Hoàng Hôn Cuối Chân Trời

Chương 7: Mục tiêu



Hôm sau nó đến trường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nó ko kể cho 2 đứa bạn thân nghe. Tuy nhiên nó ko khỏi thất thần. Suốt giờ học đều ko thể tập trung. Cú điện thoại đó rốt cuộc là thế nào? Là gửi cho nó chăng? Long time no see....đã lâu ko gặp...vậy người đó đã từng gặp nó trước đây? Ôi trời! Rốt cuộc là thế nào?Vy thúc nhẹ cùi chỏ vào tay Thiên Ân, thức tỉnh cô bạn đang mất hồn.

- Này!

- Hơ...hả?- Nó ngơ ngác quay sang.

- Cậu bị gì vậy?

-Sao?

-Trông cậu như người mất hồn ấy,chuyện gì vậy?

-Ko,có gì đâu.Chỉ là tớ hơi buồn ngủ.

Tối qua cậu làm gì?

-À, tớ...chơi game. - Nó bịa đại 1 lý do.

- Game ư?Cậu mà cũng chơi game?

-Ừ ừ...thôi bỏ đi. Chú ý kìa, giáo sư liếc qua tụi mình mấy lần rồi đấy.

Vy lập tức ngồi ngay ngắn lại. Nó cũng nhanh chóng gạt chuyện hôm qua ra khỏi đầu, tập trung vào việc học.


Lúc sáng ra khỏi nhà còn chưa ăn nên nó có chút đói bụng. Uầy....sao cái bụng cứ kêu ọc ọc thế này? Nó ghé qua tiệm mua ít đồ ăn rồi đến bệnh viện. Có lẽ nên đi thăm anh chàng Minh Quân 1 chút.

Khi đi qua 1 con hẻm nhỏ, 1 giọng nói khá lớn đập vào tai nó:

- Mày muốn chết à???

Nó nhíu máy đưa mắt nhìn vào. Ôi trời, 1 đám côn đồ. Chúng đang giành giật cái gì đó thì phải...còn 1 cô gái nữa. Cô ta đang khóc. Thiên Ân tặc lưỡi thở dài. Kệ đi, chả liên quan đến mình.

Đi được 1 đoạn vẫn nghe thấy tiếng thét của cô gái đó, chỗ này khá vắng vẻ, người duy nhất có thể cứu cô ta chỉ có mình nó mà thôi. Thế nhưng mà...nó ko có suy nghĩ sẽ chạy lại cứu. Cô gái đó nó ko quen. Mà đám côn đồ đó cũng càng ko quen. Việc gì nó phải tham gia vào?Nghĩ thế nó tiếp tục cất bước, mặc cho tiếng thét chói tai của cô gái dần dần tắt lịm. Khuôn mặt nó vẫn lạnh lùng, ko chút thay đổi.

Quân đã đựợc chuyển đến phòng VIP. Trông sắc mặt anh ta khá tốt tuy còn hơi nhợt nhạt. Nguyên và Hưng cũng có mặt và đang ngồi tán gẫu. Nhưng dường như chỉ mỗi Hưng độc thoại mà thôi. Nó đẩy cửa bước vào, giấu túi đồ ăn ra sau. Rất ngoan ngoãn cúi người chào:

- Chào buổi trưa.

- Ô, nhóc tan học rồi hả? - Hưng cười nói.

- Ừm....

-Cái gì đằng sau thế?

Nó chìa túi đồ ăn ra, cười tươi:

- Ăn ko? Tôi đoán chắc là 3 người chưa ăn đâu nhỉ?

Vừa dứt lời thì...."ọc ọc..."

Tất cả cùng hướng ánh mắt về phía Hưng. Anh ta ngượng ngùng gãi đầu:

- Hì hì...em nhắc tôi mới thấy đói....

Cả bọn phì cười. Thiên Ân bày đồ ăn ra bàn, đưa chiếc bánh bao thập cẩm cho Nguyên.

-02, của anh.

- Cảm ơn - Cậu mỉm cười.

Nó đặt bát cháo ấm nóng vào tay Quân. Cậu ta nhíu mày:

- Tại sao tôi lại phải ăn thứ này?

- Anh đang bị thương. Ăn cháo là tốt nhất.

- Ôi trời....

- Cháo ngon lắm, cứ ăn đi. - Nó dúi chiếc thìa vào tay Quân. Cậu đành miễn cưỡng nghe theo. Dù sao mùi vị ko tệ.

- Nhóc thật chu đáo.- Hưng tán thưởng. Anh ta đang cầm đùi gà rán nhai chóp chép.

Nó đắc ý cười:

- Lần sau đền bù cho tôi.

Nó còn mua cả cà phê, trà sữa nữa. Và ko thèm để ý đến ánh mắt ngưỡng mộ của tên Hưng baby.

- Càng ngày tôi càng thích em đấy nhóc ạ!

Nó nhấp 1 ngụm trà sữa. Nghĩ có nên kể về cú điện thoại hôm qua ko. Nó nhìn Quân rồi liếc sang cái điện thoại bên cạnh anh ta. Cuối cùng nó mở miệng:

- Hôm qua....

3 người lập tức ngẩng đầu lên nhìn nó.

- Lúc Quân bị đánh ngất...tôi có nhận được 1 cú điện thoại.

Nó thuật lại tất cả ko sót 1 chi tiết nào. Sau đó quan sát thái độ của 3 người kia. Trông họ có vẻ căng thẳng.

- Em bảo....trước đây cũng đã nhận được 1 cú điện thoại như thế?

Nó gật đầu.

- Có điều...em ko nhớ là lúc nào cả.

- Vậy có nhớ người đó nói gì ko?

- Ko luôn.Đã lâu rồi nên....

Hưng liếc sang Nguyên. Ý bảo cậu nói gì đó.

- Ừm...cô Nghiên và em có quan hệ gì?- Nguyên hỏi.

- Cô Nghiên là bạn thân từ thời cấp 2 của mẹ tôi. Vì hoàn cảnh của tôi khó khăn nên cô mới giúp đỡ.

3 người cùng nhìn nhau. Ko, mục tiêu ko phải nhắm vào họ, mà là nhắm vào cô gái kia.