Hoàng Hậu Đến Từ Tương Lai

Chương 12



Nàng bước xuống xe ngựa trước bao con mắt đầy ngạc nhiên của mọi người (trừ bọn họ_Thiên, Bảo, Chúc, thì đám nam nhân nào cũng mê mẩn nàng ) nàng tiến lại gần tể tưởng vương triều.

“Ồ! Nàng này có phải là Lan Yên công chúa! đúng như lời đồn, quả nhiên là mỹ nữ Phiên bang, nàng đi đường xa vất vả quá!” Tể tướng nói không ngớt lời

“Ừ! Cũng chẳng mấy vất vả! mà ngài này là!” cô nhỏ nhẹ nói

“Thần là Tể tướng của Thuận Phong triều! còn đây là….” định giới thiệu Công Chúc cho Lan Yên biết mặt thì.

“Ngài không cần nói! tiểu nữ muốn tự tìm vương gia Công Chúc” nàng vừa nói dứt lời thì ai nấy cũng mở to con mắt nhìn nàng đầy vẻ ngạc nhiên! một thiếu nữ xinh đẹp với tính cách nhã nhặn

“Dù hơi kiêu ngạo nhưng lời thỉnh cầu thật tao nhã. Với tính cách và sắc đẹp đó, bất cứ chàng trai nào cũng có thể trở thành tù nhân của công chúa” Tây phi đứng phía sau nhỏ nhẹ nói với mấy vị phi tử khác

“Hừm… lời thỉnh cầu… dễ thương quá nhỉ…” Hàn Lâm cũng boong chen nói

Hàn Lâm thầm nghĩ: “May mà Quân Bảo không đính hôn với cô ta… giả sử Quân Bảo có vị hôn thê xinh đẹp, nhã nhặn như thế, liệu mình có nổi giận không nhỉ…!” nàng nhìn thẳng vào Lan Yên mà suy nghĩ.

“… Soạt…” nàng công chúa tiến lại gần Quân Bảo và Công Chúc (lưu ý: Thiên đứng gần mấy vị phi tử và nó nhưng lại không đứng cùng hàng với Bảo và Chúc nên thoát khỏi ánh mắt tìm tòi của nàng công chúa)

“Hơ… vương gia Công Chúc, chàng chính là vị hôn phu của thiếp” nàng một tay đặt lên vai của Quân Bảo (bà này nhầm người nặng rồi) một tay ôm eo chàng_nói “Đúng là chàng rồi”

mấy bà phi tử và nó mở tròn mắt căm phẫn. Đột nhiên La phi hét lên “Ôi không, người đó…!”

Hàn Lâm nghĩ trong đầu không dám manh động “Anh ta đã có chủ rồi!”

Tể tướng cũng nói “Công… công chúa… người đó….”

Lan Yên không để ý tới lời của mọi người, nàng vòng tay qua cổ Quân Bảo “Chậc, đúng là nam nhân hiếm có ở Thuận Phong triều, lần này Lan Yên đã được mở rộng tầm mắt”

Quân Bảo bất ngờ bối rối gỡ tay nàng ra khỏi người “Công chúa Lan Yên, ta là….” Quân Bảo chưa nói hết lời thì cô công chúa Lan Yên đã ngự chiếm trên môi của chàng….. Tất cả mọi người và phi tử của hắn (có nó nữa) mắt chữ O miệng chữ A đầy căm tức. Gìơ chỗ nó đứng cùng với mấy bà phi tuyết rơi la tả! (đang mùa hè nóng bức mà có tuyết rơi)

Quân Bảo đổ mồ hôi hột đỡ nàng ra khỏi người chàng “Ơ…Nàng làm gì vậy!”

Lan Yên ôm chầm lấy Quân Bảo “Ôi trời, chàng ngại ư? dễ thương quá….”

Quân Bảo ngại ngùng giải thích “Công chúa, hình như nàng hiểu lầm rồi, ta….” Chưa dứt lời thì… Hàn Lâm hét lên “Này, cô kia! Có bỏ tay ra không hả?!” lù lù tiến lại gần hắn và Lan Yên. Quân Bảo bất ngờ “Hàn… Hàn Lâm…! (đỗ mồ hôi hột)”

“Dương phi nương nương, chỉ là hiểu lầm thôi, người đừng quá kích động…” Hoàng Trung đứng bên cạnh khuyên giải nó (không biết khuyên có được hay không đây!)

Công chúa Lan Yên bỏ tay ra khỏi người Quân Bảo nói “Không, khoan đã…! Ta có thể tự giải quyết, ngươi lui đi! (mĩm cười nhẹ)”

Hoàng Trung rùn mình “Ơ, Dạ…” không dám dính vào chuyện của hậu cung, rắc rối lắm…

Lúc bấy giờ, Lan Yên công chúa leaver với Dương phi nương nương (mặt đối mặt… điều thú vị sắp sửa xảy ra… hehehehe)

“….HỪM…” mặt Lan Yên đầy sát khí………

“Ơ… tự nhiên sắc mặt thay đổi…?!” Hàn Lâm thầm nghĩ

“Cách ăn nói vô lễ đó là sao hả? ngươi không biết ta là công chúa Phiên bang và là hôn thê của Vương Gia Công Chúc sao?” Lan Yên nói

“Ô La La… cô ta phun ra hàng triệu tấn băng làm lạnh cả mặt trời, khác hẳn cô công chúa hiền lành, nhã nhặn khi nãy…” trong đầu Lâm vẫn nghĩ rồi nàng cũng sung sức nói: “Đã là công chúa phải cư xử ra dáng công chúa chứ. Gặp chàng trai nào cũng ôm chầm rồi hành động như thế sao?” nàng cũng đâu chịu thua kém Lan Yên công chúa. Giờ đây cả đám phi tử và đại thần quan lại đang nhìn hai con cọp cái đấu nhau giành mồi (Quân Bảo… hix…hix)

“Hả, Ngươi…?!” công chúa Lan Yên nói tay chỉ về phía Quân Bảo rồi tiếp lời “Dù sao chàng ấy cũng là hôn phu của ta! (hố nặng rồi bà ơi)”

“Xin lỗi… nhưng ta không phải hôn phu của công chúa…” Quân Bảo nhăn mặt giải thích

“Chàng nói sao…?!” Lan Yên ấp úng nhìn Quân Bảo

“Đây chính là Vương Gia Công Chúc…!” vừa nói vừa chỉ thẳng vào Công Chúc (chàng lạnh lùng một cách khó tả, mà t/g giải thích trước rằng chàng này không hề thích công chúa Lan Yên và đây là lần đầu tiên chàng gặp 6 bà phi của hoàng huynh và lần đầu gặp Thiên, chẳng ai để ý tới chàng vì lo ghen tuông với bà công chúa kia! chỉ có Thiên là để ý tới chàng, và chàng bị Hàn Lâm làm trúng tiếng sét ái tình vì sự ngổ ngáo của cô nàng)…“Vậy chàng là…!?” Lan Yên ấp úng hỏi

“Ta là Hoàng Đế Thuận Phong…” Quân Bảo lạnh lùng đáp.

“Đúng đó! lại còn tự tiện ôm đàn ông rồi làm chuyện đáng xấu hổ nữa!” Hàn Lâm mặt lạnh băng mà nói trong lòng nàng đầy căn phẫn “Dám xem thường người khác…?!”

Lan Yên như tái mặt. Hàn Lâm vui ra mặt khi thấy Lan Yên như vậy “Hà hà… hết kiêu căng rồi nhé…! Để xem sau này cô làm sao dám ngẩng mặt lên nữa”. Lan Yên nhìn Hàn Lâm khẽ nhếch miệng cười “Hà… hê hê hê… vậy chẳng phải càng thú vị hơn ư…!”

Quân Bảo, Hải Thiên, Công Chúc, Hàn Lâm đồng thanh “Hả… cái gì…?”

Lan Yên đưa tay lên che miệng, nàng khẽ mĩm cười nói “Từ đầu ta đã không hài lòng vì phải đính hôn với vương gia Công Chúc mà không phải là hoàng đế Thuận Phong, nhân cơ hội này ta muốn đổi vị hôn phu là hoàng đế Thuận Phong!” (bà này đổi ck y như đổi một món hàng ý)

“CÔ NÓI GÌ…?!” Hàn Lâm miệng há hốc kinh ngạc hét lớn, còn Quân Bảo, Thiên và Công Chúc thì người như đơ cứng nhìn Lan Yên công chúa. “………..?!”

“Không được!” Ưng phi hét lớn làm Lan Yên quay lại nhìn nàng

“Tại sao lại không được?” Lan Yên ghé sát lại Ưng phi lạnh lùng mà nói

“Ơ…ơ…” Ưng phi ấp úng không biết nói gì? Vì đối với một bậc đế vương việc có thêm phi tần là chuyện một rất bình thường

“Ta nghĩ việc hoàng đế Thuận Phong thành hôn với ta cũng chỉ là chuyện bình thường thôi…!?” Lan Yên khẽ nghiêng người, tay che đi nụ cười ẩn ý

“Hả… Cái Gì…?! Ngươi không được nói thế…!” Hàn Lâm tức giận hét lớn đồng thời tung quyền cước đánh hạ Lan Yên “…VỤT…. VỤT”

“…. VÈO…. BỘP….” Vị tướng quân của Lan Yên công chúa ra đỡ cước cho nàng, Lan Yên hoảng quá vội la lên “… ỐI…?!”. Lúc này, mặt người nào người nấy ở Thuận Phong triều điều biến sắc trước hành động của Hàn Lâm. Hàn Lâm bất ngờ vì tên tướng kia cản được thế võ của nó “Tên này… thân thủ không bình thường, hắn biết võ công!”

“Á…Á…Á…! phịch” Lan Yên ngồi thụp xuống đất

“Ơ…” mặt Hàn Lâm nhăn lại

“Ối, việc này là sao? Thân là quốc khách của vương triều Thuận Phong mà lại bị tấn công thế này sao?” nàng lấy tay che đi những giọt nước mắt giả tạo

“Công chúa, nàng không sao chứ?” Quân Bảo nhẹ nhàng hỏi han.

“Ở Phiên bang, nếu việc này xảy ra, vị hoàng phi kia sẽ bị chém đầu ngay!” nàng vừa khóc vừa nói vừa chỉ tay vào Hàn Lâm

“Tui chưa làm gì cô mà, đừng ăn vạ như thế!” Hàn Lâm tức sôi máu (lửa bốc ngày một cao) gân cổ lên cãi

“Hoàng thượng (ôm chầm lấy cổ Quân Bảo) thần thiếp sợ lắm! ở Phiên Bang hành vi thiếu ý thức ấy là điều sỉ nhục đấy!” nàng tỏ vẻ khóc lóc ôm lấy Quân Bảo

“Nàng thật quá đáng….” Hàn Lâm tay nắm chặt nắm đấm, mặt gầm gừ mà nói

“Hoàng thượng, nếu người không trừng phạt vị hoàng phi vô phép kia, thần thiếp sẽ cho rằng ngươi không tôn trọng nước Phiên bang chúng thần ạ.” Lan Yên nước mắt rơi lả chả mà nói

“…Hừm…” Quân Bảo khẽ nhíu mày nhăn mặt“Đúng là con hồ ly tinh! Dùng chính trị để lôi kéo tình cảm, nó định ăn hiếp mình đây mà!” Hàn Lâm trong lòng bực bội mà phát sinh ra ý nghĩ thầm rủa Lan Yên

“Công chúa Lan Yên, ta hiểu tấm lòng nàng, nàng hãy nể mặt ta mà thứ lỗi cho Dương phi nương nương lần này.” Quân Bảo nhìn Lan Yên lạnh lùng không chút biểu cảm mà nói

“Ôi, hoàng thượng… vì chàng mà tha lỗi cho nàng ấy ư…” Lan Yên đưa tay lên lau nước mắt, mép miệng khẽ run động nhẹ “Vì hoàng thượng đã mở lời như thế nên ta sẽ suy nghĩ. Đổi lại ta có một điều kiện.” Lan Yên khoang tay lại nhìn vào Quân Bảo.

“Nàng nói đi!” ánh mắt khẽ dịu lại Quân Bảo hỏi Lan Yên điều kiện

“Ta đã nhượng bộ nên hoàng thượng hãy hứa sẽ đưa ta đi du ngoạn trong 3 ngày nhé!” Lan Yên mĩm cười để lộ nét tinh ranh.

“Hả, Cái Gì?” Hàn Lâm hét mà trong lòng lại tiếp tục **** Lan Yên “Con yêu hồ đó từ đầu đã đợi cơ hội này!” tóc của Hàn Lâm như dựng đứng lên lửa (ghen) cháy cao ngất trời

“Công chúa Lan Yên, đây là lúc để nàng và vương gia Công Chúc tìm hiểu nhau…” tên này không còn sắc thái biểu cảm lạnh lùng mà nói chuyện với Lan Yên công chúa.

“Có gì mà phải vội vàng, dù sao sau này ta cũng gắn bó cả cuộc đời với vương gia mà…” nàng nói mà liếc nhìn Công Chúc, chàng đang đắm đuối nhìn Hàn Lâm.

Quân bảo mí mắt như muốn sụp xuống, mặt không chút biểu hiện

“Trước khi thành thân, ta muốn du ngoạn cùng hoàng đế Thuận Phong vài ngày…” Lan Yên nhìn Quân Bảo mà nói. Lời nói của nàng làm cho tất cả triều thần và các phi tử đều ngạc nhiên.

“Không thể như thế được!” Trương phi lên tiếng.

“Ta không quan tâm việc đó đâu.” Công Chúc lại nhìn Trương phi mà nói (khiến nàng ta đỏ mặt vì trong thấy khuôn mặt giống Thiên y như đúc! Làm mọi người cứ tưởng Trương phi có ý với Công Chúc)

“Công Chúc vương gia, người nói gì thế?” Quách phi đứng cạnh Trương phi lên tiếng

“Đây là ván cờ chính trị, chúng ta không thể tự quyết định hôn ước, công chúa Lan Yên xinh đẹp như hoa sẽ không hài lòng với ràng buộc đó. Dù gì cũng là hôn nhân không có tình yêu, vậy dành chút thời gian vui vẻ với chàng trai mình ngưỡng mộ cũng tốt thôi. Đặc biệt người đó không ai xa lạ mà chính là hoàng huynh hoàng đế Thuận Phong” nét mặt Vương gia Công Chúc không hề biến chuyển (nét mặt có chút buồn rầu)

“Ồ…” Lan Yên công chúa có vẻ ngạc nhiên về điều này (vì lần đầu tiên có hai chàng trai không bị mình mê hoặc)

“Nếu hoàng huynh đồng ý, thì đệ cũng không lo lắng về vị hôn thê này đâu ạ…” Công Chúc tiếp lời.

“Hừm…” Quân Bảo suy tư.

“Sao thế? Tình hình diễn biến thật kì lạ…” Hàn Lâm lại suy nghĩ

“Được rồi, Hàn Lâm quí phi đã thất kính với công chúa Lan Yên nên ta sẽ chấp nhận điều kiện của Lan Yên công chúa.”

“Bệ hạ, không được đâu ạ, Hàn Lâm quí phi bất kính như vậy mà người tha thứ được sao? Vả lại dù là hoàng thượng nhưng công chúa Lan Yên đã có hôn phu rồi, nàng ấy không thể đi cùng chàng trai khác được!” Ưng phi lớn tiếng nói chuyện với Quân Bảo.

“Ôi… nương nương, tiểu nữ chỉ muốn dạo chơi cùng hoàng thượng, chứ có bắt chàng ăn thịt đâu. Chỉ cần cùng dùng bữa và đưa tiểu nữ đi tham quan hoàng cung là đủ rồi….” Lan Yên ánh mắt giận dữ nhìn Ưng phi và Ưng phi cũng không thua kém… đấu mắt với Lan Yên công chúa.

“Được thôi, nếu nàng tha tội bất kính cho Hàn Lâm quí phi, ta sẽ làm theo những điều kiện đó.” Quân Bảo phán ra một câu hết sức lạnh lùng.

“Hả? Hoàng thượng! Không được!” Hàn Lâm miệng há hốc hét lên.

“Hàn Lâm, những việc này là do nàng thiếu suy nghĩ đấy. Trước khi gây ra chuyện nữa, nàng nên sám hối ở thánh cung đi!” Quân Bảo tức giận hét lớn

“Hề hề hề… đúng đấy!” Lan Yên mĩm cười quàng tay Quân Bảo và nói nhỏ “mình thắng rồi”

“Sao lại thế chứ này…?!” Hàn Lâm nghiến răn ken két tay nắm chặt lại mà nghĩ

“Công chúa! Ta nghĩ chúng ta nên về hoàng cung thôi” nãy giờ mấy ông bà này đứng ngoài thành Trường An mà nói chuyện… hix…hix… trời nóng mà mấy người đây đứng trong lọng che nên không có cảm giác gì? chỉ tội cho đám binh sĩ và cung nữ mà thôi.

“Ừ…” Lan Yên mĩm cười nhẹ nhàng đáp trả Quân Bảo. Cả đám người kéo về hoàng cung, nó thì tức giận đi riêng và Công Chúc vội chạy theo nó. Riêng Thiên thì bị bà Tây phi kéo lại (tất nhiên 4 bà phi kia cũng ở đấy cùng Tây phi)

“Nàng làm gì vậy hả?” bị Tây phi kéo giật ngược cổ áo, Thiên trụt lùi về phía sau mấy bước

“Chàng không quên việc của mình đấy chứ?” Tây phi giọng nhẹ (trong) như tơ mà nói, mĩm cười một cách lạnh lùng