Hoàng Ngư Huệ

Chương 32



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.






"An, con lại đây" 

Có một nữ nhân, và một đứa trẻ.

"Mẹ đưa lại vật này cho con, con phải giữ nó thật kỹ. Sau này, hãy trao nó lại cho con cái của con. Có biết không?"

"Mẹ, vật này quan trọng lắm sao, An không hiểu?"

"Cái này là do người đó trả cho mẹ, cũng là kỉ vật duy nhất mà người đó người đó lưu lại cho mẹ. Bây giờ mẹ giao lại cho con, hi vọng sau này con có thể giữ gìn nó"

"Mẹ, người đó là ai, sao con chưa từng nhìn thấy, là bằng hữu của mẹ sao?"

"Người đó... không có ở đây"

"Mẹ thương người đó hả?"

"Phải..."

Cái gì? Hình như nữ nhân kia đang rơi lệ, vì sao nàng ấy lại khóc? Khoan! Đừng đi, nói cho tôi biết em là ai có được được không.

Đỏ, một màu đỏ thẳm, là máu sao?

"Ngươi có thể đối xử với nàng ấy như thế sao?"

"Ta không có lựa chọn! Nếu không làm vậy Hoàng thúc sẽ truất phế ta!"

"Ngươi yêu giang sơn... hơn nàng? Ngươi thà chọn hoàng vị, không chọn lấy nàng?"

"Không! Ta rất yêu nàng ấy! Nàng ấy là cả sinh mệnh của ta, nhưng...nhưng..."

"Dù gì nàng ấy cũng từng là thê tử của ngươi, là chính ngươi dùng lễ vật hoan hoan hỉ hỉ cưới nàng về, sao bây giờ ngươi lại đối với nàng tàn nhẫn như vậy! Nàng ấy rất yêu ngươi, thậm chí còn xem trọng ngươi hơn cả bản thân mình! Ngươi có biết nàng cũng sẽ đau?"

"Ta biết, là lỗi của ta. Là ta khiến nàng ấy phải đau lòng. Ta biết, ta biết chứ!"

"Ngươi, có bao giờ từng, thật lòng yêu nàng ấy chưa?"

"Ta? Ta không biết! Ta không biết!"

"Ngươi không xứng với nàng!"

"Đó là chuyện của ta và nàng ấy, không cần một tên như ngươi xen vào! Sao? Ngươi đừng tưởng ta không biết ngươi yêu nàng ấy! Ta đã sớm đoán ra ý định trong lòng ngươi từ lâu rồi kìa!"

"Cuối cùng...người nàng ấy chọn, là ngươi, không phải là ta"

"Nàng ấy là của ta! Ngươi nghe rõ chưa!! Ngươi lấy tư cách gì để yêu nàng! Nàng mãi mãi vẫn là người của ta. Ta muốn khiến nàng như thế nào thì sẽ khiến nàng như thế đó!! Ngươi đừng hòng có tham vọng đó!! Ngươi không bao giờ có thể cướp được nàng khỏi tay ta!!! Ngươi có nghe rõ chưa hahahaha!!!"

Lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên qua cơ thể một nữ nhân. Máu, lại là máu, tuôn ra không ngừng. 

Lưỡi kiếm vô tình vẫn cắm sâu trên người, nữ nhân kia đã ngã xuống, dòng máu đỏ thẳm tanh nồng phủ lấy cơ thể nữ nhân kia.

Đau, đau quá...

Mình vừa thấy cái gì? Là mơ sao? Nhưng sao có thể giống như thật như vậy! Hình như chính bản thân mình đã từng trải qua khoảnh khắc này. Có lẽ là xảy ra rất lâu rồi, ký ức cũng trở nên đứt đoạn, không nhớ được. 

Mỗi cảnh cứ chớp nhoáng hiện ra, rồi lại vụt tắt trước mắt Tề Tiểu Khả. Giống như cô vừa trải qua một cơn mê sảng. Bây giờ trước mắt chỉ là một màu trắng xóa bao trùm, không có gì cả, chỉ có một mình cô hiện diện ở đây. Cứ như đang ở một thế giới khác vậy. Giấc mơ này cũng quá là thật đi. Chẳng biết tiếp đến sẽ là gì nữa. 

"Ngươi không cần phải chờ nữa, hết rồi"

Giọng nói phát ra từ phía sau, Tề Tiểu Khả quay lại, nhìn thấy một người đang ngồi đung đưa chân trên giả sơn, quang cảnh xung quanh cũng đã thay đổi. Nhưng chỉ là tự nhiên lại xuất hiện những cây liễu, cứ vài bước chân sẽ là một cây, giống như một khu vườn, bốn bề xung quanh vẫn một màu trắng xóa. Người kia ung dung ngồi trên vách giả sơn, một chân gác lên, bên còn lại thả xuống tựa vào đá, phía sau giả sơn là cây liễu rũ xuống phiêu phiêu nhè nhẹ. Tề Tiểu Khả nhìn chăm chăm người kia, ý thức của cô có thể nhận biết người đang ung dung ngồi kia là nữ nhưng cô không thể nhìn thấy mặt của người kia. Có một thứ ánh sáng vàng cứ phủ lấy gương mặt của người kia rọi trực diện vào Tề Tiểu Khả khiến cô bị chói mắt, không nhìn thấy được. Giống như người kia không muốn để cho Tề Tiểu Khả thấy được mặt của cô ta. Sự hiếu kì trong lòng càng tăng thêm khiến Tề Tiểu Khả tiến lại gần giả sơn, chỗ người kia đang ngồi. 

"Nhìn ta làm gì, ta lại lắm sao?" Lại là chất giọng đùa giỡn đó.

Tề Tiểu Khả giật thót mình, vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy mặt người con gái kia. Không nhầm đi đâu được, đó chính là gương mặt của cô! Tại sao người con gái này có gương mặt giống hệt như cô vậy, cứ như khuôn đúc! 

"Có gì mà phải ngạc nhiên, đây là gương mặt bẩm sinh của ta đấy!". Ôi! Sao cái giọng này lại đáng ghét thế không biết!

"Cô là ai vậy? Sao cô lại có thể giống hệt như tôi thế này!". Tề Tiểu Khả vẫn chưa thoát được sự ngạc nhiên, ánh mắt đầy nghi vấn nhìn chằm chằm cô gái kia.

"Chẳng phải lần trước ta đã tìm ngươi rồi sao? Đúng là nhanh quên thật đấy!" Người con gái kia chế giễu Tề Tiểu Khả, nụ cười khuếch đại trên môi.

"Này! Cô tìm tôi lúc nào chứ hả! Cô có thể nói chuyện rõ ràng hơn được hay không. Cứ ấp úng như thế ai mà biết được cái thứ đáng ghét như cô là ai chứ!" Lúc này Tể Tiểu Khả hơi nổi cáu rồi đấy. 

Người con gái kia ha hả cười lớn rồi, chẳng hề có một chút nghiêm túc nào cả. "Ngươi mắng ta thì cũng như mắng chính bản thân ngươi thôi!"

"Cái gì?" Khó hiểu vậy.

"Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhiều lần nữa nên ngươi không cần phải nóng vội làm gì!" Cô ta vừa cười vừa lắc lư sợi dây trên tay.

Sao trông quen quá vậy "Này! Kia là bạch ngọc hoa sen của tôi!" 

"Ừ, đúng rồi!" Cô ta trả lời một cách rất là thản nhiên, với gương mặt vô cùng gợi đòn. 

Tề Tiểu Khả thầm nhủ trong lòng, nếu đây không phải trong địa bàn của cô thì tôi đã không ngại tẫn cho cô một trận! Tề Tiểu Khả nén xuống sự bùng nổ trong lòng, mỉm cười đáp lại cô ta. "Sao nó ở chỗ của cô vậy?"

"Nó là của ta thì dĩ nhiên phải ở chỗ của ta thôi!". Lại là gương mặt gợi đòn đó.

Nhịn, Tề Tiểu Khả mày phải nhịn!

"Ngươi đã bắt đầu có tình cảm với Lý Chiêu Hoàng"

Tề Tiểu Khả đang rất cố gắng kiềm chế cơn ức chế trong bụng không để nó bùng phát thì lại bị câu nói thản nhiên của cô gái kia làm cho đơ người trong một lúc.

"Gì cơ? Tôi á?" Tề Tiểu Khả chỉ ngón trỏ vào mình.

Cô ta chớp chớp mắt một cái gật đầu, "Ngươi đã yêu nàng rồi". Cô ta lại cười, nhưng lần này lại mang theo chút bi thương. 

"Đùa à! Tôi sao có thể yêu Lý Chiêu Hoàng được haha!" Tề Tiểu Khả vội cười để che giấu sự lúng túng rồi tự nhiên cô lại khựng lại. Nhưng hình như... cô ta nói đúng rồi...

Nhìn thấy biểu hiện của Tề Tiểu Khả như vậy cô lại lại chỉ mỉm cười dịu dàng, "Ngươi vẫn chưa hoàn toàn hiểu ra nhỉ? Nhưng không sao, thời gian còn dài, ngươi sẽ từ từ biết được thôi. Vả lại, Kim nhi của chúng ta vẫn đang chờ ngươi tới bảo vệ. Bất quá có hai chuyện không nằm trong sự suy tính của ta haha"

"Cô nói gì mà khó hiểu vậy? Kim nhi là ai?" Thật sự bây giờ cô ta đang chơi hack não nhau đấy.

Người con gái kia chỉ ung dung mỉm cười, "Ngươi phải mạnh mẽ lên, Kim nhi của chúng ta đang đợi ngươi tới bảo vệ nàng!" 

Tề Tiểu Khả giật mình tỉnh dậy, trán đổ đầy mồ hôi, lưng áo ướt đẫm một mảng, cứ như mới tắm xong vậy. Cô đưa tay lau trán, thì ra là cô nằm mơ. Nhưng sao giấc mơ này lại kì lạ như vậy? Tề Tiểu Khả mệt mỏi đưa chân xuống khỏi giường, dường như giấc mơ kì lạ kia đã rút hết sức lực của cô vậy. Lề mề thay một bộ y phục, Tề Tiểu Khả chậm chạp đi đến thau đồng, hai tay hứng nước liên tục hất nhẹ vào mặt, từ tốn dùng khăn bông lau đi những vệt nước đọng lại trên mặt. Tề Tiểu Khả ngồi xuống trước gương, lấy ra chì than kẻ lại hàng chân mày, ngón tay nhúng vào lọ yên chi rồi bôi lên lồng môi, sử dụng ngón trỏ tán nhẹ nhàng tán đều phần yên chi đậm màu. Lại phủ thêm một lớp phấn lên trên mặt, xong. Tề Tiểu Khả hài lòng mỉm cười, thu thập lại son phấn trên bàn cất kỹ vào ba lô, từ tốn chải lại mái tóc tím khói hơi xoăn rồi búi lên gọn gàng, khéo léo che giấu mái tóc khác người dưới chiếc mũ, hoàn mĩ. 

Song, bước ra khỏi cửa lại là một Tề Tiểu Khả tràn trề sinh khí, không giống hình tượng ma chết khi nãy chút nào cả. Một ngày làm việc mới bắt đầu, vẫn như thường lệ Tề Tiểu Khả tâm trạng vui vẻ đi đến phía sau hậu viện Dụ Nguyệt uyển để điểm danh. Khi tới nơi thì nữ nhân mặt than Vân Xuyên đã bắt đầu điểm danh rồi, Tề Tiểu Khả nhanh chân chạy tới đứng vào cuối hàng sau cùng, thở phì phò không ra hơi. Cứ ngỡ mọi chuyện trót lọt, ai ngờ đâu có dễ! Khi Tề Tiểu Khả lục tục chạy lẻn vào thì đã bị bà cô Vân Xuyên phát hiện.

Vân Xuyên trực tiếp bỏ qua mấy người, đi thẳng xuống chỗ Tề Tiểu Khả đang đứng. Tề Tiểu Khả trong lòng run rẩy, không lẽ Vân Xuyên đã thấy mình tới trễ nên mới đằng đằng sát khí đi xuống đây. Tỷ tỷ đừng hù em, gan của em nhỏ lắm mà.... Tề Tiểu Khả hồi hộp kêu gào trong lòng, miệng không ngừng lẩm bẩm câu "tuyệt đối đừng tới chỗ của em".

Hình như Tề Tiểu Khả cầu khấn chưa đủ thành tâm nên Vân Xuyên đã dừng lại ở trước mặt của cô. Ánh mắt lăm lăm như chứa dao nhìn vào cô, miệng thì nhếch lên tạo thành một đường cong. Tề Tiểu Khả đổ mồ hôi đầy trán, kì này chết thật rồi!

"Hôm nay ngươi tới trễ nhất!"

"Dạ phải. Đệ tối qua bị cảm mạo, quá mệt mỏi rồi ngủ quên nên sáng nay mới đến trễ, mong Vân Xuyên tỷ tỷ du di cho đệ lần này được không?" Tề Tiểu Khả chân chó lấy lòng.

Vân Xuyên chớp chớp mắt "Vậy sao? Ta không nghe Vân Tình báo lại, phòng ghi chép không hề ghi lại rằng ngươi có xin nghỉ phép!" 

Tề Tiểu Khả đớ miệng, mắt mở to đảo qua Vân Tình đứng gần đó "Chẳng phải ta nhờ ngươi giúp ta xin phép rồi sao?" 

"Ngươi đâu có nhờ ta!" Vân Tình cũng vô tâm đáp trả lại bằng ánh mắt.

A, hình như mình không có nhờ thật! 

Tề Tiểu Khả chột dạ nuốt nước bọt.

"Sao?" Vân Xuyên vẫn bình chân như vại nhìn chằm chằm Tề Tiểu Khả.

Tề Tiểu Khả trưng ra bộ mặt đáng ghét cười hì hì nói ngọt "Hình như hôm qua đệ quên báo lại cho phòng ghi chép rồi, nhưng mà đệ chỉ mới phạm lần đầu thôi, đệ xin hứa tuyệt đối không có lần sau! Vậy nên, tỷ tỷ có thể tha cho đệ lần này thôi!"

Vân Xuyên chậm rãi nở một nụ cười không mấy tốt lành, hai tay chấp phía sau "Người của Dụ Nguyệt uyển phàm đã là nô tài thì khi phạm lỗi dù cho là lần thứ mấy cũng phải chịu phạt, ngươi là người mới thì cũng như vậy mà thôi!"

Câu nói của Vân Xuyên không nghe ra chút nương tình nào cả, vô cùng nghiêm khắc và vô cảm. Nàng là đang trách mắng Tề Tiểu Khả, cũng như đưa ra lời cảnh cáo cho những người khác. Những người có mặt đều đứng im như tượng, không ai dám thở mạnh một cái, ai nấy mồ hôi lạnh tuôn đầy trán. Riêng Tề Tiểu Khả trong lòng từ khi nào đã khóc ròng thành một dòng sông, cam chịu đợi hình phạt sắp giáng xuống và chắc chắn nó không hề tốt đẹp chút nào cả. 

"Hôm nay trong cung sẽ tổ chức yến tiệc thiết đãi tân phi nên rất bận rộn, sự vụ phải làm cũng tăng lên rất nhiều nhưng tất cả đều đã được phân công xong hết rồi. Chỉ còn lại một công việc chưa được phân công, bây giờ ngươi sẽ phải dọn dẹp quan phòng, đó là hình phạt dành cho ngươi!" 

Tề Tiểu Khả giật nảy cả người lên lảo đảo lùi về sau một bước, hai mắt trợn to "Cái gì á?! Bắt ta đi rửa quan phòng á?!" Thật không tin nổi!

Trái ngược với sự cảm thán thái quá của người kia Vân Xuyên chỉ thản nhiên chớp mắt một cái tỏ ý "Có vấn đề sao?" như vậy câu nói.

Tề Tiểu Khả đi tới bắt lấy tay áo của Vân Xuyên, không cam chịu nói "Không phải chứ! Tỷ bắt ta đi dọn quan phòng?! Vân Xuyên tỷ tỷ a! Đại nhân của ta a! Tỷ có thể đổi việc khác cho ta không a?!"

"Đó là hình phạt của ngươi! Đừng năn nỉ vô ích! Còn các ngươi đứng đó làm gì, không mau đi làm việc đi!" Vân Xuyên ném cho con người tội nghiệp kia một câu nói lạnh như băng rồi quay lưng ung dung bỏ đi.

Tề Tiểu Khả đứng đó trông theo khóc không ra nước mắt. Vân Tình thở dài lắc đầu, đi ngang qua vỗ vỗ vai của Tề Tiểu Khả, "Chúc ngươi may mắn".

Tề Tiểu Khả mặt mày méo xẹo, môi mếu máo như muốn khóc, "Cô là đang an ủi hay là cười nhạo ta vậy?"




-----Hết Chương 32-----

Tác giả: Khả số đen vãi luôn ấy, những ai chưa biết thì ta xin tiết lộ luôn "quan phòng" theo như cách nói mĩ miều của chúng ta thì chính là "nhà xí" đấy. Và trong chương này đã mở ra sự xuất hiện của một nhân vật bí ẩn. Ta sẽ không tiết lộ đâu, các sen đoán xem hìhì~~

chapter content