Hoàng Đồng Học

Chương 27



Hoàng đồng học xóa tên học trưởng  đi.

Cậu đứng lên, nhìn chằm chằm tuyết bị chính mình san bằng, lại lần nữa ngồi xổm xuống, ở nơi đó đắp một người tuyết nhỏ.

Cậu đặt tên người tuyết là Đàm Tử Dực, chuyện này có hơi buồn cười, cậu không dám để cho người khác biết.

Mấy ngày sau, đi học rồi tan học Hoàng đồng học đều nhìn “Đàm Tử Dực”, bởi vì nhiệt độ thấp, người tuyết vẫn còn rất tốt, nhưng sau đó lại có một trận tuyết lớn rơi xuống, người tuyết kia bị chôn ở dưới  tuyết mới, điều này làm cho Hoàng đồng học khó chịu một hồi lâu.

Hoàng đồng học cùng học trưởng “biến mất” hai tháng, trong hai tháng, bọn họ gần như không có chạm mặt nhau.

Vừa bắt đầu Hoàng đồng học rất không quen, thật vất vả lắm mới bắt đầu thế giới hơi hơi náo nhiệt một chút, giờ đột nhiên lại yên tĩnh lại, cậu thấy không thoải mái.

Nhưng từ từ cũng quen, cậu rút về vỏ bọc chính mình, chỉ như ốc sên ngốc tiếp tục sinh hoạt.

Bạn cùng bàn cũng không còn mỗi ngày đều cho cậu đồ nữa, nhưng tình cờ vẫn sẽ có.

Đêm hôm Giáng sinh ấy, trong lớp người đều đưa táo tặng lẫn nhau, bạn gái bạn cùng bàn đưa hắn một cái túi táo to được bọc rất đẹp, bạn cùng bàn lúc đó liền mở ra, rửa một chút, đưa Hồ Thuật mỗi người một nửa ăn hết.

Bởi vì chuyện này, bạn gái bạn cùng bàn tức giận, bởi vì” quả bình an ” sau đêm Giáng sinh mới tự mình ăn, ngụ ý bình an.

Bạn cùng bàn dỗ bạn gái một lúc, không dỗ được, liền không để ý tới nữa.

Hoàng đồng học rất ước ao được như mọi người, nhưng lại không thể hiểu nổi.

Tại sao bình thường mấy đồng một cân táo đến ngày này lại thành mười đồng một quả?

Quá là đắt rồi.

Buổi tối tan học, tất cả mọi người đi hết rồi, cậu theo thường lệ ở lại phòng học, sau đó làm bài tập, lúc bút hết mực, cậu chạy đến canteen trường mua.

Hoàng đồng học nhìn thấy canteen bán ” quả bình an “, quả táo đỏ dùng giấy bọc lại rất đẹp , còn dùng ruy băng buộc một cái nơ bướm hoa lệ.

Cậu nhìn đến xuất thần, sau đó hỏi ông chủ: “Cái này bao nhiêu tiền ạ?”

Hoàng đồng học quyết định trưa mai không ăn cơm, cậu định chi tiền bữa trưa ngày mai, mua quả táo đẹp đẽ  kia.

Hoàng đồng học cầm quả táo đợi tan tiết tự học buổi tối thứ nhất, đem nó giấu ở trong đồng phục rồi lên tầng trên, cậu không có tìm học trưởng, mà là đợi học tỷ hôm nọ cùng nói chuyện đi ra, đem quả táo đưa cho học tỷ.

Hoàng đồng học nói: “Học trưởng có khi còn đang giận em, chị không cần nói cho anh ấy biết cái này là em cho anh ấy ạ, em xin chị.”

Học tỷ nở nụ cười: “Nó sẽ không tức đâu.”

Chị nói: “Chính em đưa cho nó đi.”

Hoàng đồng học có chút hoảng, cậu lùi về sau nửa bước muốn chạy, thế nhưng bị học tỷ bắt được cánh tay.

Học tỷ quay đầu hướng về trong lớp gọi: “Đàm Tử Dực, mày nếu không ra, người bạn nhỏ mày thương nhớ muốn chạy trốn đây này!”

Hoàng đồng học mặt đỏ bừng lên, cậu chết cứng cầm quả táo này, hốt hoảng nhìn vào bên trong phòng học.