Hoàng Phi Bị Nguyền Rủa

Chương 10-2: Hoàn



Hắn vừa nói xong, trên điện to lớn đột nhiên xuất hiện một đội lớn mặc khôi giáp, tay cầm binh khí, toàn bộ là binh sĩ võ trang.

Tức thì trên điện loạn thành một đoàn.

Lúc mọi người sắp cơm rượu no say, không kịp trở tay thất kinh không thôi, Hoàng đế tỉnh lại trong cơn say sợ hãi: ''To gan! Các ngươi muốn tạo phản hay sao!'' Hắn hét lớn.

Những binh lính này không để ý đến hắn, đánh nhau với các binh sĩ ban đầu đứng trên điện, mắt thấy muốn tấn công Hoàng đế ngồi trên điện cao, Hoàng đế sợ hãi vội vàng rút kiếm muốn hộ thân, đáng tiếc thân thể già nua, mới rút kiếm ra khỏi vỏ đã thở gấp không thôi: ''Ái phi, sao lại thế này?'' Ngay cả năng lực nâng kiếm hắn cũng không có, cảm thấy luống cuống.

''Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ ngươi đã già đến mắt mờ nhìn không ra?'' Vẻ mặt Vương quý phi hài lòng.

''Nàng có ý gì?'' Hắn kinh dị nhìn nàng.

''Ý của ta rất đơn giản, những người này đều là nhân mã của ta, ta muốn đầu của ngươi, ta muốn làm Nữ Hoàng đế kiêu ngạo của Đại Tống!'' Khẩu khí nàng thật lớn nói.

''Nàng muốn tạo phản!'' Hắn giật mình.

''Không sai! Lão bất tử kia, hầu hạ ngươi nhiều năm như vậy, dù sao cũng nên cho ta này nọ!'' Nàng hung tợn nói.

''Ngươi thật to gan, Trẫm đối với ngươi không tệ, ngươi lại dám mưu phản!'' Hắn giận dữ.

''Không sai, ngươi đối đãi với ta không tệ, đáng tiếc ngươi cũng sắp chết rồi, không bảo vệ được ta một đời, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là tự cứu thôi.''

''Ngươi đáng chết!'' Hắn giận dữ muốn ra tay đánh nàng.

Nàng dùng sức bắt lấy bàn tay vô lực vung tới của hắn: ''Đáng chết là ngươi, ngươi nhìn toàn bộ trên điện này đã bị nhân mã của ta khống chế, ngươi còn có thể làm khó dễ được ta?'' Nàng ngông cuồng tự đại nhìn nhân mã bảo vệ cho Thái Tông không chết thì bị thương trên điện, không ngờ nàng khống chế tất cả thuận lợi như vậy, thiên hạ đã như là đồ lấy trong túi.

Hoàng đế kinh hoảng nhìn mọi thứ đang diễn ra: ''Ngươi đừng đắc ý, Trẫm còn có Thái tử, Thái tử sẽ cứu giá, Thái tử, Thái tử!'' Hắn vội vàng hô to.

Nàng tùy tiện cười to: ''Đừng trông chờ hắn, hắn sớm bị chúng ta chuốc say rồi, chỉ sợ đầu ngươi lìa khỏi cổ, hắn vẫn còn chìm đắm trong nhuyễn ngọc ôn hương.''

''Ngươi --'' Hắn cố gắng nâng thanh kiếm bị vứt bỏ trên đất lần nữa.

Nàng kinh thường dễ dàng rời khỏi hắn: ''Lão già kia, đừng cậy mạnh nữa, nếu ban đầu ngươi chịu phế Thái tử, lập người ta đề cử, có lẽ hôm nay cũng sẽ không có kết quả này.''

''Ngươi là độc phụ, ban đầu Trẫm nên nghe lời Thái tử nói, không nên cưng chiều ngươi.'' Hắn có hối hận cũng đã muộn rồi.

Nàng cười hả hê: ''Không sai, ngươi không nên cưng chiều ta đấy, chỉ là tất cả đã quá muộn, ngươi chịu chết đi!'' Nàng ra hiệu cho thủ hạ chặt đầu Hoàng đế.

''Dừng tay!'' Từ không trung một bàn tay mạnh mẽ đánh rớt đại đao đang bổ về phía Hoàng đế.

''Thái tử!'' Hoàng đế vừa thấy hắn, lập tức lão lệ tung hoành trốn phía sau hắn.

''Không phải ngươi đã say chết rồi sao?'' Vương quý phi kinh hãi.

''Hừ! Nhìn Bổn cung giống người đã say chết rồi sao?" Triệu Hằng cười lạnh.

''Ngươi giả bộ?'' Nàng biến sắc.

Lúc này đến phiên hắn cười to: '' Không sai.'' Mặt hắn lạnh lùng.

''Coi như ngươi không say thì thế nào? Chỉ bằng một mình ngươi cũng không cứu được, vừa đúng lúc ngươi và Phụ hoàng ngươi cùng nhau nhận lấy cái chết!''

''Thật sao? Ngươi thật sự xác định Bổn cung chỉ có một người, mà không phải --'' Ánh mắt của hắn trở nên nghiêm khắc: ''Có một số lượng lớn đủ để bọc đánh quân đội của các ngươi!''

Nàng giật mình quay đầu phát hiện tình huống đã đảo ngược, nhân mã của nàng đều bị thị vệ bất ngờ bọc đánh chế phục rồi! Ngay cả Vương Cổ Triều bọn họ cũng đều khoanh tay chịu trói. Nàng kinh hãi: ''Ngươi đã sớm phòng bị?''

''Có người muốn mưu đồ giang sơn Đại Tống ta, ta có thể không phòng sao?'' Hắn khẽ động khóe miệng.

Thấy đại thế đã mất, nàng kinh hãi quỳ xuống: ''Thái tử, tha mạng.'' Nàng vội vàng bỏ vũ khí đầu hàng, chỉ cầu bảo vệ tính mạng.

''Ngươi đại nghịch bất đạo, lại dám mưu phản, không thể tha cho ngươi.'' Triệu Hằng giận nói.

Toàn thân nàng run rẩy, chuyển sang Hoàng đế: ''Hoàng thượng, cứu nô tỳ, nô tỳ nhất thời bị quỷ làm mê muội, nể tình ta phục vụ ngài lâu như vậy, tạm tha cho thiếp lúc này đi!'' Nàng ôm chân Hoàng đế khóc lóc xin tha.

Hoàng đế một cước đá văng nàng ra: ''Tiện phụ, lúc này nói những lời này thì đã trễ, uổng cho ta thường ngày yêu thương cưng chiều ngươi, lại dưỡng cho ngươi dã tâm bừng bừng, còn muốn mưu hại Trẫm, Trẫm đúng là hoàn toàn thất vọng ngươi, người đâu, mang xuống chém, kể cả một đám phản tướng, bắt lại chém hết cho Trẫm.'' Hắn đau lòng hạ lệnh.

''Hoàng thượng, tha cho nô tỳ đi --'' Lúc nàng bị kéo ra ngoài cũng không ngừng hô to. Vào lúc này ngay cả Kim bài miễn tử cũng không cứu được nàng.

Hoàng đế vô cùng đau đớn suy sụp ngồi trên Long ỷ: ''Trẫm già thật rồi, mới có thể cưng chiều tiện phụ như thế, tạo thành kết cục ngày hôm nay, nếu không có Hoàng nhi, Trẫm sẽ trở thành tội nhân Đại Tống.'' Hắn lão lệ tung hoành.

''Phụ hoàng, mọi chuyện đều đã qua, không nên tự trách.''

''Không, hôm nay tất cả họa đều do Trẫm già yếu ngu ngốc tạo thành, Trẫm không xứng cầm quyền hiệu lệnh thiên hạ nữa.'' Hắn nản lòng thoái chí, tự biết vô năng.

''Phụ hoàng --''

''Đừng nói nữa, con xem, ngay cả thanh kiếm mà Trẫm cũng không cầm nổi, còn có thể nào bảo vệ quốc thổ, giữ được giang sơn.'' Hắn không thể không thừa nhận chính mình đã không còn dùng được, mặt trời sắp lặn rồi.

''Phụ hoàng vẫn còn cơ trí, đừng vì chuyện này mà --''

Hoàng đế giơ tay ngắt lời hắn lần nữa: ''Trẫm tự biết không bằng con, huống chi bây giờ còn có người Liêu đang làm loạn, Trẫm đã bất lực, quyết định truyền ngôi cho con trước thời hạn, từ nay an hưởng thái bình.''

Triệu Hằng lập tức quỳ xuống: ''Phụ hoàng, vạn lần không được!''

''Trẫm đã quyết định, đại điển đăng cơ sẽ được chọn ngày, tin rằng đại thần trong triều không có ai phản đối.''

"Phụ hoàng. . . . . ."

''Hoàng nhi, sau này giang sơn Đại Tống phải dựa vào con rồi, con phải phát triển hưng thịnh.'' Hoàng đế rơi lệ nói.

Thấy tâm ý Phụ hoàng đã quyết, hắn không không tiện từ chối thêm: ''Nhi thần hiểu, Nhi thần còn một chuyện muốn nhờ."

''Nói đi.''

Hắn đi về phía Lộ Tử Nam vẫn được bảo vệ ở một bên, dẫn nàng đến trước điện: ''Nhi thần quyết lập Nam Nhi làm Hậu.''

''Thật sao! Nàng không thể làm Hậu, nguyên do gì thì Hoàng nhi con nên rõ ràng.'' Hoàng đế trầm giọng không đồng ý.

''Nhi thần biết, hôm nay Nhi thần sẽ giải thích sự vô tội của nàng.''

''Thái tử đừng chống đối nữa, đây là mệnh của thiếp, là đã định trước, huống chi chàng lập lời thế, kiếp này tuyệt không lập ta làm phi.'' Lộ Tử Nam nói.

''Ta không quên, nhưng ta nhớ rõ lúc ấy thề không lập nàng làm phi, chưa nói qua không thể lập nàng làm Hậu.''

''Chàng --''

''Nam Nhi, nàng đừng vội cự tuyệt, hôm nay ta sẽ rửa sạch tội danh khắc phu của nàng.''

''Chàng lại tới nữa, đây là vô ích.'' Số mạng chính là số mạng, nàng hoàn toàn không tin tưởng hắn có thể chứng minh được gì, thay đổi được gì.

''Hoàng nhi, nếu con thật sự có thể chứng minh nàng vô tội, Trẫm sẽ không phản đối con lập nàng làm Hậu.'' Hoàng đế thấy hắn thật tâm thích Lộ Tử Nam, cũng không kiên trì nữa, cho hắn một cơ hội.

''Tạ Phụ hoàng.'' Triệu Hằng vui mừng tạ ơn, lập tức gật đầu với Tiểu Trụ Tử đứng bên cạnh.

Chỉ chốc lát sau Tiểu Trụ Tử dẫn Lộ Chánh Tây và Lộ phu nhân cùng với một vị nam tử bị trói cùng tiến vào đại điện.

''Phụ thân, nương, hai người --'' Lộ Tử Nam thấy bọn họ xuất hiện, có chút kinh ngạc nói.

''Nam Nhi, thì ra mạng của con khổ như vậy đều do chúng ta làm hại.'' Lộ phu nhân vừa thấy nàng, lập tức khóc không thành tiếng.

''Sao lại thế này?'' Nàng cảm thấy không hiểu ra sao.

''Nam Nhi, thì ra nhiều năm trước do phụ thân tạo nghiệt, hiện tại mới khiến cho con bị nhiều oan ức như vậy.'' Lộ Chánh Tây tự trách nói.

''Lộ khanh gia, việc này quan hệ trọng đại, ngươi nói rõ ràng cho Trẫm.'' Hoàng đế nóng nảy nói.

''Thần tuân chỉ.'' Lúc này Lộ Chánh Tây mới lắc đầu nói: ''Mười tám năm trước, vi thần vẫn là một Tri huyện Thông châu, một đêm thần thẩm tra một vụ án, là một phụ nhân bị cáo buộc thông dâm với người rồi giết người vứt xác, mà nguyên cáo là vợ cả Vương thị của bị hại, nàng nói, trượng phu của nàng và bị cáo âm thầm qua lại đã lâu, việc này bị nàng phát hiện, muốn cầu xin trượng phu và tình nhân chia tay, trượng phu nhận sai đồng ý, ngay đêm đó đi tìm tình nhân nói chuyện, ai ngờ trượng phu vừa đi, từ đó biến mất không thấy, ba ngày sau mới phát hiện thi thể trượng phu nàng ở trong rừng, hơn nữa còn bị người loạn đao chém chết, nàng dâng cáo trạng một mực chắc chắn tình nhân này là hung thủ giết người. Vào đêm thần tiếp nhận án này, đến một nửa thì nội đường truyền ra tin tức thê tử thần khó sinh, lúc ấy lòng thần như lửa đốt, muốn nhanh chấm dứt vụ án để vào trong làm bạn với thê tử..... Dưới tình huống chứng cớ không đủ lại qua loa phán án, xử phụ nhân tử tội, ba ngày sau chém đầu răn chúng.'' Nói đến đây, hắn liên tục vỗ ngực hối hận không thôi.

''Chẳng lẽ, phụ thân phán sai rồi hả?'' Lộ Tử Nam hiểu mấy phần, nhưng cái này có liên quan gì đến vận mệnh của nàng đâu?

''Không sai, đây là điểm nhơ lớn nhất trong cuộc đời làm quan của phụ thân.'' Lộ Chánh Tây lắc đầu hối tiếc. Một người sống sờ sờ bị hắn xem như cỏ rác, hắn nghiệp chướng nặng nề.

''Điều này cũng không thể trách chàng, là bụng ta không có tiền đồ, cố tình vào thời điểm đó quấy nhiễu chàng.'' Lộ phu nhân khóc, cũng ôm trách nhiệm vào người.

''Các ngươi nói hồi lâu, Trẫm vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra?'' Hoàng đế không hiểu.

''Vi thần vẫn chưa nói hết, đây chỉ là mở đầu, về sau, sau khi phụ nhân đó bị thần phán sai bỏ mình, không lâu sau khi thê tử sinh hạ một nữ nhi thần liền thăng quan tới kinh thành nhậm chức, trong lúc đó cũng không còn nghĩ về vụ án, cho đến khi một lần nữa Thái tử phái người điều tra kỹ nguyên nhân cái chết của những đối tượng hôn phối lúc trước của tiểu nữ, lúc này mới vén lên bản án cũ mười tám năm trước.''

''Có liên hệ gì?'' Hoàng đế cũng không nhịn được tò mò.

Lộ Cháng Tây thở dài: ''Thì ra phụ nhân bị thần phán sai án, nàng mới thật sự là người bị hại, người bị loạn đao giết chết khi còn sống luôn mơ ước nhan sắc của nàng, thỉnh thoảng dùng kế muốn xâm phạm nàng, nhiều lần trượng phu phụ nhân bảo vệ thê tử đánh đuổi hắn chạy, một ngày, hắn lại tới, đúng lúc trượng phu không có ở nhà, hắn liền gian dâm phụ nhân này, phụ nhân đau đến không muốn sống, trượng phu nàng trở lại phát hiện, tức thì đuổi theo muốn giết người nọ, đợi tới khi trượng phu nàng đuổi tới trong rừng, mới phát hiện hắn đã bị loạn đao chém chết bỏ mình, trượng phu nàng sợ đến mức bỏ nhà đi ngay trong đêm, trải qua Thái tử phái người điều tra kỹ càng, mới biết thì ra hung thủ chính là người vợ cả của người chết, nàng không cam lòng trượng phu trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, cùng người gian dâm, dưới cơn nóng giận đuổi theo phía sau, thừa dịp hắn không để ý lấy tảng đá đánh hắn ngất xỉu, tiếp theo loạn đao chém chết, sau đó nói dối chồng nàng bị tình nhân giết chết, mà thần lại không điều tra kỹ, nghĩ người bị hại là hung thủ giết người, hu hu.....'' Nói xong, không khỏi chảy nước mắt hối hận.

''Phụ thân, sao ngài có thể qua loa như vậy!'' Lộ Tử Nam cảm thấy đau lòng cho phụ nhân chết oan kia, căm giận nói.

''Phụ thân biết, nhưng.....'' Lộ Chánh Tây khóc không thành tiếng.

''Lộ đại nhân, trước giữ bình tĩnh, tiếp tục nói chuyện ra phát sinh về sau.'' Triệu Hằng thúc giục, phía sau mới là trọng điểm.

Lúc này Lộ Chánh Tây mới lau nước mắt: ''Đúng, về sau trượng phu hoảng sợ chạy trốn kia, trở lại mới biết thê tử của hắn bị tên quan quèn này chém lầm, dưới cơn nóng giận thề báo thù cho thê tử hắn, hắn thề muốn một nhà Lộ thị chúng ta tuyệt hậu, muốn một nhà chúng ta gà chó không yên.''

Sau đó Lộ phu nhân tiếp lời: ''Kể từ sau khi Nam Nhi ra đời, ta mời thầy tướng số xem quẻ cho nàng, thầy tướng số nói mệnh bàn của nàng hiểm ác, cả đời không thể gả chồng, nếu không nhất định thương tổn phu quân, liên lụy cả nhà, hai vợ chồng chúng ta không tin, vả lại Nam Nhi là một nữ nhi, nói gì đi nữa cũng phải gả nàng, thành nữ nhân hạnh phúc, cũng phải kéo dài hương khói. Cho nên tổng cộng chúng ta an bài cho nàng bốn hôn nhân, kết quả bốn lần đều chết người, nguyên nhân cái chết đều ly kỳ, lời đồn nổi lên bốn phía, Nam Nhi khắc phu từ đó mà thành, thành trò cười cho mọi người.'' Nàng vừa nói vừa lau nước mắt: ''Mà hết thảy đều do người này gây nên.'' Nàng chỉ vào nam tử bị trói vào điện cùng với bọn họ.

''Hắn?'' Lộ Tử Nam kinh hãi, chuyện càng lúc càng ngoài sức tưởng tượng của nàng rồi.

''Không sai, chính là hắn!'' Triệu Hằng mở miệng. Hắn lấy vải nhét trong miệng nam tử bị trói ra: ''Ngươi tên gì? Lớn tiếng nói ra.'' Hắn ra lệnh.

Lúc này tên nam tử kia mới nhìn những người trên điện, hắn chỉ là một gã mãng phu, chưa từng được lên điện Kim Loan, gặp qua Hoàng đế lão gia, giờ phút này trong lòng hoảng sợ không ngừng run rẩy, một chữ cũng không nói ra tiếng.

''Đừng sợ, nói ta tên của ngươi.'' Triệu Hằng nói lại lần nữa.

Tên nam tử này nuốt mạnh nước miếng, dập đầu trên đất, không dám nâng lên, cố gắng nói: ''Thảo dân tên.... Đinh Đại Lực.''

''Được, Đinh Đại Lực, ngươi tự nói ra mọi chuyện ngươi gây nên.'' Triệu Hằng uy nghiêm nói.

Lúc này vẻ mặt Đinh Đại Lực chuyển từ sợ sang căm giận: ''Không sai, tất cả đều do thảo dân gây nên, mười tám năm trước Lộ phu nhân tìm thầy tướng số đó là do ta giả dạng, mục đích là muốn bọn hắn và nữ nhi mới ra đời không lâu kia sống không bằng chết qua cả đời, trừng phạt hôn quan giết người bừa bãi hại chết ái thê của ta.''

''Điêu dân lớn mật.'' Hoàng đế tức giận: ''Coi như hắn phán sai, ngươi cũng có thể kêu oan đòi công đạo, có thể nào liên lụy người vô tội, trả thù trên người nữ nhi của hắn.''

Đinh Đại Lực bị sợ đến ngã trên đất phát run: ''Thảo..... Thảo..... Dân hận mà! Lại nói hôn quan này lại càng làm lớn, lại nghe người ta nói, quan lại luôn bao che nhau, thảo dân..... Liền nghĩ tới phương pháp này để giải quyết riêng..... Lại nói nữ nhi của hôn quan này cũng là một trong các hung thủ gián tiếp hại chết thê tử của thảo dân..... Ngày đó nếu không phải nàng vội vã muốn ra đời..... Thê tử thảo dân sao có thể bị phán sai, cho nên nàng phải trả giá thật lớn chịu khổ cả đời, chuộc tội cho thê tử chết oan.''

''Hoang đường!'' Hoàng đế tức giận trách mắng.

''Ngươi tiếp tục nói ra mọi chuyện, về sau ngươi hại chết mấy đối tượng hôn phối của Nam Nhi như thế nào.'' Triệu Hằng cũng không cách nào kiềm chế nổi giận, tất cả đều tại thằng nhãi này làm hại Nam Nhi phải khổ sở như vậy, cũng hại hắn đi theo chịu tội.

Thấy Thái tử giận dữ, Đinh Đại Lực hoảng sợ vội nói: ''Khi thảo dân biết hôn quan không tin quỷ thần còn dám thử gả nữ nhi, ta lập tức âm thầm động tay, đối tượng đàm luận hôn phối đầu tiên với nữ nhi hắn trật chân té nhào mà chết, chính là ta ngày ấy cải trang thành tân khách, cố ý làm hắn trượt chân, mượn dịp tiến lên đỡ, nhân lúc không ai để ý, ghim cây đinh vào sau ót hắn --''

''A --'' Nghe thế, Lộ Tử Nam không tự chủ được kêu lên.

''Nam Nhi, đừng sợ, tất cả đều đã qua.'' Triệu Hằng ôm nàng nhẹ giọng an ủi.

''Còn không thành thực khai báo chuyện tiếp theo.'' Hoàng đế vội vàng hỏi.

''Vâng..... Hôn phối thứ hai của nàng bị thượng mã phong* mà chết, hôn phối thứ hai vốn phong lưu thành tánh, thảo dân theo đuôi người này đến kỹ viện, hạ độc trong trà của hắn, để cho hắn sinh hoạt phu thê đến một nửa thì mất mạng. Mà người thứ ba cũng do thảo dân bỏ thuốc trong thức ăn, khiến cho hắn ngã xuống không dậy nổi trong lúc bái đường, nhìn giống như co giật mà chết. Vốn tưởng rằng chết ba người, hôn quan này biết khó mà lui, không vọng tưởng gả con gái nữa, kết quả hắn vẫn ích kỷ tổn hại mạng người, dám chiêu hôn lần thứ tư, lần này thảo dân động tay động chân trên ngựa của hắn, cắt đứt dây cương trên lưng ngựa, để cho hắn rơi chết.'' Đinh Đại Lực bình tĩnh nói xong tất cả, chuyện đã tới nước này cũng không có gì là không thể nói.

*Thượng mã phong: (tiếng Trung: 馬上風 mã thượng phong) hay còn gọi là Phạm phòng, (có một số nơi người ta gọi là "trúng phong, trúng phòng") là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định. Đông y gọi là chứng tẩu dương, nếu chứng tẩu dương xuất hiện khi đang giao hợp gọi là thượng mã phong, nếu xuất hiện sau khi đã giao hợp xong gọi là hạ mã phong.

Lộ Tử Nam cả kinh che miệng, gần như không thể nào tiếp thu được chuyện này: ''Ngươi nói phụ thân ta tổn hại mạng người, mà ngươi không phải cũng vì báo thù mà tổn hại đến bốn mạng người vô tội sao!''

''Ta tự biết nghiệp chướng nặng nề, nhưng trừ lần đó ra, ta không còn cách nào, ta và thê tử ân ái như thế, nàng lại chết oan trong tay phụ thân ngươi, ta không cam lòng, thề nhất định phải báo thù cho thê tử!'' Trong lòng Đinh Đại Lực cực kỳ phẫn hận.

''Đủ rồi, giết bốn người, chẳng lẽ ngươi không có nghĩ đến những người ngươi giết cũng có thân nhân, bọn họ có tội gì?'' Mặc dù Triệu Hằng đồng tình cảnh ngộ của hắn, nhưng cách hắn làm thật sự tội ác cùng cực.

''Thảo dân không quản được nhiều như vậy.''

''Phạm phải trọng tội này, ngươi lại có ý khinh miệt như thế!'' Hoàng đế giận dữ.

''Hoàng thượng, thảo dân nguyện nhận tội, nhưng xin ngài đòi lại công đạo cho thê tử thảo dân.'' Đinh Đại Lực khóc nói.

Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống.

''Hoàng thượng, vi thần nguyện phụ trách lỗi đã phạm phải vào năm đó.'' Lộ Chánh Tây cúi thấp thân thể nói.

''Hoàng nhi, chuyện này nên xử lý thế nào?'' Hoàng thượng chuyển sang hỏi Triệu Hằng.

''Phụ hoàng, chuyện này xử lý theo lẽ công bằng.'' Hắn nhìn Lộ Tử Nam, tin tưởng nàng sẽ không vì bảo vệ phụ thân mà cố tình phản đối hắn.

Lộ tử Nam không nói rơi lệ, quả thật phụ thân có lỗi, sao nàng có thể vì tư mà trái pháp luật?

''Ừ, nếu Hoàng nhi đã nói như thế, Trẫm bãi bỏ chức vụ Đại Học Sĩ của Lộ khanh gia, cách chức quan trở về Thông Châu làm Tri huyện, năm năm không được nhận lương bổng, làm một thanh quan tạo phúc cho dân chúng, lấy công chuộc tội.''

''Vi thần tạ Hoàng thượng long ân.'' Lộ Cháng Tây tháo mũ cánh chuồn quỳ xuống lĩnh mệnh.

''Hoàng thượng, thảo dân bất bình.'' Đinh Đại Lực cảm thấy xử quá nhẹ, nên lấy mạng đền mạng mới đúng.

''Câm miệng! Trên điện Kim Loan há lại để cho ngươi biện bạch!'' Hoàng đế giận dữ nói: ''Ngươi hại một nhà hắn đau khổ mười tám năm, tội này cũng nên chịu đủ rồi! Về phần ngươi vì tư thù mà giết hại bốn người vô tội, dù đáng thương nhưng tội khó tha, người đâu, giải hắn xuống, giao cho Hình bộ tùy ý hành quyết.''

Lập tức thị vệ tiến lên giải Đinh Đại Tực xuống.

''Lộ Tử Nam.'' Hoàng đế gọi.

Lộ Tử Nam lập tức tiến lên quỳ xuống: ''Dạ có.''

"Trẫm muốn trả lại trong sạch cho ngươi, hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ ngọn nguồn mọi chuyện, không để cho ngươi lưng mang tiếng xấu nữa.''

''Tạ Hoàng thượng long ân.'' Trong lòng của nàng ngũ vị tạp trần, thì ra vận rủi hành hạ nàng nhiều năm như vậy là do người làm, mà tất cả đều do nhiều năm trước thân phụ phán sai án, nàng không biết nên vui hay buồn, ài!

''Hoàng nhi, còn lại mọi chuyện kể cả giang sơn Trẫm đều giao cho con.'' Hoàng đế cúi đầu áy náy nói.

''Nhi thần cẩn tuân thánh dụ.'' Triệu Hằng quỳ xuống.

''Ừ, chuyện con muốn lập Hậu, Trẫm cũng sẽ không hỏi tới.'' Trải qua kịch biến ngày hôm nay, Hoàng đế lão gia được thái giám dìu rời đi, hắn cần phải cẩn thận suy nghĩ lại cuộc đời của hắn rồi.

Sau khi Hoàng đế rời đi, Triệu Hằng đỡ Lộ Tử Nam dậy: ''Nam Nhi, hôm nay chân tướng được phơi bày, giữa chúng ta không còn trở ngại, lòng của nàng cũng có thể rộng mở không còn sợ hãi quấn quanh.''

Nàng dựa vào trong ngực hắn, khóc thút thít: ''Cám ơn chàng đã làm tất cả vì thiếp.''

''Ngốc, không phải vì nàng, mà là vì ta, ta lại không có cách nào chịu được những ngày không có nàng ở trong lòng.'' Hắn nhỏ giọng thâm tình nói.

''Đều do lỗi của ta, lúc này mới hại các ngươi, hu hu.....'' Lộ Chánh Tây tự trách rơi lệ.

''Phụ thân, đừng nói như vậy, mọi chuyện đã qua.'' Lộ Tử Nam không muốn trách cứ phụ thân thêm nữa.

''Nam Nhi, ta và phụ thân con lập tức lên đường trở về Thông Châu nhậm chức, mọi chuyện con phải bảo trọng!'' Lộ phu nhân ôm nàng không ngừng khóc.

''Nam Nhi có ta chăm sóc, các ngươi yên tâm.'' Triệu Hằng cam kết.

''Thái tử ưu ái Nam Nhi chúng ta quá rõ ràng rồi, phu thê vi thần tạ ơn Thái tử, cũng xin bái biệt từ đây.'' Lộ Chánh Tây và Lộ phu nhân quỳ xuống muốn bái biệt với Triệu Hằng.

Triệu Hằng vội vàng đỡ bọn họ dậy: ''Đừng đa lễ, các ngươi xem như là quốc văn, quốc mẫu*, tại sao lại hành đại lễ.''

* Cha mẹ vợ vua.

Hai người vui mừng gật đầu: ''Thái tử yêu ai yêu cả đường đi, phu thê vi thần khắc sâu trong lòng.''

''Phụ thân, nương!'' Lộ Tử Nam ôm bọn họ khóc rống. Nàng không nỡ cùng bọn họ ly biệt.

*****

Ba tháng sau, Triệu Hằng lên ngôi.

Cùng năm, Lộ Tử Nam cũng thụ phong làm Hoàng hậu, cách đầu năm sinh hạ một nhi tử, đặt tên là Triệu Trinh.

--- ------oOo---- -----

Hoàn