Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 9



Ngọc Diệp dựa vào cánh cửa, thân ảnh màu đen cô đơn giữa cúc viên, mưa gió tung bay, nàng cảm thấy chàng sao mà xa xôi thế…

Ngày mùng sáu tháng mười, vốn là ngày hoàng đạo, mây đen tan hết, lộ ra ánh mắt trời đầu tiên của mùa đông.

Khó có được khí trời tốt, đáng lẽ nên vui mừng.

Song, hôm nay là ngày tiên hoàng nhập thổ, cả nước đều mặc phục tang đưa tiễn Tiên hoàng.

Trừ tứ hoàng tử còn đang trên đường về, cả triều văn võ bá quan đều tới, Triệu Hồng Lân cũng không ngoại lệ.

Trên đàn tế, sắc mặt Triệu Tĩnh tái nhợt như tuyết, vết thương cộng thêm cảm lạnh làm hắn gầy đi rất nhiều. Nhưng hai tròng mắt vẫn lóe lên tinh quang, thân hình cao lớn cứng cỏi, làm cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực. Vương giả, vốn là trời sinh, cho dù yếu ớt cũng không thể nào tan biến được.

Ánh mắt bao quát chư thần, cố gắng tìm kiếm hình bóng kia. Lát sau, thân ảnh lãnh ngạo mà cao quý đó đã ánh vào mắt.

Đúng lúc Triệu Hồng Lân ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau, nhưng dù cách khá xa nhưng y vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn.

Y lạnh lùng quay đầu đi, tránh ra khỏi tầm mắt khiến kẻ khác khó thở kia.

Cả buổi tang lễ sau đó, mặc dù không đứng gần, nhưng Triệu Hồng Lân biết, ánh mắt của Triệu Tĩnh vẫn không rời khỏi y, làm cho y muốn không có cảm giác cũng không được.

Triệu Hồng Lần mím môi thầm nghĩ, nếu mình trả thù Triệu Tĩnh, nhất định hắn sẽ không từ bỏ ý đồ, mình chịu mệt cũng không sao, nhưng sẽ liên lụy Ngọc Diệp. Chi bằng rời khỏi kinh thành, sống một cuộc sống thái bình là tốt nhất.

Chủ ý đã quyết, y đợi ngày hôm sau sẽ vào triều bẩm tấu.

Không ngờ, vào tối hôm đó, một đạo thánh chỉ đã được đưa tới Cần vương phủ, bổ nhiệm Cần vương Triệu Hồng Lân làm thượng thư lệnh, quản hạt tất cả sáu bộ.

Thánh chỉ làm Triệu Hồng Lân cả đêm khó ngủ. Cũng không phải vì trong tay có thực quyền mà hưng phấn, mà là không hiểu Triệu Tĩnh muốn thế nào?

Trên triều, Triệu Hồng Lân từ chối chức thượng thư lệnh, còn xin hoàng thượng tước ngôi vị của y, biếm y làm thứ dân.

Chư vị đại thần ngạc nhiên, cửu vương gia định khiêu khích vị hoàng thượng hỉ nộ vô thường này sao?

Nhưng hoàng thượng dường như sớm biết y sẽ làm vậy, chỉ khẽ nhíu mày, trầm tĩnh mà nói, sau khi bãi triều hãy tới Ngự Thư phòng rồi bàn tiếp.

Triệu Hồng Lân bất đắc dĩ, nhưng lại không còn cách nào khác.

Đi vào Ngự Thư phòng, ấm lò bên trong đã xua tan đi cái rét lạnh ngoài kia, trên ngự án, một hương lò nhè nhẹ phun ra làn khói trắng, thơm ngát ngập cả phòng.

Thấy vật ấy, Triệu Hồng Lân không khỏi hừ lạnh một tiếng. Chẳng lẽ lại định dùng mê dược?

Triệu Tĩnh xin mời y ngồi xuống, tự mình châm trà, lại bị y khinh thường từ chối. Thần sắc Triệu Tĩnh ảm đảm, nghiêm nghị nói: “Yên tâm, Trẫm biết cửu hoàng thúc đã có phòng bị, cho nên sẽ không hạ mê dược vô ích.” Qua lần đó, hắn biết chắc người khôn khéo như Cửu hoàng thúc đã tùy thân mang theo giải dược.

Triệu Hồng Lân lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Hoàng thượng, thần vô đức vô năng, không cách nào đảm nhận chức thượng thư lệnh được. Xin hoàng thượng tìm vị hiền tài khác.”

“Cửu hoàng thúc, về chuyện thượng thư lệnh, Trẫm sẽ không thay đổi chủ ý.” Triệu Tĩnh ngồi vào sau ngự án, hai tròng mắt gắt gao nhìn y: “Ngươi muốn rời khỏi kinh thành, đi đến một nơi xa xôi mà Trẫm không thể gặp được ngươi, đúng không? Cửu hoàng thúc, ngươi thật vô tình… Trẫm chỉ muốn mỗi ngày được nhìn thấy ngươi mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?”

“Mong hoàng thượng thu hồi thánh mệnh, từ nay về sau thần không muốn can dự vào việc triều chính nữa…”

“Không!” Triệu Tĩnh bướng bỉnh nói: “Ta không cho ngươi đi!”

Triệu Hồng Lân cười lạnh: “Dựa vào ngươi cũng có thể ngăn cản ta sao?”

“Trẫm không ngăn cản được ngươi…” Triệu Tĩnh chăm chú nhìn y, cười lạnh nói tiếp: “Nhưng trong thiên hạ có nơi nào không phải của Trẫm? Chỉ cần Trẫm hạ chỉ truy bắt, các ngươi có thể trốn ở đâu? Dựa vào võ công của Cửu hoàng thúc chắc sẽ tránh được đuổi bắt, nhưng ngươi đừng quên, bên cạnh ngươi còn có một nữ tử không có võ công, chẳng lẽ ngươi bắt nàng sống trong cảnh đào vong? Huống hồ còn có Mai Ngọc sơn trang, nó cũng không mọc chân để chạy được đâu.”

Nữ nhân đó, mặc dù sinh ở giang hồ, gia tộc cũng có tiếng tăm trong giới võ lâm. Nhưng từ khi sinh ra, nàng đã được nuông chiều mà lớn lên. Ngọc gia sợ nàng bị làm sao, cho nên không dám dạy nàng võ công, cả ngày nhốt trong khuê phòng. Một nữ tử mảnh mai chưa từng chịu sóng gió, làm sao có thể chịu được cuộc sống trốn chạy nay đây mai đó.

Triệu Hồng Lân im lặng, trái tim dần trầm xuống. Hắn nói không sai, Ngọc Diệp – người cũng như tên, vốn là một đại tiểu thư như kim chi ngọc diệp, từ nhỏ được bảo vệ quá độ, hoảng sợ liền té xỉu, nàng nhu nhược không chịu nổi cuộc sống khốn khổ…

Thấy mi gian y chứa đầy sầu lo, Triệu Tĩnh cười, cười đến cay đắng.

Hắn đã thắng, không phải sao? Vì điều này, y sẽ lưu lại, cho dù không cam lòng, nhưng y vẫn sẽ lưu lại. Đây là nhược điểm duy nhất có thể nắm giữ y, cũng là nhược điểm mà hắn ghen ghét đến đau lòng.

Một hồi sau, Triệu Hồng Lân mới lấy lại tinh thần, con ngươi câu hồn đầy mỵ ý tràn ngập khiêu khích: “Hoàng thượng không lo ta làm thượng thư lệnh sẽ dùng việc công báo thù riêng, lợi dụng chức quyền làm dân chúng lầm than, khiến ngôi vị hoàng đế của ngươi gặp nguy hiểm sao?”

Triệu Tĩnh cười ha ha: “Cửu hoàng thúc, ngươi sẽ dùng an nguy của thiên hạ để báo thù ta ư? Ngươi sẽ không để ta vào mắt thế chứ? Trong mắt ngươi, ta chỉ như một kẻ điên thôi, không đúng sao?”

Không sai, hắn là kẻ điên, chỉ có kẻ điên mới cố chấp như thế, vì được thứ hắn muốn mà có thể dọn sạch chướng ngại cản đường, không tiếc họ hàng bạn bè xa cách!