Hoàng Hậu Rắc Rối

Chương 34: Bị bắt. .



- Nha Đầu, nàng nên trở lại Liêu quốc 1 chuyến. Ta chuẩn bị đánh Sở nên lo cho an nguy của nàng...- Vương Kim nói. Tôi gặp hắn chưa được bao lâu lại phải làm... chinh phụ chờ chồng ư? Nhưng đại cục quan trọng hơn, tôi đành gật đầu trong luyến tiếc. Vương Kim mỉm cười, cúi đầu hôn lên trán tôi:

- Ta nhất định sẽ bình an trở về. Nha Đầu, nói nàng yêu ta có được không?

Chuyện này quan trọng ư? Tôi nhếch môi:

- Ta không yêu thì làm sao ta nói?

- Nàng không yêu ta vậy tại sao vẫn chờ ta tận 10 năm? Không yêu ta sao lại đến Đại Sở tìm ta?- Hắn nhăn nhó khổ sở. Tôi nhìn hắn nửa cười nửa không:

- Những chuyện ta làm chưa đủ chứng minh hay sao? Lời nói thì gió cũng thổi bay thôi...

Hắn mỉm cười, kích động ôm chầm lấy tôi, đưa môi hắn quấn lấy môi tôi. Nụ hôn triền miên day dứt tựa như lần cuối cùng ở bên nhau. Tôi không chống cự, mạnh mẽ đáp lại. Khoảnh khắc ấy tôi nhận ra, vị trí của hắn trong lòng mình cao hơn tôi tưởng. Màn đêm buông xuống, ánh trăng treo trên cao rồi cũng dần tàn. . .

Sáng hôm sau đã là 28 Tết, ngày này làm tôi nhớ đến cuộc chạy trối chết 10 năm về trước, lòng run lên bần bật. Vương Kim không an tâm để tôi rời khỏi kinh thành một mình nên phái Hoàng Minh Thống- tên này là thật, đi cùng.

Vì Sở Lâm Vũ thắt chặt vòng vây, quyết tìm được tôi nên tôi phải cải trang làm 1 bà lão, Khuynh Triều cũng phải cải trang làm... nữ nhi phòng trường hợp tôi bị bắt, nếu con tôi là con gái sẽ có hy vọng được tha mạng. Không ngờ sau khi cải trang xong, Khuynh Triều thường ngày khí phách đại hiệp lại yêu kiều như nữ nhân thật, nhìn giống Tiểu Yến như hai giọt nước. Vẻ mặt thằng nhóc không hề dễ chịu, cứ đưa tay nắm nắm chỉnh chỉnh cái thắt lưng thêu hình hoa mẫu đơn. Hoàng Minh Thống buông lời trêu ghẹo:

- Vị cô nương này xinh đẹp như thế, có muốn theo ta về nhà làm Hoàng phu nhân không?

Vương Kim và tôi nén cười đến độ vai run run. Khuynh Triều khinh thường liếc mắt:

- Nếu ngươi chịu nằm dưới, chịu sinh con thì ta sẽ suy nghĩ lại!

Ố ô, nock out! Đã bảo mà, đừng đùa với thằng nhóc. Hoàng Minh Thống trợn mắt, mồm mở rộng suýt đớp phải ruồi. Tôi cảnh cáo:

- Nè, con trai ta không gay như ngươi đâu!

- Ây da, hạ thần không dám mơ tưởng đến thái tử. Huống hồ chi thái tử lại cứng nhắc như khúc gỗ khô...- Hắn chép miệng lắc đầu. Khuynh Triều nhếch môi:

- Nói lắm thế!

- Thôi được rồi, bây giờ không còn sớm, nàng đi đi, đến nơi nhớ báo tin về. Chỉ cần ra khỏi kinh thành là có thể về Liêu quốc. Mùng 1 ta sẽ khởi chiến bất ngờ, đánh nhanh thắng nhanh...- Vương Kim dặn dò tôi kỹ càng, nắm chặt lấy bờ vai của tôi. Tôi gật đầu, mỉm cười, dắt tay Khuynh Triều đi về phía trước. Đi được mươi bước, luyến tiếc xoay lại nhìn nam tử hán đang đứng trước gió, tà áo xanh bay phấp phới hiên ngang, hắn ta nhìn tôi, ánh mắt chứa chất nỗi niềm. Những nỗi niềm ấy, sau này hẳn giải bày. . .

Kinh thành canh gác nghiêm ngặt, đâu đâu cũng là quân lính triều đình mặc giáp nâu oai vệ. Tôi giả làm bà già lụm khụm, nắm tay Khuynh Triều chầm chậm bước đến. Tôi giả vờ ho mấy tiếng, trầm giọng cho thật khàn:

- Các vị bộ đầu, xin cho già và con gái rời khỏi nơi đây. Nhà ta ở Liêu quốc, sang thăm con trai, giờ phải trở về chữa bệnh!- Nói rồi tôi vỗ vỗ bàn tay Hoàng Minh Thống đã cải trang thành người nông dân. Tên kia khoanh tay trước ngực hách dịch:

- Hoàng thượng có lệnh, không ai được phép rời khỏi kinh thành nửa bước!

- Bệnh tình của già càng ngày càng nặng, e là không chịu đựng nổi, chỉ có Liêu quốc mới có thuốc chữa trị...- Tôi giả vờ khổ sở đau đớn ôm ngực. Tên đó nhăn nhó:

- Bà bà à, không phải là ta không chịu giúp bà, mà đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, không thể làm trái. Cái đầu của ta không đủ để đền tội nữa là...

Vậy là không được ư? Tính kế nặng hơn chút nữa xem sao. Tôi giật giật 2 cái, nằm xuống đất giật nhiệt tình như mắc kinh phong. Khuynh Triều thán phục tài diễn xuất của tôi thôi rồi, nó trơ ra 1 lúc rồi mới ngồi phịch xuống đất giả giọng eo éo của Tiểu Yến:

- Nải nải, nải nải bà có sao không?

- Mẹ, mẹ!- Tên Hoàng Minh Thống cũng nhiệt tình phụ hoạ. Cái bọn giả dối, cái bọn hùa theo số đông!

Tên gác cửa thành hoang mang chạy tới chạy lui xem tôi thế nào. Tôi vẫn cứ trợn mắt giật liên hồi, hắn thấy vậy cũng định cho qua nhưng lại sợ Sở Lâm Vũ trách tội. Ôi thôi thì cũng tội cho hắn!

- Có chuyện gì vậy?

Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ lại thấy. . . Tào Tháo. Tôi đổ mồ hôi lạnh, nhìn đôi giày thêu hình rồng bước đến trước mắt. Hoạ tiết dành riêng cho bật đế vương ấy, còn ai khác ngoài Sở Lâm Vũ nữa hả!?!

Tôi cảm thấy không ổn, vẫn không dám ngẩng đầu lên mà diễn xuất. Khuynh Triều nắm lưng áo tôi thật chặt, chắc nó cũng đang lo lắng tột độ. Hoàng Minh Thống ngưng gọi tôi, xoay người quỳ gối dập đầu:

- Bệ hạ tha mạng, mẹ của tiểu nhân bị phong giật, chỉ có đại phu ở Liêu quốc mới chữa được, xin người hãy cho phép tiểu nhân đưa mẹ về!

Sở Lâm Vũ nhìn Hoàng Minh Thống rồi nhìn Khuynh Triều, đúng vậy, ánh mắt dừng lại chỗ Khuynh Triều rất lâu. Nếu người xuất hiện ở đây là Liêu Kinh Bảo hoặc Vương Kim thì bọn họ sẽ không nghi ngờ mà cho qua, nhưng cái đáng sợ của Sở Lâm Vũ chính là chỗ nhẫn tâm tàn độc, dù có 10 người thanh niên chết trước mặt hắn thì hắn cũng không quan tâm, huống hồ chi bây giờ chỉ là 1 bà lão mang bệnh trong người.

- Ây, hoàng thượng, hình như bệnh rất nặng đó!- 1 đứa bé gái lắc lắc tay hắn, đôi mắt mở to ngây thơ. Thật bi hài, đứa trẻ ấy chính là tôi... năm 10 tuổi? Vậy ra... đây là Nha Đầu đã mượn thân xác tôi đầu thai?

- Được rồi, các ngươi đi đi!- Sở Lâm Vũ phất tay cho qua, giọng nói lạnh tanh đến đông cứng. Hoàng Minh Thống dập đầu đa tạ rồi bế tôi chạy đi. Khuynh Triều xách váy chạy theo, chạy được bao xa thì chạy thôi. . .

Qua được kinh thành, sang sông là đến Liêu quốc rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Hoàng Minh Thống đặt vội chiếc trâm cài tóc:

- Đưa cho Vương Kim, nói với chàng rằng ta đã khỏe mạnh rời khỏi đây!

Vừa dứt câu, Khuynh Triều hét lên:

- Có bẫy!

Thôi chết, mắc mưu Sở Lâm Vũ rồi. Tôi đẩy Khuynh Triều và Hoàng Minh Thống, tấm lưới chẳng biết từ đâu từ trên trời rơi xuống nhắm thẳng vào chỗ tôi đang đứng:

- Sang Liêu quốc, đừng lo cho ta, Sở Lâm Vũ không làm gì ta đâu!

- Mẹ! Mẹ!- Khuynh Triều hoảng hốt chạy về phía tôi nhưng bị Hoàng Minh Thống kéo lại:

- Nương nương có thể không sao nhưng tính mạng của người e là khó bảo toàn, mau trốn đi, chúng ta sẽ mau chóng cứu được nương nương!

Tôi gật đầu nhìn Khuynh Triều:

- Về Liêu quốc với chị con, ngoan, mau đi đi!

Khuynh Triều cắn chặt môi, mắt ươn ướt rồi xoay người chạy thật nhanh về phía bến đò. Tôi cứ đứng nhìn qua tấm lưới, cho đến khi đò khuất dạng. . .

Sở Lâm Vũ từ từ bước ra, đưa tay vuốt tóc tôi khiến cả người tôi lạnh cóng:

- Ta đã tha 2 mạng cho bọn họ, nàng nên biết ơn ta, chẳng phải ư?

- Muốn chém muốn giết thì cứ ra tay, ta không sợ!- Tôi né người, đôi mắt căm phẫn nhìn hắn. Sở Lâm Vũ cười lớn:

- Hắn là tình quân của nàng, đứa trẻ kia là con của hắn... hay của ta? Hắn có biết nàng đã từng thất thân với ta hay chưa?

Haha, vậy là hắn chưa biết chuyện tôi vẫn là trinh nữ khi leo lên giường của Vương Kim rồi. Vậy là tôi cắm sừng hắn hay hắn cắm sừng ai đó? Đâm lao theo lao, cứ để hắn nghĩ Khuynh Triều là con hắn:

- Ta hận ngươi. Đứa trẻ ấy chẳng liên quan gì đến ngươi cả!- Nói xong tôi liền cụp mắt xuống, để hắn hiểu lầm rằng tôi không dám nhìn vào mắt hắn.

- Không phải con ta, tại sao lại giống ta và nàng đến thế?

Nực cười, ngươi có ngửi thấy mùi Vương Kim trên người ta không? Con mắt nào của ngươi thấy Khuynh Triều giống ta và ngươi? Ngươi không ăn ốc mà định ăn vỏ à tên đần độn? Tôi giả vờ tức giận:

- Đúng, nó là con của ngươi đấy!

Hắn mỉm cười, dùng con dao cắt lưới đưa tôi ra. Tôi khoanh tay trước ngực không phục, hắn kéo tôi vào lòng:

- Xin lỗi, ta đã làm nàng chịu uất ức! Không sao, bây giờ ta đã có cả thiên hạ, ta sẽ bù đắp cho nàng... ta sẽ tìm công chúa về!

Haha, hắn tưởng Khuynh Triều là công chúa đấy! Tôi đẩy hắn ra, xoay người đi:

- Có thiên hạ rồi ta sẽ được những gì? Ngươi nên nhớ... không yêu vẫn là không yêu, dù ngươi có làm gì thì vẫn là không yêu!

Hắn không cản tôi mà từ từ đi ở phía sau:

- Ta không tin ta không thể làm nàng lung lay. Chẳng phải lúc trước, nàng đã nói rằng mình rất yêu ta ư?

Người nói câu đó không phải là ta, đến Vương Kim ta còn chưa nói thì lấy cớ gì phải nói yêu ngươi? Yêu cái rắm! Chỉ có Nha Đầu khờ khạo mới đi yêu cái tên máu lạnh như ngươi. Bây giờ so ra ta mới thấy Vương Kim hơn ngươi mọi mặt. Xét về độ đẹp trai, oke, fine, Liêu Kinh Bảo đẹp hơn 2 người các ngươi. Xét về bản tính lương thiện được lương dân bá tánh tin cậy thì Vương Kim hơn ngươi cả chục bậc, còn Liêu Kinh Bảo thì hẳn 100 bậc. Xét về độ dịu dàng ôn nhu, a, Liêu Kinh Bảo cũng trội hơn 2 ngươi rất nhiều. Uầy, vậy ra tôi nên trốn theo Liêu Kinh Bảo mới đúng chứ sao lại chọn Vương Kim nhỉ? Ù ôi...

Tôi không trả lời, chỉ biết đi vòng vèo quanh đó. Lúc sau hắn mất kiên nhẫn bế phổng tôi dậy đi về cung mặc cho tôi giãy giụa la hét inh ỏi. . .

*********

- Thái tử, bây giờ hãy làm theo lời nương nương, người hãy ngoan ngoãn ở lại Liêu quốc, đợi hoàng thượng đưa nương nương trở về!- Hoàng Minh Thống an vị trên đò rồi mới nhỏ nhẹ nói với Khuynh Triều, thằng bé còn khá nóng giận, tay nắm thành đấm, mắt đỏ ngầu không thèm trả lời...

Sông có biến, tuy Sở Lâm Vũ nói tha mạng cho 2 người nhưng thực ra chỉ tha chết cho Khuynh Triều vì tưởng thằng bé là con mình, vậy nên, Hoàng Minh Thống sẽ phải chết. Thích khách từ đâu tràn lên con đò nhỏ. Hoàng Minh Thống thấy tình hình không ổn, hỏi nhanh:

- Biết bơi không?

Khuynh Triều gật đầu rồi cả 2 nhảy ùm xuống nước lặn thật sâu, bơi vào bãi cây ven sông hòng trốn thoát. . .

Ahihi truyện được 11.000 view rồi, thành tựu nha