Hoàng Đồng Học

Chương 36



Hoàng đồng học không dám nói chính mình nấu ăn ngon, nhưng ít ra cậu cũng làm được.

Khi còn bé không ai trông cậu, cậu liền theo dì hàng xóm học, lúc đó tuổi còn nhỏ, tay nghề chưa vững, còn từng bị bỏng, cũng từng bị ngộ độc thức ăn, thế nhưng đến bây giờ, ít nhất cũng làm được chút mùi vị.

Nhưng mà, Hoàng đồng học cũng chỉ là biết làm mấy món ăn đơn giản ở nhà thường ăn, cậu đi chợ thấy có gì thì mua nấy, lăn qua lộn lại cũng làm được mấy món.

Hai người ăn mì xong, gần đến trưa rồi, bởi vì là giao thừa, ba giờ chiều siêu thị đã đóng cửa, Đàm Tử Dực gọi Hoàng đồng học đi ra ngoài.

“Chờ một chút.” Hoàng đồng học kéo kéo góc áo học trưởng, “Học trưởng, anh mở quà em tặng trước đi.”

Vốn là Đàm Tử Dực không nỡ mở ra, muốn chờ buổi tối mở để lãng mạn một chút, nhưng nếu người bạn nhỏ nói như thế rồi, anh không chịu mở thì cũng ngại.

“Được.” Đàm Tử Dực cười cười đi lấy hộp quà, ” Bọc lại cũng đẹp như vậy, bỏ đi anh thấy tiếc quá.”

Hoàng đồng học thẹn thùng, ôm Mèo béo hận không thể đem mặt vùi vào trong bụng nó.

Đàm Tử Dực mở quà ra mới biết tại sao cậu muốn mình mở trước khi ra ngoài, bởi vì đó là khăn quàng cổ bằng len.

“Chính em đan đó.” Hoàng đồng học nói, “Em không thể mua được, thế nhưng......”

“Ai nói đồ mua mới tốt?” Đàm Tử Dực đem khăn quàng cổ màu xám đậm đeo lên, mỉm cười nói với Hoàng đồng học, “Cái này còn tốt hơn.”

Hoàng đồng học được khen đến mức con mắt sáng lấp lánh, xấu hổ cười cười.

“Em sao lại giỏi như vậy?” Đàm Tử Dực đi tới, nặn nặn chóp mũi của cậu.

Hoàng đồng học ngửa đầu nhìn học trưởng: “Anh thích là tốt rồi, em còn sợ anh ghét bỏ.”

“Ghét bỏ là kẻ ngốc.” Đàm Tử Dực nói, “Cái này là quà Tết quý nhất anh từng được nhận đấy.”

Có vàng cũng chả đổi được.

Đàm Tử Dực quấn khăn quàng cổ Hoàng đồng học đan đi ra cửa, cảm khái nói: “Thật là ấm áp mà.”

Hoàng đồng học cười khanh khách nhìn anh, con mắt đều cong lên.

Cậu theo học trưởng đi tới siêu thị, siêu thị tổng hợp mua sắm rất lớn, cậu trước đây ít khi tới nơi như thế này để mua đồ ăn.

Dì hàng xóm nói cho cậu biết, mua thức ăn phải đi chợ sáng, đến sớm một chút, mua đồ ăn vừa mới lại rẻ, bọn họ đều nói đồ trong siêu thị rất đắt, một chữ “Đắt” thôi đã làm Hoàng đồng học không dám tới rồi.

Đàm Tử Dực gia cảnh không tệ, cha mẹ cũng mặc kệ anh, cứ đưa anh tiền thôi.

Anh đẩy xe nhỏ, cùng Hoàng đồng học đi loanh quanh siêu thị, nhìn thấy đồ ăn vặt gì đều vứt vào trong xe, cảm thấy người bạn nhỏ bên người chắc chắn thích ăn.

Đi ngang qua khu đồ lạnh, Đàm Tử Dực nói: “Đến Giao thừa phải ăn sủi cảo.”

Anh cầm lấy một gói bánh sủi cảo đông lạnh, chưa kịp bỏ vào, Hoàng đồng học đã nói: “Không cần mua cái này, em sẽ làm sủi cảo cho anh.”

Đàm Tử Dực không nghĩ tới cậu biết gói cả sủi cảo, có chút bất ngờ.

“Em hàng năm đều tự mình làm sủi cảo đấy.” Hoàng đồng học nói, “Ở nhà một mình, gói tầm chục cái, còn bỏ đường khối cùng tiền xu vào trong nữa cơ!”

Lúc Hoàng đồng học tràn đầy phấn khởi nói những lời này, khoe khoang cùng học trưởng mình lợi hại bao nhiêu, nhưng nghe vào trong tai Đàm Tử Dực lại cảm thấy có chút khó chịu.

Anh không phải năm nào cũng đón Tết một mình, năm nay xem như là tình huống đặc thù, nhưng anh không nghĩ tới, giao thừa là một ngày đoàn viên như thế, người bạn nhỏ trước mắt này lại là một mình trải qua.

Trăm nhà đèn sáng, mọi nhà hạnh phúc.

Người khác đều vui vẻ đoàn tụ, chỉ có cậu là một mình.

Cô đơn nhiều lắm.

“Được.” Đàm Tử Dực cười lấy tay khoác lên trên bả vai Hoàng đồng học, “Vậy hôm nay buổi tối em gói sủi cảo cho anh, đi, mua bột mì thôi.”