Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 47: Vấn đề nan giải







“Nếu như hắn cảm thấy kế sách đơn giảnnày có thể gây khó dễ bản cung, hắn đã sai rồi, nếu như hắn cảm thấy bản cung bề ngoài là nha đầu béo ú cho nên không hề có trí tuệ vậy thì hắnlại sai rồi, nếu như hắn cho rằng ra oai phủ đầu bản cung thì bản cungsẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, còn đưa mặt tới cho hắn tát thì càngthêm mười phần sai! Nếu như nam nhân này tự mình hiểu được thì tốt nhấtcùng bản cung yên ổn nhận mệnh, đường ai nấy đi!”

Thải Thải đối mặt với mẹ ruột vào cungthăm mình, lại liên tiếp nói ra như thế làm Chu phu nhân trong lòng runsợ, mồ hôi lạnh tuôn như mưa. Bắt lấy tay Thải Thải, bà khuyên: “Hắn,đây chính là hoàng đế. Con bây giờ là Hoàng hậu, hẳn là đối với Hoàngthượng lấy lòng một chút, đối với hắn dịu dàng một chút mới đúng.”

Thải Thải âm hiểm cười một cái, cười đếnmức làm Chu phu nhân tóc gáy dưng đứng, nàng cười như vậy có ý gì? Nữnhi ngoan như thế nào tiến cung chỉ trong một thời gian không lâu lạihọc được cười âm hiểm–! “Thải Thải, hay là mẹ về trước, đến tháng sau mẹ lại vào cung nói chuyện phiếm với con, nhưng mà con phải nhớ kỹ, tuyệtkhông thể đối với hoàng thượng không tốt.”

Thải Thải lãnh đạm, cũng không muốn làmmẹ lo lắng, gọi người hộ tống bà về nhà. Đi tới cửa, vừa vặn Thượng cung đưa sổ sách tới. Danh sách thị tẩm, Thải Thải trong lòng ghê tởm đếnphiên giang đảo hải (dời sông lấp bể), nhưng vẫn mở ra, nhìn xem Sở Cuồng tên Hoàng thượng ngựa giống này lạichiếm thêm trong sạch của mấy nữ tử nữa. Vừa mở ra xem, hai mắt nàngsáng ngời, nửa tháng này hắn vẫn còn đàng hoàng, không sủng hạnh thịthiếp, chỉ sủng hạnh bốn phi tử, nhất là Đức Phi, mười lần thì nàngchiếm sáu lần, a, Đức Phi rất được sủng sao? Đức Phi Lý Châu Nhi, ThảiThải nhớ rõ lúc trước nàng ta nhờ nàng làm sủi cảo hấp, còn đưa cho nàng ta lễ vật, Lý Châu Nhi này tính tình dịu dàng, thật đúng là thục nữtrong truyền thuyết, thì ra Hoàng thượng thích người ôn nhu, cũng thíchđược lấy lòng như thế. Thải Thải xem qua danh sách nhưng cũng không cócảm giác gì cả.

Liêu thượng cung vội nhắc bên cạnh: “Nương nương, ngài không phát hiện hậu cung có chuyên sủng sao?”

“Ngươi nói Hoàng thượng chuyên sủng Lý Châu Nhi?”

Liêu thượng cung khó xử gật đầu. NhưngThải Thải cũng không biết nếu Sở Cuồng chuyên sủng người khác thì nàngcó thể làm gì đâu, nàng ngẩng đầu mờ mịt nhìn Liêu thượng cung, thấyLiêu thượng cung lúng túng, gượng cười: “Nương nương, nô tỳ nói, kỳ thật người có quyền nhắc nhở hậu phi, chú ý chuyện chăn gối, không nênthương tổn long thể Hoàng thượng.”

Cái gì! Kêu nàng đi tìm Lý Châu Nhi nói,từ nay về sau Sở Cuồng kêu ngươi thị tẩm , ngươi phải chú ý, không nênthương tổn thân thể Sở Cuồng? Mặt nàng hồng thấu, cúi đầu xuống, có chút mất tự nhiên.

Liêu thượng cung cũng xấu hổ, ho nhẹ mộttiếng: “Mới đầu cứ như vậy cũng thật khó xử nương nương, nô tỳ sẽ gợi ýcông công, nhờ công công nhắc nhở Hoàng thượng.”

“Không cần, tự ta sẽ xử lý.” Thải Thảithì thào, nâng chung trà uống một hớp, buổi chiều liền mang theo cungnhân đến tẩm cung Thái hậu thỉnh an trước, làm như vậy là để nhắc khéochuyện về Sở Cuồng, Thải Thải mang theo vài món điểm tâm qua, ai ngờ bốn phi tử vừa vặn cũng ở đó, các nàng nhìn thấy Thải Thải, vội vàng thỉnhan, Thải Thải cho mọi người ngồi xuống mới đi đến bên người Thái hậu. Mở mắt nhìn mặt bốn phi tử, mọi người cũng quen biết, lúc trước quan hệcũng không tệ lắm, cho nên vẻ mặt Thải Thải vui vẻ. Nhưng mà nét mặt của các nàng, so với lúc trước không hề giống nhau.

“Hoàng hậu, hôm nay con đến hơi muộn nha.”

“Nhi thần lúc trưa kiểm tra sổ sách, phát lương trong nội cung , cho nên mới đến chậm.”

Nghe nàng nói thật, Thái hậu gật gật đầu, sau đó bốn phi tử đồng loạt đứng lên cáo lui, mỗi người thoạt nhìn đềurất thận trọng. Đợi các nàng rời đi hết, Thải Thải mới hướng Thái hậunói về việc hôm nay xem danh sách thị tẩm, Liêu thượng cung chỉ điểmnàng về việc có dấu hiệu chuyên sủng hậu cung, nàng cũng không biết phải làm thế nào, cho nên mới muốn thỉnh giáo mẹ chồng đại nhân đã có kinhnghiệm chấp chưởng hậu cung vài chục năm: “Thái hậu, vấn đề này thậtngoài dự đoán của Thải Thải.”

Thái hậu cười, đã tính trước, nói:“Chuyện này, con quản, các nàng sẽ nói con thật ra đang ghen tỵ, con mặc kệ, bọn họ sẽ nói con vô năng, chính con nhìn xem, là bị người ta nóighen tỵ có lời hay bị người ta nói vô năng có lời hơn.”

Thải Thải cúi đầu nghĩ, nếu như bị người nói vô năng, từ nay về sau cái hậu cung này sẽ không có biện pháp nào để quản nữa.

“Nói ghen tỵ, tốt hơn sao?” nàng cẩn thận dò hỏi.

“Nếu là bị người nói ghen tỵ, tương laisẽ bị Hoàng thượng để tâm tạo nên hình tượng không tốt lắm, nếu như cácnàng bị ép, cắn ngược lại một cái, con cũng sẽ không vẻ vang gì, nói vônăng, cũng không nên, các nàng không nghe lời con, địa vị Hoàng hậu nàycòn ai tôn trọng?”

“Cái nào cũng không được, vậy phải làm sao?”

Thải Thải như lọt vào trong sương mù,Thái hậu cười nói ra: “Cái này ta cũng không biết.” Thái hậu lại khépkín miệng, đem đề tài vòng qua chuyện khác, việc Thải Thải xin Thái hậugiúp đỡ nhìn qua là biết thất bại, trở về tâm trạng không được tốt.

Nhưng qua sáng ngày thứ hai đã kêu Như Ý chuyển một cái hộp trang sức hoa mỹ ra, sau đó sai người đem đi thưởng cho Lý Châu Nhi.