Hoàng Tộc Bại Hoại

Chương 6



Tiểu Hòa dìu Triệu Tĩnh ngồi xuống, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Hoàng thượng, máu không ngừng chảy thế này mà ngài còn nói ngày mai mới đi tìm Bình thái y sao… Nếu cứ tiếp tục, chỉ sợ ngài không chịu nổi tới sáng mai mất… Hoàng thượng, nô tài đi lấy cho ngài tấm áo lông cừu nhé… Ngài xem, ngài ăn mặc phong phanh như vậy….” Oa oa oa… nếu hoàng thượng xảy ra chuyện gì, mình cũng không muốn sống nữa!

Chậc, cái tật xấu từ nhỏ thích khóc của y sao tới giờ vẫn chưa sửa được?

Triệu Tĩnh vỗ tay y, ý bảo y đừng khóc nữa, rồi cầm lấy tấm áo lông cừu phủ lên người. Nếu hắn không mặc, chỉ sợ kẻ này làm ngập lụt cả căn phòng này mất.

Kỳ thật, mặc hay không đối với hắn cũng giống nhau thôi, thân thể dù lạnh đến mấy, cũng không lạnh bằng trái tim này.

Từ nay về sau, sợ rằng không có cơ hội đạt được thứ hắn muốn nữa? Là vì hắn đã tự tay bóp nát hết thảy, nhưng hắn không thể hối hận, cũng không muốn hối hận. Bởi vì đó có lẽ là cơ hội duy nhất của hắn trong cuộc đời này, cho nên hắn không thể bỏ qua được!

Sau khi bôi thuốc cầm máu xong, cộng thêm cả ngày mới chỉ ngủ được hai ba canh giờ, chưa kể bị gió lạnh, kết quả thân thể cường tráng do tập luyện từ nhỏ để bảo vệ người kia cũng đã không chịu nổi mà ngã xuống, sốt cao hừng hực.

Tiểu Thuận cùng Tiểu Hòa đỡ Triệu Tĩnh quay về tẩm cung, Bình thái y theo sát không dám rời dù chỉ trong chốc lát. Đương nhiên Triệu Tĩnh cũng không thể lâm triều được.

Hoàng hậu Hồng Linh vừa nghe Triệu Tĩnh bị bệnh, vội vàng tới Thanh Trữ cung.

Nhìn hoàng thượng nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, Hồng Linh không khỏi cảm thấy đau lòng. Nàng nắm lấy tay hắn, nhưng lại nhìn thấy ngón tay hắn quần đầy băng vải, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Hòa, Tiểu Thuận, sao tay hoàng thượng lại bị thương? Các ngươi hầu hạ hoàng thượng thế nào hả?”

Hai tiểu thái giám nhìn nhau, cúi đầu không dám lên tiếng.

Đứng nhìn hoàng hậu chỉ mời mười bảy tuổi, ôn nhu dịu dàng. Nhưng dù sao cũng là một trong các công thần trợ giúp hoàng thượng leo lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, võ công lại cao cường cộng thêm tài trí vẹn toàn, nếu trả lời không cẩn thận, chắc chắn nàng sẽ nhìn ra sơ hở.

“Thế nào, mọi khi các ngươi líu ríu nói không ngừng, hôm nay bộ bị mèo cắn đứt đầu lưỡi rồi hả?” Hồng Linh mỉm cười nhìn lướt qua hai người, vừa định hỏi tiếp, đã thấy Triệu Tĩnh mở mắt ra, không khỏi vui mừng ra mặt: “Hoàng thượng, ngài tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Không sao, Bình thái y sắp thành thần y rồi, uống thuốc vào là khỏi bệnh liền.” Triệu Tĩnh nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, đã quá trưa, liền chống tay xuống giường định đứng dậy, ai ngờ vai trái buốt đau mà ngã trở lại giường.

Hồng Linh tinh mắt, đã nhìn thấy vai hắn có vết máu, không khỏi kinh hoàng: “Hoàng thượng, ngài bị thương?”

“Không sao, chỉ là luyện kiếm không cẩn thận thôi.” Triệu Tĩnh thản nhiên nói, giãy dụa lại muốn đứng lên.

Hồng Linh liền ấn hắn quay về giường: “Hoàng thượng bị thương cần phải nghỉ ngơi, không có sức khỏe làm sao có thể thống trị quốc gia đây?”

Chỉ là, vết thương đó… cho dù hoàng thượng võ công kém cỏi đến mấy cũng không có khả năng làm bị thương vai trái của chính mình được. Mà ở trong cung, có ai dám làm bị thương hoàng thượng chứ? Thích khách sao? Nếu là vậy, lúc hoàng thượng bị thương đã phải gọi cấm vệ quân tới bắt người rồi, chứ làm sao im lặng thế này. Như vậy, làm bị thương hoàng thượng chắc chắn là một người quen thuộc, có thể làm bị thương hoàng thượng mà không bị truy cứu… Là thái tử đang bị giam lỏng ở Ly cung sao? Không, võ công của thái tử kém xa hoàng thượng, không thể nào gây thương tổn cho ngài được… Vậy là ai đây?

Biết rõ hoàng hậu sẽ không tin, nhưng Triệu Tĩnh cũng không nhiều lời giải thích, chỉ ngồi dậy, nói: “Hồng Linh, Trẫm không sao, trong triều còn nhiều chuyện cần xử lý, nàng về cung nghỉ ngơi đi .”

Hồng Linh trầm ngâm một lát, rồi hành lễ cáo lui.

Đi ngang qua cung điện lộng lẫy hoa lệ, nàng không cảm thấy vui sướng chút nào. Hoàng cung to như vậy chỉ cho nàng một cảm giác cô độc. Ở chỗ này, thời khắc nào nàng cũng phải đề phòng người bên cạnh… Nơi quyền lực này cũng rất tàn khốc vô tình, muốn tồn tại ở đây, thì phải học được sự vô tình đó.

Điểm này, nàng làm không được. Nếu là vô tình, làm sao nàng lại bị cuốn vào cuộc chiến tranh tàn khốc để chiếm lấy ngôi vị hoàng đế này. Nàng vốn là nữ nhân giang hồ, không có quan hệ gì với hoàng thất. Chỉ vì nàng yêu người hoàng tộc. Vì trợ giúp người đó hoàn thành tâm nguyện, nàng đã thuyết phục phụ thân, dùng chính gia tộc của mình để đánh cuộc cùng hắn mạo hiểm… Nàng là người si tình, si tình với duy nhất một người, cho nên nàng vĩnh viễn không vô tình được.

Cuộc sống xa hoa trong hoàng cung là ước mơ của bao người, nhưng nàng lại chỉ mong được trở về như xưa, lúc ở Hồng Diệp sơn trang. Triệu Tĩnh thường xuyên ở bên cạnh nàng, mặc dù vốn là đến để bàn về kế hoạch, nhưng ngày ngày được gặp nhau. Hôm nay đại sự thành công, sau khi hắn làm hoàng đế, toàn tâm toàn ý lo việc quốc gia đại sự, trừ ngày thành thân ra, Triệu Tĩnh chưa hề tới cung của nàng lần nào nữa… Tương lai khi hắn lập thêm nhiều phi tần, chỉ sợ sẽ hoàn toàn quên mất nàng.

Nếu có thể dùng ngôi vị hoàng hậu đổi lấy hạnh phúc tầm thường, nàng cam tâm tình nguyện làm một người phụ nữ bình thường.

Chỉ là, hối hận cũng đã quá muộn.

Mặc một bộ quần áo tầm thường, mái tóc đen dài óng mượt được buộc tùy tiện bằng một sợi vải vàng, Triệu Tĩnh được Tiểu Hòa dìu đến Ngự Thư phòng.

Mà ở bên trong, đã sớm có mấy vị đại thần thân mặc triều phục đang đứng chờ diện thánh.

Vừa thấy hoàng thượng xuất hiện, mấy vị đại thần vội vàng quỳ xuống hành lễ. Đến khi hoàng đế ngồi xuống hô bình thân, mấy vị đại thần mới đứng dậy, ngẩng đầu nhìn hoàng đế, tất cả đều không khỏi sửng sốt…