Hoàng Hậu Đến Từ Tương Lai

Chương 2



- gì chứ…..tỷ làm gì mà hoảng hốt thế hả? ( lúc này đám đông đã tản ra…. Ai làm việc nấy ….)

- Dương cô nương….. ( nhìn nó lắc đầu)…. tại cô không biết ấy chứ tên công tử vừa rồi là Mã công tử con trai của đại thần thừa tướng trong triều đình đó!!! đụng tới hắn kể như tiêu đời????

- hứ thứ đó mà có gì phải sợ chứ???? ( nó hất cầm, nói chuyện với vẻ hống hách …..)

- ( lại lắc đầu>_ - thôi thôi .. tỷ đừng nói nữa…. hãy quên đi chuyện vừa rồi….. ta đi chơi thôi

- cô nương còn tâm trạng để đi chơi à…. ( nhìn nó và hỏi)

- sao lại không . Ta đi thôi …( nói xong kéo tay Hồng Loan đi loang quanh khắp nơi ….)

Lúc này .. một vị thiếu niên trông rất ư là tuấn tú đang lẩn trốn sự truy đuổi của một đám quan binh .. ( Du Tử Lang “ Hyon Bin”: là hoàng tử của nước Sy Ah Jin….. Hyon Bin tới Trường An nhằm mục đích thăm dò vương triều của Quân Bảo với lý do cầu thân “ kết duyên cùng Quảng Ngọc công chúa” …) anh vừa núp sau gian hàn bán đồ….. ( bán đủ loại) thì quan sát được việc thú vị của Lâm & Loan … anh cười thầm và nghĩ …..

- “ nữ nhân ở đây thật thú vị, ta thật sự rất muốn có được nàng …”

- hoàng tử …( Hồ Duyên Trúc Tuyền “Ka Yeon”: con gái tể tướng của nước Sy Ah Jin … rất thích Hyon Bin ) người thật quá đáng . Dám lẻn đi ra ngoài một mình mà không nói cho tiểu nữ biết

- ( bật đứng dậy . chỉnh lại y phục….) Ka Yeon….. ta chỉ đi dạo thôi mà….. không cần phải khẩn trương vậy chứ!!!!!

- người nói sao chứ người có biết là ta đang ở đâu không…. Lúc nào người cũng phải cẩn thận chứ … ( nói như hét vào mặt Hyon Bin)

- hey…. Ta biết rồi… biết rồi….. trở về Thiên Cung thôi .. ( nói mà mặt nhăn như khỉ ăn ớt…. bước đi thật nhanh nhưng không kém phần uy nghi)

Ở thế kỉ XXI, tại bệnh viện Fuda …..

- Hàn .. Lâm . Hàn Lâm .. ( người con trai nằm trên giường bệnh kêu tên người con gái một cách hoảng hốt_người con trai đó là Hải Thiên, sau khi bị cơn lốc đẩy xa….. anh đã được người nhà tìm thấy và đưa và bệnh viện và điều tất nhiên là anh vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê … hôm nay là đúng một tuần anh bất tỉnh …)

- Bác sĩ sao con trai còn chưa tĩnh lại . ( bà Dương “mẹ của Hải Thiên & Hàn Lâm” nói trong nước mắt)

- bà yên tâm… Tình trạng sức khoẻ của cậu ấy rất ổn…. chỉ là cậu ấy chưa muốn tỉnh dậy mà thôi. (cầm sấp hồ sơ, lật qua lật lại rồi nói với bà Dương)

- vậy là sao hả bác sĩ ….Hải Thiên Chưa muốn tỉnh dậy … trời ơi . ( bà Dương than khóc_vốn dĩ bà đau lòng như vậy chỉ vì bà đã mất chồng, nay con gái cưng mất tích và đứa con trai thì nằm trên giường bệnh bảo sao bà không đau lòng)

- thưa bác sĩ …cậu Dương đã tỉnh lại rồi …. ( một cô y tá bước vào báo tin bà Dương nghe con mình đã tỉnh thì vui mừng đến nỗi mén xỉu …..)

Phòng Bệnh K102.

- Hải Thiên . Con trai của mẹ .. ( Bà Dương tiến vào phòng bệnh mà Thiên đang nghỉ_ bà bật khóc và chạy lại ôm con trai mình khi nhìn thấy Thiên đang ngồi )

- Mẹ .. ( Thiên ngượng mặt anh ấp úng nói ) mẹ làm gì vậy . người ta nhìn kìa …

- thì kệ người ta ( bà Dương ngẩn mặt lên nhìn cậu con trai….)

- mẹ thật là ….. y như con nít ..( Thiên phì cười nói)

- ừ thì tôi con nít vậy đó . Còn cô cậu thì sao . tại sao lại xảy ra chuyện này ..cô cậu có biết là tôi lo lắng lắm hok….. ( bà Dương tuôn ra một tràn làm Thiên hơi ngượng ngùng….. nhưng rồi anh lại trở về nét mặt nghiêm nghị …)

- em con đâu rồi hả mẹ??? ( anh nhìn xung quanh phòng anh như đang tìm kiếm một ai đó … và khi anh không thấy người đó anh mới mất bình tỉnh và nói với giọng to tiếng ) THẬT RA EM CON ĐANG Ở ĐÂU….. MẸ MAU NÓI CHO CON BIẾT ĐI ….

- Thiên à …. Em con ….. ( bà Dương như ngập ngừng . bà tránh né ánh mắt của Thiên .)

- EM CON ĐÂU ….. ( hix… ai nghĩ ông này là anh trai của nhỏ chứ)

- thật ra thì . Chúng ta chỉ tìm thấy con, còn em con thì ( bà Dương ngẹn ngào nói_ nước mắt bà cứ tuông ra …..)

- CÒN EM CON THÌ SAO ( Thiên nắm chặt lấy vai bà Dương và thúc hỏi …)

- cậu Dương… cậu hãy bình tĩnh lại, cậu làm mẹ cậu đau đó ( vị bác sĩ xen vô khi thấy tinh thần của Thiên bị kích động ..)

- ( Thiên như đã lấy lại được bình tĩnh .. anh dần thả tay ra khỏi người mẹ anh …. Anh ôm đầu nói …) thật ra là đã xảy ra chuyện gì.

- anh Dương …. hiện tại thì em gái của anh đã mất tích….. nói đúng hơn là người ta chỉ tìm thấy anh đang nguy kịch tại một bãi biển gần hoang đảo chứ không thấy em gái anh đâu ( vị bác sĩ nói thay cho bà Dương, vì ông biết lúc này bà ấy sẽ không nói được điều gì ….)

- mất tích ….nói nghe thật buồn cười ( anh ngẩn mặt lên cười nhẹ một cái ), con người_trừ khi chết đi thì không thể nào mà mất tích mà không tìm thấy được (anh nói như giải thích lòng mình)

- cậu Dương, cậu đừng quá kích động, có thể sau một thời gian nữa sẽ tìm ra em gái anh thôi ….. ( vị bác sĩ đó cũng thông cảm và an ủi anh ….)

- tìm thấy hừ…. ( anh hừ nhẹ một cái, lúc này nét mặt anh như thể băng đá …..) mẹ

- chuyện gì thế con….. hix…hix ( bà Dương sụt sùi lâu nước mắt rồi nói)

- mẹ làm thủ tục xuất viện cho con đi ….

- hả? không thể được??? no…no… sức khoẻ của con còn yếu lắm!!! ( nói với vẻ mặt giẩy nẩy .)

- bà yên tâm .. cậu Dương có thể xuất viện được rồi, tình trạng sức khoẻ của cậu ấy không có gì đặc biệt cả??? ( ông bác sĩ nói chen vào) có thể cho cậu ấy về nhà tịnh dưỡng cũng được?????- mẹ nghe rồi chứ??? Con rất khoẻ đấy??? ( ặc….ặc…. anh em nhà này khoẻ như voi á .. mới đó nằm giường bệnh mà đã khoẻ lại rồi … khổ)

- ừ … vậy thôi được rồi .. mẹ sẽ làm thủ tục xuất viện cho con …. ( lần này thì hết khóc rồi )

- con cảm ơn mẹ ( hoả khí đã giảm bớt …..)

- mời bà theo tôi làm thủ tục xuất viện ….. ( cô y tá mặc đồng phục áo hồng nhẹ nhàng nói với bà .)

- ừ… cảm ơn cô … mẹ đi làm thủ tục đây

- ừ .. mẹ cứ đi ( vừa nói vừa hất tay …. Khi mọi ngưòi đã ra ngoài hết …) Hàn Lâm …. thật ra giờ này em ở đâu ….. ( ánh mắt nhìn về phía xa xăm như đang đợi chờ ai ….)

Tại tiệm thuốc nhà họ Phùng.

- hắt xì….. hắt xì….hắt xì….. gì vậy nè chả lẽ mình bị cảm rồi sao ( nó đang ngồi suy tư trong phòng đột nhiên )

- Hàn Lâm muội….. có chuyện lớn rồi… chuyện lớn rồi … ( Hồng Loan hoảng hốt chạy xong vào phòng nhỏ, vừa nói vừa thở …..)

- hả??? tỷ tỷ …. từ từ thôi ….. có chuyện gì mà tỷ hoảng hốt dữ vậy .. ( nó hỏi với vẻ mặt ngơ ngác bất cần đời của nó)

- là…. Là…. Đám …. người….. đám… người….. phía ….trước .họ…

- ( nhỏ cầm ly nước lên đưa cho Hồng Loan) nè!!! tỷ uống đi rồi bình tĩnh nói cho muội hay là đã xảy ra chuyện gì??? chứ tỷ cứ nôn nóng thì muội sẽ chẳng giải quyết được chuyện gì đâu??? ( nó từ tốn nói)

- ( nóc hết ly nước. Loan đặt ly xuống bàn rồi nói???? ) Đám người họ Mã ấy . họ tới đây cầu hôn em kìa

- phụt ( nhỏ đang uống nước … nghe nói thế phụt hết cả ly nước ra ngoài .) tỷ nói sao đám người đó ( nhỏ trợn trắng con mắt)

- muội…. giờ ta tính sao đây. hắn ta. ( nét mặt hoảng hốt nhưng không làm mất đi vẻ đẹp kiều diễm.)

- tỷ đừng lo. Đã có muội đây. Ta ra ngoài thôi. ( kéo tay Loan đi ra ngoài. Hàn Lâm đã sống ở đây được một tuần lễ, mọi người ở đây ai cũng yêu quí cô ấy. đặc biết là Loan rất thân thích với Lâm. Vì Lâm có bộ óc thông minh nên cô học nghành y và điều chế thảo dược một cách nhanh chóng.)

Tại Nhà Chính

- a….. Hàn Lâm cô nương ( tên công tử nhảy cẩn lên vì trông thấy nó)

- ( nó như muốn ói) tiểu nữ Hàn Lâm xin vấn an Mã công tử ( 2 tay nhỏ đan lại đặt trước vòng eo phía bên phải rồi nhẹ nhàng nhún xuống một cái_ nhỏ giả vờ ngoan hiền…)

- ( tên họ Mã lật đật đưa tay đỡ nhỏ. miệng mĩm cười. lúc này ai cũng thấy lạ với hành đông ngoan hiền của nhỏ_trừ tên họ Mã) Lâm muội muội không cần đa lễ. ( ặc…. kíu tui zới bà kon???)

- ( nhỏ như muốn ói) công tử nói thế sao được, phận tiểu nữ không dám trèo cao, tuy tiểu nữ được công tử yêu mến nhưng lễ nghĩa vẫn phải thực hiện cho ra gia giáo ( đối đáp một cách trôi chảy)

- Lâm cô nương quả là một người thục nữ.( hắn mĩm cười khen nó)

- công tử quá khen

-Dương cô nương. Dương cô nương.( Phùng đại phu lên tiếng.)

- dạ . Phùng đại thúc gọi tiểu nữ???? ( nhìn lão họ phùng nói_nhỏ này mai mốt làm diễn viên thì hốt cả đống bạc chớ ít)

- ( ông nhẹ nhàng nói) Vị Mã công tử đây có ý muốn cưới cô nương làm vợ đó? Cô thấy thế nào? ( ông nhìn nó nói với vẻ mặt thương tiết)

- ( nhún vai một cái) chả thế nào cả? cứ thuận theo ý trời…

- Lâm muội nói đúng!!! ( tên Tương Phong nói chen vào) ta nên thuận theo ý trời. Mà ý trời lại muốn ta lấy muội nên chúng ta hãy chuẩn bị cử hành đại hôn lễ đi. ( nói mà vui mừng ra mặt)

- nếu công tử đã muốn thế thì hãy làm 3 việc mà tiểu nữ đã nói đi??? ( nhìn hắn chả chút thiện cảm, nó còn bộc lộ sự tức giận vì thái độ của hắn_thay đổi 3600)

- Lâm muội muội nói đùa đó hả??? ( hắn nhếch miệng cười, một nụ cười thật đáng sợ_rồi hắn nói nhỏ gì đó với gia nhân ..) nếu muội còn cố chấp không làm vợ ta thì đừng có trách sao ta độc ác.

- công tử, công tử đừng ép bức tiểu nữ. mà các vị công tử ở đây. ( một đám người đứng trước cửa xem chuyện_có cả nam lẫn nữ) nếu ai chưa có vợ thì cũng có thể thử sức mình làm 3 việc đó cho tiểu nữ, nếu ai hoàn tất cả 3 việc thì tiểu nữ xin theo người ấy. ( Nó vừa nói dứt lời thì trong đám người đó bước ra 2 vị thiếu niên anh tuấn, tướng mạo bất phàm, cả 2 người đồng loạt lên tiếng)- không phiền cô nương có thể nói lại 3 việc đó không? ( dứt lời thì cả 2 người nhìn nhau. Nói sơ lược về 2 người này, họ chính là Quân Bảo & Hyon Bin. Quân Bảo thì khi xuất cung nghe được chuyện “mỹ nữ kén chồng” này khá thú vị nên đến tìm nàng gặp mặt, ai có ngờ lại được chứng kiến cảnh hay. Còn Hyon Bin “ chưa từng gặp mặt Quân Bảo nhen? mới đến nơi này có mấy ngày à” sau khi gặp nàng ở trong thành, anh chàng cảm thấy thú vị với nàng nên lén Ka Yeon ra ngoài đi tìm nữ nhân này).

- hả? ( nó ngạc nhiên nhìn 2 anh chàng đẹp trai, nó nghĩ: “ thì ra cũng có người muốn tham gia vụ này. được rồi, đã thế thì mình cứ nói ra, dù sao cũng chẳng ai ở đây có thể làm được việc này nếu không có kiến thức sơ bộ ở thế kỉ XXI) các công tử muốn làm thử hả? ( nó mở căng tròn đôi mắt ra nhìn.)

- ( không hẹn mà 2 chàng nhà ta đồng thanhh lên tiếng) ừ!!! Ta muốn thử??? ( lại nhìn nhau)

- các ngươi muốn gì???? Lâm muội muội là vợ của ta đó nhen?? ( tên Tương Phong lại nhảy vào, hắn nói như sợ 2 người này cướp mất món đồ chơi của hắn vậy đó)

- công tử, công tử nên cẩn trọng lời nói ( nó liếc xéo Tương Phong và nói một câu hết sức nhẹ nhàng, nói xong nó quay lại phía Quân Bảo và Hyon Bin nói) việc tiểu nữ nhờ công tử hết sức nhẹ nhàng. ( mĩm cười). thứ nhất: nhị vị công tử không dùng tay, không đụng vào cái bình, không dốc ngược bình….. nói chung là không đụng vào cái bình mà lấy quả trứng trong bình ra cho tiểu nữ. thứ hai: các công tử không dùng lửa mà hãy làm cho miếng xốp này tan chảy. thứ ba: nhị vị công tử hãy nâng hòn đá to hơn công tử lên cao (tầm khoảng qua đầu mình) trong thời gian 2 nén nhang.

- hả??? ( Quân Bảo há hốc mồm nhìn nhỏ_ lúc này ai tin người này là vua một nước nhỉ, còn riêng Hyon Bin thì không ngạc nhiên gì mấy, vì anh đã biết trước rồi chỉ hỏi cho có lệ mà thôi)

- sao thế??? Nhị vị Công tử không làm được à! ( nó nói với vẻ mặt khinh bỉ)

- ta nghĩ cô nương nên bỏ 3 điều kiện này đi? (Quân Bảo đã lấy lại tư thế, hắn nói)

- tại sao ta phải bỏ? ( cô nàng bĩu môi hỏi_vẻ mặt tức giận, không hài lòng thể hiện rõ nét trên khuôn mặt đẹp tựa thiên thần của nàng ấy)

- hừ… tại sao à!!! tại vì nếu còn 3 điều kiện đó ta e là nàng sẽ phải “ ống chề” đó, hahahaha??? ( cười thật to, thật sảng khoái)

- ( véo..một cái ghế bay tới chỗ hắn, cận vệ Hoàng Trung được phen trổ tài, dùng nội lực phá nát cái ghế.) both selected names “tên cà chớn” ( thở hỗn hởn)

- (hắn nhìn nó nói mà lắc đầu)cô nương nói gì vậy?bót xeléttịt nem là sao????

- là cái tên đần độn, ngu xi ( không hiểu tại sao nó lại tức giận mà hét lên đến như vậy_ tên Quân Bảo này chắc sắp “đi ra” với nó rồi đây!!!)

- nực cười. Nàng cả gan thật, dám chọc giận ta… ( hắn biểu lộ sắc thái của một vị quân vương ra nói chuyện với nó_tiết là nó hok biết hắn là vua. 2 người đang đấu khẩu với nhau thì…)

- cô nương đã đưa ra điều kiện này thì chắc mình phải làm được chứ??? ( Hyon Bin lên tiếng khi thấy nó không thèm để ý đến mình)

- ( nó hất cầm, quàng tay lại nói) đương nhiên là ta làm được, chỉ có bọn đàn ông ngu xi, ngốc nghếch các ngươi mới không làm được thôi!!! ( chỉ vì bực mình tên Tương Phong ngu xi và cái tên đáng ghét kia mà nó quơ đũa cả nắm)

- ( đám con trai bức xúc, có người lên tiếng) vậy cô thử làm cho tụi tôi xem đi??

- đúng vậy!!! Lâm muội nếu muội làm được thì ta sẽ không làm phiền muội nữa, còn nếu muội làm không được thì phải về làm vợ ta????? ( ặc…ặc… tên này khôn khủng khiếp???)

- được thôi ( nó nói mà không suy nghĩ….) các công tử hãy nhìn đây, nhìn cho sáng mắt. ( nó nói với giọng mỉa mai, trong khi đó ai cũng căng mắt ra nhìn thử xem nó sẽ làm gì_nó đặt cái bình có đựng một quả trứng(chưa luộc chín đó nhen) lên bàn. Nó lấy một gáo nước đổ đầy vào trong bình, lúc này quả trứng chịu tác dụng của áp suất bình, áp suất khí quyển từ bên ngoài và thể tích nước tràn vào làm cho quả trứng được nâng lên. Ai nấy cũng đều ngạc nhiên về đều này, họ nghĩ rằng nhỏ là tiên có phép thuật, trong khi đó nhỏ tự đắc…) thế nào, các vị công tử đã nhìn rõ rồi đấy chứ??? hứ

- Lâm muội, sao muội làm được vậy??? ( Hồng Loan cũng thắc mắc không kém đã hỏi, cô hỏi một câu hỏi mà mọi người ở đây ai cũng muốn biết)

- chuyện này, muội có nói tỷ cũng không thể hiểu được đâu?? ( nhỏ lắc đầu nhìn Loan)

- thật kỳ lạ!!! chuyện này là sao…. ( hắn trầm ngâm nhìn quả trứng đã lấy ra khỏi bình_riêng Hyon Bin, tuy đã biết trước là nhỏ sẽ làm được nhưng cũng không khỏi ngạc nhiên, lúc này nó tiến lại gần Quân Bảo, đánh cái chát vào lưng hắn_việc làm của nhỏ khiến cho Hyon Bin hơi đau…)

- CHÁT… thế nào hả? nhà người khâm phục ta chưa?? Đúng là cái bọn…( nó ngắt quảng)

- ( hắn nhăn mặt nói) cái bọn gì hả???

- thì là cái bọn “ngu xi tứ chi phát triển” ý mà, hahahaha??? ( nhỏ 2 tay chống nạnh mà cười khanh khách)

- ( hắn nhìn nó căm thù không nói gì, chỉ nghĩ…) “ được rồi, đã thế ta sẽ triệu nàng nhập cung để hành hạ cho bõ ghét”

- sao thế? ngạc nhiên đến nỗi không nói được câu gì à?? Hihihi ( mặt nhỏ vui đến mức không còn để ý tới ai ngoài hắn)

- nàng hãy làm tiếp việc thứ 2 đi ( Hyon Bin tức giận khi thấy nhỏ như vậy, giận cá chém thớt, anh hét lớn làm nó và Quân Bảo phải giật mình…)

- ( nó ngước mặt lên nhìn Hyon Bin rồi nói) à… ừ tiểu nữ sẽ làm ngay ( nói rồi nó lấy một lọ đựng thứ gì đó ra và đổ lên miếng xốp, miếng xốp tan chảy và chẳng mấy chốc thì biến mất. đợt này mắt chữ A miệng chữ O của mọi người nhìn nó khinh ngạc đến là phát khiếp)

- ( đám người xì xầm) làm sao cô ta có thể làm được việc này? Cô ta là tiên sao???

- Dương cô nương, lão phu rất... ( Phùng đại phu lên tiếng nhưng bị nó nói chen)

- đại thúc rất muốn biết con làm cách nào mà miếng xốp biến mất phải không ( nhanh nhảu quá )

- ừ ( gật đầu qua loa_không ngờ cuộc hỏi duyên của Mã Trác Tương Phong lại có nhiều điều thú vị đến vậy)

- thật ra rất dễ….ta dùng một lượng muối “đồng sunfat” khan ( tinh thể màu trắng) để hấp thụ nước có trong cồn ( thời này chưa biết cồn là gì_cồn có trong rượu) nung nóng nhẹ làm khan hoá chất này, chú ý không nên nung quá nóng, vì nếu nung quá nóng thì sẽ làm đồng sunfat bị phân huỷ thành đồng II oxit. Sau khi thu được cồn, ta lấy vỏ quýt ngâm vào trong cồn, lúc đó ta sẽ thu được lượng chất LIMONENE có thể làm tan chảy xốp ( nó giải thích một hơi mà chả có ai hiểu mô tê gì hết, mặt người nào người nấy càng ngày càng đần vì không hiểu nó nói gì?)- thật là rắc rối ( hắn nói)

- do ngươi ngu nên mới không hiểu đó thôi? ( nhỏ nhìn hắn rống lên cải)

- cái gì??? ( hắn nhướng đôi mày lại, sự tức giận của hắn đã lên tới cực điểm, hắn nói với Hoàng Trung điều gì đó, sau khi hắn nói xong Trung đi nhanh ra khỏi đám đông, nói chung là đi thực hiện nhiệm vụ mà hắn giao cho) cô hãy chuẩn bị tinh thần đi

- tôi luôn sẵn sàng ( nhỏ cười te toét)

Lúc này có một người đang âm thầm thực hiện âm mưu đen tối: đó là Tương Phong và một người đang ghen tức với Quân Bảo: đó là Hyon Bin. 2 người này như muốn phá vỡ sự nói chuyện vui đùa của nó với hắn.

- giờ thì mọi người đi theo tiểu nữ ra ngoài, tiểu nữ sẽ làm việc thứ 3 cho mọi người xem ( nó nói và kéo Loan đi theo mình ra ngoài.)

- cô có dám chắc là mình có thể làm được việc đó không vậy? ( hắn nói với giọng mỉa mai).

- có thể là nàng ấy sẽ làm được? vì 2 việc kia nàng ấy đều làm được thì chắc việc này cũng vậy? ( Hyon Bin lên tiếng phản bác lại lời nói của Quân Bảo với vẻ mặt lạnh như tiền)

- hừ… chưa biết chắc có được hay không? ( vẫn không bỏ thoái ngang ngạnh, rống cổ lên mà cãi)

- ta biết chắc Lâm muội muội sẽ không làm được ( Tương Phong cũng chen vào góp vui, vẻ mặt lộ rõ điều tức giận)

- được hay không thì sẽ biết ngay thôi? ở đây không phải cái chợ để cho mấy người buôn chuyện? ( nhỏ nói)

Ngoài trời… nó đang loay hoay làm cái gì đó, làm cái việc mà mọi người ở đây không thể nào hiểu nổi, nó giang tay ra như ôm hoàng đá vậy, nó nhảy bật người lên, nói chung nó làm những việc mà không ai có thể hiểu nối… xong khi có hành động kì lạ, nó lại bước vô làm một vật gì đó ( dây nhợ tùm lum)… sau khi làm xong, nó đã nâng được hoàng đá (lớn hơn nó rất nhiều) lên…. Lúc này thì

- điều này không thể được. ( Tương Phong hét lên, mặt nổi giận bừng bừng)

- tại sao lại không thể được??? thưa công tử?? ( nó nhìn Mã công tử không chớp mắt, nó biết rằng tên công tử này đang tức ói máu)

- đúng vậy? tại sao không được? ( Hyon Bin vui mừng ra mặt mà hỏi)

- tại vì…tại vì… ( hắn ấp úng nói không nên lời)

- tại sao chứ? Rõ ràng là lúc đầu tiểu nữ đâu có nói là không cho dùng các dụng cụ khác để nâng vật lên đâu (nó hiểu sự thắc mắc của mọi người ở đây).

- “ quả là một nữ nhân thông minh” ( hắn nghĩ vậy)

- mọi người, tránh ra… tránh ra ( một đám quan binh xông vào, tên cầm đầu hét lớn) ai là Hàn Lâm?

- ( nhỏ ngạc nhiên khi nghe nhắc đến tên mình, nhỏ lại gần vị quan sai và nói) tôi là Hàn Lâm, không biết vị quan sai này…..

- huyện lệnh phu nhân hôm qua bị mất đồ ( trang sức quý báu) và có người báo lại rằng người lấy cắp đồ chính là cô nên chúng tôi khám xét phòng cô và bắt giải cô lên công đường…

- gì chứ… lấy cắp, thật quá hoang đường!!! quan sai ca ca, huynh có nhầm ai đó với tôi không vậy ( nhỏ nói mà mắt cứ chớp nháy nhìn tên quan áp giải, nó không hiểu vì sao lại có chuyện này?? Nó nghĩ: “rắc rối lại đến với mình rồi đây”)

- không thể nào nhầm được. ( nói rồi 1 đám sai nha xông vào nhà Phùng đại phu lục xoát_nói về điểm này tý, sau khi bị Hàn Lâm chơi xỏ, tên công tử họ Mã về nhà ấm ức, hắn đã bàn chuyện với huyện lệnh phu nhân ( chị hắn), nhờ bà giúp hắn, và hắn đã bày ra cái bẫy này, hắn nghĩ là hôm nay hắn sẽ đến cầu hôn nàng, nếu nàng chấp thuận thì mọi việc xem như bỏ qua còn nếu không thì kế hoạch cứ tiến hành_và điều tất nhiên đã xảy đến, đám quan sai tìm được một cái hộp cẩm thạch trông rất quý báu… và) Lâm cô nương mời cô theo chúng tôi lên công đường…

- được thôi… ( nó nói mà chẳng có chút biểu hiện gì, vì cái cảnh này nó đã thấy quen trên các bộ phim cổ trang rồi, nó hiểu rằng đây là cái bẫy đã xấp sẵn cho nó… và ai cũng ngạc nhiên trước thái độ bình thản của nó, nhất là hắn, hắn nghĩ: “ nữ nhân này thật ra đang nghĩ gì đây”. mọi người đang ở nhà Phùng đại phu liền kéo đến công đường coi xử án.)

Tại Công Đường.

- thăng đường .. ( đám quan quân truyền lệnh thăng đường, Hàn Lâm_nó đứng dưới công đường nhìn lên, nó cảm thấy rất phấn khởi vì nhìn thấy nơi xử án của thời xưa, không giống như toà án ở thế kỉ XXI, nó đang suy nghĩ mong lung thì )

- RẦM (đập bàn) nữ nhân to gan, đứng trước mặt bổn huyện mà không thi lễ… ( tức khí rồi)

- ( khí phách nganh nhiên_nói) tiểu nữ xưa nay trừ thân phụ mẫu và trưởng huynh ra thì không quỳ lạy trước ai cả??

- nàng thật to gan ( liếc nó) người đâu, đánh ả cho ta? ( nén xuống một tấm thẻ bài màu đỏ và ra lệnh)

- tuân lệnh ( đám quân sai nhận lệnh, đang định đánh nó thì…)

- dừng tay… không được vô lễ… ( tiếng của một người vang lên, không phân biệt được nam hay nữ_ người đó vừa bước vào trong công đường, ngay lập tức tên quan huyện đang ngồi trên ghế bỗng nhảy xuống chỗ hắn cung kính ra lễ, còn Hyon Bin thì tính xông vào cứu nàng mà bị tên kia giật mất công “anh hùng cứu mỹ nhân”)

- không biết Mã Thuận đại nhân ( là tổng quản thái giám trong cung_ là người hậu hạ bên cạnh hoàng thượng) đến đây có chuyện gì không?? Sao người không báo trước cho hạ quan nghênh đón ( nịnh hót nghe mà mắc ói)

- ngươi thật là… ngươi gây ra tội lớn rồi đấy? ( nói rồi chỉ tay vào tên quan huyện )

- tội lớn… ( tên quan hoảng hốt_ hắn hỏi) không biết Mã đại nhân có thể nói rõ được không, tiểu nhân không hiểu…