Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc

Chương 22: End



Kỹ thuật nhảy xinh đẹpkia khiến người khác không thể dời tầm mắt đi, mê đảo rất nhiều vương tôn quýtộc, chỉ có Triêu Mặc không tỏ vẻ gì ngưng mắt nhìn, cũng chỉ có hắn biết ánhmắt của mình một mực yên lặng nhìn người dưới chân.

Một cuộc tuyển tú nhiều hạn chế rốt cuộc kết thúc trong sự không bình tĩnh củađế vương. Nên phong phi thì phong phi, ban tên cho thì ban tên cho.

Vốn tưởng rằng buổi tối hoàng thượng sẽ lật bảng hiệu của nữ nhi Dương tri phủ,tổng quản cận thân còn chưa kịp phân phó Dương phi tắm rửa thay quần áo, đãkhông thấy bóng hoàng thượng.

Hắn tới đột nhiên, đột nhiên đến Thần Quang còn chưa kịp giấu kỹ vật trong tay,suýt nữa rớt.

Không có ai theo giá, không có ai thông báo, Triêu Mặc cứ mặt không vẻ gì xuấthiện ở trước mắt nàng. Nhìn đồ trong tay, Thần Quang hơi lúng túng.

Đó là một đống y phục nhỏ, từng cây kim từng sợi chỉ thêu hết sức tinh xảo.

“Thì ra là ngươi còn biết cõi đời này có con trai của chúng ta...” Hắn giốngnhư là hiểu được nhược điểm gì, mặt mày hớn hở cười nhạo!

“... Nô tì thẹn với hắn.”

“Đúng, ngươi thật sự thẹn với hắn.” Hắn đi về phía trước. Thật ra thì đây làlựa chọn tốt nhất không phải sao, hắn vì tôn nghiêm của một đế vương, khôngcách nào cho nàng danh phận, con đi theo nàng thì con đường phía trước chỉ cóhiểm trở. Chỉ là, tại sao nàng có thể không nhìn hài tử kia một cái, giống nhưchưa từng tồn tại, nàng biết Thừa Hàn kêu cha, nhưng chưa từng gọi mẹ không.

“Hoàng thượng...” Nàng hơi lui về phía sau một bước, kinh ngạc theo dõi tayduỗi đến của hắn.

Đã hai năm không có đụng nàng, nàng có vẻ không lưu loát và xa lạ, nhưng vẫnkhiến cho hắn đêm không thể say giấc, ăn ngủ không yên.

Từ rất lâu hắn đã hy vọng La Trường Khanh mau chết, nhưng một khi La gia diệtvong nhanh chóng, xui xẻo vẫn là hắn, làm một đế vương, hắn quá cần một chỗđứng thăng bằng thế lực khắp nơi, một bên nào ngã cũng không được.

Hiện tại thì tốt rồi, hắn mạnh lên từng ngày, thu hồi thế lực, từ từ mở rộngquyền lợi của Phan Tả tướng và Cảnh Ngọc Trung, chỉ cần một cơ hội, hắn sẽ kiênnhẫn chờ cơ hội đó, dù là tổn thất một chút, cũng muốn mạng của La TrườngKhanh!

Hắn ôm nàng, bàn tay nhẹ nhàng lưu luyến qua mỗi một tấc da thịt của nàng, cởira trói buộc dư thừa, đưa mắt nhìn thật sâu khiến sự đề kháng của nàng càngngày càng yếu, khẽ phát run ngồi phịch ở trong ngực hắn, cuối cùng bị hắn đoạtlấy không đè nén chút nào.

Cả người nóng lên, trong thân thể tựa hồ có đốm lửa, trong động tác thành thạocủa Triêu Mặc, Thần Quang cố gắng ngửa ra sau, phát ra tiếng khóc đè nén. Saukhi trời đất quay cuồng thì nghênh đón gió êm sóng lặng, mà nàng yên lặng nằm ởtrung tâm an tĩnh nhất, thở hổn hển.

Triêu Mặc dịu dàng nhìn Quang nhi ngủ mê man, xoa xoa mồ hôi đổ trên trán chonàng, ngược lại vội vàng ôm nàng vào trong ngực, dùng sức ôm, nhớ lại từng lytừng tý đã qua với nàng.

Hắn thành đế vương, nhưng rốt cuộc không có vui sướng và thỏa mãn đã từng tưởngtượng, chỉ còn thống khổ và đau khổ vô biên.

Hắn không biết mình muốn cái gì, hay là không chịu thừa nhận mình muốn cái gì.

Tháng ba cùng năm, La Trường Khanh làm phó tướng cho Cảnh Ngọc Trung, chinhchiến Đột Quyết.

Ngày đó Thần Quang tiễn hành cho hắn, La Trường Khanh chưa từng nghĩ tới ThínhTuyết còn có thể gặp lại hắn, hắn cho là nàng chỉ muốn sống tốt mà thôi.

Khi uống rượu của nàng vào, nhìn nàng trầm tĩnh đeo một chuỗi vòng tay tết bằngbụi gai máu lên cho mình thì hoàn toàn khiếp sợ!

Thần Quang thích loại vòng tay từ hoa này, hắn liền dạy nàng tết, hơn nữa càngtết càng đẹp, thậm chí còn đẹp hơn hắn tết.

Một khắc kia, hắn tựa hồ đã hiểu ra cái gì, nhưng lại hoàn toàn không hiểu, chỉcó thể kinh ngạc nhìn nàng.

Ở trong góc tối không người này, Thính Tuyết chậm rãi ôm cổ của hắn, ấn xuốngnụ hôn thật sâu, lưỡi thơm mềm nhũn quét qua mỗi một dây thần kinh nhạy cảm củahắn, cảm giác mùi vị này, nguyên lai là Thần Quang a. Hắn cười ôm lấy nàng...

Quân đội của Cảnh Ngọc Trung bị mai phục ở trên đường, thần tiễn thủ La TrườngKhanh luôn luôn không ai địch nổi lại hoa mắt, không có tinh chuẩn ngày trước,thậm chí ngay cả năng lực tránh né công kích cũng giảm nhiều.

Sau khi ra sức chém giết, đánh lui quân địch, La Trường Khanh cũng bị trọngthương, Cảnh Ngọc Trung cho là hắn không sống tới trời sáng, thế nhưng hắn lạicòn sống, thoi thóp một hơi thỉnh cầu về đế đô, hắn muốn gặp mặt một người.

Dưới ánh trăng thấp thoáng, Thần Quang khoác áo khoác màu đen đi tới phủ đệ củaCảnh Ngọc Trung.

Tử Khiên ca ca trên giường tái nhợt rất nhiều, cả chút màu máu cũng không có.Nàng thật không hiểu, hắn rõ ràng biết trong rượu có thuốc, vì sao còn phảiuống. Cũng không hiểu hắn rõ ràng tự tay giết chết Thần Quang, rồi lại lộ racái loại si mê tưởng niệm và đau thương ở trong lúc lơ đãng...

Cho nên, tối nay, nàng tới hỏi hắn.

Giống như là hồi quang phản chiếu, La Trường Khanh lại tỉnh táo, cho lui người,chỉ nắm thật chặt tay của nàng, nỉ non, thật tốt quá, ta thật sự sợ đây làmộng, Thần Quang, mặc dù ta không biết tại sao bộ dáng của nàng thay đổi, nhưngta xác định, đây là nàng, không người nào có thể xác định hơn ta.

Nàng chậm rãi ôm lấy hắn, giống như trước kia nằm trong ngực của hắn, mỉm cườithản nhiên.

“Tử Khiên ca ca, trái tim ngươi thật ác, tại sao có thể vứt bỏ Thần Quang đây?”

“Thật xin lỗi, ngày đó ta chỉ giả bộ ôm Lan Vũ và Tiêu Tiêu, muốn cho ngươichết tâm đối với ta, nhưng ta hối hận, rất khổ sở. Nếu như có thể lựa chọn, takhông muốn làm người của La gia...”

Cho dù là làm một con mèo một con chó Thần Quang nuôi, cũng sung sướng hơn hiệntại chứ?

“Tại sao muốn tổn thương chúng ta, Tiết gia chúng ta đến tột cùng đã làm saiđiều gì?!”

La Trường Khanh nhịn đau, buồn cười lại cười không ra, lại ôm lấy nàng thậtchặt, “Đứa ngốc, muốn các ngươi chết không phải La gia cũng không phải là Tứhoàng tử Triêu Dực, mà là Đế Quân...”

“Đế Quân?!”

Đây chính là một chuyện xấu cung đình cấm kỵ nhất. Truyền thuyết Đoan Tĩnhhoàng hậu và Tiết Nhân Cẩn là thanh mai trúc mã, sớm có tư thông. Đế Quân yêuĐoan Tĩnh, sau khi biết chuyện xấu đó thì tính tình đại biến, sau đó tất cả bikịch đều là từ việc này mà mở màn.

Nàng biết Tử Khiên ca ca chỉ có thể nói như vậy, bởi vì hắn nhìn qua rất mệt,lại không chịu buông tay ôm nàng ra.

Đã có bao lâu không dán sát tim của hắn vậy rồi, ngón tay lạnh như băng củaThần Quang nhẹ nhàng xoa dung nhan tái nhợt của hắn, lướt qua từng tấc từngtấc, tưởng tượng thấy hình ảnh yêu nhau triền miên trước kia.

“Tử Khiên ca ca, ngươi thật xinh đẹp, cả đời này Thần Quang chỉ từng thíchngươi...”

La Trường Khanh nghe vậy, lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Nàng cúi đầu, êm ái ngậm môi thơm của hắn, dịu dàng giống như chỉ sợ ngườitrước mắt vỡ vụn, trong cổ họng có mùi vị ngai ngái, là máu của hắn, lan trànqua khóe miệng, lây dính váy của nàng.

“Thần Quang, ta rất nhớ nàng a” hơi thở của hắn mong manh cố nói, “Nàng cònsống thật sự là quá tốt... Đừng... Không nên tin Triêu Mặc, nghĩ biện pháp trốnđi... Người hận Tiết gia nhất chính là hắn...”

“Tử Khiên ca ca, khi ngươi dùng tên bắn Thần Quang, ngực có phải đau giống nhưta, đau đến hi vọng mình chưa bao giờ sống cũng chưa từng yêu...” Nàng chậm rãilau những vết máu kia, lại càng ôm chặt hắn, hai người đã phân không ra, nếunhư vậy có thể thiên trường địa cửu, thật là tốt biết bao.

La Trường Khanh vừa muốn chậm rãi nhắm mắt nhưng bỗng dưng dừng lại, dùng thanhâm yếu ớt nói, “Tên? Ta làm sao nỡ dùng tên bắn Thần Quang... Nha đầu ngốc...”

La Trường Khanh ngủ thiếp đi, ngủ ở trong ngực mềm mại của nàng. Thần Quangcũng rốt cuộc không khóc nổi rồi, nàng điên cuồng đánh hắn, mệnh lệnh hắn tỉnhlại, nàng muốn hắn nói rõ ràng, rốt cuộc mũi tên kia là ai bắn tới!

Cảnh Ngọc Trung đi vào nói cho nàng biết, Trường Khanh nói hắn không hận nàng,đã sớm muốn chết rồi. Trong chớp mắt hắn buông tha cứu nàng thì kết cục đã địnhlà không thể cứu vãn, hắn không có cố gắng vì tình yêu của bọn họ, bởi vì nàngchết ở trong tay người khác, cho nên sai lầm lớn trong cuộc đời hắn cũng khôngcòn cách vãn hồi, liền lấy mệnh đưa cho Thần Quang thôi.

Nàng hỏi Cảnh Ngọc Trung, cõi đời này có ai có tài bắn cung tốt như La TrườngKhanh?

Cảnh Ngọc Trung chần chờ một hồi lâu, mới nói, có hai.

Một là thích khách năm đó ám sát Lưu Thái Úy ở cửa La phủ, sau bị La TrườngKhanh đả thương bụng, còn có một chính là Đương Kim hoàng thượng, Triêu Mặc.Cái này trừ ông ra, không còn người biết, cũng là do trước đây không lâu TriêuMặc thu hồi được một bộ phận quyền lợi nhất thời cao hứng, chợt giương cungchiếu vào diều hâu nhanh chóng xẹt qua ở không trung thì võ tướng tài ba CảnhNgọc Trung mới phát hiện rõ ràng đương kim Đế Quân là cao thủ thâm tàng bất lộ.

Thần Quang ôm La Trường Khanh, đột nhiên cười to, cười đến lệ rơi không ngừng.Ta quả nhiên không có yêu nhầm ngươi Tử Khiên ca ca, hi vọng kiếp sau còn cóthể gặp nhau, khi đó ngươi nhất định phải dũng cảm, kiên định, không khuất phụchơn kiếp này...

Còn nữa, ta tha thứ ngươi, Tử Khiên ca ca.

Sau việc đó quyền thế của Triêu Mặc như mặt trời ban trưa.

Hắn không có buồn phiền ở nhà, càng ngày càng không chút kiêng kỵ đoạt lấy ThầnQuang, mà Quang nhi của hắn rốt cuộc hối cải, cũng không còn lạnh lùng từ xươngnhư trước, mà lại nhiệt tình như lửa, có lúc, nhìn mình trầm luân ở trên ngườinàng, Triêu Mặc lại cảm thấy sợ hãi, hắn sợ yêu, càng sợ yêu nàng, nhưng có mộtloại tình cảm cho tới bây giờ đều không phải nói thu là có thể thu hồi. Vì vậyhắn tự nói với mình, Quang nhi cũng thương hắn.

Giết chết mấy thần tử quen thuộc nội tình nhất, cuối cùng trong cung lại truyềntới tin tức Thính Tuyết Tiệp dư bạo bệnh bỏ mình, không tới một năm, Đế Quânlại nạp một vị Thần phi, Thần phi ăn nói khéo léo, thông minh quyến rũ, coithái tử như mình sinh. Năm sau, Đức Diệp hoàng hậu trở thành vị hoàng hậu hòabình nhường ngôi thứ nhất trong lịch sử, cam nguyện xuống làm Diệp phi, Thầnphi thuận lợi thừa kế hậu vị, hiệu Thụy Quang.

Triêu Mặc vừa cố gắng làm một vị hoàng đế tốt, vừa nỗ lực làm một người chồngtốt, chỉ vì một ánh mắt của Quang nhi hắn liền có thể vứt bỏ hậu cung giai lệ,chuyên sủng mình nàng, ở dưới áp lực không ngừng của văn võ bá quan đươngtriều, mới miễn cưỡng lâm hạnh hai ba vị phi tử, tiếp theo vẫn hàng đêm ngủ lạiThụy Quang cung. Chỉ là Thụy Quang hoàng hậu vẫn không có sinh con.

Nàng không muốn sinh, trừ Tử Khiên ca ca, nàng không bao giờ muốn sanh con vìbất luận kẻ nào nữa.

Thái tử tròn mười tuổi, liền lập Cảnh Ngọc Trung làm đại thần phụ chính.

Triêu Mặc thường ôm Thần Quang, có lần nhẹ nhàng nói ra, về sau không bao giờtổn thương Quang nhi nữa, những lời ta nói ngày trước đều là giả, nàng là nữnhân ta thích nhất...

Làm một đế vương, cả tư cách nói yêu hắn cũng không có.

Hắn không thể để cho bất luận kẻ nào biết hắn có tình yêu, bao gồm Quang nhi.

Hắn thật vất vả mới có hôm nay, hôm nay ai cũng phải thần phục hắn, cả Quangnhi ngày xưa làm sao cũng bắt không được cũng chủ động xin cởi áo ra, thẹnthùng mặc hắn ta cần ta cứ lấy.

Hắn không bao giờ còn là nghiệt chủng mà phụ vương say rượu cường bạo em vợsinh ra nữa. Ở trong lòng mẫu hậu chỉ có thái tử ca ca, cho tới bây giờ chưatình có hắn, bởi vì hắn chỉ là con của muội muội bà, mà con của bà thì đang ởchỗ Tiết Nhân Cẩn, trải qua cuộc sống vui vẻ, mẫu hậu luôn có thể trìu mến vôcùng, cả nằm mơ cũng nỉ non Thần Quang a Thần Quang...

Ngày gặp chuyện không may, ở trong lòng của mẫu hậu cũng chỉ có thái tử ca ca,sống chết của hắn không ai trông nom. Phụ vương muốn giết hắn, nói phàm làngười có quan hệ với kẻ đó đều phải chết, muội muội của mẫu hậu vào cung cầucạnh, cầu xin tỷ phu bà tha cho đứa trẻ đáng thương này, dù sao hắn không phảiĐoan Tĩnh sinh ra, mà là do người em vợ như nàng sinh!

Kiếm trong tay phụ vương chậm rãi rơi xuống. Muội muội của mẫu hậu khóc ôm lấyhắn, bộ dáng trìu mến kia mới giống như một mẫu thân chân chính.

Hắn thật vui vẻ, rốt cuộc có người thích hắn.

Hắn trộm đi khôi giáp của La Trường Khanh, xâm nhập vào quân đội, thừa dịp loạnxông vào Tiết phủ.

Hắn biết nữ tử kia, gọi Tiết Thần Quang, luôn dùng các loại cớ xâm nhập vàotrong cung, tự cho là không có ai phát hiện. Mẫu hậu len lén hôn khuôn mặt nhỏnhắn của nàng, còn ôm nàng, thậm chí vì nàng, đuổi đi hắn đang khóc muốn mẫuthân, hắn mới năm tuổi!

Trên váy nữ tử này dính máu, giống như động vật nhỏ bất lực nào đó khi tuyệtvọng chạy trốn, một hồi kêu phụ thân, một hồi kêu Tử Khiên ca ca, hắn cảm thấythật là quá buồn cười quá thống khoái!

Chậm rãi kéo cung ra, ở trong lửa mạnh và khói dày đặc bắn về phía ngực vừa mớibắt đầu trổ mã của nàng...

Hôm nay, chuyện cũ đi qua rất sạch sẽ, hắn thận trọng che chở tất cả có được bâygiờ, đúc thành một căn nhà sắt bền chắc, bảo vệ hắn cùng với Quang nhi, ai cũngkhông thể cướp đi Quang nhi của hắn.

Hắn muốn Quang nhi thương hắn, yêu bằng cả trái tim, giao ra tim và thân thể,hắn thích dong ruỗi ở trong cơ thể nàng, đưa mắt nhìn bộ dạng thống khổ giãydụa của nàng, thích vẻ quyến rũ tột khi khi nàng ôm mình thật chặt leo lên vuivẻ, tất cả tất cả đều làm cho hắn điên cuồng...

Hắn yêu nàng yêu đến tận xương.

Năm Thái tử mười ba tuổi, Thần Quang rồi, nhìn qua vẫn xinh đẹp như thiếu nữ,da thịt trơn nhẵn non như nước. Triêu Mặc ba mươi ba tuổi là độ tuổi thành thụcnhất xinh đẹp nhất của một người đàn ông, không biết mê đảo trái tim của baonhiêu giai nhân, bất đắc dĩ thánh ân độc sủng Thụy Quang, cũng may Đế Quân chỉtuyển tú nữ một năm, sau lần đó không còn động tĩnh. Khiến cho nữ nhân chết giàkhông gặp đế vương trong cung đình giảm rất nhiều.

Ngày đó vừa đúng đến ngày giỗ của Tử Khiên ca ca, nàng đã nói tha thứ hắn, chonên ở ngày này, rất là nhớ hắn.

Sủng ái của Triêu Mặc đối với nàng đã đạt đến cường thịnh, rồi lại thời thờikhắc khắc cẩn thận, chỉ sợ truyền ra lời đồn nàng mê hoặc lòng vua. Thỉnhthoảng cũng sẽ đến cung phi tử khác ngủ một giấc cho có hình thức, dùng đểchứng minh mình cũng không có chuyên sủng Thụy Quang hoàng hậu.

Trước đó vài ngày có một phi tử ỷ mình có chút thông minh, lại xinh đẹp vôcùng, hết sức bất mãn đối với Thần Quang, liên hiệp ngoại thích muốn gia hạiThần Quang, chỉ là chuyện còn chưa có áp dụng, phụ thân của vị phi tử liềnngoài ý muốn bỏ mình.

Từ đó về sau Triêu Mặc không còn gặp nữ nhân kia nữa, đại khái là bị Thần Quangtự mình xử trí. Hắn biết Quang nhi xấu tính, cũng biết nàng có thủ đoạn, nhưnghắn yêu nàng thì làm sao bây giờ, chỉ cần không ảnh hưởng chánh quyền của hắn,chuyện làm sạch sẽ, hậu cung đó cứ giao cho nàng muốn làm gì thì làm đi.

Từ đó mỗi nữ nhân nhìn thấy Thụy Quang hoàng hậu đều như chuột gặp mèo, cũng cóngười không tin tà càng muốn đấu với nàng, đều không ngoại lệ, chết không thấyxác sống không gặp người, mà Đế Quân lại mở một con mắt nhắm một con mắt vớimấy việc này.

“Hôm nay vì sao Hoàng thượng không có mang tùy tùng?”

“Trẫm không hy vọng có bất kỳ người nào đến quấy rầy.” Triêu Mặc nhẹ nhàng ômnàng, hai người ân ái như lúc ban đầu.

Thần Quang nhìn lầu các tịch mịch hoa lệ này, chậm rãi rót một ly rượu, “Hoàngthượng, dám uống không?”

Không có bất kỳ người hầu ở bên, cũng không có kim bạc, nàng khéo cười tươi đẹpbưng rượu đưa tới cạnh môi hắn.

“Có gì không dám?” Tròng mắt hắn nhìn ly rượu trong kia, cũng không có độngtác.

Thần Quang cười nhạt, uống một hơi cạn sạch rượu.

Vẻ mặt Triêu Mặc xẹt qua một tia chán nản. Hắn cầm lên ly rượu trong tay nàng,yên lặng rót một ly, cũng uống một hơi cạn sạch.

Nàng theo thói quen dựa vào bờ vai của hắn, lấy ra khăn lụa có mùi thơm đặcbiệt, lau sạch vết rượu nhạt ở khóe miệng hắn, ngược lại chủ động đưa lên môiđỏ mọng tràn đầy mùi rượu, hồng đẹp đẽ.

Hắn thật nhu tình, nghênh đón nụ hôn của nàng không chậm trễ chút nào, chỉ làTriêu Mặc, những việc không may mắn của Quang nhi đều là một tay ngươi tạothành, hôm nay ngươi bảo Quang nhi làm sao tha thứ. Ta mất đi hai người đàn ôngyêu nhất trong sinh mệnh, phụ thân đại nhân và Tử Khiên ca ca, hận này ai tớian ủi?

Không có bọn họ, Quang nhi đã sớm thịt nát xương tan.

Vào giờ khắc chúng ta hôn nhau này, ta cảm thấy ngươi có lẽ không đáng chết,ngươi là hoàng thượng tốt, người cha tốt... Những năm này Quang nhi giết khôngít người vô tội, cũng làm không ít chuyện thất đức, đến lúc nên trả rồi. Vềphần ngươi, hãy sống tiếp đi, thay ta chăm sóc Thừa Hàn thật tốt.

Cuộc đời của nàng chỉ có ba mươi ba tuổi, sau khi suy nghĩ thông tất cả thì antĩnh hết đi. Triêu Mặc lau sạch vết máu ở khóe miệng nàng, nhẹ nhàng ôm nàngnhư chưa có gì xảy ra, thưởng thức trăng sáng như nước ngoài cửa sổ.

Nàng rốt cuộc vẫn không nỡ giết hắn.

Đẩy ra lòng bàn tay của nàng, miếng độc dược kia còn nguyên, thật ra thì nàngđại khái có thể bỏ vào trong miệng dây dưa với hắn, sau đó thanh âm gì cũngkhông có, hắn ôm nàng cùng nhau rời khỏi thế giới này.

Chỉ là, nàng vẫn bỏ qua, một thân một mình rời đi. Có lẽ cũng mệt mỏi hắn, sốngđủ những ngày hư tình giả ý này.

Nhưng Quang nhi, kiếp này của nàng rốt cuộc có khắc nào yêu ta không, nàng đếntột cùng yêu ai?

Nàng ôm mục đích gì để đối xử tốt với ta, rồi lại ôm mục đích gì chết đi, sauđó thật là độc ác, rời đi ta, rời đi nhi tử cho tới bây giờ nàng cũng chưa từngliếc mắt một cái.

Trong cung điện của nàng trừ không khí trầm lặng xa hoa cái gì cũng không có đểlại, không có bất kỳ đồ dính linh khí của nàng. Chỉ có dưới gối, lặng lẽ để mộttờ giấy đã ố vàng, trên đó viết: Tử Khiên yêu Thần Quang.

Đây là năm chữ đầu tiên Tử Khiên ca ca dạy nàng học.