Hoàng Đồng Học

Chương 7



Hoàng đồng học sợ hết hồn, cậu theo bản năng hai tay nắm lấy quai đeo cặp sách, đứng ở nơi đó đần độn nhìn Đàm Tử Dực.

Lúc này bạn cùng bàn cũng mua xong bánh kẹp trứng gà quay người lại nhìn thấy cậu, cắn một cái bữa sáng trong tay, liếc mắt nhìn Hoàng đồng học, không lên tiếng đã đi rồi.

Hoàng đồng học  ánh mắt đuổi theo bạn cùng bàn, Đàm Tử Dực thấy, cũng nhìn phía nam sinh cao cao kia.

Đàm Tử Dực từ trên xe đạp xuống, lui trở về bên người Hoàng đồng học, vỗ vỗ cái cặpsách của cậu, cười nói: “Sáng sớm, tự nhiên đờ ra làm gì vậy?”

Hoàng đồng học bị anh đập đến đỏ mặt: “Học trưởng chào buổi sáng.”

Đàm Tử Dực cười: “Đó là bạn học em à? Hay là em nhìn người ta ăn bánh kẹp trứng gà, thèm ăn rồi hả?”

Hoàng đồng học không am hiểu cùng người nói giỡn, đặc biệt là chưa quen với học trưởng.

Cậu lại bắt đầu cà lăm: “Không, không phải.”

Đàm Tử Dực đẩy xe đạp với cậu chậm rãi tiến vào cổng trường, trước khi hai người tách ra gọi cậu lại.

“Suýt chút đã quên.” Đàm Tử Dực đem cặp sách từ trên bả vai lấy xuống, lật ra nửa ngày, lấy ra một cái bút bấm, “Bồi thường em này.”

“Á?” Hoàng đồng học sững sờ ngớ ra, không có nhận.

“Cầm lấy đi.” Đàm Tử Dực đem bút kín đáo đưa cho cậu, “Ngày hôm qua anh doạ em nhảy một cái, bút lò xo của em bắn đi đâu mất rồi đúng không? Bồi lại cho em một cái.”

Nói xong, Đàm Tử Dực đẩy xe đạp đi ra nhà xe , Hoàng đồng học cúi đầu nhìn một chút cái bút trong tay, cắn môi cười cười.

Trời thu bắt đầu, mưa thu liên miên không dứt.

Nhiệt độ chậm rãi hạ xuống, đồng phục học sinh cùng thẻ tên mới cho học sinh lớp mười đều được phát rồi.

Tất cả mọi người oán giận nói không thích mặc đồng phục học sinh, mỗi ngày đến trường học tất cả mọi người mặc quần áo giống nhau, ngàn người một kiểu, quá vô vị.

Thế nhưng Hoàng đồng học rất thích mặc đồng phục học sinh, bởi vì đồng phục học sinh chất so với bất luận một cái quần áo nào của cậu đều tốt hơn, mặc thoải mái, lại chịu được bẩn.

Từ khi ở cửa trường học buổi sáng hôm đó gặp Đàm Tử Dực, Hoàng đồng học lại không thấy đối phương nữa, có lúc cậu sẽ nhân lúc nghỉ giữa giờ cố ý nhìn ra phía ngoài, muốn cùng người ta nói một tiếng cám ơn.

Bạn cùng bàn phát hiện cậu đều nhìn bên ngoài như đang tìm ai, liền cười cậu: “Tương tư ai rồi à?”

Hoàng đồng học bị nói tới xấu hổ, liên tục nói không có, không phải.

Bạn cùng bàn nói: “Tôi nghe Hồ Thuật nói cậu từng viết thư tình cho lớp trưởng hồi cấp 2, có người bắt được còn mắng một trận? “

Vẻ mặt của hắn là trêu tức, nhìn ra Hoàng đồng học không vui.

“Đấy không phải là do tôi viết.” Hoàng đồng học giải thích, “Là trò đùa xấu của người khác.”

Bạn cùng bàn dựa vào lưng ghế dựa, ngửa ra sau, hơi hơi dùng sức, hai cái chân trước nhấc lên, dựa vào hai cái chân sau cùng người để chống đỡ, ghế lắc trước sau tựa như xích đu.

Bạn cùng bàn nói: “Ngược lại nhắc nhở cậu, tuyệt đối đừng yêu thích tôi, tôi không phải là đồng tính luyến ái.”

Hoàng đồng học nhíu mày.

Cậu quả thật có chút yêu thích bạn cùng bàn, vì cậu là loại da dẻ trắng đến có chút bệnh trạng, vóc dáng không cao lại gầy gầy, trước đây Hồ Thuật liền luôn nói cậu so với tiểu cô nương còn nhu nhược hơn.

Như vậy Hoàng đồng học rất ước ao nam sinh cùng bàn như thế này, cao ráo, đen sì, xem ra rắn chắc nhưng lại không quá cường tráng.

Cậu ước ao, cũng thích.

Hoàng đồng học yêu thích cảm giác ở bên cạnh bạn cùng bàn, như là dựa vào đại thụ, cảm thấy chân thật an tâm.

Mười mấy tuổi  cậu tuy rằng không thông minh thậm chí rất ngốc, nhưng có một số việc cũng là hiểu.

Cậu có chút tức giận địa nói: “Tôi sẽ không thích cậu đâu.”

Bạn cùng bàn nở nụ cười: “Vậy là tốt nhất.”