Hoàng Hậu Bỏ Trốn

Quyển 1 - Chương 4: Không thể buông tha



Từ sau ngày đấy, ta không gặp lại Mạc Văn Xương (cha ta). Ta nghĩ bị ta mắng như tát nước vào mặt, ông ta đã không còn mặt mũi nào trở lại. Trái lại quản gia đã tới, còn tặng rất nhiều ngân lượng. Ông còn thề thốt, rằng kỳ thực cha ta cho chúng ta bạc cũng đủ để sinh sống, nhưng là đại nương cắt xén. Cha ta sau khi về nhà đã nghiêm khắc răn dạy đại nương, linh tinh …. Dù sao ta cũng không phải hài tử ba tuổi, ông ấy nói dối ai chứ. Trái lại ta vui vẻ nhận bạc, nếu không phải vì bạc, ta tuyệt đối không cho ông ấy vượt qua địa phận ta quá ba phần. 

Có tiền, Tần Nhi không cần tiếp tục làm nghề thêu, ta cũng không cần làm việc nhà. Mấy ngày này, thân thể cũng tốt hơn rất nhiều, không giống trước kia toàn thân vô lực, thiết nghĩ trước kia là do thiếu dinh dưỡng. Sớm ăn xong cơm trưa Tần Nhi làm, cảm giác được tinh thần rất tốt, lôi kéo nàng ra đường đi dạo một chút. Gần đây ta luôn ấm ức, chưa từng thấy qua phố xá cổ đại là cái dạng gì. Kì thực ta đã sớm muốn đi ra ngoài, chỉ là lực bất tòng tâm. Cái quan trọng là không có tiền, ta có máu ham mê, thấy gì vừa mắt là sẽ mua, nếu không trong lòng sẽ không thoải mái. 

Đi trên đường nhìn ngắm phố xá, nhà cửa, tâm tình của ta rất tốt. Chỉ là, trên đường, người đi đường nhìn ta với ánh mắt kỳ quái. Ta biết là do khuôn mặt ta. Không nghĩ tới ở thời cổ đại này, ta vẫn được người ta quay đầu lại nhìn. Đáng tiếc, hấp dẫn người khác là bộ dạng kỳ quái của ta. 

Tần Nhi thấy sắc mặt ta khống tốt lắm, hiểu ngay ra sự tình. Móc ra một cái khăn tay trắng đưa cho ta, “Tiểu thư, dùng khăn che mặt.” 

Ta tiếp nhận chiếc khăn tay, cười khổ nói: “Lão Thiên trừng phạt ta a, ta nằm mơ cũng không nghĩ đến, Liễm Dung ta mà cũng có ngày hôm nay.” 

“Tiểu thư…”, Tần Nhi muốn an ủi ta nhưng lại không biết nên nói gì… 

“Tốt lắm, ta biết ngươi muốn nói gì. Tiểu thư nhà ngươi nhìn giống người bi quan lắm sao? Bị cha mẹ bỏ rơi ta có thể kiên cường sống sót, xấu xí cũng chấp nhận được mà.” Trong lòng ta luôn đau đớn, một người luôn xem nhan sắc như sinh mệnh giống ta đây, sao lại muốn trở thành một nữ nhân xấu xí…? 

“Ai nha, ta gặp ai thế này? Thì ra là Tam muội a.” Một âm thanh nũng nịu truyền vào lỗ tai ta. Ta ngẩng đầu, thấy một nữ tử xinh đẹp nhìn ta cười châm chọc, đáng tiếc nụ cười thực giả dối. 

Ta lặng lẽ hỏi Tần Nhi: “Đấy là ai vậy?” 

“Đại tiểu thư Tưởng Dung, phía sau nàng chính là Nhị tiểu thư Vân Dung.” 

“Các nàng như thế nào biết ta?” 

“Ngày tiểu thư trở lại kinh thành, hai vị phu nhân cùng hai vị tiểu thư có đến xem qua.” 

Thì ra là thế, hai vị tiểu thư xinh đẹp này dĩ nhiên là tỷ tỷ của ta, thật là châm chọc lộ liễu a. Bất quá, ta sẽ không bại bởi các nàng, nhìn bộ dạng đắc ý của các nàng, rõ ràng là xem thường ta mà. Ta không xinh đẹp, chính là ta có tài hoa, tất cả các đồng chí xuyên qua đều có tài hoa a. 

Rất lâu không thấy ta nói gì, Tưởng Dung liền đi tới, ôn nhu nói: “Tam muội muội, ngươi từ nhỏ không được nương dạy dỗ, cho nên lễ nghi tối thiểu cũng không biết, thấy tỷ tỷ còn không mau hành lễ.” Nàng ôn nhu nói, trong lời nói tràn đầy ý châm chọc. 

Vân Dung nói chen lời: “Tỷ tỷ, ngươi cũng quá xem trọng nàng ta a, cái bộ dạng xấu xí này của nàng cũng xứng làm muội muội của chúng ta ư, thật nực cười.” 

“Đúng vậy, đúng vậy, ta thực là hồ đồ.” Tưởng Dung phụ họa. 

Ta lạnh lùng nhìn hai người các nàng biểu diễn, tựa hồ chuyện này căn bản không liên quan đến ta. Với chỉ số thông minh như thế mà phải nghe người ta nói nói, quả thật là vũ nhục ta. 

Ta khinh miệt liếc nhìn các nàng, dợm bước chân đi. Đương nhiên là tâm trạng của hai nàng không tốt cho lắm. 

“Ai nha, mọi người mau đến xem a, nữ nhân này thật xấu a, xấu đến mức nói cũng không dám a.” Vân Dung đắc ý cười. Nguyên bản thì đã có nhiều người xem, nàng gọi như vậy, người đến càng nhiều, bắt đầu hướng ta chỉ trỏ. 

“Nàng thực sự rất xấu a, ngươi nhìn, xuyên qua cái khăn che mặt còn có thể thấy vết sẹo a.” 

“Đúng vậy, thật sự rất khó nhìn, nếu ta mà như vậy, ta đập đầu chết cho xong.” 

Ta đi tới trước mặt Vân Dung đang cười đến đắc ý cực độ, phủi tay, lớn tiếng nói: “Hai vị tiểu thư, các ngươi là danh môn khuê tú, có thể nào lại giống như nữ tử xấu xí này không hiểu quy củ, giữa đường lớn hô to gọi nhỏ, không sợ sẽ tổn hại danh dự sao?” Không thể nhịn được nữa, không cho nàng thấy chút bản lĩnh, nàng lại tưởng ta là con mèo bệnh.

Ta trợn mắt liếc nhìn người đi đường đứng xem náo nhiệt, lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì vậy? Cút cho ta.” Những người đi đường thấy ta phát hỏa, cũng hiểu được bản thân quá trớn, đám đông liền vội vàng tản ra. 

Vân Dung cũng phản kháng tức thì, hai mắt mở to trơ trơ nhìn ta, không cam lòng nói, “Tiện nhân…”, vừa nói vừa hướng ta một bạt tai. Ta nhanh chóng nắm cổ tay nàng, tức giận nói: “Ngươi muốn thế nào, Mạc gia Nhị tiểu thư, người khác sợ ngươi, không có nghĩa là ta cũng phải sợ ngươi, ngươi dám đánh, ta cho ngươi thành một vũng máu tươi.” Ta trầm giọng nói, trên mặt Vân Dung rõ ràng có vẻ sợ hãi. 

“Hừ, ta mới không sợ.” Ngang ngạnh cãi lại, ta dùng một chút lực, cổ tay mảnh khảnh của nàng bị ta nắm khẽ run lên. 

“Ai nha, Đại tỷ, tay của ta, tay của ta sắp đứt rồi…”, Vân Dung rốt cuộc không chịu đựng được khóc lên. Ta buông cổ tay nàng ra, khẽ đẩy nàng, nàng té gục trên mặt đất, Tưởng Dung vội vàng đi lại đỡ nàng. 

Vân Dung vừa khóc vừa nói: “Mạc Liễm Dung… cái người đàn bà chanh chua này, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ không..” 

“Ngươi không có tư cách nói lời này.” Nếu có tư cách, té trên mặt đất kia chính là ta. 

Nghĩ Dung nói: “Ngươi không phải là có vài phần khí lực sao? Không biết tài văn của ngươi thế nào?” 

Ta vênh mặt, “Ta mà sợ ngươi a, loại người như các ngươi, có là 10 người cũng bị ta đánh cho gục xuống.” 

“Tốt. Ba ngày nữa Thái hậu sẽ ở Mai viên của Thành vương tổ chức Thi hội (hội thơ) vì Bát Vương gia tuyển phi, đến lúc đó các đại gia khuê tú trong kinh thành đều sẽ đi, ngươi dám đi hay không?” Đây rõ ràng là khích ta, ta không đi coi như nhận thua sao. 

“Đi thì đi, sợ ngươi a.” Đương nhiên là ta vừa nói. 

Tưởng Dung vừa lòng cười một tiếng: “Hảo, đến lúc đó xấu mặt đừng trách ta, dù sao ngươi cũng xấu sẵn.” 

Nàng tựa hồ cho rằng ta sẽ rút lui, tuyển phi vốn là muốn những nữ tử tài mạo song toàn, nàng vốn muốn ta phải xấu mặt. Đáng tiếc nàng không nghĩ tới, văn tài của ta thật đúng là phi phàm a, đến lúc đó không biết ai mới phải xấu hổ. Tương kế tựu kế, ta dĩ nhiên biết sử dụng như thế nào. 

Ta cùng Tần Nhi đi dạo đến rất trễ mới trở về, mua rất nhiều đồ mới lạ đối với ta, đồ ăn cũng có, đồ dùng cũng có. Tần Nhi quả thực giống cây thông Noel, nếu ở dưới là một lớp tuyết thì ta chắc chắn sẽ đến lấy đồ trên người nàng a. Trở lại tiểu viện, liền nhìn thấy xa xa có cỗ xe ngựa xa hoa, ta đoán Đại phu nhân là muốn đòi lại công đạo thay cho Vân Dung mà tới. 

Tần Nhi có vài phần sợ, “Tiểu thư, đúng là phu nhân đã tới, làm sao bây giờ.” 

“Sợ cái gì, có thể ăn thịt ngươi được không.” Ai ăn ai còn chưa biết, một lão bà với một thiên kim tiểu thư được nuông chiều, ta sợ các ngươi thì ta không còn gọi là Liễm Dung nữa. 

Ta đi vào phòng, thấy hai mẹ con Vân Dung ngồi đó, vừa nhìn thấy ta liền nổi giận đùng đùng….. ánh mắt này cũng có thể giết người a. Ta không nhìn, nói với Tần Nhi: “Tần Nhi, nấu cơm đi, ta đói bụng.” 

“Ngươi cho ngươi là ai? Dám đối với Vân Dung ra tay, định làm phản ư?” 

Một phu nhân khoảng bốn mươi tuổi, trên cao nhìn xuống ta. Người này nhất định là Đại phu nhân a. Đầu bà ta cài đầy thúy ngọc, quần áo xa hoa, da tay nhẵn nhụi, trông cũng không tệ lắm. Đáng tiếc, bộ dáng hiện tại của bà ta đã phá vỡ hoàn toàn hình tượng. 

Tần Nhi bưng trà lên cho ta, ta từ từ thổi để hạ nhiệt, thập phần nhàn nhã nói: “Ngươi là ai? Ta mà có thể để cho ngươi giáo huấn sao, lão bà không biết tự lượng sức mình.” 

Miệng bà ta co rút, “Tiểu yêu tinh, ngươi nói cái gì?” 

“Lão bà, ta nói ngươi cút cho ta.” Sợ gì không dám nói. 

“Tần Nhi, ngươi trông coi Tam tiểu thư thế nào? Vả miệng.” tính trút giận lên Tần Nhi a. 

Ta tặng cho Tần Nhi một cái ánh mắt, nàng đứng ra,không khách khí nói: “Phu nhân, ta là nha hoàn của tiểu thư, không phải là nha hoàn của ngươi. Ta cũng không lập khế ước bán thân với Mạc gia, cho nên ngươi không thể vả miệng ta.” Hảo Tần Nhi, học tốt lắm, đáng thưởng. 

Ta trúng ý, dương mi tự đắc nhìn mẹ con các nàng, “Không nghe thấy sao? Hai vị, ta đây không hoan nghênh các ngươi, cút cho ta.” 

Vân Dung cũng có vài phần sợ ta, kéo cánh tay mẫu thân, “Nương, chúng ta đi, ta đã nói nàng ta là một ả đàn bà đường phố chanh chua.” 

“Hừ, tiểu tiện nhân, chờ đấy.” Đại phu nhân cho ta một cái trợn mắt, trợn mắt ta thấy nhiều rồi, miễn dịch rồi. 

“Tiện nhân, Thi hội ba ngày sau ngươi sẽ rất đẹp mặt.” Vân Dung oán hận nói, ai đẹp mặt còn chưa biết a. 

“Này nghĩ cái gì, ngươi quả là ngoài dự đoán của ta, học rất nhanh a.” 

“Đương nhiên tiểu thư người dạy tốt mà.” Nha đầu Tần Nhi thành thật như vậy lại bị ta dạy hư. 

“Tần Nhi, ta thấy rất lạ a, tại sao ngươi gần đây không gọi ta là tỷ tỷ?” 

“Bởi vì người có nói người là tiểu thư của ta, hơn nữa người lại là khâm điểm tú nữ.” Ta có nói ngươi gọi ta là tiểu thư sao? Hình như là có thì phải.

_________________