Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng

Chương 34:  Lừa mình dối người





Sau khi Tổng quản Thượng cung tiến vào, hoa điền lễ y trong tay lập tức biến thành áo cánh ve mỏng manh, bên trong lại thêm tiết y. Cũng là mười hai lớp, nhưng mười hai lớp này khi mặc vào, làm nàng lại thoải mái hơn nhiều, thật hoa mỹ tinh xảo, trên mặt thêu hình chim phượng, thoáng mát, gió thổi đến lập tức tung bay phất phới. Bên trong là tiết y màu trắng, thoạt nhìn thanh lịch hào phóng, phía dưới là áo ngắn đỏ thẫm, trên cổ nàng lại mang chuỗi ngọc hoàng kim, mũ phượng khảm ngọc đã sớm lấy xuống, thay vào đó là mũ phượng dùng tơ vàng sợi bạc kết thành hình dáng phượng hoàng nằm trên mẫu đơn. Trên trán lại có tua bạc rũ xuống, trông cực kỳ đáng yêu.

Nàng thật sự mặc mười hai lớp áo quần, nhưng mà mười hai lớp này lại có thể lộ ra cả hoa văn của tiết y, mỏng đến kinh người. Đột nhiên đem đống lễ phục này trút ra, Thải Thải trong mắt mọi người lại lập tức giống như bị gầy đi một chút.

Ngày đại hôn, cũng là lúc phu quân nạp thiếp, Thải Thải đối với hành vi này có chút bệnh cấu.

Thải Thải cách rèm nhận lời chúc của bốn vị phi tần, lúc này nàng cảm thấy có chút bi thương thay cho các nàng ấy.

Màn đêm buông xuống, trời thật tối. Kinh thành vẫn còn chìm đắm trong không khí vui mừng đại hôn của Hoàng thượng, cuối cùng lại thêm một màn mưa tinh mịn, không lớn không nhỏ lại lặng lẽ rơi xuống, đánh vào mặt đèn lồng.

Sâu trong Hoàng cung, âm thanh sàn sạt đem cái nóng ban ngày thổi tan không còn một mảnh. Sở Cuồng uống rất nhiều rượu, khuôn mặt hắn hơi ửng hồng, mắt phượng lộ ra mệt mỏi.

“Bệ hạ, đã đến Phượng Tảo cung rồi ạ.”

Theo lời bẩm báo của thái giám, Thượng cung trong Phượng Tảo cung đã đi ra ngoài nghênh đón hắn vào. Sở Cuồng nương men say, thầm nghĩ, buổi sáng một màn kia chỉ là giấc mộng mà thôi, thế nhưng lý trí lại đánh tỉnh hắn, trong lòng toát ra bốn chữ ‘lừa mình dối người’, Sở Cuồng hắn lại rất không thích lừa mình dối người như thế.

Màn bị giở lên.

Sở Cuồng dáng người cao gầy, ngạo khí đến tận trời cao, lúc này lại không chịu nổi ánh nến, nheo mắt, chậm rãi đi đến rèm loan.

“Xúi quẩy —–” hẳn tự nhủ, ói ra hai từ, gục gặt mà nhìn Thải Thải đang trùm khăn hồng ngồi dưới ánh nến, thật may, cởi thâm y ra, sau khi mặt thiền y vào nàng cũng không còn kinh khủng như một quả cầu khổng lồ nữa.

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Sở Cuồng xoẹt qua một tia không kiên nhẫn, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại tôn quý trời sinh, bình tĩnh tiến lên phía trước, cầm lấy hỉ trượng, trong lòng suy nghĩ, nếu là Hoàng hậu của hắn, nhất định là một thiên kim tiêu chuẩn.

(hỉ trượng: que dùng để nhấc khăn trùm đầu của tân nương thời xưa.)

Bàn tay Thải Thải siết chặt đầu ngón tay mình, thoạt nhìn qua lại giống như đống thịt được vo lại thành một nắm, từ khe hở nàng có thể nhìn thấy vạt áo tinh mỹ của hắn, chỉ có thiên tử mới được mang đôi giày khảm dạ minh châu này. Còn có một cỗ hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, chui vào lỗ mũi nàng. Đây chính là Hoàng thượng sao? Hỉ trượng màu đen hướng đến mặt nàng, định đem khăn trùm nhấc lên, nhưng bất chợt dừng lại một chút.

Sở Cuồng đang do dự.

Hắn nhìn nàng châu tròn ngọc sáng, cánh tay béo trắng, bộ ngực ngạo nhân bị nâng lên quá mức, lại còn vòng eo một đôi cánh tay không thể nào ôm trọn. Ý nghĩ đầu tiên của hắn tốt nhất chính là phất tay áo chạy lấy người. Nữ tử này, luận theo bình thường mà nói, có cho cũng không thèm nhận, hắn lại đi chọn nàng, nàng thật đã nhặt được món bở lớn rồi!