Hoàng Khuyết Khúc Chi Phương Thảo Bích Sắc

Chương 2



Phạm bị ôm cả một đêm, một thân toàn mồ hôi, nhiệt độ cũng hạ không ít. Ngày thứ hai, sắc trời quang minh, cảm thấy khác thường, hắn mở to hai mắt, thấy rõ ràng khuôn mặt quen thuộc, theo bản năng đánh ra một quyền.

“Oa a!” Tuyền đừng nói là không có phản ứng, thậm chí còn chưa tỉnh ngủ, liền như vậy trực tiếp đo đất, cơn đau ở bụng cũng tự nhiên mà đến.

Hắn là người bị hại còn chưa kịp hỏi gì, tên gia khoả kia lập tức tiến đến gần hắn, một tay bóp cổ hắn quát: “Ngươi đã làm gì?”

Y cư nhiên còn không biết xấu hổ hỏi hắn? Tuyền không thèm quan tâm đến lời doạ dẫm đó, vẫn như cũ xoa xoa cái mông đau đớn cùng cái bụng, “Một mình ta, ngươi nói xem có thể làm gì?”

“Ngươi…” Phạm giật mình, trí nhớ hôm qua mơ hồ nổi lên, không khỏi nhíu mày dậm chân, “Tối hôm qua là ngươi?”

“Không phải ta thì là ai?” Hảo tâm bị xem thành lòng lang dạ thú.

Chân mày Mị Phạm nhăn càng thêm sâu, ngón tay càng tăng thêm lực đạo: “Ngươi không phải [hắn]…. Ngươi tột cùng là ai?”

“Ta vốn không phải [hắn]” Tuyền khinh khỉnh, hắn đã sớm nói rồi mà.

“Cái gì?’’ Thấy mắt y trợn tròn lên, Tuyền cảm thấy có chút không hợp.

Y không còn bình tĩnh như thường lệ, chỉ còn lửa giận không biết tên hoà cùng sát ý. Xem ra hắn đã mạo phạm đến điều cấm kị của y.

“Trước tiên ngươi tỉnh táo lại, nghe ta nói hết.” Tuyền hảo tâm khuyên giải, “Ta cũng có thể nói là hắn, bất quá có điều… ài, từ từ chút, nghe ta nói hết!”

Tính tình mỹ nhân quả thực là hấp tấp nóng nảy, một không thuận y là y liền bóp cổ người ta, Tuyền đành nhận mình xúi quẩy.

“Ta có thể nói cho ngươi sự thật, nhưng ngược lại, ngươi cũng phải đem cái ngươi biết nói với ta.”

“Này xem như giao dịch sao?” Y nheo mắt.

“Đương nhiên, bất quá, ta chỉ muốn biết rõ mà thôi.” Tuyền vô tội chớp chớp mắt, không quản nhân gia người ta có đồng ý hay không, liền đem sự tình của chính mình thuật lại một lần.

“Chuyện là như vậy, cam đoan không có lừa ngươi.”

Nghe Tuyền nói một hơi, biểu tình Phạm có chút quái dị, suy tư nhìn hắn không nói gì.

“Uy, phản ứng chút đi bằng hữu!” Tuyền cụp mắt, “Chẳng lẽ nhân phẩm ta kém vậy a?”

Sau một khắc, Mị Phạm rốt cuộc buông hắn ra, tự mình đến bên giường ngồi xuống, có lẽ là do thân thể còn chưa hảo.

“Nếu như ngươi nói, ngươi mới thực sự là [hắn]?”

“Không sai, không sai, đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.” Dứt lời, Tuyền nhận ngay được một ánh mắt xem thường.

“Như vậy…”

“Như vậy có phải hay không ngươi nên nói cho ta biết [hắn] là ai? Cùng ngươi có quan hệ gì?” Tuyền lên tiếng trước.

Phạm nghe được, cười tự giễu, “Được, ta nói cho ngươi, Tuyền… không, phải là Tễ Lăng Kỳ!”

Tuyền trông thấy dáng tươi cười của hắn, nghe hắn đọc lên tên của mình, không khỏi dùng tay che ngực đè lại trái tim đang đập điên cuồng, tim đập nhanh như vậy, xúc động như vậy – Tuyền hiểu rõ, mình đã rơi vào tay giặc, cả đời không bò dậy nổi.

Thế nhưng lời hắn nói cũng làm Tuyền chấn kinh.

“Ta nguyên bản cùng tộc nhân sinh sống ở biên cảnh Kỳ Nghệ, các ngươi gọi chúng ta là “người Li Điễn”. Sư phụ ta là tộc trưởng một tộc, thông hiểu thiên đạo, có thể xem bói, hắn không có hậu duệ, đối đãi ta như thân tử, dạy ta võ nghệ cùng tri thức. Hắn tính cho ta một quẻ, nói ta sau này sẽ trở thành nam hậu Kỳ Nghệ, hơn nữa sẽ cùng hoàng đế tâm ý tương thông, cộng lí triều chính, cả đời tình thâm, răng long đầu bạc. Quẻ của sư phụ chưa bao giờ sai. Quả nhiên hai năm sau, hoàng đế đến Ly Điễn, muốn chinh phạt bộ tộc, vì thế sư phụ lấy “thú ta làm hậu” là điều kiện quy thuận triều đình. Hoàng đế đáp ứng, sắp xếp mọi thứ, lập ta làm hậu, bất quá sau khi tiến cung, quẻ của sư phụ lại hoàn toàn sai…”Hắn đứng bất động.

Trong phòng một cỗ khí thương tâm tràn ngập, tuyền muốn nói, lại không biết phải nói gì.

Hồi lâu, Phạm điều chỉnh tâm tình, mới tiếp tục nói: “Đại hôn qua đi, hoàng đế ly khai hoàng thành ba tháng. Sau khi hắn trở về, đối với ta thờ ơ lãnh đạm, bất quá vì quẻ tượng của sư phụ, ta cũng nhận thức, cố gắng trở thành một hoàng hậu tốt, nhưng là…” Nói đến đây, ngữ khi của Phạm tràn đầy căm phẫn, “Hắn không thích ta thì thôi, lại dùng mê dược chiếm đoạt ta, trước mặt đại thần bỡn cợt ta, trước mặt huynh đệ vũ nhục ta, còn trước mặt hoạn quan làm nhục ta, sau cùng bởi vì nhất thời hứng thú, đem ta đẩy vào [thuỷ tinh dục lâm].”

Một câu lại thêm một tầng kích động, một câu tựa như mũi dao đâm sâu vào ***g ngực Tuyền. Nhìn thấy bộ dáng của y, những cảnh tượng kia như hiện rõ rành rành trước mắt. Tuyền lo lắng nhíu mày, “cho nên hai năm trước ngươi ám sát hoàng đế? Vậy cùng ta có gì quan hệ?”

Nghi vấn giải một nửa, Tuyền nhất thời minh bạch, chẳng lẽ…

“Chờ một chút, ngươi nói hoàng đế, sẽ không là…”

“Hừ, không phải ngươi thì là ai? Tễ gia hoàng tộc đã kéo dài trăm năm, hiện tại ở Kỳ Nghệ họ Tễ cũng chỉ có hoàng tộc tôn thất.”

Không phải đâu! Này đùa quá trớn rồi!

Không đúng, nói như vậy, bọn hắn là phu thê? Vậy bé cưng không phải là… a, thiên a!

Tuyền không biết là giật mình hay là vui sướng, quai hàm đều rớt hết xuống đất. (mất mặt quá anh ơi =.=)

Phạm liếc hắn một cái, hai tay ôm đầu gối, “Về chuyện ám sát, hỏi ta chi bằng hỏi huynh đệ nhà ngươi, các ngươi thiết hảo cạm bẫy, ta một mình một người, làm sao là đối thủ của ba người các ngươi?”

“Ta…” Tuyền không thể nói thân thể này không phải là [hắn], nhưng hiện tại, hắn phải đối với thân thể này có trách nhiệm.

Hắn mặc dù chây lười, nhưng tuyệt không trốn tránh trách nhiệm, nguyên tắc này một khắc cũng không thay đổi.

“Như vậy ngươi tin lời lúc nãy ta nói a?” Tuyền bất ngờ hỏi.

Phạm cúi đầu không đáp, qua một lúc sau mới khẽ cắn môi nói: “Ngươi tới nơi này, đối mặt với đứa con ngốc mà ngươi chán ghét, lại còn bày ra bộ dạng thích thú, nói dối một cách tỉ mỉ muốn ta tin ngươi, rốt cuộc ngươi có quỷ kế gì?” Người từng trải qua những thống khổ trở nên sắc bén vô cùng.

Y quả nhiên không tin, Tuyền bất đắc dĩ nhún nhún vai, đi đến trước mặt Phạm, thận trọng đặt tay lên vai y, “Thực xin lỗi, ta không nói dối, những chuyện qua đi ta thực sự không biết.”

Nghe vậy, cả người y ngẩn ra, sau đó dường như phát tiết mà phun ra từng lời, “Xin lỗi ích gì? Ngươi tư cách hướng ta xin lỗi cũng không có! Ta chưa từng một điểm đắc tội ngươi, ngươi dựa vào cái gì đối xử với ta như thế? Chúng ta căn bản không có quan hệ, chẳng qua muốn nhìn nam nhân mang thai, khiến ta mang thượng hài tử, lúc ta thai nghén, mang ta ra cho cung nhân khán nhìn, không hề quan tâm đến cảm thụ của ta!”

“Thực xin lỗi?” Ngươi lại chỉ “Thực xin lỗi” với ta? Ta cả đời cũng không quên ngươi đã gây ra cho ta sỉ nhục cùng thống khổ. Ngươi cút! Ngươi là hoàng đế, vì dân chúng, ta không thể giết ngươi, ngươi vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mắt ta, cút càng xa càng tốt!”

Y rất tức giận, thực sự rất tức giận, có lẽ nên nói là phẫn nộ điên cuồng.

Nhưng Tuyền tính tình hảo, mặc y mắng cũng không tức giận, ngồi ở đầu giường cho y chỉ thẳng mặt mà mắng, cho y mắng đến thoải mái.

“Thoải mái chưa? Kỳ thật ta…” Nói xong Tuyền kéo chăn, đẩy ngã Phạm.

Động tác làm Phạm nổi lên cảnh giác, “Ngươi làm gì?”

“Giúp ngươi trải giường chiếu, cho ngươi đi ngủ.” Tuyền đáp đến nơi đến chốn: “Phong hàn của ngươi còn chưa khỏi đúng không?”

“Không cần ngươi!”

‘Đúng, đúng, đúng, không cần ta, chỉ cần ta cút đúng không?” Tuyền không để ý y, giống tối hôm qua giúp hắn dịch hảo chăn, “hảo, chờ ngươi hết bệnh, chúng ta cùng cút.”

“Bậy bạ cái gì?” Ổ chăn ấm áp làm Phạm dần buồn ngủ, trước khi ngủ không quên cậy mạnh một chút.

Tuyền thu chiếu lại, tự mình mặc xong quần áo ngồi cuối giường, bàn tay tiến vào ổ chăn nắm lấy bàn chân Phạm.

“Làm gì?” Phạm cả kinh.

Hai bàn chân lạnh buốt tiến vào ***g ngực ấm áp, lại khiến y khó có dũng khí nói ra lời ấm áp.

Tuyền mở rộng vạt áo ủ hai chân y vào, động tác mềm nhẹ, lại thay y xoa nhẹ vài cái, “Không có gì, chân ngươi lúc nào cũng lạnh, tối qua đi ngủ rất khó ủ ấm, hiện tại lại lạnh, như vầy tốt rất nhiều đúng không?”

Phạm không nói gì, cũng không nhìn hắn nữa, trực tiếp đem chăn kéo qua đỉnh đầu ngủ thiếp đi.

“Ha ha”. Tuyền nhẹ giọng cười nói: “Thực sự phi thường đáng yêu!”

Sau đó giữa hai người không còn bất kỳ lời nào, trong phòng an tĩnh hài hoà, bất tri bất giác Phạm lại ngủ say.

Tuyền tinh thần phấn chấn nhìn thuỵ mỹ nhân (thụy là ngủ..) của hắn, hồi lâu, hắn bỗng nâng miệng cười, “Đây là duyên phận sao?”

Không phải duyên phận thì là cái gì a?

“Thuỵ mỹ nhân thân ái!Ta quyết định!” Tuyền tự tin nheo hai mắt ngắm nhìn thuỵ nhan của Phạm, “Ta dường như thích ngươi rồi, cho nên ta sẽ theo đuổi ngươi!”

Hắn thích y, đơn thuần yêu mến, mặc kệ Phạm nói là thật hay giả, Tuyền chỉ biết chính mình khao khát con người kiên cường này, nội tâm cũng khát vọng được y yêu. Thế giới mới này quả nhiên thú vị. Tuyền nhìn khuôn mặt ngủ say của Phạm, càng xem càng thích, một khi đã quyết định, như vậy từ giờ trở đi…

“Uy, Si Ảnh, ngươi nghe chưa? Người mới tới đang theo đuổi lão bản a!”

“Hừ! Theo đuổi lão bản có nhiều người, có kẻ thành công sao? Chỉ bằng tên không biết lão bản thích gì sao? Nằm mơ ban ngày.”

“Ta thấy chưa chắc, phương thức theo đuổi của hắn thực sự mới mẻ, xem ra lão bản thực sự để ý!”

“Minh Võng, ngươi định cùng ta đối nghịch a?”

“Không dám, không dám, ta biết ngươi đối lão bản có ý, lúc này mới đến nhắc nhở ngươi.”

“Không cần ngươi nhắc nhở, ta tự có tính toán.”

Si Ảnh – Đầu bài Căng Uyên lâu, tướng mạo tuy không phải thập phần xuất chúng, nhưng bởi vì hắn có thể dễ dàng nắm bắt tình cách cùng điểm ưa chuộng của khách nhân, đem khách nhân bỡn cợt mà bọn họ cũng không biết, tâm cơ thâm trầm, đối Mị Phạm có ý, nữ vương thụ điển hình. (Chẹp!) (ta có đọc truyện của e này ùi, hay lắm, ngược..)

Minh Võng – hồng bài Căng Uyên lâu, là tiểu quan bộ dạng xuất sắc nhất, lời lẽ ngọt như mật, công phu làm nũng cũng nhất lưu, luôn khiến khách nhân lưu luyến quên đường về, coi tiền bạc như mạng, nhận tiền không nhận người, câu cửa miệng: “Nhân nghĩa như rác rưởi, tiền tài để vạn vật.” Quyến rũ thụ điển hình.

Tuyền đối hai ngươi này ấn tượng khắc sâu, tổng chung quy cảm thấy bọn hắn sẽ là [chướng ngại vật] trên con đường theo đuổi Phạm.

“Ngoạn ngoạn?” Bé cưng kêu một tiếng kéo lực chú ý của Tuyền trở về.

Lúc này Tuyền mới hồi phục tinh thần, cầm lấy thìa cười nói: “A, bé cưng, có phải hay không lại đói bụng a? Tới, đây là là phần của bé cưng, đây là phần của phụ thân, ngoan ngoan, ba ba tới uy ngươi nga.”

Mấy ngày nay, vì theo đuổi Phạm, Tuyền xuất ra toàn thân bản lãnh, giặt quần áo, nấu cơm, trải giường chiếu, đuổi muỗi, không chỗ nào không làm, chỉ để khiến y minh bạch [hắn] cùng mình bất đồng. (thê nô))

Phạm không hề động tay, chỉ nhìn chăm chú vào chén thức ăn, sau đó lạnh lùng hỏi: “Ba ba là cái gì? Còn cái này là cái gì? Dính dấp một đoàn như tương hồ.”

“Làm ơn [ba ba] là một loại xưng hô khác của phụ thân mà thôi. Đây là cơm cà ri thịt bò, tại trù phòng các ngươi móc ra, bất quá không nghĩ tới chỗ các ngươi cũng có hương liệu này.”

“Ăn ngon, ngoạn ngoạn! Ăn ăn, phụ thân ăn ăn.” Bé cưng ăn xong một ngụm, vô cùng phấn khích. (ui iu quá đi thằng bé nà.. ~v~)

“Xem đi, không tin ta cũng phải tin nhi tử của ngươi.” Tuyền đắc ý nói.

“hắn cũng là nhi tử của ngươi.” Phạm phản bác.

“Tuỳ ngươi muốn nói gì thì nói, đến, bé cưng, chúng ta tiếp tục ăn…” Tuyền chẳng thích cùng y ầm ĩ.

Phạm ngoài miệng nói vậy, nhưng tay bắt đầu chuyển động, múc một ngụm đưa vào miệng nhai kỹ.

Tuyền thấy vậy, chờ mong hỏi: “Hương vị thế nào?”

“Hơi mặn.” Nghe thấy phê bình, Tuyền lập tức xìu vai, “Bất quá với tiêu chuẩn hoàng đế mà nói, ngươi làm tốt nhất.” Nghe thấy khen ngợi, Tuyền lập tức phấn chấn.

“Bởi vì trước giờ ta chưa thấy hoàng đế nấu cơm.”

Bữa trưa kết thúc, Tuyền mang theo bé cưng đến hậu viện chơi đùa, lại gặp một người không mời mà đến – Si Ảnh.

Nguyên bản tính lờ hắn đi, nhưng hắn hình như là cố ý tìm đến.

“Ngươi muốn theo đuổi lão bản sao?”

“Đúng a. Có vấn đề gì sao?”

“Lão bản sẽ không yêu ngươi, ngươi tốt nhất sớm ly khai đi!”

“Vì sao?”

“Bởi vì, ngươi thích tiểu quỷ đó.”

“Cáp a! Cái này có quan hệ sao?” Tuyền có chút khó hiểu.

“Lão bản chán ghét tiểu quỷ này, nếu không thế thì tại sao ngay cả một cái tên cũng không có. Đối nhân đầu tiên phải biết sở thích, ngươi lại đối y sở ghét, làm sao có thể thành công?” Ngữ khí của hắn tràn đầy khinh miệt.

“Ngươi…” tuyền muốn phản bác, lúc này bé cưng lại giơ tiểu thủ lên, trong miệng hô “ngoạn ngoạn, ngoạn ngoạn”, hướng bọn hắn bên này chạy tới.

Tiểu hài tử bước đi loạng choạng, lúc chạy đến gần Si Ảnh, đột nhiên hướng hắn ngã xuống.

Không nghĩ tới Si Ảnh sẽ tránh qua, Tuyền không nghĩ tới sẽ như vậy, không thể kịp thời đỡ lấy hài tử, bé cưng ngã uỵch xuống đất, oa oa khóc lớn.

Tuyền chạy đến ôm lấy bé cưng dỗ, mà Si Ảnh lại một vẻ mặt chán ghét nhìn hài tử, “Ngốc tử không cần tuỳ tiện chạy loạn.”

Tuyền rốt cuộc chịu không nổi, một tay ôm bé cưng, một tay nắm vạt áo Si Ảnh, quát lớn: “Mẹ nó, ngốc tử thì sao? Ngươi hỗn đản ở chỗ này phục phịch cái gì mà phục phịch (phục phịch =????)? Bé cưng thiên chân khả ái, so với nguỵ quân tử như ngươi tốt nhiều lắm, ngươi dựa vào cái gì khi dễ hắn?”

“Ngươi bất quá chỉ là gã sai vặt, có tư cách gì nói những lời này?” Si Ảnh có thể nào chịu thua được.

“Tư cách? Ta lấy tư cách là phụ thân của nhi tử!” Tuyền quát.

“Phụ thân?” Hắn dao động lầm bầm, “Không có khả năng, kia lão bản làm sao có thể…” Thật kỳ lạ, hắn kinh hoảng chạy đi.

Mà khi Tuyền bình tĩnh lại, lúc này mới nhận ra sự tình không ổn, lộ tẩy!

Bất quá, bé cưng dường như cảm nhận được Tuyền đang giúp nó, đã ngưng khóc, một đôi mắt to chớp chớp nhìn Tuyền, tay nhỏ bé chỉ chỉ “Ngoạn ngoạn, phụ thân.”

Nhìn hướng đứa nhỏ chỉ, thấy Phạm đứng ở đó, không biết thấy được bao nhiêu.

“Phạm” Tuyền thân thiết ôm lấy bé cưng, “Ngượng ngùng, ta lỡ miệng nói ra.”

“Không có gì.” Phạm bình tĩnh tiếp nhận hài tử.

Mấy ngày nay, Tuyền cảm thấy quan hệ của hai người có chút vi diệu. Phạm không hề lãnh đạm như trước kia, nhưng đối với Tuyền, y lúc nào cũng giữ ý, có lẽ là chuyện thương tâm trước kia khiến y khó có thể tiếp nhận.

“Ngươi nguyện ý cùng ta kết giao không?” Tuyền cầu may hỏi.

Phạm vẫn như cũ lắc đầu, cùng đáp án trước kia một dạng như nhau.

“A, không sao, chúng ta có nhiều thời gian, ta sẽ tiếp tục theo đuổi ngươi, mãi đến khi ngươi nguyện ý!” Ưu điểm lớn nhất của Kỳ Oát Tuyền – vĩnh viễn không bỏ cuộc.

“Phụ thân, ngoạn ngoạn…” Tiếng gọi bé cưng chen vào.

“Bé cưng! Ngoan.” Hài tử của chính mình vĩnh viễn đáng yêu nhất, “Đúng rồi, vừa nãy Si Ảnh nói, chán ghét bé cưng cùng cái tên có gì quan hệ?”

Phạm nhìn bé cưng liếc mắt một cái nói: “Ở chỗ này, tên hài tử là do phụ thân đặt, mà bé cưng vẫn chưa có tên nên…”

“Cho nên mọi người đều lầm tưởng ngươi không thích bé cưng!”

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta chán ghét đứa nhỏ này sao?”

“Sẽ không, ít nhất ngươi cũng tự tay làm y phục cho nó.” Tuyền tin tưởng nhìn y.

“…”

“Hảo, như vậy ta đặt tên cho bé cưng!” Tuyền xung phong đảm nhận.

“A?”

“Ta là phụ thân của bé cưng, cho nên có quyền lợi đặt tên.” Tuyền một tay chỉ vào chính mình, còn đường hoàng nói.

“Kỳ thật, trước kia hắn có đặt tên cho bé cưng, chẳng qua ta không đáp ứng…” Phạm tựa hồ nghĩ tới chuyện bất hảo, sắc mặt trở nên rất kém.

“Gọi là gì?” Tuyền tò mò hỏi.

“Tễ Thương Vũ.”

Tuyền suy nghĩ một phen, vẫn là khiêm tốn xin chỉ giáo: “Có hàm ý gì sao?”

“ [Thương] tức thanh sắc (màu xanh), đại biểu địa vị thấp hèn, [vũ] đồng [ngu]…” Nói tới đây, y chặn đứt thanh âm.

Thối nát! [Tễ Lăng Kỳ] thật sự thối nát.

“Mặc kệ, mặc kệ, chúng ta đặt lại lần nữa.” Tuyền hiên ngang gạt qua, “ta kỳ thật sớm nghĩ hảo, nếu có nhi tử, tên sẽ gọi là [Hồng Lẫm]. [Hồng] ý chỉ quảng đại, mà [Lẫm] hàm nghĩa uy thế nghiêm chỉnh, thế nào? Oai phong lắm đúng không? Tên cực kỳ thích hợp với thái tử.” Đúng chuẩn ‘buôn dưa lê, mèo khen mèo dài đuôi’.

Phạm vô lực nhún vai, “Ngươi có thể hay không nghe ta nói, hài tử sinh ra vốn đã yếu kém, không thể làm thái tử.”

“Vì sao không có khả năng?” Tuyền ôm bé cưng xoay vòng vòng, “Ta là hoàng đế, thái tử ta muốn cho ai làm thì người đó làm, trừ khi…” Hắn vẻ mặt tiếu ý nhìn Phạm.

“Trừ khi cái gì?”

“Trừ khi… Chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi?”

“Hơ…” Một hồi gió lạnh thổi qua.

“Bốp” Thanh âm vang dội theo gió bay đến, mặt Tuyền in năm dấu tay đỏ chót.

“Muốn sinh chính ngươi đi sinh! Thứ không phụng bồi” Y ôm lấy bé cưng, đi vào trong nội ốc.

Kết quả này có thể dịch rằng: Cách mạng chưa hoàn toàn triệt để, đồng chí vẫn còn cần cố gắng!

Tựa như thường ngày, Căng Uyên lâu ban đêm vẫn chật ních người, trong khách phòng thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở dốc nồng đậm, nhưng ở một gian phòng lại truyền ra tiếng thì thầm khe khẽ của hai người.

“Nghe nói ngươi bị gã sai vặt kia giáo huấn một trận?” Minh Võng có phần vui sướng khi kẻ khác gặp hoạ.

“Kẻ vô sỉ đó, ta nhất định khiến hắn sống dở chết dở, ngươi nguyện ý giúp ta không?” Từng câu của Si Ảnh tràn ngập oán hận.

“Hai trăm hai, không thì miễn bàn.” Minh Võng mặc dù ngôn từ ngả ngớn, nhưng lại không giống đùa giỡn.

“Thành giao!”

“Sảng khoái a! Ta nghĩ cứ như vậy ta nhất định sẽ bị ngươi mê hoặc a.”

“Thôi đi, ai chả biết ngươi chỉ nhận tiền không nhận người.” Si Ảnh ngữ khí hoàn toàn khinh thường. (câu nhận tiền không nhận người làm ta nhớ đến cuồn cuộn hồng trần ghê)

“Ai nha nha! Tiền so với người đáng tin cậy hơn a! Nói đi, muốn ta làm thế nào?” Minh Võng ngữ điệu ẩn ẩn ưu thương.

“Ngươi chỉ cần…”

“Như vậy có thể? Vậy ngươi làm cái gì?”

“Này ta đều có tính toán, nghe nói ngươi từng ở kinh thành?”

“Đúng vậy, như thế nào, có việc?”

“Hoàng đế… là người thế nào?”

“Làm sao? Ngươi muốn vào cung?”

“Làm sao có thể, chỉ là hỏi một chút, tóm lại ngươi biết hay không?”

“Ha ha… là vừa hung ác vừa ngu ngốc, tên háo sắc coi người như cỏ rác.”

“Như vậy a…”

_____________________________________

Hôm nay là ngày trọng đại của hoa phố – ngày tuyển chọn hoa khôi.

Hoa khôi chẳng phân nam nữ, vô luận cô nương nhà nào hay tiểu quan, chỉ cần có sắc, liền có thể phân cao thấp.

Căng Uyên lâu vẫn luôn đạt giải nhất, hoa khôi hai năm trước đều là Minh Võng, vũ khúc của hắn mặc dù không nhẹ nhàng như chim phi yến, nhưng nhu mà không kém, tươi đẹp mà không kiều, mị mà khí chất không tầm thường, có thể cho thị giác nhân loại hưởng thụ, giải nhất năm nay cũng sẽ là hắn.

Một nhóm ba người, có lớn có nhỏ, đi dạo chợ đêm náo nhiệt, cùng đợi thi tuyển hoa khôi bắt đầu.

Tuyền một tay ôm Lẫm nhi, một tay nắm vạt áo Phạm, miệng huýt sáo, cười như một con mèo tinh ranh, nguyên nhân vì sao, chính là hôm nay hắn thuận lợi lừa được Phạm ra xem thi đấu.

Phạm là người sợ phiền toái, vốn không muốn tham dự. Nhưng Tuyền cũng không đơn giản, bằng trí tuệ siêu phàm của người hiện đại nghĩ ra một phương pháp – đánh bài. Hắn tự chế ra một bộ tú lơ khơ, dạy quy tắc trò chơi cho Phạm, cũng cùng y đánh cược, nếu hắn thua, hắn sẽ ở trong lâu bồi Phạm, nếu thắng, Phạm phải cùng hắn ra xem trận đấu.

Mà hắn đã sớm tìm ra pháp bảo tất thắng – Lẫm nhi.

Tiểu tử đáng yêu này cũng ngồi dự thính quy tắc trò chơi, lúc chơi bài hắn ngồi trong lòng phụ thân, hỗ trợ làm “tiểu gian tế”, mỗi lần đụng tới quỷ bài, mặt hắn liền thối hết mức có thể (aka nhăn mặt nhăn mày gì đó:X), Tuyền tự nhiên liền dễ như trở bàn tay chiến thắng… đương nhiên, Phạm không biết. (e mới tí đã làm gián điệp… có tương lai)

“Ngoạn ngoạn, bên kia…đi đi ” bé cưng chỉ vào đám người bên kia.

“ Bảo bối, qua bên kia làm gì nha?”

“Nhìn xem…”

“ Chỉ là nhìn xem thôi???”

“ Ân, đi thôi~~~~ đi thôi~~~~….”, yêu, tiểu tử này cũng học được cách làm nũng, có lẽ vì nhận được tình thương của cha nên Lẫm nhi thay đổi không ít, có khi ta thực hoài nghi Lẫm nhi không phải ngốc tử, mà là….

“Lẫm nhi, ngoan, đợi lát nữa qua đó, ngoạn ngoạn muốn xem thi đấu, đi xem thi đấu trước được không??”. Đây là Phạm nói, từ lần trước sau khi đem chuyện của ta thẳng thắn nói ra, thái độ của hắn đúng là thay đổi 1800 a, vô luận là với ta hay với cục cưng, nói thật ta vẫn không quen a, không có âm mưu gì đi…. “ Đi thôi, sắp thi đấu rồi”

“Ân”, quên đi, hiện tại suy nghĩ, cũng chỉ uổng phí tế bào não, đi theo hắn thôi, “ Đúng rồi, ‘ngoạn ngoạn’ là chỉ ta sao?”

“Ngươi không chú ý sao, Lẫm nhi chính là gọi ngươi ‘phụ vương’, nhưng bởi vì từ này đối với cục cưng có điểm khó khăn, bé cưng định gọi ngươi ‘vương vương’, nhưng lại phát âm ra ‘ngoạn ngoạn’*”, Phạm cẩn thận giải thích.

Cái gọi là ‘ngoạn ngoạn’ đương nhiên chỉ Tuyền, theo Phạm giải thích, nguyên bản bé cưng gọi [phụ hoàng], nhưng phát âm không rõ, liền thành như thế. Mà phương hướng bé chỉ hiện tại là nơi thi đấu hoa khôi, Tuyền và Phạm thuận ý cùng nhau đi tới.

Hiện trường đã ngồi đầy người, một mảnh đông nghìn nghịt, nhân sĩ có tiền đều ngồi ở nội khu (phía trong, giống ghế vip), đám người vây quanh ngoại khu còn lại là dân chúng bình thường đến giúp vui.

Tuyền, Phạm cùng với bé cưng ở sau hậu đài xem xét, mỹ nhân tập hợp, ai cũng có sở trường riêng, không biết năm nay sẽ là hoa lạc nhà ai, bất quá trong mắt ta ai cũng không bằng một phần ngàn vạn lần của Phạm…

“A!” Thanh âm Minh Võng đột nhiên vang lên.

“Làm sao vậy?” Phạm là lão bản, đối đãi thuộc hạ vẫn còn tốt lắm.

“Chân của ta hình như bị trật.” Hắn một mặt thống khổ.

“Ai nha, này thật không tốt, vậy hôm nay ngươi bỏ cuộc đi, mang thương lên đài, lỡ thương thế chuyển biến xấu, làm không tốt, chân phải phế nga!” Bên cạnh người nào đó nói.

“Đúng nha, Minh Võng a, lần này không được liền đi xuống, nếu ương bướng muốn lên đài, nhỡ tương lai bị gì chính là chuyện cả đời!” Một người khác nói.

Thật khó nghe a… Vì để loại bớt đối thủ, một đám mỹ nhân nhao nhao lộ ra sắc mặt khó ưa.

Lúc này, Phạm mở miệng nói: “Minh Võng, ngươi nói thế nào?”

“Ta muốn hắn giúp ta vào phòng trong xoa nắn.” Hắn chỉ mặt Tuyền.

“Ta?”

“Đúng, là ngươi!”

Phạm nhìn Tuyền liếc mắt một cái, ôm Lẫm nhi từ ngực hắn ra, sau đó nói: “Ngươi đi đi.”

“A, ngươi không ngại?” Cư nhiên không ăn chút dấm chua? Tuyền có chút mất mác.

“Nếu như lời ngươi nói, ngươi còn phải chờ tới bây giờ?” y hỏi vặn lại.

Điểm này cũng đúng, Tuyền buông tay đi về hướng Minh Võng, Định nâng hắn vào phòng, kết quả người nọ đột nhiên vùi đầu vào lòng ngực hắn, thỉnh thoảng còn cọ a cọ! Cọ đến nổi Tuyền toàn thân sởn gai ốc, Phạm bên cạnh lông mày khe khẽ nhíu, vậy mà chẳng quan tâm, một tay che mắt bé cưng, đi ra hậu đài.

Tuyền không còn cách nào, không lấy được hiền thê, thấy trượng phu bị sàm sỡ còn vỗ mông chạy lấy người, tâm không cam, lòng không nguyện mà ôm Minh Võng vào phòng, không có biện pháp, thê mệnh (lệnh vợ) không thể trái, ai bảo lời ta không có trọng lượng. (èo…thê nô nữa à…)

Đi vào phòng, Minh Võng lập tức ngã lên giường, mà Tuyền lại ngồi xuống ghế dựa bên cạnh, nhìn người trên giường, mở miệng hỏi: “Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”

“Ân?”Hắn một phen sửng sốt.

“Ngươi không hề bị thương đi? Vừa rồi là giả, mục đích là tách ta và Phạm ra.” Tuyền rất bình tĩnh đáp.

Hai mắt Minh Võng tỉ mỉ đánh giá, nhìn nhìn, thốt nhiên bật cười “Ha hả… Không giống không giống, một chút cũng không giống, thật sự là quá thú vị!”

Lời này không biết sao làm Tuyền cảm thấy khó chịu, “Uy uy, ngươi phải trả lời vấn đề của ta chứ?”

“Ha ha… Thật xin lỗi, bởi vì chơi rất hảo, tốt lắm, ta nói cho ngươi.”Thu lại tươi cười, trên mặt hắn lộ ra biểu tình ta chưa thấy bao giờ…

“Ngươi định ra bao nhiêu tiền?”

Tuyền lập tức ngây ngẩn cả người, “Cáp a.”

“Ai chẳng biết ta chỉ nhận tiền không nhận người, muốn ta bán đứng Si Ảnh, ngươi nên cho ta càng nhiền tiền đúng không?” Bộ dáng hắn nói phi thường “có lý”

“Là ngươi tự nói cho ta…” Tuyền phản bác.

“Chậc chậc, tất cả đều phải thành lập trên cơ sở tiền bạc.” Hắn đong đưa ngón trỏ.

Tuyền chỉ có thể tự nhận xui xẻo, “Hảo hảo, ngươi muốn bao nhiêu?”

“Năm vạn lượng… hoàng kim.” Hắn giơ lên cả bàn tay.

“Năm vạn … hoàng kim?” Tuyền phát biểu có phần mơ hồ, hiện tại dựa vào vị trí bảo mẫu không như ý của hắn, trong túi tiền nhiều lắm cũng chỉ có mấy lượng bạc vụn.

“Không nhiều, không nhiều, quốc khố còn cực kỳ sung túc.” Hắn vẫn như cũ bày ra khuôn mặt tươi cười, bất quá có hơn một phần cao thâm.

“Ngươi… Cũng nhận thức ta?” Nam nhân này không đơn giản, hắn che dấu thực lợi hại, so với Phạm nguy hiểm hơn nhiều.

Tiếu ý trên mặt hắn càng sâu, “Không những nhận biết, mà còn rất quen thuộc, tất cả sự tình của ngươi ta đều biết.”

“Ngươi… sẽ không là… tình nhân của ta chứ?” Tuyền tuỳ tiện đoán.

Nghe thấy đáp án, hắn trầm mặt, một hồi lại phá lên cười thành tiếng: “Ha ha… ái chà…..Ta không được, quá thú vị, tình nhân? Ha ha!”

“Uy, ngươi có điểm quá đáng, nếu không phải tình nhân, ngươi làm sao biết rõ [hết thảy]? So với lão bà ta còn biết rõ ràng hơn…” Vẻ mặt Tuyền là biểu tình [khẳng định là như thế].

“Ha ha ha….Ta từ nhỏ theo ngươi, như thế liền…” Đột nhiên ngừng. Là cái gì của ta, như thế nào bị phát hiện nhanh như vậy, quả nhiên không đơn giản a!!! Ta thầm khen ngợi hắn…

Minh Võng gật đấu, nhìn qua có vẻ rất hài lòng, “Đầu óc không tồi, ta thiếu chút nữa bị lừa, làm hoàng đế đúng là có quy cách… Như vậy bệ hạ, năm vạn lượng kia ngươi có cấp không?” Hắn lại quay trở lại nguyên đề.

“Ai… Cấp, ta cấp là được rồi? Ngươi nói mau, bằng không ta liền đổi ý.” tử tham tiền, Tuyền trong lòng trộm mắng một câu.

“Si Ảnh bảo ta trận đấu hôm nay câu dẫn ngươi lên giường, sau đó cho lão bản bắt gian tại giường.”

“…. Còn gì nữa?”

“Hết rồi!”

“Năm vạn lượng hoàng kim… Một câu?” Tuyền phẫn nộ cứ ngày một tăng theo luỹ thừa.

Hắn nhận thấy tức giận của Tuyền, vội vàng sửa miệng, “Từ từ, ngươi còn muốn biết cái gì, ta trả lời ngươi năm vấn đế, thế nào?”

“Mười!”

“Sáu!”

“Chín!”

“Bảy!”

“Đều nhường một bước, Tám!”

“Thành giao!”

“ Ngươi là ai? Vì sao biết chuyện của ta? Chuyện của Phạm ngươi biết bao nhiêu? Tại sao tiếp cận Phạm? Còn bốn cái nữa về sau nghĩ lại hỏi tiếp. Tốt lắm, thỉnh đáp!” Tuyền lập tức lợi dụng thêm cơ hội.

“Ta nguyên danh Diệu Quang, là tế thiên sư kiêm vu sư tiền triều, từ nhỏ theo tuỳ tùng ngươi, có tri lực (tài tiên tri), cho nên biết tất cả về [ngươi]. Phạm? Nếu ngươi ám chỉ hoàng hậu nương nương, chuyện sau khi hắn vào cung, ta đều biết, không riêng gì ta, trong cung mọi người đại khái đều biết. Việc đến nơi đây, có hai nguyên nhân, một là vì thái tử điện hạ, người là nguyên nhân riêng tư của ta, không tiện cho biết, xong rồi.” Hắn dứt khoát.

Tuyền phân tích lời hắn nói, từng chút từng chút, sau cùng hỏi: “Lẫm nhi làm sao?”

“Lẫm nhi?”

“Tễ Hồng Lẫm là con ta a, thế nào? Tên ta đặt, không tệ chứ?”

“Tễ Hồng Lẫm…” Ánh mắt hắn không hề thâm thuý, mà còn tăng thêm chút nhu tình, “Tên hảo hảo, cùng thái tử rất xứng.”

“Hắn làm sao? Ngươi tại sao muốn tìm hắn?” Tuyền chưa bỏ ý định tiếp tục truy vấn.

Diệu Quang lại nhăn mày, “Bên ngoài làm sao vậy? Đi xem!”

“A! Này?” Tuyền chưa kịp kháng nghị đã bị kéo ra ngoài.