Hoàng Hôn Cuối Chân Trời

Chương 19: Ác mộng từ quá khứ



"Quá khứ như vậy em còn giữ lại làm gì? Để ngắm sao? Rồi lại tự lấy dao đâm mình? Quẳng đi không phải tốt hơn à? "

Một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen mượt đang đạp xe trên phố. Khuôn mặt trắng trẻo của cô tràn đầy sức sống và niềm vui. Hôm nay cô có hẹn với bạn trai. Cứ nghĩ đến việc đó là cô không thể không mỉm cười. Người đi đường đều ngây người ngắm nhìn cô gái. Cô cong khóe môi nhìn màn hình điện thoại phát sáng.

-Hạo, anh đang ở đâu đấy?

-Đoán xem.

-Ừm.... ở trường?

-Sai rồi. Siêu thị.

-A hay quá, em cũng ở gần đó, đợi em.

-Ừ... mà anh mới thuê xe đấy, nguyên một ngày cho 2 chúng ta.

Cô trách móc:

-Lại thuê xe, anh lấy đâu ra tiền hả?

-Thôi nào... -Chàng trai cười trong điện thoại đầy vẻ cưng chiều -Anh lo được. Làm sao có thể để bạn gái anh thiệt thòi?

Cô bật cười:

-Ghét!

-Ha ha, anh thấy em rồi nhé.

-Đâu? Anh ở đâu?

-Chiếc xe màu trắng trong tầm nhìn của em thôi.

-A! Thấy rồi!

Cô guồng chân đạp xe, miệng cười tươi để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu làm bất cứ ai cũng phải mê mẩn. Hạo là một trong số đó. Ừ, coi như anh may mắn có được cô đi.

Một chiếc xe Porsche vượt đèn đỏ. Cô chỉ nghe thấy tiếng Hạo hét qua điện thoại.

-Thiên Ân! Cẩn thận!

"RẦM"

Mọi sức sống của cô sụp đổ ngay trước mắt. Chiếc xe màu trắng tinh mới toanh lao đến cản chiếc xe Porsche kia lại. Xe của Hạo đâm vào mấy chiếc xe đang lưu thông trên đường, quay mấy vòng, lại đâm vào cái Porsche đang mất kiểm soát. Tiếng gào thét từ mấy cái ô tô đập vào tai cô. Cô đứng như thế. Bất động. Mặt trắng bệch. Chiếc xe màu trắng bị lật đổ. Cửa kính vỡ nát. Mui xe lõm xuống. Thảm hại. Có người lôi chủ nhân chiếc xe ra.

-HẠO!!!!!

Cô đỡ lấy anh. Run rẩy. Nước mắt rơi đầy mặt.

-Đừng khóc... anh không sao...

Cô lắc đầu. Không nói ra tiếng. Người anh đầy máu. Không được... một người tại sao lại nhiều máu như vậy?

-Thiên Ân này...

-Hu hu...

-Anh xin lỗi...

-Hu hu... đừng nói... em không muốn nghe...

-Anh phải thất hứa với em rồi... nào... cười lên... -Anh nhìn cô, vẫn là cái nhìn đầy cưng chiều như thế, vẫn là cái nụ cười hiền lành như thế.

-Hạo... đừng như vậy...

-Ngoan... sống cho tốt.. luôn mỉm cười... và... anh yêu em... Thiên Ân...

Bàn tay trên má cô trượt xuống. Anh đi rồi. Không phải, đúng không? Anh không bỏ cô đâu, sẽ không bỏ lại cô đâu...

-Hạo.. Hạo... đừng mà... anh...

Cô khóc nấc, gào lên:

-Hạo!!! Đừng mà... đừng bỏ em lại mà... ko đâu... không đâu.. Hạo... Hạo... đừng dọa em...

Người anh lạnh ngắt. Ngày hôm đó, trời nắng ấm. Rất đẹp. Anh, với màu đỏ thẫm. Máu... rất nhiều... thật chói mắt. Đâm vào tim cô, đau đến ngạt thở.

* *

*

Thiên Ân bật dậy. Mặt đẫm nước mắt. Ác mộng. Nó nhìn ra ngoài cửa sổ. Mọi thứ vẫn tĩnh lặng như tờ. Tim vẫn còn đau.

-Em có sao không?

Nó quay lại. Là Nguyên. Phòng anh ta gần phòng cô nhất.

-Tôi nghe em hét gì đó.

Nó lắc đầu. Ngồi bó gối trên giường. Nguyên sờ nhẹ trán nó. Khi chắc chắn không bị sốt thì cậu mới thở phào.

-Sao vậy? Em đau ở đâu à?

Cậu ngạc nhiên khi thấy nó vùi vào ngực mình, lại khóc. Ôi trời, cậu sợ nhất là nước mắt của nó. Cậu vỗ vai:

-Nào, nói tôi nghe, có chuyện gì vậy? Em gặp ác mộng sao?

Tiếng nấc rất nhỏ. Như là kìm nén cái gì đó rất lớn.

-Đừng khóc nữa. Nước mắt của em đang đâm vào tim tôi đấy.

Nó bướng bỉnh. Vẫn khóc. Ướt đẫm áo ai kia. Đây là lần thứ ba Nguyên vì một cô gái mà để cái áo chịu thiệt như vậy. Nhưng cậu có thể làm gì? Ngoài việc cho nó một bờ vai. Và nó chỉ cần thứ ấy. Không nhiều hơn.