Hoàng Thượng Nói Phải

Chương 2-1



Edit: Dạ

Beta: Kunnie

———

Ngày đầu tiên của hàng tháng, là ngày tụ hội của phi thiếp toàn hậu cung. Lầu hai của Lan Hinh Các trong thư  quán là nơi mà các nàng gặp mặt.

Mục đích duy nhất của việc tụ họp, là để nhận lấy tiền chi tiêu hàng tháng cùng vải dệt, hương liệu hay các loại đồ dùng phục vụ cho cuộc sống hàng ngày. Trước mắt, việc quản lý tài vụ của hậu cung tạm do Vịnh Đông Cung chủ trì, tổng quản phủ nội vụ chỉ phụ trách việc phát đồ mà thôi. Nếu có phi, thiếp nào cần chi tiêu thêm, nhất định phải báo với Vịnh Đông Cung, sau đó phải có sự  đồng ý của các cung mới được lấy ra, đợi đến lúc các cung nữ  của cung đó ký tên đem tiền tiêu hàng tháng lĩnh đi rồi, nếu không có việc gì khác cần thảo luận, thì bình thường chính là ngồi nhàn tản nói chuyện với nhau, để thêm gắn bó cảm tình giữa các phi tử.

Bất quá, buổi tụ hội ngày hôm nay là bất đồng, hơn nữa còn vượt ra ngoài ý liệu của mọi người, bởi vì hoàng đế bệ hạ cư nhiên lại đích thân tới!

Đang lúc chuyển đề tài thảo luận từ chuyện chi tiêu hàng tháng trong cung sang chuyện tuyển tân phi cho hoàng đế, thì hạ nhân báo Tử Quang Đế đến Lan Hinh Các, mọi người cả kinh không dám tin, tất cả đều lâm vào trạng thái đần độn, ngây ngốc, cơ hồ như không thể phản ứng lại với tin vừa nghe được. Cảm xúc kinh hỉ thậm chí làm cho vài vị sườn phi lệ quanh vành mắt, cúi đầu khóc nức nở.

Dù sao hoàng đế cũng không dễ dàng tới hậu cung lúc ban ngày! Mà nhất là, lúc này, khi hoàng đế đang bận rộn chuyện quốc sự, hàng tháng chỉ sủng hạnh thê thiếp một lần, ai cũng không phải là ngoại lệ. Phu quân của các nàng từ  khi đăng cơ tới nay, không còn có thời gian riêng dành cho các nàng, bọn họ đều là “hương khuê độc thủ, tịch mịch giai đồng” (phòng thơm cũng chỉ có một mình, lẻ loi, cô độc).

Có thể  nhìn thấy đế vương ở ban ngày, thật sự là chuyện tưởng cũng không dám tưởng! Ba cung phi chính thê bình thường còn có thể lấy công sự  làm cái cớ đến Thượng Hoàng Cung cầu kiến Hoàng Thượng, lấy việc công để mưu đồ chuyện riêng, có thể nhất thời an ủi nỗi khổ tương tư. Mà với các sườn phi không có thực quyền, phạm vi hoạt động mỗi ngày, chỉ có thể ở trong hậu cung cùng với nữ quyến du ngoạn, tuyệt đối không có cơ hội cùng hoàng đế sáng tạo cảnh tượng “Xảo ngộ”  (vô tình gặp mặt).

Toàn bộ kiến trúc rộng lớn của Nhật Diệu hoàng cung, nếu từ  không trung nhìn xuống, trên cơ bản là phân bố thành hình chữ  “Thiên” rộng lớn. Ở chỗ trung gian kia, đúng là chỗ ngăn cách giữa thượng Hoàng cung cùng hạ Hoàng cung (cũng chính là hậu cung).

Nhóm sườn phi không được hoàng đế giao cho thực quyền, nếu tưởng bước ra đại môn của hậu cung, xuyên qua cửa lớn cùng tường  được ngăn cách sâm nghiêm ngăn giữa thượng Hoàng cung cùng hạ Hoàng cung kia, trừ phi là hoàng đế triệu kiến. để đi tới trước thượng Hoàng cung – nơi mà hoàng đế  độc sở hữu, nếu không cho dù có cánh cũng  không bay tới được.

Nếu nói chính phi là lệ thuộc trực tiếp vào hoàng đế, nhận lệnh trực tiếp từ hoàng đế, như vậy người mà sườn phi lệ thuộc trực tiếp chính là chính phi. Ở trong  hoàng cung sâm nghiêm này, sẽ không tha cho việc tự tiện đi quá giới hạn, nếu không hậu quả là khó có thể lường trước được, hơn nữa Tử Quang Đế lại là một đế vương không thể chịu đựng được nháo sự ở hậu cung.

Hoàng đế đến,sau một phen bái kiến rườm rà, Vịnh Đông Cung vội vàng làm cho mọi người đứng đúng vị trí, bản thân mình cũng đứng vào một vị trí ở bên phải.

Tử  Quang Đế ngồi xuống vị trí chủ tọa, ánh mắt công bằng nhìn qua mỗi một gương mặt như hoa như ngọc,thấy các nàng bên môi mang theo nụ cười yếu ớt, ai cũng không lập tức mở miệng nói chuyện.

 – “Hoàng Thượng, vì sao hôm nay người lại tới chỗ này? Người mới vừa hạ triều phải không? Chắc chắn là đang rất mệt?” –Vẻ mặt Vịnh Đông Cung vui sướng khó có thể ức chế được, thân mình đã muốn dựa lại gần đế vương nhất, nhưng lập tức lại đem thân hình lùi lại, gần như  vậy sẽ không hợp quy củ, khiến cho các chúng phi khác nhìn vào, sẽ nói là nàng ta không biết kiềm chế. “Người đâu, còn không mau mau thượng trà!” Một thị tỳ lanh lợi nghe vậy vội vàng đem dâng trà ngon, đưa cho Vịnh Đông Cung để nàng ta dâng cho chí tôn.

-“Hoàng Thượng, đây là trà của mùa xuân năm nay, vừa mới được cống tiến vào cung. Người thừa dịp còn nóng nhanh uống đi ạ.“

Tử  Quang Đế gật đầu, uống một ngụm, sau đó hướng mọi người ra lệnh:

-“Đều ngồi đi.“

Chúng thê thiếp y thân phận, cấp bậc ngồi xuống. Bảy người, người dũng cảm nhất dám tranh thủ lên tiếng biểu hiện, trừ Vịnh Đông Cung ra, không có người thứ hai dám. Nàng ta chính là người duy nhất trong chúng thê thiếp, có tính tình hoạt bát niềm nở. Nàng chưa bao giờ che giấu tình yêu đối với Tử Quang Đế Thiên Triệt, mặc kệ là trước đây hay sau này, luôn luôn trực tiếp biểu hiện để đế vương biết, hơn nữa còn cố gắng làm cho trong mắt đế vương chỉ có mình, một lòng một dạ làm cho mình trở thành tiêu điểm trong chúng phi, để hoàng đế không bao giờ quên nàng.

Bất quá Tử  Quang Đế mặc dù dung túng Vịnh Đông Cung thích làm náo động, nhưng không có ”cùng chi ứng hợp”, đối  với Vịnh Đông Cung nhợt nhạt cười sau, ánh mắt chuyển đến trên người Minh Ân Hoa ngồi ở vị trí đầu tiên phía bên trái, hỏi:

– “Minh Hạ Cung, nửa tháng trước trẫm nhìn thấy  bản thảo dạy học cho trẻ thơ kia, giờ đã hoàn thành việc biên soạn hay chưa?“

Tưởng lúc ấy là do Hoàng Thượng thuận miệng nói ra mà thôi, nhưng giờ lại bị đế vương nhớ kỹ. Minh Ân Hoa ngăn chặn sự kinh ngạc trong ngực, ngữ  khí bằng phẳng nói:

– “Bẩm Hoàng Thượng, thần thiếp cũng sắp biên soạn xong. Đợi hai ngày cuối cùng này sửa hoàn thiện là có thể giao phó cho văn thư quán sao chép thành sách ạ.“

– “Tốt lắm.” Tử  Quang Đế gật đầu khen ngợi. Tiếp theo nói với các vị thê thiếp: “Các vị ái phi, Minh Hạ Cung biên soạn được một giáo án dùng để dạy cho trẻ nhỏ, nội dung dễ hiểu, có thể đọc thuộc lòng, rất thích hợp dùng cho trẻ nhỏ mới học. Vì thế trẫm hạ chỉ cho Minh Hạ Cung sau khi đem giáo án hoàn thành, liền giao phó cho văn thư quán sao chép tạo thành sách để  lưu truyền.“

Là giáo án nào mà đáng giá để cho hoàng đế coi trọng như thế, lại còn mệnh lệnh tạo thành sách để  lưu truyền rộng rãi nữa?!

Những ánh  mắt ngạc nhiên lại mang theo chút ghen tỵ lập tức bắn về phía Minh Ân  Hoa, thật sâu đánh giá diện mạo xinh đẹp nhưng lại không đủ mỹ để có thể ở trong bảy người so sánh. Mặc dù không thể dùng dung mạo để tranh sủng, nhưng lại có thể lấy tài hoa để giành được thánh quyến  (sự quyến luyến của vua) sao? Mới gả tiến vào hai năm, đã có thể làm Hoàng Thượng nhớ kỹ sao?

Vịnh Đông Cung nương nương xinh đẹp khóe môi khẽ nhếch, đang muốn nói gì đó, thì đã có người giành trước mở miệng:

– “Thực tài giỏi, Minh Hạ Cung nương nương thật sự là tài năng, ngẫm lại cũng nên là như thế, dù sao Minh gia chuyên sản sinh ra tài nữ, là chuyện mà thiên hạ đều biết. Nương nương tài hoa nhưthế, Ân Nhã muội muội xem như đã có người kế nghiệp.” Thân là sườn phi đứng đầu – Trương Phi, lấy ngữ  khí cùng thân phận của nàng không hợp nhau mỉm cười khen ngợi.

Trương Phi lớn tuổi nhất, từ lúc Tử  Quang Đế vừa lớn hơn một chút, đã ở bên hầu hạ, cũng là nữ hầu, nữ nhân đầu tiên của Tử  Quang Đế. Xuất thân thấp kém làm cho nàng ngay cả làm sườn phi cũng đều cực miễn cưỡng, may mà Tử Quang Đế nặng tình, không chỉ lập nàng là sườn phi, còn cho nàng danh phận sườn phi đứng đầu. Tuy nói là sườn phi, nhưng địa vị có chút khác biệt, ngay cả Vịnh Đông Cung làm việc theo ý cũng không dám làm nàng khó xử. Cho nên, giờ phút này, cho dù nói ra những lời  như  vượt quá thân phận này cũng sẽ được bao dung.

– “Trương phi khen sai rồi, Minh Hạ Cung không dám nhận.” Minh Ân Hoa thản nhiên đáp lời.

 – “Ai, thần thiếp đây là ngưỡng mộ người, nào dám là khen ngợi, thỉnh nương nương đừng đa tâm.“

 – “Sẽ không, cũng không dám.” Không mang theo cảm xúc đáp trả, để đề tài dừng ở đây.

Tử  Quang Đế đạm mạc  liếc mắt quét hai người một cái, không cần nhìn những người khác, cũng biết đại khái là sẽ không thoát ly được vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa, cho dù biểu tình có che giấu, cũng che giấu không được tâm tình. Đây là thái độ bình thường nơi hậu cung, một đám nữ nhân rất nhàn rỗi,  sống cũng chỉ có thể như vậy. Không vòng vo, liền nói trực tiếp:

– “Nay trẫm có bốn đứa con, hoàng trưởng tử Dư Huy, hoàng trưởng nữ Dư Hạ đều đã tiến vào TrữAnh Viện cùng Uẩn Tú Viện để học tập, Dư Dương sáu tuổi cùng Dư Đồng bốn tuổi thì đúng lúc bắt đầu đi học. Từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, dù quá bận rộn việc quốc sự, nhưng cũng chưa từng có quên chức trách phân chia rõ ràng nơi hậu  cung, cũng phân bố tốt các chức, các vị riêng. Nay vừa vặn thừa dịp tuyển tân phi cùng với giáo dục hoàng thất tử nữ, liền xử lý cùng một lúc luôn đi. Chư vịái phi ai cũng có sở trường riêng, trẫm hy vọng chư vị có thể  phát huy tốt sở trường của mình, ví dụnhư tài năng của Minh Hạ Cung, chính là thích hợp cho việc giáo dục.“

Đúng lúc này, tính tình có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, cao ngạo Kim Thu Cung mở miệng hỏi:

– “Hoàng Thượng, người không phải là tính để cho Minh Hạ Cung chấp chưởng Uẩn Tú Viện đấy chứ?”

– “Chỉ cần có tài, có gì là không thể?” Hoàng đế giống như đùa như thật trả lời.

 – “Điều này sao có thể!” Vịnh Đông Cung là người đầu tiên kinh hô. “Nếu Hoàng Thượng muốn tìm chút việc để cấp Minh Hạ Cung làm, kỳ thật Tĩnh Thư Quán hoặc là Cung Vụ Phủ bên kia đều có không ít chuyện có thể làm. Về phần hiện tại, Hoàng Thượng người xem…” bàn tay mềm chỉ lên giá sách dựa vào tường phía bên phải, tràn đầy bái thiếp: “Tất cả chỗ này đều là trong một tháng qua, chúng thần thiếp  thu được danh sách tuyển phi. Chúng thần thiếp vội vàng sàng chọn ra, sau đó tháng sau còn phải đem tú nữ trúng cử tuyên đến hậu cung khảo hạch  nữa. Chỉ riêng việc này thôi, đã không thể nói chính xác tới khi nào sẽ xong. Hoàng Thượng sao lại nhằm đúng lúc này tăng thêm gánh nặng cho Minh Hạ Cung? Huống chi Minh Hạ Cung còn trẻ như thế, sẽ thiếu chín  chắn, cho dù Hoàng Thượng có coi trọng tài hoa của minh Hạ Cung đi chăng nữa, cũng không thể vội vàng nhưvậy? Nếu Hoàng Thượng cho rằng Uẩn Tú Viện cần một người đứng ra, trong đám thủ lĩnh nữ quan hẳn là có người có thể đảm nhiệm.“

– “Cũng không thể trách, những thủ lĩnh nữ quan này chính là do Vịnh Đông Cung nương nương hai năm trước nhọc lòng tớiTự Lực bồi dưỡng tạo thành những nữ quan vĩ đại, nghe nói tài hoa xuất chúng đến độ có đi tham dự kỳ thi tuyển nữ Trạng Nguyên cũng không có vấn đề gì… Aiz, đáng tiếc là từ năm năm trước khi xảy ra việc của Gia Đức hoàng hậu sau, Nhật Diệu hoàng triều ta đã không còn tổ chức thi yến hoàng gia, hay kinh hoa bách hoa yến gì đó, nên tự nhiên là không thể nào tuyển ra nữ Trạng Nguyên, hay nữ tài tử nữa.” Trương phi cười đến thực chói mắt, ngữ khí thực chân thành, nhưng lời nói nói ra tuyệt đối không xuôi tai.

– “Trương phi đối với nhóm thủ lĩnh nữ quan này thật hiểu biết. Bản cung tận tâm hết sức bồi dưỡng những nữ quan này, chính là hy vọng các nàng  có thể thành tài, có thể phụ giúp quản lý hậu cung.”

– “Đúng vậy, ai có mắt đều nhìn thấy được Vịnh Đông Cung nương nương thật tận tâm, hậu cung này của chúng ta rõ ràng có ba cung chủ , lại chỉ thấy có một mình Vịnh Đông Cung bận rộn, cũng không phân chia cho những người khác, thật sự là rất vất vả.“

– “Có thể vì Hoàng Thượng phân ưu giải lao, là vinh hạnh của thần thiếp,không nghĩ  một chút vất vảđó là khổ.” – Vịnh Đông Cung âm thầm cắn răng, nói.

– “Đúng vậy, loại vất vả này, người khác muốn cầu cũng cầu không được đâu. Nương nương, xem ra người tựa hồ không vui như vậy, thật  “vất vả“ bị giữ chân, sau đó mới vừa nghe thấy Hoàng Thượng nhắc tới muốn cho Minh Hạ Cung nương nương làm nữ tế rượu, đã liền lập tức phản đối. Đây là nương nương đối với Minh Hạ Cung nương nương săn sóc đi? Thật sự là làm người khác cảm động.“

Người sáng suốt đều nhìn ra được, nếu không phải do Trương phi tâm tình gần đây phi thường không tốt, chính là nàng cố ý muốn cùng Vịnh Đông Cung đối đầu.

Vịnh Đông Cung bị Trương phi “nhắc nhở” như vậy, sắc mặt  bị  chọc tức đến trắng bệch, nhưng lại cũng không có ngốc đến mức ở trước mặt hoàng đế mà phát tác. Nàng chính là mím môi, thẳng tắp nhìn Trương phi không nói, vẻ mặt là vừa tức lại vừa ủy khuất.

Bầu không khí nhất thời trở nên lạnh lẽo, hơn nữa lại lạnh thật lâu. Ở đây có Minh Hạ Cung cùng Kim Thu Cung đều là người thông minh nên giữ im lặng, đem hết thảy mọi việc giao cho cửu ngũ, tình nguyện thừa nhận khả năng có thể bị xử phạt liên đới, cũng không muốn xuất đầu tại đây.

Mỗi một người đều mang theo ý sợ hãi trong đôi mắt đẹp, rồi tất cả đều nhịn không được vụng trộm dò xét nhìn sang hoàng đế ở bên kia, sợ mặt rồng giận dữ, nhưng lại càng muốn biết, hoàng đế sẽ xử lý việc này như thế nào; đối mặt với sự  xung đột của hai phi thiếp vốn được đế vương dung túng, thì sẽ thiên vị bên nào đây?

Tại bầu không khí đầy sự  căng thẳng và  sợ hãi này, Minh Ân Hoa chỉ khẽ cúi đầu xuống, bắt bản thân mình không được đếm xỉa đến. Hai năm nay mọi thứ  trôi qua rất thư thái, chưa bao giờ có cơ hội chứng kiến những cảnh tranh thủ tình cảm với tranh quyền chốn hậu cung. Mà nay, khi hoàng đế bắt đầu muốn xác lập quyền lực và trách nhiệm của từng vị phi tử nơi hậu cung, cho quyền lực quản lý hậu cung, thì tranh chấp ngay lập tức cũng không thể tránh được sẽ xảy ra.

Lúc trước bởi vì Tử Quang Đế quá bận rộn, những công chuyện trong hậu cung  không có đặc biệt chỉ định sẽ do ai phụ trách, nên vẫn đều bị Vịnh Đông Cung tiếm quyền. Tuy nói ba chính phi đều có quyền tham dự như nhau, nhưng Vịnh Đông Cung cũng mặc kệ, trực tiếp đem mọi chuyện hoàn toàn đều tự  quyết định, sau đó lại sai người đưa đến hai cung khác để đóng ấn  xác nhận, một bộ dáng đương nhiên là như vậy, lấn át hoàn toàn hai cung còn lại, hoàn toàn coi thường Minh Ân Hoa do tuổi nhỏ  cùng Kim Thu Cung luôn mang bộ dạng mèo khen mèo dài đuôi.

Chuyên quyền độc đoán như vậy, các phi thiếp khác không phải là không có oán hận, nhưng bất hạnh  là hoàng đế không hề ngó ngàng hay xử lý đến sự vụ chốn hậu cung. Nay Hoàng Thượng đã muốn quyết định chuyện này, Vịnh Đông Cung đương nhiên muốn danh chính ngôn thuận được vua giao cho quyền lực. Mà đồng thời, tâm trạng Trương phi nặng nề đã lâu, làm sao có thể tình nguyện làm một  sườn phi đứng đầu mà không có thực quyền đây? Nếu không thừa dịp hiện tại làm khó dễ, đợi đến lúc hoàng đế ban thưởng quyền lực xong, về sau có muốn hối cũng không kịp.

Trong toàn bộ hậu cung lúc này, cũng không phải là rất phức tạp, nói trắng ra cũng chỉ là cuộc đấu giữa Vịnh Đông Cung và Trương phi mà thôi. Các nàng là nữ tử  được gả cho Tử Quang Đế lâu nhất, theo từ thời hoàng đế còn là Lưu Cách Vương đã tranh đấu, bất quá khi đó được sủng ái nhất là chính thê Minh Ân Nhã, so về gia thế hay tài mạo, đều vượt qua hai người thật xa, cho nên hành vi hai người cũng coi như thu liễm. Nhưng hiện tại cũng không giống như trong dĩ vãng, Minh Ân Nhã không còn, hơn nữa hai hoàng tử của hoàng đế lại được sinh ra từ bụng của hai vị phi tử trước mắt này. Người ta nói mẫu bằng tử quý, ở trước mặt hoàng đế lời nói cũng ít phải lo lắng trước sau.

Mọi người đều đang lo sợ suy nghĩ xem hoàng đế sẽ làm như thế nào. Không khí trầm mặc duy trì lâu lắm, lâu đến cơ hồ làm cho người ta hít thở không thông, ngay cả hai chủ mưu  gây chuyện, trong lòng cũng có chút không yên, sợ hãi mình đã quá mức vượt qua giới hạn nguyện ý chịu đựng của hoàng đế.

Tử Quang Đế không giận tím mặt, nhưng đáy lòng tự nhiên là tức giận, thế nhưng dạng chuyện này không đủ để hắn biểu hiện sự tức giận qua vẻ mặt. Thân là hoàng đế, không có quyền biểu hiện ra  cảm xúc chân chính, các biểu hiện vui hay giận được biểu hiện ra, đều phải xuất phát từ lý  do chính đáng, hơn nữa còn phải để đạt tới mục đích.

Xác định thời gian trầm mặc đã đủ lâu, đã muốn đủ để cho các phi thiếp của mình cảnh giác, Tử Quang Đế ngữ khí lạnh lùng, nói:

– “Trẫm vẫn nghĩ  các nàng ở chung trong hậu cung, cần bình tĩnh hoà thuận vui vẻ mới đúng, dù sao cũng chỉ có bảy người mà thôi. Hóa ra không phải là như thế ,chỉ có một chút việc nhỏ, mà thật ra còn chưa xứng đáng gọi là  việc nhỏ, đã khiến cho hai người khắc khẩu thành như vậy, đây là biểu hiện mà thân là người trong hậu cung phải làm gương cho nhiều người nên có sao?“

-“Hoàng Thượng bớt giận!” – Các vị phi thiếp lập tức đứng dậy, mà thị nữ đứng ở hai bên sườn đã sớm sợ hãi ngã quỳ trên mặt đất, phát run không ngừng.

– “Trẫm có gì mà phải giận? Người cần phát giận trước mắt, không phải là người khác hay sao?” – Ngữ khí thản nhiên.

Mọi người càng sợ hãi hơn, trong đó Trương phi thất thố nhất, liền quỳ hướng bên cạnh người hoàng đế, run giọng nói:

– “Thần thiếp đáng chết, chọc giận thiên nhan, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội!“

– “Trương sườn phi sao lại nói lời ấy? Trương sườn phi là phi tử lớn tuổi nhất, thủ đoạn đã dùng là thành thục nhất, làm sao có thể đáng chết được?“

– “Hoàng, Hoàng Thượng…“

Ba chữ  “Trương sườn phi” này, giống cự chùy chủy hướng tâm đánh tới, đánh trúng làm cho Trương phi hồn bay phách tán. Hai chữ sườn phi này tuy đúng là phong hào chân chính của nàng, nhưng người bình thường khi xưng hô sườn phi, đều trực tiếp đem từ  “sườn” xóa bỏ, làm cho danh hào dễ nghe hơn, ngay cả bản thân hoàng đế cũng như thế. Mà một khi hoàng đế đem đầy đủ phong hào sườn phi này kêu đi ra, liền tỏ vẻ hoàng đế đã bị chọc cho tức giận.

– “Trừ kêu Hoàng Thượng ra ngươi không có lời nào khác để nói sao? Sau đó nên khóc sướt mướt yêu cầu trẫm làm chủ mới đúng chứ? Bằng không hai người các ngươi cũng không cần ở trước mắt trẫm diễn ra màn kịch vừa rồi!“

– “Hoàng Thượng bớt giận, thần thiếp biết sai rồi…” Vịnh Đông Cung sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lo lắng không biết có nên học Trương phi quỳ xuống dưới chân đế vương, cầu cho Hoàng Thượng tha thứ. Hôm nay như vậy, quả nhiên là đã quá mức!

Tử Quang Đế không cho các nàng cơ hội, hắn quyết định làm cho những nữ nhân quá mức nhàn rỗi thích châm chọc nhau này một chút cảnh cáo. Nhìn về phía Minh Ân Hoa, hạ lệnh:

– “Minh Hạ Cung lưu lại.”  Sau đó hắn nhìn về phía hai phi thiếp còn lại: “Hai người các ngươi, mau về cung của mình, tự đóng cửa suy nghĩ trong ba ngày. Vịnh Đông Cung cùng Trương sườn phi cấm túc mười ngày. Trong mười ngày này, chuyện trong hậu cung sẽ do Minh Hạ Cung, Kim Thu Cung tạm thời  để ý.“