Hoàng Hậu Anh Túc

Chương 4: Hy vọng nhỏ bé



Gian phòng bên cạnh là phòng con gái củahọ, vừa rồi ông chủ chắc là đến dọn dẹp một lúc nên chăn đệm gọn gàng,cả phòng sạch sẽ. hôm nay đúng là gặp được người tốt rồi, ánh mắt TiểuThuý, tiểu Lan mơ màng nhìn chiếc giường, hai người tranh nhau ngã xuống ngủ mất, tôi nhìn mà thấy tức, hung hăng trừng mắt nhìn tướng ngủ hainàng một cái, đúng thật là, tôi thấy hai vị nha hoàn này so với tiểu thư được chiều quá rồi, dọc đường đi không phải tôi thúc giục hoài thì cácnàng chắc đã sớm bị bắt rồi, giờ các nàng phải quỳ xuống cám ơn tôi ấychứ. Nghĩ nhiều như thế đầu tôi có chút buồn ngủ, mệt mỏi rã rời. Mấyngày qua chạy đông trốn tây dù thân thể có làm bằng sắt cũng không chịunổi cảnh dày vò, tôi nhìn lướt qua giường, chiếc giường nhỏ đã bị chiếmmất hai phần ba rồi, tôi lắc đầu, đẩy cửa sổ ra, gió thổi nhẹ nhàng,ngước mắt nhìn ánh trăng soi vằng vặc trên trời, chiếu vào rừng cây bóng loang lổ, tạo thành một loạt các hình thù cắt lớp lớp thay đổi, lộ ramột vẻ thần bí, như tranh, như cảnh hay vẫn là cảnh nội tâm? Tôi mê muội nhìn, thì ra lúc tôi ngủ như chết về đêm, lại có ánh trăng đẹp tới nhưvậy. Trời đã sáng rõ, ánh nắng chiếu vào làm tôi chợt tỉnh, mở trừng mắt ra thì thấy tôi cứ thế đang dựa người vào cửa sổ ngủ, còn Tiểu Thuý,Tiểu Lan vẫn duy trì tư thế cũ trên giường ngủ ngon lành, tôi đứng dậyđẩy cửa ra, ông bà chủ Lý đã dậy lâu rồi đang làm việc trong sân, mộtngười bổ củi, một người rửa rau, trông cảnh đó thực ấm áp quá. “Cháu dậy rồi à, sao cháu không ngủ thêm nữa đi?” Ông chủ Lý quay đầu nhìn tôi.“Ngủ không được rồi ạ. Lát nữa cháu muốn vào thành xem một chút”. Nhiệmvụ hôm nay rất nặng nề, chuyện này liên quan tới tính mạng sau này củatôi, tôi cũng không dám đánh một giấc ngon lành ở đây, tôi muốn duy trìsự tỉnh táo, lựa lúc để còn tiếp nhận chiến đấu. Tiểu Thuý và Tiểu Lancũng đã dậy, tôi nói qua cho các nàng nghe qua kế hoạch hôm nay của tôi, các nàng cũng hiểu được rõ chuyện tôi làm, chuyện lật lại bản án cũngcó hy vọng, các nàng tiếp tục ở nhà họ Lý này để đợi tin tức, hôm naytôi sẽ cùng ông Lý vào thành xem xét một phen xem thế nào. Lúc đầu tôivà ông Lý hết trèo đèo lại lội mất chừng khoảng hai canh giờ trên đườngmòn, sau đó thì xuống đường cái, trên người tôi đã thay quần áo rồi, làquần áo cũ của con gái ông bà Lý, tuy có cũ chút nhưng mặc trên dángngười chuẩn của tôi vẫn tăng thêm vài chân kính, từ lúc con gái họ lấychồng đi rồi cũng chưa thấy trở về lần nào, họ đều nhớ thương con gái,nhìn thấy tôi ánh mắt có vẻ mừng lắm, dường như có thể nhìn thấy bóngcon trên người tôi. Đường cái so với đường núi cũng không hơn gì, chẳngqua cũng chỉ là đường đất, đi vòng quanh núi một vòng, aizz, tôi thựcnhớ vô cùng thế kỷ hia mươi mốt! Nếu ở tình trạng này chỉ cần có ngựa là đã đi được hai phần ba đường rồi, nếu mà ngồi xe nữa thì chắc sẽ nhanhhơn nhiều, cứ nghĩ cứ nghĩ, tôi vẫn cun cút đi theo sau ông Lý. Đi mãiđi mãi chẳng bao lâu người đi trên đường cái dông dần lên, có nhieềngười khiêng túi nọ túi kia vội vàng đi chợ lướt qua, tôi cũng vui vẻnhàn nhã, mắt đảo ngắm xung quanh, bỗng thấy một đám đông đang xúm lạibàn luận cáigì đó rất sối nổi.

Tôi và ông chủ đi ngang qua, tôi thấychoáng luôn! Dĩ nhiên đó là thông báo truy nãnchúng tôi, chỉ liếc mộtcái là nhận ra ngay ba bức vẽ mờ mờ kia là ba bộ mặt của chúng tôi! Ởdưới viết mấy chữ xiên xẹo, thật đáng thương thay! Tôi là người học đủmọi thứ ấy thế mà có nửa chữ cũng không đọc được bị mù chữ rồi! Đấy làtôi ư? Tôi nhìn chằm chằm vào bức vẽ, nhìn hai bên tóc mai thì tôi nhậnra ngay, ông trời ơi! Tôi vốn là mặt thiên nga mà giờ biến thành mặtbánh bao, mà lại còn một bên to một bên bé nữa, giống như bị ai đó choăn cái tát vậy, nhìn kỹ thì thấy là vài nét phác hoạ thô sơ, haizz! Quảthực là không dám khen, dù tôi bị vẽ xấu thế nào thì trông cũng có nétmạnh mẽ nha! Vậy cũng hay lắm! Rất hợp ý tôi. “Aizz, hung thủ thực sựquá tàn nhẫn đi, sẽ bị báo ứng thôi” “đúng là nghiệp chướng mà, một vịquan thanh liêm tốt như thế cứ vậy không còn nữa” bên tai tôi cứ truyềntới tiếng thở dài, ông Lý đứng bân cũng lắc đầu theo, lòng tôi thì thầmcầu nguyện, đại lão gia quan thanh liêm ơi, ông nhất định phải phù hộcho tôi nhé, phù hộ cho tôi sớm ngày rửa sạch nỗi an ức, thay ông tìm ra hung thủ thực sự, để ông được yên giấc ngàn thu, chết được nhắm mắt. Đi cách xa đám đông ra, tôi và ông Lý lại tiếp tục hướng đến cửa thành,nhìn thấy xa xa có đám quan binh đứng trên thành nhìn vào đám dân quađường, trước cửa thành cũng có rất nhiều quan binh đứng, đang kiểm tragắt gao những người dân đi qua đi lại, làm sao bây giờ đây? Lòng tôi hồi hộp quá, bức vẽ vừa rồi nhìn rất khó coi rồi, nhưng thị giác cong người lại mạnh mẽ, chỉ nhìn kỹ chút sẽ nhận ra ngay.! Hơn nữa bức hình độcđáo của tôi, ôi…trong lòng tôi kêu trời! Nên nghĩ cách sớm đổi lại hìnhdáng, tôi ghé sát lỗ tai ông Lý thì thầm vài câu, ông gật gật đầu đồngý. Người đằng trước đi qua thì tiếp theo sẽ là chúng tôi, ánh mắt tôikhông dám liếc nhìn đàng hoàng người xung quanh, cứ cúi đầu, nắm chặt áo của ông Lý. “Các ngươi vào trong làm gì?”

Một tiếng quát đằng trước truyền tới, rồi có một tên lính đứng trước mặt chúng tôi. “Tiểu lão nhân vào thành bánda thú, đây là con gái nhà chúng tôi” “Ngẩng đầu lên” viên quan binh chỉ vào tôi bảo. Tôi vội hạ thấp giọng, ghét sát vào ông chủ, vừa khóc vừanói: “Cha, con sợ con sợ…” Nghe thấy tiếng khóc của tôi, ông Lý lập tứcgiải thích: “Con gái nhà tôi lần đầu ra cửa, cái gì cũng sợ, quan giangươi là người tốt tha cho chúng tôi một lần đi qua đi!” Tôi nghe xonglại giả vờ lau nước mắt nước mũi khóc nức nở, không chịu nghe lời cứ dậm chân bình bịch. “Ôi,…được rồi, được rồi, đi qua đi!” Viên quan binh cóvẻ ngại phiền phức phất tay cho chúng tôi đi qua. Ra khỏi phạm vị kiểmtra, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, ông Lý không hỏi nhiều, chúng tôi cứtiếp tục đi tiếp, huyện Thái gia chết ở một huyện nhỏ nhưng lại là mộtchuyện lớn, khắp nơi đều có thể nghe thấy tiếng luôn bênh vực kẻ yếu,mọi chỗ đều có dán thông báo truy nã, hình vẽ chúng tôi được dán ở khắpmọi nơi, mỗi một chỗ dán lệnh truy nã lại có một đám đông tụ tập ồn ào,rồi sau đó lại bàn luận xôn xao hơn hai phần ba thành, tôi thấy đã tớilúc rồi. “Ông Lý ơi, cảm ơn ông nhiều, cháu đi gặp bạn trước, chiều tớitìm ông nhé” “Được!”. Ông Lý cười to, sau khi tôi biết rõ chỗ ông Lýđứng xong, xoay người đi theo một đường lớn đi tới, tuy tôi mới đến cổđại này chưa tới mười ngày nhưng thành này nhỏ như vậy nên tôi đi vàilần đã biết, phủ của huyện Thái gia cách đây khoảng nửa tiếng đi đường,tôi cứ chạy thẳng một mạch, vội vàng theo phía trước bước đến, bỗng thấy có một đám đông đang xúm lại, không biết có chuyện gì nhỉ? Tôi chạynhanh tới đó xem thì thấy một vài tên quan binh đang tóm lấy tay một côgái…Tiếng tóm tay vang lên rất to làm cho mọi người sợ hãi vô cùng, chỉnghe thấy tiếng cô gái kia kêu lên: “Tôi không phải là hung thủ giếtngười, tôi không giết huyện lão gia, tôi bị oan….tôi bị oan mà…” Tôi sợtới mức cúi vội đầu xuống, nghe thấy có tiếng người bên cạnh nói: “Đãnhiều ngày rồi, quan binh cứ thấy cô gái nào có vẻ giống đều bắt nhốtvào ngục, làm vậy không biết có bao nhiêu người bị oan mà!” lập tức cótiếng một người phụ nữ nói xen vào: “Đúng đó! Người tốt thì chịu khổ còn hung thủ thì cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật” Họ làm sao mà biết hung thủ bị truy nã cũng bị oan chứ! Trong lòng tôi than thầm, đột nhiên cótiếng người xôn xao, rồi có người hô lên: “Khâm sai đại nhân tới, khâmsai đại nhân tới…Mau nhường đường” Tôi bị đám đông ép vào một góc, giữađường chỉ còn vài vị quan binh và cô gái kia đứng, tôi nhìn theo tầm mắt của mọi người thì thấy có một đoàn người đang cưỡi ngựa đi tới, ngườiđi đằng trước là một vị mặc quần áo quan, đầu đội mũ cánh chuồn trôngrất uy nghiêm, hắn là vị quan khâm sai sao? Vẻ mặt tôi rất nghi ngờ,không đúng như người tôi đã nghĩ mà! Quan khâm sai không phải là một vịcó tuổi râu dài, trông nghiêm nghị sao? Còn vị này à? Nhìn dáng vẻ củahắn cũng chỉ chừng trên dưới hai mươi lăm tuổi. Kiểu gì cũng không giống nha! Nhưng nghĩ thì cứ nghĩ, lúc này vị quan khâm sai kia đã xuốngngựa, tầm mắt nhìn xuống cô gái đang quỳ. “Đây là có chuyện gì?” Giọnghắn rất lạnh, mặt không thay đổi, hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn trôngđúng là một vị chính trực, công bằng. Quan sai lập tức chỉ vào cô gáiđang quỳ nói: “Đại nhân, chúng tôi nghi nàng là hung thủ giết huyện lãogia” Cô gái đang quỳ lập tức gào to khàn khàn: “Đại nhân, dân nữ khôngphải hung thủ, dân nữ bị oan, dân nữ không có sát hại huyện lão gia, xin đại nhân giải oan cho dân nữ..” Nói đến đây không những rơi lệ mà cònra sức dập đầu với quan khâm sai. Quan khâm sai lấy tay ngăn lại, đỡ côgái đứng lên, quan khâm sai nhìn nàng một cái rồi sau đó hỏi quan binh:“Có gì chứng minh nàng là hung thủ giết người không?”Giọng hắn mang vẻchất vấn làm cho người ta có cảm giác không giận nhưng uy nghiêm.

“Bẩm đại nhân, đây là đề đốc đại nhân ralệnh, bất kể là ai có vẻ giống hung thủ thì nhất định mang về phủ đợithẩm vấn ạ” vị quan sai cung kính nói, trong mắt hiện lên tia sợ hãi,khí thế ầm ĩ vừa rồi đã bị đánh tan hơn một nửa.