắn vào trong thùng rác, ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi của hắn ướt đẫm cả lưng.

“ Rầm!” một tiếng, Hoàng Phong xông vào, hắn ôm mặt nói với giọng nức nở:

“Phụ thân, tại sao vậy, con không phục!”

Hoàng Tứ Lang thở dài một tiếng,

“Đừng có mà chẳng biết tốt xấu nữa, hắn đã tha cho Hoàng gia chúng ta, nếu không, uy tín Hoàng gia chúng ta sẽ mất hết, lúc đó sẽ phải khăn gói mà rời khỏi quận Đông Hải này đấy.”

Hoàng Tứ Lang dùng tay vuốt mặt, hai mươi mấy năm nay, hắn chưa bao giờ nghĩ lại mà thấy sợ như ngày hôm nay, chỉ suýt một chút thôi, chỉ cần Vô Tấn mở cái chén ấy ra, việc sòng bạc Hoàng gia gian lận sẽ truyền đi khắp cả thành, uy tín mất sạch, còn ai dám đến sòng bạc của hắn nữa chứ, sẽ không thể tiếp tục kinh doanh tiếp nữa, lúc cờ bạc không biết sợ, chỉ một suy nghĩ ban đầu của hắn, đã gieo hậu quả cho ngày hôm nay, hắn cảm thấy bản thân hắn phải lên miếu thắp nén hương thôi.

Ánh mắt Hoàng Phong đầy vẻ hoang mang, hắn rốt cuộc vẫn không thể hiểu được, hắn thấy biểu hiện của phụ thân có chút khác thường, nên cũng chẳng dám nói nhiều nữa, quay lưng muốn đi ra, Hoàng Tứ Lang bèn gọi hắn lại,

“Còn nữa, người mà Hắc Mễ cũng phải sợ, con tốt nhất đừng có đi chọc giận hắn nữa.”